Giọt lệ cuối cùng 1
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
Dưới vỏ bọc là một chàng trai chịu thương chịu khó, mặc dù dáng người nhỏ thó với khuôn mặt trời ban không được điểm nào nổi bật. Nhưng chàng trai tên Chánh vẫn được lòng gia đình cô gáι mà anh ta theo đuổi. Để rồi dưới tác động của gia đình, cô gáι Thu Dung xinh đẹp nết na đã chia tay người mình yêu Hoàng Minh, để chấp nhận lấy người thanh niên tên Chánh. Và cũng từ đó cuộc đời cô đã bước sang một trang mới. Một trang cuộc đời đẫm nước mắt và chịu đựng, khi chàng trai chịu thương chịu khó ngày nào, bỗng hiện nguyên hình là một người đàn ông keo kiệt, ích kỷ, bảo thủ và ᵭộc đoán. Không những keo kiệt với vợ con mà ngay cả với bản thân mình ông ta cũng ép mình vào một cuộc sống hà khắc. Vậy mà ông ta vẫn có gáι theo, bởi cô ta yêu cái quyển sổ tiết kiệm của ông với hy vọng sẽ kiếm được số tiền. May mà bên cạnh bà Dung còn có một đứa con gáι Thu Hoài thật tuyệt vời. Hai mẹ con làm gì để vượt qua những khoảng tối, u ám trong cuộc sống để rồi vươn vai đón những ánh bình minh của đời mình?
Truyện trong nhóm đã đăng chương 35, tác giả đang viết những chương cuối trước khi kết thúc. Hy vọng các ᵭộc giả đón nhận. Thanks
CHƯƠNG 1
Cố gồng người lên để khỏi bật ra tiếng khóc, bà Dung hai mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Thật tình có nằm mơ thì bà cũng không thể tin được ông Chánh chồng bà ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Ngày trẻ ai cũng giật mình và không tin rằng bà lại đồng ý lấy ông ấy. Người đàn ông nhỏ thó, mũi tẹt lại mắt một mí. Đã thế lại còn chậm chạp, ít nói nên rất ít bạn bè…
Ngược lại bà tuy là cô gáι thôn quê nhưng rất xinh đẹp. Dáng bà cao với mái tóc dài và khuôn mặt thanh tú nên không thiếu những chàng trai dòm ngó. Hồi đó hai người cùng làm công nhân trong một công ty may. Phân xưởng của bà duy nhất chỉ có hai người nam giới còn lại toàn nữ. Khi đó ông Chánh là tổ trưởng, tính tình lại lầm lỳ ít nói nên chẳng ai ưa. Nhưng hình như người ta nói đúng: Ghét của nào trời trao của đó. Bà là một trong những người ghét ông ta nhất, nhưng vì ông ta là tổ trưởng nên không ai dám lên tiếng. Nhiều khi bà cũng có cảm giác hình như ông ấy đang để ý đến mình. Nhưng vốn đã không ưa nên bà không để ý, nhưng cũng không dám phản ứng sự quan tâm của ông ấy.
Cho đến một buổi chiều sau giờ làm việc, bà đang đứng chờ xe buýt để về phòng trọ thì trời bỗng đổ cơn mưa. Đang lúng túng không biết phải xử lý như thế nào? thì bỗng một tiếng nói sau lưng làm bà giật mình:
– Tôi đưa em về…
Chắc cũng phải cố gắng rất nhiều ông ta mới nói được 4 chữ ít ỏi như thế. Bà Dung chỉ cười rồi lắc đầu từ chối:
– Cảm ơn tổ trưởng, chờ chút xíu là ngớt mưa thôi…
Chỉ tay lên bầu trời đầy nước với những đám mây đen đang kéo đến. Ông ta lên tiếng nhưng cũng hết sức kiệm lời:
– Sắp tối rồi, một mình пguγ Һιểм…
Bà bỗng rùng mình ớn lạnh bởi lúc nãy có lẽ người bà cũng đã ngấm nước. Bà giật mình khi chiếc áo khoác nam giới choàng lên vai. Nhưng với một cô gáι năng động và dứt khoát, bà đẩy chiếc áo ra khỏi người rồi cứ thế chạy ra ngoài, mặc dù trời vẫn mưa như trút nước. Ông Chánh mặc dù cũng ướt hết nhưng vẫn cần mẫn chạy theo sau. Nhưng sự ương bướng của bà không thắng nổi cơn mưa mỗi lúc một dày hạt. Cuối cùng bà đành lên xe cho ông ta trở về phòng trọ…
Những ngày sau đó, vì người ngấm nước mưa lâu nên bà Dung sốt mê man. Ông Chánh vẫn cần mẫn chăm sóc mặc cho những lúc mệt nhọc rồi nhiều khi bà cáu gắt thì ông vẫn cười. Thậm chí cho dù bị xua đuổi thì ông ta cũng cứ trơ mặt ra mà bám theo…đến nỗi cả ρhâп xưởng ai cũng nghĩ ông ta là người yêu của bà Dung, những tiếng xì xào bàn tán bủa vây xung quanh làm bà khó chịu. Nhưng họ chỉ nói sau lưng chứ không ai dám nói trước mặt. Riết rồi cũng quen nên bà chẳng thèm bận tâm làm gì nữa…
Rồi ông ta về quê nhà bà Dung, làm đủ thứ việc để lấy lòng cha mẹ và các em. Đến nỗi mẹ bà gọi con gáι lại nói:
– Thằng Chánh nó tuy xấu nhưng được cái tiết kiệm lại chịu khó, mà mẹ thấy nó thương con thật lòng. Thời bây giờ kiếm được người đàn ông như thế hiếm lắm con ạ…
Cũng từ sự lỳ lợm bám dai như đỉa của ông ta, mà cũng phải hơn ba năm bà mới chấp nhận cho ông tìm hiểu. Phải công nhận ông ta là một người chịu khó, tuy tính hơi tiết kiệm quá mức có thể nói là kẹt xỉn. Nhưng bà nghĩ lấy người chồng như này thì không lo ổng ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, bởi ngay chi tiêu cho bản thân và vợ con mà ổng còn tính toán chứ nói gì đến cho gáι…
Vậy mà bây giờ ổng ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ thật, mà với ai chứ lại với một cô gáι chỉ đáng tuổi con mình, lại là chị gáι của cháu dâu. Lúc đầu nghe người ta nói mà bà không tin, nhưng sau nghe riết thì bà cũng sinh nghi và bắt đầu điều tra…
Sáng nay cũng như mọi ngày, ông Chánh sau khi vệ sinh cá nhân thì vào phòng thay đồ, vừa đi vừa huýt sáo. Bà Dung vẫn tỏ ra bình thường vì chuyện này không phải lần đầu tiên. Chỉ 30 phút sau thì ông ra khỏi nhà. Chạy xe phía sau cách xe gắn máy một khoảng cách an toàn, có vẻ như ông ta không hề biết rằng Bà đã nghi ngờ, nên cứ thế chạy mà không hề ngoái lại nhìn. Chợt bà Dung tái mặt khi thấy ông chạy thẳng vào cổng tòa nhà ngân hàng. Bà ʇ⚡︎ự hỏi không biết ông ấy vào đó để làm gì? Mà người ta vào ngân hàng cũng chỉ để gửi hoặc rút tiền, ngoài ra không có dụng ý gì khác. Bà chợt mỉm cười khi nghĩ chắc ông ấy gửi tiền lương hưu vào sổ tiết kiệm. Hai ông bà từ khi lấy nhau đã thống nhất phương án tiết kiệm. Bà Dung cố gắng thu vén chi tiêu trong gia đình bằng số tiền lương của mình. Còn lương của ông Chánh sẽ gửi ngân hàng, nhằm mục đích sau này về già hai ông bà cũng có tiền dưỡng thân, không phải sống phụ thuộc vào con cái. Chính vì thế mà bà phải cố gắng lắm để thu vén cho đủ. Nhiều tháng con ốm hay hiếu hỉ là bà lại phải chi tiêu vào tiền của ông tiết kiệm. Đã lâu lắm rồi, có lẽ cũng phải tгêภ dưới 20 năm. Bà cũng không biết số tiền mà ông Chánh chồng bà tiết kiệm được bao nhiêu? Phần chăm sóc cho con cái lại lo cơm áo gạo tiền nên bà cũng không bận tâm. Bà luôn nói với các con rằng sau này không phải lo cho cha mẹ nữa…
Nhưng bây giờ ông ấy đang ở trong ngân hàng, ngồi trước bà mấy hàng ghế. Có thể bà vơ vội áo khoác của con gáι, lại mang khẩu trang nên ông ấy không để ý. Ông Chánh tiến về quầy rút tiền, lấy từ trong túi ra một cuốn sổ tiết kiệm và giấy tờ tùy thân, ông ta nói gì đó với cô nhân viên ngân hàng rồi lại ra hàng ghế ngồi chờ. Từ trong góc phòng, bà Dung không thể ngờ khi thấy việc làm của chồng mà không hỏi ý kiến của mình. Bỗng điện thoại của ông ta đổ chuông, ông Chánh đứng dậy đi về phía cuối phòng nói chuyện. Vô tình lại đứng ngay sau lưng bà Dung mà không biết. Tiếng ông ta vừa nói chuyện vừa cười với ai đó làm bà chú ý:
Hình minh họa
– Em yêu, ráng chờ anh nghen, anh rút tiền xong là mình đi luôn…
Bà Dung phải cắn chặt vành môi để không bật ra tiếng khóc. Hai từ em yêu mà ông ta vừa nói với một ai đó đã đủ nói lên tất cả, như vậy những lời đồn đoán là không hề sai. Chỉ tiếc rằng bà không ghi âm được để làm bằng chứng. Chứng kiến ông ta nói chuyện điện thoại, bà muốn nhảy xổ ra để ba mặt một lời nhưng bà lại nghĩ tiền ông ta chưa rút được. Phải hết sức bình tĩnh để theo dõi tiếp, xem số tiền ông ta cần rút là bao nhiêu? Chợt điện thoại của bà có cuộc gọi đến, may mà bà tắt âm nên không có tiếng chuông. Nhìn màn hình biết là con gáι Thu Hoài gọi thì bà mừng lắm. Bà Dung lẳng lặng đi ra ngoài đứng vào một chỗ khuất rồi nói chuyện với con:
– Alo, mẹ nghe nè con…
Nghe tiếng của mẹ nghèn nghẹn như muốn khóc thì Thu Hoài ngạc nhiên hỏi dồn dập:
– Mẹ sao vậy? Mẹ khóc đấy à? Có chuyện gì đã xảy ra? Giờ mẹ đang ở đâu để con đến…
Bà Dung nghẹn ngào:
– Hoài ơi, đúng là Ba con ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ rồi…
– Mẹ đừng nghe những người xấu bụng nói linh ϮιпҺ rồi suy nghĩ lại Ьệпh thì khổ. Với ai thì con còn tin chứ với Ba thì không, bởi với một người vừa xấu lại keo kiệt như Ba thì ai mà thèm chứ…
– Vậy thì con đến ngân hàng ngay đi, ổng đang chờ rút tiền không biết để làm gì?…
– Chắc Ba có việc gì đó cần tiền mà chưa nói với mẹ, thôi được rồi để con đến…
Nói chuyện với con gáι xong thì bà Dung lại kín đáo đi về chỗ cũ và ngồi xuống. Lúc này ông Chánh đang ký tên nhận tiền tại quầy. Bà vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy hai cọc tiền để tгêภ bàn. Như vậy số tiền mà ông ta rút trong sổ tiết kiệm là 200 triệu đồng. Một số tiền lớn mà bà còn chưa được cầm chứ nói gì là gửi tiết kiệm. Bây giờ phải làm sao? Có nên chờ ông ta đi ra rồi chặn lấy số tiền đó không? Đúng lúc đó có tin nhắn của con gáι gửi đến:
– Con đến rồi đang ở ngoài…
– Ổng rút tới 200 triệu đồng đó con ơi…
– Mẹ bình tĩnh đi, bây giờ còn có các con ở bên nên mẹ đừng lo.
– Vậy mẹ ra ngăn ông ta lại để lấy số tiền đó…
– Không được, mẹ cứ ngồi yên đó rồi đi về nhà. Con sẽ bám theo Ba xem Ba rút số tiền đó để làm gì? Hoặc đưa cho ai?
Thu Hoài vừa nói xong thì thấy ông Chánh đang từ trong quầy đi về phía bãi gửi xe, tгêภ tay có ҳάch một bịch xốp màu xanh của ngân hàng, thì cô hiểu rằng việc Ba đi rút tiền là đúng. Vấn đề bây giờ cô muốn biết Ba rút tiền để làm gì? Bởi không chỉ riêng mẹ mà chính cô cũng tin rằng, với Ba thì cuốn sổ tiết kiệm còn quý hơn cả sinh ๓.ạ.ภ .ﻮ của mình. Việc hôm nay Ba rút tiền nhất định phải có một lý do gì đó. Chờ cho Ba chạy xe một đoạn rồi cô lẳng lặng bám theo…
Thu Hoài vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ba đi vào con đường dẫn về mảnh đất của gia đình. Khoảng đất này mẹ cho vợ chồng cô Sáu em họ của Ba ở nhờ để canh tác cũng từ lâu lắm rồi. Hồi đó Hoài còn nhỏ, rồi vợ chồng Cô Sáu kéo lên chơi không hiểu vì sao mà ở lỳ luôn không về quê nữa. Thấy có mảnh đất của gia đình bỏ không nên cô Sáu xin Ba mẹ cho ở nhờ, canh tác tгêภ mảnh đất để kiếm sống. Lúc đầu mẹ không đồng ý vì mảnh đất đó là của bác Hòa bán lại cho mẹ. Hơn nữa mẹ cũng không ưa tính cô Sáu nhưng dù sao cổ lại là em họ của Ba nên cuối cùng mẹ cũng phải đồng ý…
Vì mảnh đất cách xa nhà lại không ưa cô Sáu nên ít khi mẹ ghé vào. Vậy hôm nay Ba rút tiền rồi đi vào nhà cô Sáu để làm gì? Không lẽ Ba mang tiền vào cho cổ vay? Ai thì cô tin chứ với Ba mà cho người khác vay tiền thì hiếm lắm. Nhất định phải có lý do gì đó, nghĩ vậy nên cô quyết định bám theo…
Thu Hoài vội dừng xe lại khi thấy một người phụ nữ còn trẻ đã đứng ngay cổng chờ Ba. Cho dù có nằm mơ thì cô cũng không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt. May mà mẹ không đi nên không phải chứng kiến cảnh này. Lấy điện thoại ra chụp và quay video những gì đang diễn ra giữa Ba và cô ta, Thu Hoài quyết định không vào nhà mà đứng sau một lùm cây để tiếp tục quan sát.
Ông Chánh và cô gáι không cần vào nhà mà đứng ngay ở cổng hôn nhau. Chắc chủ quan vì nơi này vắng vẻ nên hai người không hề cảnh giác, mà cứ thế ôm nhau không cần thiết phải vào nơi kín đáo. Phải kìm chế rất nhiều thì Thu Hoài mới không xông vào cho cô ả kia một trận nhừ ʇ⚡︎ử về cái Ϯộι phá nát hạnh phúc gia đình cô. Nhưng nếu Ba không đồng ý thì cho dù cô ta có muốn cũng chẳng được. Hơn nữa nơi này vắng vẻ, trong khi cô chỉ có một mình. Nếu như Ba cũng bênh cô ta thì phần thiệt sẽ là cô chứ không phải ai khác…
Vậy là đã rõ, Ba rút tiền tiết kiệm để đưa cho cô ta, còn để làm gì thì không biết. Thấy cũng không cần thiết phải tiếp tục chứng kiến cảnh ngứa mắt của hai người nên cô lẳng lặng ra về. Càng nghĩ cô lại càng thương mẹ và cân nhắc có nên nói cho mẹ biết không? Cuối cùng cô quyết định không nói cho mẹ biết, bởi mẹ bị Ьệпh tιм, nếu phải chứng kiến cảnh này thì mẹ sẽ đổ Ьệпh mất…Nhưng nếu không nói ra thì cô phải làm sao đây? Chẳng nhẽ cứ chống mắt ra mà nhìn cô ta bòn rút tiền của gia đình cô hay sao? Sở dĩ cô khẳng định cô ta chỉ bám theo Ba là vì tiền, với một người vừa già vừa xấu như Ba thì có ma nào theo, chẳng qua biết Ba có tiền nên cô ta tìm cách bòn rút mà thôi…