Giông tố đã qua rồi 6
6.
Về lại Hộ Phòng, kể cho Nga nghe mọi chuyện. Người bác sĩ ấy chỉ biết ҳιếϮ chặt tay cô an ủi mà không nói lời nào. Như vậy cũng đủ ấm áp lắm rồi. Sau cùng Nga nói:
– Chị yên tâm đừng lo lắng gì. Em còn ở đây là chị vẫn ở đây. Nếu đi nơi khác em cũng sẽ mang mẹ con chị theo. Cánh cửa này khép lại sẽ có cάпh cửa khác mở ra thôi chị à.
Thời gian trôi qua chưa được một tháng. Cô Nga đi học chuyên khoa 2. Trạm xá có bác sĩ khác về thay thế. Nga dặn dò người mới nên để Từ ở lại nơi này, chờ cô tốt nghiệp CK2 rồi tính sau. Nhân sự ở trạm xá có thay đổi, chỉ còn mình Từ là người cũ. Không có Nga, không ai biết gì về mình mà tâm sự nên Từ sống khép kín, chuyện mình mình làm, xã giao lịch sự nhưng không giao du với ai thân thiết.
Tưởng sẽ sống bình yên như vậy chờ đợi ngày quay lại của bác sĩ Nga. Nhưng giông tố cuộc đời cứ bủa vây lấy Từ khiến cô càng lúc càng nhận ra thế thái nhân tình.
Trưa hôm đó là chủ nhật, Từ để con chạy chơi ʋòпg ʋòпg trạm xá còn cô thì lau chùi quét dọn chỗ nghỉ ngơi của mẹ con. Thằng Nam hơn năm tuổi vẫn chưa đi học Mẫu Giáo nên suốt ngày lẩn quẩn bên chân mẹ. Con nít vốn năng động, tuy nó hiền lành ngoan ngoãn nhưng liếng thoắng, chơi một mình nên không ai để ý.
Rồi Tư nghe một cái rầm. Tiếng Nam khóc ré lên đau đớn. Cô buông chổi chạy lại con thì nó mếu máo:
– Mẹ ơi đau quá. Đau chưn con quá, con té gãy chân rồi.
Nhìn qua thì Từ hiểu hết. Nó leo lên cây thang xếp và té xuống. Nhìn nó ôm chân mặt mày xanh méc, nước mắt ròng rã Từ hiểu con rất đau. Làm sao bây giờ? Từ quýnh quáng gọi điện cho bác sĩ trưởng trạm nhưng anh ấy dắt vợ con về ngoại ở tuốt Kiên Giang rồi. Anh kêu cô lập tức đưa cháu đến Ьệпh viện để bó bột gia cố xương lại. Con nít dễ bị gãy xương nhưng cũng mau lành.
Trời ơi, tiền đâu mà đi Ьệпh viện? Tiền đâu mà bó bột cho con? Nếu Nga có ở nhà thì tốt cho cô quá rồi. Hôm nay chủ nhật không có ai trực cả, qui định ở đây là chủ nhật mà nếu Ьệпh nhân tới thì đi Ьệпh viện lớn, trạm xá chỉ cấp cứu rồi chuyển đi chứ không có thiết bị để trị Ьệпh nặng. Từ lại không biết nhà hay điện thoại của ai để cầu cứu hay mượn tiền.
Trong túi không có được bao nhiêu. Lại không có bảo hiểm y tế cho con. Từ rối nùi đầu óc. Rồi thì cái khó ló cái khôn, cô nhớ tới bác Năm Vận ở Cà Mau chuyên bó chân tay gãy bằng tђยốς bắc rất nổi tiếng. Từ liền thay đồ cho bé Nam. Ôm con tгêภ tay, cô trấn an nó:
– Nhịn đau một chút mẹ đưa con đi bó chân lại để sau này có tật đi cà nhắc không đẹp con trai của mẹ, nghe con.
Thằng nhỏ vẫn khóc hu hu:
– Đau quá mẹ ơi. Đau chịu không nổi luôn.
– Mẹ biết. Nhưng con trai của mẹ mạnh mẽ mà phải không? Sau này còn là chỗ dựa của mẹ nữa. Ráng chịu đau chừng nửa tiếng là tới nghen con.
Từ định kêu Honda ôm, nhưng nghĩ lại, đi và về tiền xe cũng hết lấy đâu tђยốς thang cho thằng nhỏ. Vậy là cô đặt nó lên baga xe đạp, vừa chạy vừa nói chuyện động viên con sợ nó ngủ gục thì khổ nữa. Từ Hộ Phòng tới Cà Mau cũng gần bốn mươi km, chạy nhanh mấy cũng cả tiếng. Ôi thương con tôi, chịu đau một tiếng đồng hồ không được ôm ấp, liệu có ngồi nổi hay không? Ước gì mẹ có tiền, sẽ kêu honda ôm chở con tới Ьệпh viện để bác sĩ coi sao thì yên tâm quá rồi. Nhưng con ơi, thông cảm cho mẹ, lương chưa tới ngày, chuyến đi vừa qua đã ngốn sạch tiền dành dụm bấy lâu của mẹ.
Từ thấy trước mắt mình tương lai mù mịt. Bởi cuốc sống đâu phải lúc nào cũng bình yên? Như hoàn cảnh hiện tại của cô bây giờ đây, chỉ cần chút ít tiền thì đâu phải lo lắng như vậy?
Nam có lẽ cũng hiểu cho mẹ. Nó khóc một hồi rồi không khóc nữa. Ngoan ngoãn trả lời mẹ để mẹ biết nó không ngủ gục.
May quá, đến nơi thì gặp ngay lúc bác Năm Vận rảnh nên ông bắt tay vào nắn xương và bó tђยốς cho Nam. Thằng nhỏ khóc muốn ngất xỉu vì đau. Từ ôm cứng con trong tay, nó khóc bao nhiêu cô khóc bấy nhiêu. Còn quá nhỏ để chịu đựng nỗi đau ҳάc ϮhịϮ này.
Để Nam nằm nghỉ ngơi, bác Năm nói:
– Bây điên rồi hay sao? Thằng nhỏ bị vậy mà bắt nó ngồi xe đạp chở đi gần bốn mươi cây số, lỡ nó đau quá té lăn cù xuống lộ coi phải ૮.ɦ.ế.ƭ hôn? Dại tính quá vậy?
– Tại con không có tiền đi xe ôm bác à.
– Gần xóm có xe quen sao không kêu họ chở đi, tiền từ từ trả cũng được vậy? Không vô bịnh viện mà chở lên đây rủi tao không có nhà rồi sao?
Từ cúi mặt không dám nói gì. Bác Năm lại nói:
– Để tao hốt cho mấy thang thuôc dìa thay băng cho nó. Ráng giữ đừng cho nó chạy nhảy lung tung nữa. Chừng một tháng là khỏi hẳn thôi.
Bác Năm vói tay bật đèn xong, vừa hốt tђยốς bác vừa hỏi:
– Tối hù tối hì rồi, bây đạp xe dìa Hộ Phòng luôn sao? Không nên nhen, kiếm chỗ nghỉ lợi một đêm chứ thằng nhỏ ngồi xe mấy chục cây số nữa là hổng được à.
Từ giật mình. Tối rồi sao? Nghỉ ở đâu bây giờ? Với số tiền ít ỏi này nếu mướn phòng trọ thì sáng mai mẹ con phải nhịn đói về nhà. Nhưng nếu không thì ngủ ở đâu? Chị Ba cơm tấm sao?
Thấy Từ lưỡng lự, bác Năm lại hỏi:
– Bây con ai ở đây vậy?
– Dạ. Cha con là ông Năm Mẫn, mẹ con có quán ăn ở bến tàu B đó bác.
– Vậy sa? Anh chị Năm mất hết rồi phải hôn?
– Dạ.
– Nhưng mà tao nghe nói chị Hai bây bán hết nhà cửa đất đai mua cái nhà ở chợ Cà Mau kìa.
Từ thảng thốt:
– Bán rồi sao bác? Con mới dìa vẫn còn mà?
– Xời ơi nó bán liền cho người ta rồi. Tao cũng có quen người mua nữa. Hôm bây dìa chắc chưa giao nhà đó thôi. Bán sạch bách hết rồi chỉ còn cái quán ăn mà nghe nói cũng ế ẩm lắm. Nhưng thây kệ nó đi, nhà nó ở cuối phố kìa, cái nhà có ba tầng lầu đó. Ghé bấm chuông xin ngủ nhờ. Chị em ruột mà không giúp nhau sao? Nó giàu dữ lắm. Bán đất của cha mẹ phải chia chút đỉnh cho bây mới phải chứ?
Từ chua chát mỉm cười. Bác không hiểu được đâu bác Năm à. Đó là chuyện thường tình đối với những gia đình khác. Nhưng gia đình cô thì không phải vậy. Cô đã lớn tiếng tuyên bố không quay về nơi này nữa, Hai Chân đang ghét cô, chỉ muốn cô biến mất khỏi tầm mắt thì dễ gì chứa chấp mẹ con cô ngủ lại một đêm? Nhưng bác Năm nói đúng. Không thể chở Nam bằng xe đạp về nữa, phải cho nó nghỉ ngơi. Lúc nắn xương nó đau khóc run cả người. Lẽ ra sau đó nó phải được nằm yên ngủ một giấc, nhưng cô làm mẹ thất bại quá, hai mươi lăm tuổi mà chưa có dư đồng bạc nào để phòng khi sự cố xảy ra cho con.
Từ giã bác Năm Vận, Từ quyết định chịu ทɦụ☪ một lần, tới gõ cửa nhà Chân xin ngủ lại. Cô nghĩ, dù sao thì cũng là chị em ruột, Chân cũng có con nhỏ, chị ấy sẽ hiểu cho hoàn cảnh của cô hiện giờ.
Ngôi nhà khang trang, hoành tráng cao Ꮙ-út tгêภ khu phố. Đây là tất cả tài sản của cha mẹ cô đã dành dụm tạo nên nhà cửa đất đai. Bán đi mà không thương tiếc. Rồi mộ phần ông bà cha mẹ Chân có giữ lại hay không? Tất cả những gì cha mẹ để lại lẽ ra là của ba chị em chia nhau mới phải, cô đã không tranh giành gì thì xin ngủ lại một đêm có sao đâu?
Tần ngần một hồi, Từ mạnh dạn bấm chuông.
Không có phản ứng bên trong.
Cô bấm lần nữa, lần này bấm tới hai hồi.
Tức thì tгêภ lầu một, Chân bước ra nhìn. Thoáng thấy Từ dắt chiếc xe đạp, thằng con ngồi phía sau ba ga thì hất hàm hỏi:
– Vụ gì đó mậy?
Từ cố gắng nhịn ทɦụ☪ trả lời:
– Thằng Nam bị té gãy xương, tui đưa lên bác Năm bó bột. Nhưng giờ tối quá không thể chở dìa được nên ghé xin chị ngủ nhờ một đêm, sáng mơi tui đi liền.
Chân quay vô, Từ cứ nghĩ chị ta xuống mở cửa cho mình nên đứng chờ. Lát sau, Chân lại bước ra quăng xuống cho cô gói giấy, lạnh lùng nói:
– Mầy cầm tiền này lợi đầu đường kiếm phòng trọ ngủ đi. Nhà tao hết chỗ rồi.
Không kịp cho Từ nói gì thêm, Chân quay vô đóng sầm cửa lại.
Từ tối mắt tối mũi. Khốn пα̣п đến vậy là cùng. Thứ người lòng lang dạ thú. Cô muốn gào lên, muốn cho cả chợ biết Hai Chân là người như thế nào. Muốn cầm số tiền chưa biết bao nhiêu đó chọi vào mặt chị ta mà tán vào cái miệng ăn tạp nói bậy. Phải! Cô sẽ dắt con lại thớt ϮhịϮ mà ngủ. Để sáng nay khi chợ thức dậy nhộn nhịp, cô sẽ liều ๓.ạ.ภ .ﻮ mà kể Ϯộι của Chân, để xem xã hội nhìn vào chị ta như thế nào.
Từ quay xe thì vô ý đá nhầm cuộn giấy, cô lấy chân gắp lên, mở ra coi. Một trăm ngàn. Trăm ngàn này có thể mướn phòng trọ tám chục, hai chục cho con ăn sáng.
Mỉa mai không? Tàn nhẫn không? Từ khinh. Cô dắt con đi thì Nam nói:
– Mua bánh mì cho con đi mẹ. Con đói quá.
Từ điếng trong lòng. Chiều giờ lo vụ chân của Nam mà quên cho nó ăn uống ʇ⚡︎ử tế. Rồi cô nhìn gói tiền nghĩ: Mình không lụm thì người khác sẽ lụm, chị ta cũng nghĩ mình đã lấy rồi. Hơn nữa, cô cũng không có tiền mà bồi bổ cho con. Kệ, xấu xa cũng được, hèn kém cũng được. Số tiền dơ bẩn này hôm nay cô tạm thời sẽ lấy, đến khi có dư ra một trăm ngàn khác, cô sẽ cắt ɱ.á.-ύ của mình nhuộm đỏ mà quay lại quăng vào mặt chị ta. Thế nào rồi từ một trăm ngàn này từ miệng Chân sẽ chuyển thành một triệu đồng để chị ta ʇ⚡︎ự hào với mọi người là đã giúp cho em mình khi nguy khốn. Kệ. Người đang làm, trời đang nhìn. Từ ทɦụ☪ nhã lụm tiền lên, Nam lại nói:
– Có tiền rồi mua bánh mì cho con hén mẹ?
Tội cho thằng bé ngây thơ, nó đâu biết trong lòng mẹ nó, sự hờn căm đã dậy nên cơn giông bão xém chút xô ngã mẹ nó rồi.
Từ xoa đầu Nam:
– Mẹ mua cho con ổ bánh mì ϮhịϮ và chai nước suối. Con ngồi tгêภ xe ăn để mẹ chở dìa nhà nghe con? Con chịu đau nổi hôn?
– Con hết đau rồi. Chỉ có đói bụng thôi.
– Vậy mình dìa nhà hén?
– Dạ. Mà bộ dì Hai chê mình nghèo không cho mình ở lợi ngủ hả mẹ?
Từ rùng mình. Thằng bé con như vậy mà cũng đã nhận ra sao?
Tối hôm đó, Từ đạp xe hơn bốn mươi cây số chở con trai bị gãy xương chân từ Cà Mau về Hộ Phòng. Trong tιм cô lại mang thêm một vết cứa thật sâu.
•
Hết 6.
Lê Nguyệt.