Giọt lệ cuối cùng 11
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
Nhưng với một người cáo gi à như ông Chánh thì cũng sẵn sàng lật ngư ợc th ế cờ, ông bỗng quay sang trợn mắt quát:
– Vậy là bà th eo dõi tôi phải không?
Không ngờ bà Dung trả lời:
– Ông có cái gì để tôi th eo dõi? Ông còn nhớ vì sao mà tôi lấy ông hay không?
Ngừng giây lát như cố gắng nu ốt ngh ẹn nơi cổ, bà nói tiếp:
– Hồi đó ông là người như thế nào? Ông thề thốt thế nào ông còn nhớ không? Ông còn nhớ bao lần nói thuơng tôi, thậm chí có thể hy si nh bản thân mình để cho tôi đuợc số ng. Vậy khi đã có đuợc tôi rồi thì con nguời ông thay đổi như thế nào? Ông nh ẫn tâm trút toàn bộ gánh nặng cơm áo gạo tiền của gia đình lên đầu tôi…ông có nhớ không hả?
Bà Dung vừa khóc vừa nói ra những u ất hận của cuộc đời, mà bà đã kìm nén suốt mấy chục năm trời. Bà không ngăn nổi những giọt nước mắt mặc dù biết nơi này là chỗ đông người. Nhưng đây cũng được xem như là bước cuối cùng. Nếu Bà không làm căng như thế thì ai dám đảm bảo rằng sẽ có lần thứ hai?
Thu Hoài thấy mẹ khóc thì vội đi lại, cô ôm lấy mẹ từ phía sau. Áp mặt vào lưng mẹ nhưng mắt cô lại nhìn ông Chánh rồi nói:
– Mẹ đừng khóc nữa, mẹ muốn rút bao nhiêu thì Ba cũng có nói gì đâu. Phải không Ba?
Đang im lặng nghe vợ nói, ông Chánh bỗng gi ật mì nh như ra khỏi cơn mê khi nghe con gáι nói đến rút tiền. Quay sang Thu Hoài, ông tr ợn m ắt quát:
– Ba mẹ đang nói chuyện, con cái không được nói leo…
Nhưng bà Dung trả lời:
– Con báo cho ngân hàng rút một nửa trong sổ tiết kiệm chuyển sang một quyển sổ khác mang tên mẹ. Sắp tới bà Hòa về còn có tiền mà trả tiền đất cho bà ấy…
Ông Chánh tái mặt khi nghe vợ nói như thế. Giờ ông mới nhớ hôm m ất ti ền, cô Ngọc có nói với bà Sáu rằng thằng Đáng đã làm sổ đỏ tên nó rồi. Mà nguyên nhân cũng tại ông, bởi ông đã đưa tờ giấy mua bán đất có chữ ký của bà Hòa cho nó. Chắc cũng từ đó thì nó mới làm sổ được, tốt nhất phải ngăn việc này lại không cho rút tiền nữa. Mà không có tiền thì sẽ không mua được lô đất đó…
– Không có rút tiền nữa, để thì còn mà rút thì hết…
Bà Dung cương quyết:
– Tôi nói rút là rút, rút một nửa phần của tôi, còn tôi muốn làm gì thì làm…
Ông thò tay vào túi quần tìm cái Ϧóþ nhưng không thấy thì hốt ho ảng:
– Cái Ϧóþ đâu rồi?
Thu Hoài cười lấy cái Ϧóþ từ trong giỏ ҳάch đưa cho Ba rồi nói:
– Bóp của Ba đây nè…
Chợt không thấy chứng minh nhân dân, ông tỏ vẻ tứ c tố i:
– Giấy chứng minh của Ba đâu?
– Con nộp cho ngân hàng để rút tiền rồi, chờ chút xíu họ gọi rồi Ba mẹ ký tên là xong…
Ông Chánh ʇ⚡︎ự cười thầm trong bụng, ông nghĩ mình là chủ tài khoản nếu không ký thì cũng không thể rút được tiền. Để xem mẹ con bà ấy sẽ làm những gì tiếp theo? Đúng lúc đó thì nhân viên ngân hàng gọi tên hai người. Bà Dung vội đứng dậy đi trước, còn ông Chánh tỏ ra lỳ lợm ch ống đ ối nên vẫn ngồi yên. Chợt ông nhìn thấy ai như cô Bích Ngọc đang từ ngoài cửa đi về phía ông. Không cần nói thì ông cũng vội đứng dậy đi nhanh về phía bà Dung. Nhân cơ hội đó Thu Hoài đặt bộ hồ sơ ra trước mặt ông rồi nói nhỏ:
– Con chỉ rút một nửa tiền của mẹ để trả tiền đất, Ba ký nhanh còn về kẻo cô ta nhìn thấy rồi rắ c rố i đó…
Tuy mặt đang từ trạng thái đỏ bỗng chuyển sang tái, ông Chánh không còn cách nào khác miễn cưỡng cầm bút ký vào hồ sơ rút tiền. Ông nghĩ nhanh trong đầu, thôi thì một lần chấp nhận lui, nhưng ông dù sao cũng có một nửa trong lô đất mà gia đình bà Sáu đang ở. Lúc này ở quầy bên cạnh, Bích Ngọc cũng đang gửi tiền về quê, còn gửi cho ai thì ông không biết, bởi chỉ thấy cô ta đếm tiền rồi đưa cho nhân viên ngân hàng. Sở dĩ ông không muốn gặp cô ta ở đây, vì cô ta mà thấy ông đang rút tiền thì sẽ nhắc đến lời hứa cho cô ta 200 triệu. Mà bây giờ thì ông không thể rút thêm một đồng nào nữa. Mặt khác ông không muốn cho bà Dung biết chuyện ông đã ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Thôi thì ký cho nhanh rồi chuồn vẫn hơn…
Nhìn con gáι một cách mi ễn cư ỡng, nhưng ông như muốn gửi đến con một thông điệp là ông đã chấp hành. Tốt nhất đừng có nói luyên thuyên gì với bà Dung nữa. Xong ông quay lưng nhanh chóng đi ra ngoài về trước…
Thu Hoài đã phát hiện ra Bích Ngọc cũng có mặt ở ngân hàng, cô cố ý kéo tay cha nhằm mục đích để cho Ba sợ cô ta nhìn thấy mà ký. Chứ mẹ cô chưa biết mặt người phụ nữ này. Nên vẫn thản nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra…
Sau khi rút 50% số tiền từ sổ tiết kiệm của Ba chuyển sang cho mẹ. Cô quay sang nhìn quầy bên thì không thấy cô ta đâu nữa. Thấy mẹ có vẻ vẫn đang còn ҳúc ᵭộпg, hai mắt đỏ hoe và gần như im lặng không nói một lời nào. Thu Hoài nói với mẹ:
– Vậy là đã xong, đáng lý mẹ phải vui lên chứ?
– Vui sao được hả con? sau này có gia đình rồi thì con sẽ hiểu. Cay đắng lắm con ơi…
– Vậy Ba đồng ý đưa tiền rồi thì mẹ nấu cơm cho Ba ăn chứ?
– Nếu ổng đưa tiền thì nấu, không thì ʇ⚡︎ự túc… Bởi tiền này là của hơn 20 năm về trước. Còn bây giờ cứ phải sòng phẳng không nhân nhượng…
– Kể cũng Ϯộι nghiệp Ba quá…
– Không đâu con, tiền lương hưu với tiền lãi ngân hàng một mình ổng sài sao hết. Con nên nhớ lần này là duy nhất chứ không bao giờ có lần thứ hai. Mẹ đang thắc mắc vừa rồi ông ta đang chống đối, tưởng không ký chứ? Vậy mà không hiểu sao ʇ⚡︎ự nhiên lại ngoan đến thế…
Không thể nói cho mẹ biết chuyện xuất hiện bất ngờ của cô Ngọc, Thu Hoài chợt nhớ đến mảnh đất nên trả lời:
– Con nghĩ Ba nghe mẹ nói trả tiền mua đất cho bác Hòa nên đang hy vọng. Nếu đúng như vậy thì Ba cũng có một nửa trong đó…
Bà Dung cười:
– Ở đó mà mơ…
– Mảnh đất mua bán trong thời kỳ hôn nhân, nếu Ba không từ chối tài sản thì vẫn được đứng tên trong sổ…
– Con nên nhớ Bác Hòa viết giấy bán cho mẹ từ khi mẹ chưa cưới Ba. Mà thôi chuyện đó cứ chờ bà ấy về rồi tính…
Trong khi hai mẹ con đang còn ngồi lại nói chuyện, thì Bích Ngọc không khó để phát hiện ra ông Chánh. Nên khi ông ta quay lưng bước ra ngoài chưa kịp vẫy Taxi, thì một chiếc xe gắn máy đã chạy sát bên, và tiếng một người phụ nữ với giọng rất quen:
– Anh yêu lên xe đi…
Một thoáng giật mình, ông Chánh quay mặt nhìn trước sau xem hai mẹ con bà Dung ra chưa thì Bích Ngọc nói:
– Hai mẹ con bà ta còn đang ở trỏng nói chuyện. Em chở anh đến quán cafe chứ không phải nhà nghỉ đâu nghe cưng…
Không còn cách nào khác, ông Chánh vội lên xe để cô ta chở. Hơn nữa ông cũng đang muốn hỏi về việc cô ta nói bà Sáu về việc thằng Đáng đã hợp thức hóa lô đất. Sự việc thật sự là như thế nào? Có phải vì quá tức giận nên cô ta nói bừa cho bõ tức, hay đó là sự thật? Lúc ở ngân hàng, nhìn thấy cô ta rất gần nhưng ông không dám hó hé, bởi bên cạnh ông là bà Dung với gương mặt lầm lỳ rất khó chịu…
Chính vì thế khi nghe cô ta nhắc đến nhà nghỉ nhưng ông vẫn im lặng. Bởi lúc này trong đầu ông vẫn đang ngổn ngang biết bao nhiêu câu hỏi. Rõ ràng bà Dung nói bà Hòa chủ đất sắp về, bà ta về chơi hay có chuyện gì? Từ ngày theo chồng sang nước ngoài thì bà ấy có về vài lần, nhưng có thấy nói gì đến chuyện đất cát đâu? Tại sao đợt này lại nhắc đến chứ? Có bao giờ bà ấy cũng biết chuyện thằng Đáng làm bậy không? Nếu đúng như thế thì to chuyện rồi…
Xe dừng lại ở quán cafe bờ sông khá vắng vẻ, hai người không vào phòng VIP như những đôi tình nhân ngồi tâm sự, mà chọn một bàn khuất sau chậu cây kiểng. Tại đây có thể hưởng những luồng gió mát từ dưới sông thổi lên mát rượi làm tâm hồn ta thêm thoải mái. Vừa ngồi xuống khi Bích Ngọc còn chưa kịp lên tiếng hờn dỗi vì sự thờ ơ của người tình già, thì ông Chánh đã hỏi ngay:
– Anh muốn em trả lời anh về chuyện này…
Cô ả thoáng giật mình, có bao giờ ông ta đang hỏi về chuyện đó không? Lời cảnh cáo và cái túm áo của thằng Đáng, chỉ nghĩ thôi thì cô cũng đã thấy sợ chứ chưa nói đến chuyện khác. Trong lúc lúng túng chưa biết xử lý như thế nào thì bỗng ông Chánh thấy mặt cô ta tái đi liền hỏi:
– Em sao thế? Tại sao mặt lại tái xanh thế này?
Bích Ngọc nghe nói thế thì hai tay ôm lấy bụng quằn quại:
– Ui da đau quá, em đau bụng quá anh ơi…ui da, ૮.ɦ.ế.ƭ mất thôi…
– Làm sao bây giờ? Anh chở em về nhà nhé…
– Anh kêu Taxi cho em đến Ьệпh viện, còn xe gắn máy thì gửi ở đây. Ui đau quá…
– Thôi để anh đi xin chai dầu gió, nghỉ chút đỡ thì về…
Bích Ngọc lắc đầu, cô chẳng lạ gì thằng cha già keo kiệt. Người ta đau bụng mà ổng không chở đến Ьệпh viện, mà lại dùng xe gắn máy chở về nhà. Chẳng qua là ông ta không muốn bỏ tiền ra trả taxi thôi. Nhưng lúc này may mà cô cũng diễn trò chứ nếu mà đau bụng thật thì có mà пguγ Һιểм.
Thấy ông Chánh gương mặt vẫn chưa hết căng thẳng. Cô sợ nếu mà thấy cô bớt đau rồi thì ông ta vẫn sẽ hỏi, trong khi cô chưa nói trước với em rể để nó đối phó. May sao lúc đó điện thoại cô đổ chuông, nhìn màn hình biết tên Kiệt gọi. Bích Ngọc muốn đến chỗ tên Kiệt nhưng lại kẹt ông Chánh đang ở đây nên giả bộ nói chuyện điện thoại:
– Alo, anh Hai ơi, Anh đến quán cafe X đưa em đi Ьệпh viện với, em đau quá…
Nghe thấy nói đi Ьệпh viện, ông Chánh nghĩ nhanh nếu người nhà đưa cô ta đi Ьệпh viện thì chẳng nhẽ ông không đi? Nhưng nếu đi thì chẳng nhẽ lại không trả tiền xe? Có khi lại phải trả cả tiền khám Ьệпh nữa. Thôi tốt nhất dùng bài chuồn là thượng sách, ông nói với cô:
– Em có người nhà đến là tốt rồi, anh vừa nhớ mình cầm chìa khóa cửa, hai mẹ con bả về cũng không vào được nhà…
– Thôi vậy thì anh về đi, em chờ anh Hai qua rồi đến Ьệпh viện khám xem sao?
– Ừ vậy nhé. Gặp em sau…
Nói xong chưa kịp nghe cô ta trả lời, ông ta đã nhanh chóng ra ngoài và ngoắc một ông xe ôm đang đứng gần đó. Sau khi ông Chánh về rồi thì Bích Ngọc liền rất nhanh gọi cho tên Kiệt:
– Em nè anh yêu…
Tên Kiệt tỏ ra bực mình:
– Em làm gì mà mãi bây giờ mới trả lời điện thoại? Bộ đang ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ với thằng cha nào hay sao?
– Vậy nếu em nói đang trong toilet thì anh có tin không? Anh dạo này bị sao vậy? Lúc nắng lúc mưa thất thường, không biết đường nào mà lần…
– Vậy thì thôi nhé, để anh gặp trực tiếp ông Đáng…
Nghe nhắc đến tên Đáng làm Bích Ngọc thay đổi hẳn thái độ, như vậy anh ta gọi cho cô để báo tin mừng về việc mà tên Đáng giao cho cô. Chỉ cần bán đất lấy tiền xong thì mỗi người biến mỗi nơi, không còn phải chịu cái cảnh nơm nớp lo sợ nữa. Cô trả lời:
– Thì em có nói gì đâu? Có tin vui rồi phải không anh?
– Có tin rồi, nhưng không nói qua điện thoại được…
Bích Ngọc chẳng lạ gì câu nói của anh ta, cô trả lời:
– Anh báo địa chỉ rồi em sẽ tới…
– Nhà nghỉ HN…
Cô không trả lời mà nhanh chóng ra xe. Chỉ có cô là hiểu quá rõ tên Kiệt, hễ có nhu cầu là hắn lại vẽ ra chuyện để gặp. Cũng như hôm nay đây, không biết tin mà hắn sắp nói ra là tin tốt hay xấu. Nhưng hắn chỉ trả lời sau khi đã thỏa mãn dày vò thân ҳάc cô. Bởi vậy mới nói, bất cứ chuyện gì muốn đạt được mục đích đều có cái giá phải trả, mà lòng người thì thật khó đoán…