Giời đày chương 8
(Phần 8 )
Tg Nguyễn Thơ
Anh Hoàng phóng xe như điên trên đường . Vừa đi vừa rít lên — Cô được lắm! Cô dám phản bội tôi còn lừa tiền đem cho trai à?
Về đến nhà anh đẩy cửa lao thẳng vào trong, thấy mẹ vợ đáng ngồi cùng con bé trên ghế. Đồ đạc trong nhà xiêu vẹo lệch lạc. Anh hỏi
— Bà! Nhung đâu rồi?
— Nó đang trong phòng.
Anh Hoàng bước xồng xộc vào trong. Nhung đang nằm giật mình quay ra, anh nhìn thấy trên mặt cô có mấy vết tím bầm, hai môi sưng vếu lên. Anh hỏi sẵng giọng
— Mặt mũi cô sao thế kia?
—Đánh nhau! —Nhung trả lời gọn lỏn.
Vậy là tôi nghe không nhầm? Đúng không? Thằng bồ của cô đâu?
— Bồ nào? — Nhung quát lên
Anh nhìn quanh phòng, thấy có bộ quần áo đàn ông lạ treo trên mắc. Anh hùng hổ giật xuống ném vào chỗ Nhung đang nằm.
— Của thằng nào đây?
Máu sôi lên sùng sục tưởng đứt mạch đến nơi, anh xô cửa toa lét, ngó xuống bếp rồi quay lại chạy nhanh lên gác. Sau đó vừa lao xuống vừa xổ ra một tràng
—Tiền của tôi đâu? 3 trăm triệu, cô học làm tóc mà hết à? Cô dám lừa tôi đem tiền cho thằng phi công trẻ à? Rồi tiền tôi nuôi cô từ ngày mới gặp đến giờ, trả hết lại cho tôi ngay!
Nhung gào lên
— Nói ít thôi! Tôi đang điên đây! Thích tiền hả? Ngoài đường đầy kia kìa, ra mà hốt!
Đến lúc này như không chịu nổi nữa. Anh sấn sổ giơ tay lên. Từ trước tới giờ anh chưa từng ᵭάпҺ ai, nhất là phụ nữ! Anh quay sang vớ được cái máy sấy tóc quăng một phát vỡ tan cái gương to trên tường. Con bé sợ dúm người lại khóc thét lên. Bà ngoại ngồi im re không nhúc nhích!
— Cô cút khỏi nhà tôi!
— Nhà nào của anh? — Nhung cười nhạt! Anh đi đi, nếu không tôi gọi côпg αп Ьắt anh vì Ϯộι phá hoại.
— Tiền mua đất, tiền làm nhà. Tất cả bạc tỷ là của tôi! Hỏi rằng cô có xu nào không?
Nhung vênh mặt lên— Nhớ cho kỹ vào, đất này là của ai? Còn nhà hử, đấy dỡ ra mà mang đi!
Anh há hốc mồm ngồi xuống! Người mà anh yêu say đắm đến bỏ cả gia đình vợ con, dốc hết hầu bao để phục vụ. Giờ cô lại dám trở mặt hăm dọa anh.
Khi gặp nhau, Nhung nói với anh sẽ mua lại đám đất trong thị trấn của chị gáι để làm nhà. Nhưng hai vợ chồng chị đang ở nước ngoài, nên khi nào họ về mới sang tên sổ đỏ được. Lúc ấy em để anh đứng tên, vì anh là chủ hộ mà.
Chìm đắm trong hạnh phúc bên cô gáι trẻ xinh đẹp. Sức xuân phơi phới nồng nàn đến mê hoặc làm anh như ngây dại giữa biển tình.
Ở bên cô anh như tìm lại tuổi thanh xuân của mình. Khác hẳn với chị Liên, chỉ được cái tốt tính với bà con chòm xóm, đảm đang việc nhà và dịu dàng yêu tҺươпg con cái. Chị không nũng nịu ngọt ngào với anh, không bao giờ có những lời nói đưa anh lên tận 9 tầng mây! Tóm lại là chị đã không còn hấp dẫn đối với anh!
Nhung luôn tạo cho anh cảm giác mới lạ, lúc nào cũng ngọt ngào yêu tҺươпg vỗ về. Thế nên từ một người rất chắc chắn, dân làng đặt cho anh biệt danh là đút vào cân sắt sẽ tòi ra cân mốt đinh! Vậy mà anh đã bỏ cả gan ruột của mình ra cho cô!
Khi Nhung đặt vấn đề mua đất, anh hoàn toàn tin tưởng nơi tình trẻ. Đợi ngày anh chị của cô về sẽ sang tên giấy tờ đất là xong!
— Cô nên nhớ là tôi với cô đã đăng ký kết hôn, còn con bé nữa! Nếu cần tôi sẽ ra pháp luật!
— Anh đi mời pháp luật đi! Xem người ra khỏi nhà là tôi hay là anh? Còn con bé, anh thích nuôi tôi cho luôn đấy!
Đồ cáo già! Đồ lăng loàn! Anh nghĩ nếu còn ở đây thêm phút nào nữa thì chắc chắn anh không kìm chế được! Rồi không biết chuyện gì sẽ xảy ra! Cố lui đi để tìm cách giải quyết lấy lại tiền nhanh nhất!
Anh lên xe mà không biết đi đâu ngoài gian nhà nhỏ lợp tôn dưới bãi. Anh lầm lũi như người thất trận! “Tiền hết tình tan đời tơi tả!” Giống lắm!
Về đến nơi anh vứt xe ngồi bệt xuống gốc cây vải, tháo mũ quăng cái bộp ra bên cạnh. Mấy con chó nghe tiếng động sủa ầm cả lên! Kệ ҳάc chúng mày, cho nhịn đói! Tao đang không có tâm trạng nhá!
Đấy cứ như chúng mày lại tốt đói thì được ăn chẳng suy nghĩ thù hận ai. Thích lên lại sủa cho sướng mồm rồi lăn ra ngủ!
Anh ngồi im ngắm mặt ao lăn tăn tăm cá, gió mơn man thổi mát rười rượi mà lòng anh chả khác nào nồi nước sôi! Lúc này anh không nghĩ được gì ngoài sự căm phẫn chất núi trong lòng.
Anh Hoàng vò đầu, nhưng bằng cách nào đòi lại tiền khi mà miếng đất không phải tên anh?
Không có ai để tâm sự, không có người nào để hỏi han xin ý kiến. Anh rút điện thoại gọi em trai,người em mà từ trước tới giờ anh luôn coi là thằng không biết gì. Mọi việc trong nhà anh đều tự quyết định mà không bao giờ bàn bạc với em!
Anh hẹn gặp em trai một chỗ nào đấy chứ không dám về nhà.
Nghe đầu đuôi câu chuyện, em trai nói rằng đất anh không thể đòi, nhưng khi ra toà tài sản chung sẽ được chia theo thỏa thuận. Cháu bé chắc chắn mẹ nó được quyền nuôi rồi.
— Giờ thân anh chả xong con cái gì?
— Em hỏi thật, nó phải con anh không? Bà Nhung như thế chả biết đâu được!
— Con ai kệ cha nó! Anh không để ý! Làm sao đòi được tiền kia kìa!
— Nếu không phải con anh thì anh không phải chu cấp nuôi sau ly hôn!
Anh chợt nghĩ, cái Hà kia, anh là bố đẻ nó đã chu cấp được đồng nào? Nên nghe em trai nói vậy anh không nói năng gì.
— Thế bây giờ anh đang ở đâu? Hay anh về nhà đi!
— Anh xây khu chăn nuôi ở dưới bãi gần đấy, có chỗ ở hẳn hoi.
— Đất bãi anh mua à?
— Không, anh mượn. Vừa rồi đầu tư gần 200 triệu cải tạo xây dựng chuồng trại chỗ ở. Anh nuôi được bán một lứa rồi.
Em trai thốt lên— Anh đầu tư vào nhiều thế, đùng một cái người ta đòi đất lại thì sao?
Ờ… Người này là chị họ của Nhung!
Anh Hoàng ngồi mặt đờ đẫn như kẻ mất hồn. Cảm giác bị phản bội đang len lỏi sâu vào từng gốc rễ tế bào trong con người anh! Đau thật! Chỉ một thời gian ngắn thôi mà anh đã không còn gì cả! Không thể để yên cho con quỷ cái muốn làm gì thì làm, cái gì của mình thì mình phải đòi lại cho bằng được!
Anh lại ngược lên thị trấn, dự tính xuống bãi bán nốt đàn chó đã, sau đó anh sẽ về gặp Nhung. Được! Đất của cô nhưng nhà là của tôi! Cô ở cái nhà này thì phải hoàn trả số tiền tôi đã bỏ ra xây nó!
Đời thằng này từ trước tới nay chưa lỗ với ai cái gì bao giờ! Định giỡn mặt với tôi à? Không có đâu!
Tiếng xe máy lao nhanh trên con đường đất gồ ghề xuống bãi. Người anh nảy chồm lên hạ xuống liên tục. Không dễ dàng chút nào, đường đất sẽ không bao giờ bằng phẳng như đường nhựa!
Và anh nghĩ mình sẽ không bao giờ chịu thua Nhung!
N.T
(Còn nữa)