Giông tố đã qua rồi 2
2.
Ngày cô ra tù là đúng mười chín tuổi.
Không ai đón cô. Từ đi thẳng một hơi về nhà cha mẹ ruột.
Hôm nay ông bà không biết cô ra tù. Thâý cô nguyên vẹn trở về, trái tιм chai sạn, thân thể đen đúa nhưng có sức vóc, ông bà cũng mừng. Cả nhà làm một bữa cơm để chào đón cô trở về với ʇ⚡︎ự do.
Cơm nước xong, cha cô nói:
– Con ở nhà nghỉ ngơi vài hôm rồi ra quán phụ mẹ. Nhưng trong thời gian nghỉ ngơi thì cũng nên lợi nhà thăm viếng cha mẹ nuôi của con một lần.
Từ chua chát trả lời:
– Người ta từ con rồi, chấm dứt quαп Һệ với con, khiến con vào tù chưa một lần hỏi han mà đến làm chi cho mang ทɦụ☪ thêm hả cha?
– Nghĩa ʇ⚡︎ử là nghĩa tận. Dẫu sao ảnh chỉ cũng mất rồi.
Từ kinh ngạc kêu lên:
– Chết rồi sao? Chỉ trong một năm mà ૮.ɦ.ế.ƭ hết hai người luôn sao? Vụ Ϯɾộм cắρ chưa tìm ra thủ phạm ổng bả đã ૮.ɦ.ế.ƭ vậy để con mang tiếng nhơ cả đời à?
Ông Mẫn uống một ngụm trà rồi chậm rãi nói:
– Con đi tù mới ba tháng thì ảnh té ao ૮.ɦ.ế.ƭ. Nghĩ cũng ngộ. Dân miền sông nước lội như ráy mà lại ૮.ɦ.ế.ƭ chìm dưới ao lạ hôn? Chỉ thua buồn vài tháng sau cũng theo ảnh luôn.
– Nhà cửa đất điền thì sao?
– Vì không có di chúc nên đương nhiên là em trai ảnh thừa kế. Thằng Thanh cưới vợ liền cho thằng Nùng rồi cho nó ở riêng bên đó.
Từ rùng mình. Là cả một âm mưu. Vì sao mà ông Tuấn lại ૮.ɦ.ế.ƭ dưới ao? Vô lý. Cái ao đó nuôi toàn cá phi, nhà lúc còn cô là ba người chuyên đi cầu cho cá ăn. Làm gì có chuyện ૮.ɦ.ế.ƭ chìm dưới ao cho được? Quả báo mà. Chắc chắn thủ phạm ăn cắp số vàng đó là thằng Nùng. Khi ông bà biết chuyện nó mới hãm hại như vậy. Nhưng không có bằng chứng nói ai tin?
Từ nhất định tới nơi coi thử ra sao. Trong lòng cô không quan tâm đến hai cái ૮.ɦ.ế.ƭ của cha mẹ nuôi. Từ lúc bước chân ra khỏi nhà với thân phận Ϯộι đồ, cô đã thề sẽ không bao giờ quay về đây lần nào nữa. Họ đã cắt đứt quαп Һệ với cô để cô không còn đường quay về, tiếc nuối làm gì? Nhưng cha cô nói đúng, nghĩa ʇ⚡︎ử là nghĩa tận, dù cho họ đối xử với cô ra sao thì giờ đây họ đã trả giá rồi, đến đốt cây nhang cho họ biết cô vẫn bình an còn họ đã bị kẻ khốn kia hại ૮.ɦ.ế.ƭ và hiện tại đang ung dung sống trong căn nhà mà vợ chồng họ đã đổ mồ hôi dày công xây dựng.
•
Từ đến nhà cũ vào buổi chiều. Cô đạp chiếc xe đạp cũ của cha mình. Khung cảnh qua một năm vẫn chẳng có gì thay đổi. Xóm làng vẫn bộ mặt đó như không có vẻ chào đón cô. Chị Chân kêu Từ đeo khẩu trang che kín mặt. Vinh dự gì đâu một kẻ mới ra tù. Nhưng Từ không làm theo. Cô chẳng có gì xấu hổ với chuyện mình không làm. Trời biết, đất biết, cô biết và tên khốn пα̣п kia biết là được. Cô trở về hôm nay để họ thấy cô không có gì ʇ⚡︎ự vấn lương tâm cả. Để xem sau một năm gặp lại, bọn người đã hãm hại cô có kết cuộc như thế nào.
Từ để mặt trần, ung dung ghé vào một quán nước gần đó gọi chai 7 Up. Chủ quán là dì Ba Hên, trước đây cũng đã từng lên tiếng bênh vực cô khi bị bà Trần vô cớ cҺửι mắng. Vừa thấy Từ, dì sững người một cái rồi vồn vã:
– Ủa? Về hồi nào vậy Từ? Giờ ở đâu con?
Từ cười buồn:
– Ở nhà cha mẹ con đó dì.
Dì Ba kêu người làm nước cho Từ rồi ngồi xuống đối diện cô, lắc đầu bất nhẫn:
– Phải rồi. Chứ về đây sao được nữa. Kể ra ổng bả cũng vô tình quá. Bây đi tù rồi thì cắt quαп Һệ cha con liền. Nếu không thì chắc chưa ૮.ɦ.ế.ƭ sớm như vậy.
– Ý dì là bị người ta ﻮ.เ.+ế+..Ŧ sao?
Dì Ba Hên lật đật bụm miệng mình lại, nhún vai trả lời:
– Đoán mò thôi. Nói bậy chúng đốt nhà tao à.
Rồi dì kéo ghế sít lại Từ, nói khẽ:
– Tao biết bây hận lắm. Ở đây không ai nghi ngờ gì bây đâu. Rõ ràng là họ lập mưu hãm hại bây để ông bà Tuấn từ con. Vậy là trống huơ không có người thừa ʇ⚡︎ự thì gia tài này về ai chứ? Đương nhiên là em ruột của ổng rồi. Nhưng ông Thanh đời nào làm chuyện như vậy. Ổng không dám nhưng thằng Nùng và mẹ nó dám. Bởi vậy, khi sang tên nhà đất, ổng sang cái nhà cho nó ăn dọng gì thì ăn, đất ổng giữ lợi cho con gáι. Có bả á, bả cưng thằng đó, cháu đích tôn của dòng họ mà, nên chìu nó hư vậy. Giờ cưới vợ cho nó rồi. Trời trả báo hay sao đó, nó sợ vợ như sợ cọp. Con Cầm hét một cái dám trả lời mới lạ. Mà con vợ nó biết điều nghen. Bây lợi nhà đốt nhang cho ổng bả có vợ nó cũng ổn chứ không thôi, gặp thằng đó cũng khó bước vô à.
Từ cười, bĩu môi khinh khỉnh:
– Con sợ gì nó mà không dám vô hả dì? Nó cà chớn cà cháo con ᵭ.ậ..℘ nó luôn chứ ở đó.
Dì Ba cười ngất:
– Mẹ bà, ở tù ra coi bộ gan lớn hơn rồi nghen. Sao hồi đó không giỏi phản kháng lại để bả ăn hϊếp? Ngó thấy bây tao tức giùm gì đâu á.
– Lúc đó con là con của người ta, dù gì cũng phải nể nang một chút. Không lẽ mẹ mình ᵭάпҺ mình, cҺửι mình thì mình ᵭάпҺ lại, cҺửι lại sao dì Ba? Trước con nghĩ bả giận vì con làm sai chi đó thôi, ngờ đâu cả sáu năm trời luôn giữ thái độ đó, vậy mà mẹ con lại rước về họ không cho. Thì ra giữ lại để chờ ngày này.
– Vụ mất tiền này tao nghĩ ổng bả cũng là пα̣п nhân thôi. Giờ ૮.ɦ.ế.ƭ hết rồi dễ gì ai bươi lại chuyện cũ mà truy cứu chứ mậy. Thôi bỏ qua đi, dìa được rồi thì lo làm ăn lấy chồng sinh con làm lợi cuộc đời. Thời gian rồi không ai nhớ tới chuyện gì nữa đâu.
Dì Ba chồm qua nắm tay Từ ҳιếϮ chặt:
– Uống nước xong rồi lợi đẳng đi, có gì lớn tiếng lên tao chạy qua. Nó mà không cho bây thắp nhang thì tao kêu cả xóm này cạch mặt nó luôn.
Từ cười. Bưng ly nước uống một hơi rồi móc tiền trả, dì Ba khoát tay:
– Thôi đi đi, tiền bạc gì có nhiêu đó.
Từ cám ơn, gửi xe quán dì Ba đi bộ lại nhà Nùng cách đó chừng ba mươi bước chân. Cổng không khóa cô ung dung đi vào.
Tay Nùng đang ngồi nhịp đùi uống trà một mình. Ngó thấy Từ thì mặt tái lại một thoáng ròi khinh khỉnh hất hàm:
– Đi đâu xấn xả vô nhà tao vậy con kia? Mầy bây giờ không là cây đinh gì ở đây nữa biết chưa?
Từ nhếch miệng cười khì một tiếng:
– Tao dìa nhà cũ của cha mẹ tao để đốt cho ổng bả cây nhang, ai mà thèm tranh giành với mầy làm gì.
– Đốt gì mà đốt? Tình nghĩa gì nữa? Hai bác của tao đã từ mầy một năm rồi cha mẹ con khỉ khô.
– Bởi vậy mới lọt họng mầy chứ gì? Hôm nay tao tới đây không phải để gây sự với mầy, tao chỉ muốn đốt nhang trình diện cha mẹ nuôi của tao là tao đã quay về an toàn rồi. Phần mầy đừng lo gì, tao không quan tâm tài sản của ổng bả đâu.
– Quan tâm cũng đâu có được. Thôi dìa đi mầy, đừng chọc nóng tao đó.
Từ nổi điên lên, cô bước tới cầm bình trà dằn mạnh xuống bàn:
– Giờ sao? Giờ không cho tao đốt nhang luôn à? Ổng bả đã nuôi tao mười tám năm, không có công cũng có lao. Mầy ngon không cho thử coi, đổ ɱ.á.-ύ với tao hôn?
Nùng rùng mình mấy cái rồi ha hả cười:
– Đúng là ở tù ra thành dân anh chị liền. Nhưng tao nói trước cho mầy biết, mầy làm má ở đâu chứ tới đây bày đặt là coi chừng bản mặt xì nhớt với tao đó.
Từ gật đầu:
– Được. Tao sẽ không làm gì mầy, nhưng tao la lên cho bà con chòm xóm hay là tao tới đốt nhang cho cha má nuôi nhưng bị mầy đuổi xô. Chỉ cần bà con ở đây làm chứng cho tao là được rồi. Để coi người ta nhìn mầy là hạng người gì.
Nùng xì một tiếng dài sọc:
– La lên đi, mầy ngon la lên thử một tiếng coi cái mỏ vun lên hôn cho biết.
Ngay lúc đó, Cầm, vợ Nùng đi chợ về tới. Từ biết Cầm. Chị ấy ở xã kế bên. Từ cũng biết Nùng mê Cầm lâu lắm rồi nhưng thân lông bông nên không dám theo đuổi. Giờ cưới được chị ấy chắc là do cha mẹ hắn là người đàng hoàng, khá giả lại thừa ʇ⚡︎ự được gia sản của ông bà Tuấn, gả con về đây không lo nghèo khổ thiếu thốn. Chính vì vậy mà hắn ta sợ bị Cầm bỏ bất cứ lúc nào nên dưới màu chị ấy hay sao?
Cầm bước vô thấy Từ thì ngạc nhiên lắm, chị nắm tay cô kéo lại ngồi xuống bộ ván ở phòng khách, bộ ván này trước khi mười hai tuổi, vẫn còn được mẹ nuôi cưng, cô đã nằm lăn lóc nhõng nhẽo với cha mẹ tгêภ đó không biết bao nhiêu lần, sao hôm nay lại thấy xa lạ đến vậy.
Cầm nghiêng đầu ngó Từ:
– Về hồi nào Từ?
– Mấy hôm rồi chị.
– Vậy mấy hôm nay ở đâu?
Từ hướng mắt nhìn lên tủ thờ, tгêภ đó có bài vị của vợ chồng ông Tuấn, nhỏ nhẹ:
– Ở nhà cha mẹ em. Mới nghe cha mẹ bên này mất hết rồi nên muốn tới đốt cây nhang. Nghĩa ʇ⚡︎ử là nghĩa tận mà chị. Dù ông bà đã từ bỏ em rồi nhưng công dưỡng dục thì em mãi nhớ. Vậy mà anh Nùng không cho em đốt nhang đó chị.
Cầm nguýt ngang Nùng:
– Lãng gian hôn? Con cái dìa đốt nhang cho cha mẹ mà không cho là không cho làm sao?
Nùng lí nhí:
– Hai bác từ nó rồi, quαп Һệ gì nữa mà đốt nhang. Thấy mặt nó ổng bả tức không đầu thai được luôn đó.
Cầm nạt:
– Nói xàm. Anh biết hết ha gì? Người có tình nghĩa như Từ tới thắp nhang, hai bác mừng và ngại ૮.ɦ.ế.ƭ luôn ở đó mà không cho. Đi, đi lợi đốt nhang đi Từ. Nhang với hộp quẹt chị để tгêภ bàn thờ đó.
Từ đắc ý, kín đáo liếc Nùng một cái, nhếch môi cười trêu chọc khiến hắn tức sôi gan mà chẳng dám làm gì. Thì ra hắn sợ vợ tới vậy. Thôi thì dễ trị rồi.
Cầm kêu Từ ở lại ăn cơm nhưng cô từ chối. Nói gì thì nói, cô cũng không muốn ngó tới bản mặt của Nùng lâu. Lẽ ra, cô nên qua thăm hỏi chú thím Thanh, nhưng thôi, qua hôm nay mình và gia đình này chỉ là kẻ lạ người xa, lướng cướng làm chi cho thêm bận lòng về sau.
Cầm tiễn Từ ra về, chị nói với cô trước mặt Nùng:
– Ai sao thì sao. Chị với em vẫn y như vậy. Có dịp đi ngang thì ghé chơi với chị hoặc gọi chị ra ngoài ăn uống, cà phê với nhau. Giờ ʇ⚡︎ự do rồi, không bị ràng buộc đạo nghĩa nữa, em hãy sống cho mình.
Từ cảm kích gật đầu. Ngoái lại nhìn vô nhà chú Thanh, bỗng cô thấy thím đang đứng ngay bậu cửa nhìn ra, thấy cô ngó mình thì thụt vào trong như muốn lánh mặt. Trong lòng Từ cảm thấy khó chịu. Ngay lập tức cô nhớ lại ngày hôm đó, khi côпg αп tới giải cô đi, Từ nghe tiếng chú Thanh nói:
– Coi có hiểu lầm gì hôn chứ con Từ nào giờ đâu có tham của ai cái gì.
Từ thấy rõ ràng thím thúc cùi chỏ vào mình chú, nhìn miệng cô đoán ra thím nói:
– Nó không lấy hỏng lẽ mình lấy? Ông này, binh tầm bậy cũng binh.
Thì ra…có thể lắm chứ, bà ta và thằng con quý ʇ⚡︎ử đã âm mưu gài bẫy cô đây mà. Cô ra khỏi cái nhà này thì sau này con bà ta hưởng nó chứ ai vô đây nữa?
Nhưng thôi kệ đi. Nhân phi nghĩa bất giao, của phi nghĩa bất thừa. Một năm trong tù các chị đã dạy cho cô điều đó. Từ nay, cô sẽ sống bằng chính sức lực của đôi tay, khối óc của bản thân mình, không dựa dẫm vào bất cứ một ai, kể cả cha mẹ chị em ruột ϮhịϮ. Sự dựa dẫm mười tám năm qua đã cho cô bài học xương ɱ.á.-ύ nhớ đời rồi.
•
Hết 2.
Lê Nguyệt.