Giọt lệ cuối cùng 10

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

Sau khi đã thống nhất về mặt pháp lý của lô đất với vợ chồng người mua, thì tên Đáng cũng bắt đầu chuẩn bị những công việc cần thiết. Việc đầu tiên anh ta phải có câu trả lời về việc chịu trách nhiệm về mặt pháp lý công chứng khi giao ᴅịcҺ tài chính. Nếu không công chứng được thì hợp đồng xem như th ất b ại. Những ngày chờ đợi thật dài mà tên Kiệt vẫn chưa nhận được cái gật đầu của người bí m ật. Trong khi đó ông ta lại không cho anh gọi điện hoặc nhắn tin, mà chỉ có ông ta có thể gọi lại cho anh nay số này, mai lại số khác mà thôi…

Có lẽ người khổ nhất chính là cô Bích Ngọc. Trong khi tên Đáng hối ngày đêm thì tên Kiệt lại im lặng, và hắn cũng cấ m cô ta không được gọi điện làm phi ền. Vậy là thế nào? Ở giữa em rể và người tình, thật lòng Bích Ngọc không biết xo ay xở như thế nào? Cứ dù ng dằ ng mãi cũng không được, không còn cách nào khác cô đành đưa số điện thoại của tên Kiệt cho tên Đáng để hai người gặp nhau…tưởng thế là xong, ai ngờ tên Đáng gọi không được cũng đâm ra trá ch m óc:

– Chị Hai sao vậy? tại sao việc quan trọng mà ổng lại coi thường người khác vậy chứ? Bây giờ em biết ăn nói với khách thế nào đây?

– Chị cũng không biết làm sao? Lúc mới nói thì ổng đòi tới 500 triệu…

Không chờ cho cô ta nói hết câu, tên Đáng nh ẩy cẫ ng lên:

– Cái gì? Công chứng có một cái hợp đồng mà đòi 500 triệu, bộ ông ta tưởng tiền là gi ấy lộn hay sao?

– Chị cũng nghĩ như thế, nhưng cũng không dám nêu ý kiến. Có gì để em quyết định…

Không hiểu sao tên Đáng bỗng thấy lo, không phải hắn lo vì số tiền nhiều mà lo vì đất quy hoạch, nên không được phép giao ᴅịcҺ chuyển nhượng như vị cάп bộ hôm nọ đã nói. Bây giờ phải làm sao? Hắn muốn được gặp người trực tiếp làm việc này, cho dù có phải bỏ ra 500 triệu thì hắn cũng phải cắ n ră ng mà chấp nhận.

Bích Ngọc thấy tên Đáng có vẻ lo lắng thì lại nghĩ đã có chuyện gì xảy ra. Mà không hiểu có chuyện gì ʇ⚡︎ự nhiên lại phải bán gấp như thế? Có phải ông Chánh đã nói gì với bà Dung không? Cô ta bỗng cảm thấy mình có lỗi:

– Chị xin lỗi, cũng tại mẹ em cứ đổ cho chị lấy 200 triệu của ông Chánh, nên chị tức quá mới nói ra em đã hợp thức hóa lô đất này…

Tên Đáng nghe thấy thế thì không còn giữ được bình tĩnh mà n ổi kh ùng lên, túm chặt ռ.ɠ-ự.ɕ áo Bích Ngọc, mi ệng r ít lên nghe thật gh ê r ợn:

– Cái gì? Bà vừa nói cái gì?

Quá hoả ng sợ, Bích Ngọc r un rẩ y lắp bắp:

– Em buông tay ra đi, làm vậy chị sợ lắm…

– Bà vừa nói cái gì? Bộ mấy người hết chuyện rồi hay sao mà lôi chuyện của tôi ra nói chứ?

– Em nghe chị nói đã, hôm đó cũng chỉ tức quá mà lỡ mi ệng thôi. Nhưng hôm sau gặp lại chị không thấy ông ta nhắc đến chuyện đó nữa. Hơn nữa chị nghĩ ông ta không dám nói ra đâu, bởi chính ông Chánh là người đưa tờ giấy mà chủ đất viết cho bà Dung. Có mảnh giấy đó thì em mới làm sổ đỏ được chứ?

Giọng tên Đáng vẫn rít lên:

– Tôi cấ m bà nhắc lại chuyện này, ngay ngày mai yêu cầu bà trở về quê, không được bép xép gì nữa…

Thấy Bích Ngọc khóc rồi im lặng không nói gì nữa thì tên Đáng bỗng thấy ân hận. Ngay lúc này hắn cũng đang cần đến cô ta. Thứ nhất là phải bằng mọi giá bịt miệng ông Chánh không được nói ra, thứ hai dù sao cô ta cũng là tình nhân của tên Kiệt, thì trước sau hắn cũng tìm cách liên lạc với người tình, còn để làm gì thì chỉ có trời mới biết…Hắn lên tiếng:

– Từ nay tu yệt đối chị không được nhiều chuyện như vậy nữa. Tôi nghĩ ông Chánh cũng không dám nói gì đâu. Biết điều thì im cái miệng, sau khi xong việc rồi tôi cũng không quên chị, dù sao cũng là chị vợ tôi…

– Chị xin lỗi…

– Giờ còn xin xỏ gì nữa, tốt nhất là chị tìm cách bịt mi ệng ông Chánh, và liên lạc với tên Kiệt. Hẹn hắn gặp tôi…

– Anh ta đòi phải đưa 500 triệu thì mới làm…

– Chuyện đó cũng không phải việc của chị, từ nay chị tuyệt đối không nhắc đến nữa…

– Chị biết rồi…

Khi tên Đáng đi ra khỏi nhà thì Bích Ngọc lấy điện thoại ra gọi cho ông Chánh. Cô ta làm vậy là muốn thăm dò xem khi gặp nhau thì ông ta có hỏi gì về chuyện lô đất mà tên Đáng đang ở hay không? Nhưng thật kỳ lạ cô ta gọi tới ba cuộc nhưng đều thuê bao. Chẳng nhẽ cô mới lấy có hơn hai triệu mà ông ta lại đã đoạn tình như vậy hay sao?

Nhưng cô ta đâu biết rằng ông Chánh như đang ngồi tгêภ đống lửa. Từ quán cafe trở về, Thu Hoài đưa cho ông xem băng video mà cô quay cảnh ông đang ôm cô Ngọc. Đã thế cô ta còn lấy hết tiền trong Ϧóþ để Ba cô hiểu rằng cô đã biết hết mọi chuyện…

Quá bất ngờ, ông Chánh tái mặt xin con gáι đừng nói với mẹ. Ông hứa sẽ ch ấm dứt với cô ta. Miệng nói nhưng đồng thời ông đưa điện thoại cho con gáι để tỏ rõ quyết tâm. Thu Hoài cầm điện thoại của Ba rồi tháo sim bỏ ra ngoài. Xong cô nói tiếp:

– Con đồng ý không nói với mẹ về chuyện Ba ng oại tình, nhưng với điều kiện Ba phải trả lại tiền cho mẹ. Mẹ vất vả lo cho gia đình, còn Ba mang tiền cho gáι, đã không có trách nhiệm của người chồng, nguời cha lo cho vợ con. Ba lại còn là gánh nặng cho mẹ khi phải nuôi Ba ăn ở mấy chục năm trời.

– Ba không có tiền thiệt mà…

– Vậy tiền lương của Ba đâu? Ba nói mẹ ráng lo ăn uống chi tiêu trong gia đình, rồi tiền lương của Ba gửi tiết kiệm, sau này hai ông bà duỡng già. Vậy tiền đó đâu?

Ông Chánh im lặng, thấy thế Thu Hoài nói tiếp:

– Tiền đó Ba cũng cho gáι rồi phải không?

– Không có

– Vậy để con nói với mẹ…

– Đừng nói, để Ba đưa một ít cho mẹ con…mà cứ để Ba giữ cũng được. Sau này già rồi các con không phải lo cho Ba mẹ nữa…

Thu Hoài định nói gì đó nhưng lại thôi, cô cư ơng qu yết:

– Không được, đó là tài sản chung nên chia đôi, mỗi người một nửa…Mẹ đang nói con thưa Ba ra tòa kìa…

Đúng lúc đó thì có tiếng bà Dung gọi ngoài cổng:

– Hoài ơi, đi đâu rồi nè…

Ông Chánh sợ vợ biết chuyện của hai cha con nên giục con gáι:

– Con ra ngoài đi kẻo mẹ con lại nghi ngờ, nhưng đừng nói gì nhé…

– Nhưng Ba đồng ý chia đôi số tiền cho mẹ một nửa chưa? Nếu Ba đồng ý thì con không nói…

– Chuyện đó để Ba tính với mẹ…

Ông nói chưa dứt câu thì bà Dung đã đứng ngay cửa, nghe được câu cuối của ông Chánh liền hỏi:

– Ông tính gì thì nói luôn đi, sổ tiết kiệm giấu cho kỹ mà lại ngay trước cổng nên tôi lượm được nè…

Thấy tay vợ cầm quyển sổ tiết kiệm thì ông Chánh vội chồm người lên định lấy, nhưng bà Dung đã đưa tay về khiến ông hụt hẫ ng tí nữa thì té xuống đất. Ông lắp bắp:

– Bà đưa cho tôi, tôi bị mất mà không nhớ để đâu…

Thu Hoài nhìn ông Chánh rồi cười:

– Chắc Ba làm rơi ở ngân hàng, rồi ai đó nhặt được mang đến nhà…

Rất nhiều câu hỏi th ắc m ắc trong đầu, ông Chánh nhìn bà Dung với ánh mắt đầy ng hi ngờ. Ông ʇ⚡︎ự hỏi có bao giờ chính bà ấy lấy bịch tiền của ông không? Rồi dàn ra cảnh này. Nhưng dù có nghi ngờ thì ông cũng không dám hỏi, bởi bà ấy hỏi ông đi rút tiền để làm gì thì ông biết trả lời như thế nào? Bây giờ quyển sổ ngay trước mặt, ông không còn lý do gì mà chối cãi nữa.

Thấy ông Chánh im lặng không nói càng làm cho bà Dung tứ c gi ận. Nhưng nhớ lời con gáι căn dặn, việc cần làm bây giờ là phải ép ông Chánh đưa tiền, rồi mọi chuyện tính sau. Nghĩ vậy nên bà lên tiếng:

– Căn nhà nay xuống cấp quá rồi. Tôi với ông đi lên ngân hàng rút tiền về sửa…

Ông Chánh không chịu nên bàn lùi:

– Nhà ở lâu thì phải xuống cấp chứ, bây giờ có sửa thì mấy năm nữa cũng xuống cấp như vậy thôi. Mà tôi có thấy dột gì đâu…

– Thà không có tiền thì phải chịu, đằng này có tiền gửi ngân hàng mà phải ở nhà dột thì chẳng khác nào ʇ⚡︎ự hà nh x ác…việc gì phải khổ như thế…

– Sửa rồi hết tiền, mai mốt già rồi lấy gì ăn?

Thu Hoài biết rằng nếu không cư ơng qu yết thì nhất định Ba sẽ không chịu đi rút tiền. Cô để cái điện thoại có băng ghi âm ra trước mặt Ba rồi nói:

– Lo gì Ba, cứ sửa nhà rồi mai mốt già tụi con lo, hơn nữa Ba mẹ cũng có lương hưu mà …

Thấy con gáι để cái điện thoại trước mặt và tay cứ gõ lên bàn, thì ông Chánh hiểu rằng ý con muốn gì. Lát sau ông quay sang nói với bà Dung:

– Đưa quyển sổ cho tôi cất, sửa nhà còn phải mời thợ, tính tiền vật tư, tiền công xem hết bao nhiêu rồi tính…

– Không được. Tôi với ông đi lên ngân hàng ngay bây giờ. Cầm chắc chắn tiền trong tay rồi tôi mới tiến hành.

– Thì lúc đó bà cần bao nhiêu thì bảo tôi. Mà phải tính toán thật kỹ, mấy người thợ hồ là hay tính tăng giá vật tư lên lắm…

Thu Hoài cười:

– Con thấy mẹ nói đúng, con sẽ cùng đi với Ba mẹ…Đi thôi Ba.

Hai mẹ con cầm sổ tiết kiệm đi ra ngoài, ở tình thế này thì ông không đồng ý cũng không được. Lấy cớ đi xe máy một mình, nhưng Thu Hoài đã nhanh tay vẫy một chiếc xe taxi cũng vừa đến. Ông Chánh nhìn quyển sổ tiết kiệm trong tay bà Dung mà không làm gì được. Suốt chặng đường từ nhà đến ngân hàng, bà Dung không hề nói một câu nào. Gương mặt bà lạnh lùng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước làm ông Chánh bỗng thấy lo s ợ. Bởi chưa bao giờ mà ông thấy thái độ của Bà lại lạnh lùng như thế. Trong khi đó ông cũng tính toán nhanh phương án cho mình. Nếu phải rút tiền thì chỉ rút một số nhỏ đủ để sửa lại nhà thôi, nhưng vấn đề làm sao để bà ấy chịu thì mới là quan trọng…

Đến ngân hàng, Thu Hoài cầm chứng minh nhân dân của mẹ rồi quay sang Ba:

– Ba đưa chứng minh nhân dân cho con, còn Ba mẹ cứ ngồi đây để con đi nộp. Khi nào họ gọi ký tên thì đến quầy ký là xong…

Nhưng ông Chánh không chịu:

– Bộ mày muốn rút hết hả? Vậy chẳng khác nào là đ ốt nh à chứ sửa nhà cái gì? Rút một trăm triệu thôi…

Bà Dung nghe nói thế thì lên tiếng:

– Ông hay quá há? Sửa nhà thì chỉ rút 100 triệu, còn cho gáι thì rút 200 triệu. Vậy 100 triệu để sửa cái chuồng gà cho mình ông ở hả?…

Mặt ông Chánh tái đi khi nghe bà Dung nhắc đến việc ông rút 200 triệu, ông lắp bắp:

– Tại sao bà lại biết tôi rút 200 triệu? Tôi cũng thấy nhà xuống cấp nên định rút đưa cho bà để sửa nhà. Có phải bà lấy số tiền đó rồi phải không?

Miệng nói nhưng mắt ông liếc xéo về phía con gáι Thu Hoài. Bởi ông nghĩ chuyện này chỉ có cô nói lại với mẹ thôi, chứ không phải ʇ⚡︎ự nhiên mà Bà Dung lại biết. Không ngờ khi nghe ông nói như thế thì bà Dung cười chua chát:

– Ông giỏi biện luận từ khi nào vậy? Hôm ông đi rút tiền, lúc đứng nói chuyện điện thoại với ai đó, ông có để ý một bà đội cái nón vải màu nâu, mặc áo khoác xanh hay không?

Ông Chánh giật mình, đúng hôm đó ông có nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo xanh ngồi nơi cuối phòng. Nhưng mải nói chuyện với Bích Ngọc nên ông không chú ý. Hơn nữa dù có nằm mơ thì ông cũng không thể ngờ được rằng người đó là vợ mình. Vậy là tất cả nội dung cuộc nói chuyện của ông thì bà ấy đều nghe. Giờ đây ông còn biết mở miệng ra nói gì nữa…

Bài viết khác

Con xin lỗi mẹ chồng nhưng địα vị củα con trong nhà còn “bé nhỏ hơn cả đứα con trαi 2 tuổi củα con”

Từng gây bão cách đây mấy năm, bức thư được cho là củα một nàng dâu gửi mẹ chồng nhiều lần được dân mạпg chiα sẻ lại và luôn tạo nên các cuộc thảo luận sôi nổi. Cụ thể nội dung bức thứ như sαu: “Con cứ nghĩ mãi, rốt cuộc mẹ có ý nghĩα […]

Ruột thịt tình thâm – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn

Tin chị Thơm bị chồng bỏ lan ra nhanh chóng đầu trên xóm dưới. Có người nói tội nghiệp chị đẹp người đẹp nết, con nhà ăn học mà số long đong. Nhưng có người lại mừng dùm và họ coi đó như giải pháp mà ông trời giải thoát cho chị khỏi cảnh khổ. […]

Bề ngoài không nói lên ᵭược hết về một người – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Một tɾαng mạпg xã hội ᵭã chiα sẻ câu chuyện ᵭáng suy ngẫm về cuộc ᵭối thoại ᵭầy tình người giữα cụ già Ьán vé số và người giαng hồ tɾong một chiều mưα. Quα ᵭó mới Ьiết, vẻ Ьề ngoài không thể nào nói lên ᵭược hết tất cả về một con người, mọi […]