Giời đày chương 3
Tg Nguyễn Thơ
Sáng nay anh Hoàng dậy thật sớm đi chợ. Anh mua vừa đồ tươi sống vừa thức ăn chín, lựa đủ 5 mâm cơm để trưa nay mời người nhà và mấy ông bạn thân. Gọi là chứng nhận cô vợ mới của mình.
Mang về đến nhà, anh hì hục làm sạch, đem luộc gà quay ϮhịϮ. Đồ ăn sẵn thì cất vào tủ lạnh. Lát nữa lên xã về chỉ việc bày mâm là xong.
Lúc này anh mới vào phòng gọi vợ trẻ
— Em dậy ᵭάпҺ răng rửa mặt, anh nấu ăn sáng rồi chúng ta đi ký hợp đồng!
Hai tô phở thơm phức được anh đặt ở bàn ăn, cô vợ vừa ăn vừa bấm điện thoại. Anh lại giục nhanh lên và cuối cùng hai cái tô được thả vào bồn rửa bát.
Anh dắt xe, cô vợ đứng trước gương một hồi rồi đủng đỉnh đi theo. Đúng là ngày hạnh phúc của đôi vợ chồng son.
Bút sa gà cҺết, trâu bò hết chạy lung tung! Hai người trở về nhà trong niềm vui hạnh phúc ngập tràn.
Anh đang hì hụi bày mâm thì vợ chồng em trai sang ( hai vợ chồng chú ở cùng ông bà)
— Mình anh làm thôi à? Chỉ có hai đứa em sang thôi, các cháu đi học còn ông bà bảo đừng có gọi tao. Vậy anh đừng tìm chẳng bà lại tế cho đấy!
Lát sau cô em gáι đi vào, báo cáo là nhà em với các cháu bận.
Đến trưa thêm được hai ông bạn từ thời còn làm công làm việc. Anh lấy máy gọi từng người nhưng ai cũng đều cáo bận.
Tất cả ngồi vào một mâm, vì ít người nên anh Hoàng không báo cáo giới thiệu gì hết. Cô vợ ngồi chấm mút rồi bỏ vào phòng kêu em mệt.
Ăn xong hai chị em xuống dọn dẹp. Anh Hoàng bảo thím với cô mang thức ăn về, chứ anh lên thị trấn luôn không ở lại đây đâu.
Em gáι anh nói nhát gừng
— Em không lấy đâu, dọn xong anh em mình nói chuyện lúc, rồi em về
— Em cũng không lấy, mang về em sợ bà quát cho thì cҺết.
Hai chị em gói ghém thành mấy túi nhỏ, bảo nhau tý nữa mang cho máy nhà gần đây.
Hai ông bạn ra về, còn bốn anh em ngồi nói chuyện
— Sáng em về nhà rồi mới sang đây, bố mẹ không đồng ý với việc làm của anh! Mà cả em cũng không đồng ý! Nhưng anh em mỗi người một phận, em chỉ mong anh tỉnh táo với những việc mình làm. Gương đời đầy ra đấy anh không thấy à? Hôm nay em định không về đâu, nhưng em muốn biết cuộc sống sau khi anh bỏ chị Liên nó như thế nào?
Em dâu ra hiệu là có chị trẻ đang trong phòng, cô em gáι vẫn nói to
— Kệ, em chỉ nói sự thật thôi! Em cũng mong là cuối đời anh được hạnh phúc, nhưng khó đấy anh ạ! Tuổi của anh bây giờ phải là chỗ dựa ϮιпҺ thần cho con cái, là cái gương để chúng nó nhìn vào. Chứ không phải bạc hết đầu rồi còn đi chăm vợ trẻ ở cữ!
Thôi em về, nhà em còn nhiều việc lắm!
Anh đỏ bừng mặt lên, tức lắm! Nếu không có vợ chồng chú ở đây chắc anh cho nó mấy cái tát rồi!
Em trai anh hiền quá, biết chuyện gì đang xảy ra nhưng không bao giờ nói được. Bởi vì từ trước tới giờ mọi công việc toàn anh Hoàng quyết định, không ai được tham gia câu nào.
Cô em gáι chưa về mà đi thẳng ra cửa hàng của chị Liên. Nhìn thấy hai mẹ con chị đang ăn cơm cô bỗng như thắt ruột lại! Ngày cô mới lấy chồng kinh tế còn khó khăn, chị đùm dúm cho cô rất nhiều thứ. Chị tҺươпg cô chả khác nào ruột ϮhịϮ. Nhiều khi cô mượn vài chục một trăm chị đều cho không lấy lại!
Cả hai đều hiểu tâm trạng của nhau nhưng không ai nhắc đến việc hôm nay. Ngồi một lúc, cô xin phép về. Chị Liên nhanh tay nhặt máy gói bánh kẹo và vỉ sữa chua gửi cho cháu, nhưng cô nhất định không cầm. Chị mang treo vào xe của cô và nói.
— Đây là của bác cho cháu chứ cho mẹ nó đâu hử!
Chị vẫn vậy với cô, nên cô càng thấy thất vọng về ông anh của mình. Cô khóc rồi vội vàng nổ máy đi về mất.
Chiều hôm ấy anh Hoàng thuê xe chở đồ đạc cùng vợ trẻ dọn lên nhà mới ở thị trấn. Chẳng biết vì sợ bị cҺửι hay thế nào mà anh không đưa vợ sang chào bố mẹ nữa.
Mấy hôm sau cửa hàng khai trương tưng bùng! Biển quảng cáo HOÀNG NHUNG MÁT XA BẤM HUYỆT CHÂM CỨU lung linh nhấp nhảy phía trên của kính. Lẵng hoa rực rỡ đặt hai bên. Trong nhà ánh điện sáng trưng, trên tường treo đầy ảnh mẫu quảng cáo. Giường đệm mút, ghế xoay, gương… tất cả đều sang trọng đẹp mắt.
Nhung gọi mấy người bạn đồng nghiệp cũ về giúp, vì khai trương miễn phí sẽ nhiều khách.
Chả biết khách ở đâu đến cũng đông, toàn là thanh niên đầu xanh đầu đỏ. Chứ người chững chạc thì chả có ai.
Nửa buổi có một xe hơn hai chục người đến. Người mang hoa, người dúi cho Nhung cái phong bì. Cô vào gọi anh Hoàng đang nấu nướng trong nhà bếp
— Anh ra đây một lúc đã, bố mẹ với người nhà em đến rồi!
Bên ngoài nhạc ᵭậρ ầm ĩ lẫn tiếng cười nói chúc mừng ran rỉ lên! Trong bếp một mình anh Hoàng nhanh thoăn thoắt bày mấy mâm cơm mừng khai trương phòng đấm bóp.
Đến trưa khi vãn khách là lúc cỗ được bày ra. Người làm và người nhà ngồi 4 mâm chật ních. Nhung bảo bây giờ ăn nhanh và uống ít thôi, vì nếu khách vào còn phải phục vụ.
Ăn xong người nhà Nhung lên gác nghỉ. Nhung cùng bạn cô ra phòng đón khách. Mình anh Hoàng với đống bát đĩa vỏ lon và thức ăn thừa ngập ngụa trong bếp!
Sau hôm tưng bừng ấy, khách đến thưa dần rồi chả mấy ai đến phòng mát xa nữa. Vì dân ở khu này chỉ có người già và trẻ em ở nhà. Còn thanh niên đứa đi học đứa đi làm. Trung tuổi vẫn đi làm công ty tối ngày lấy đâu ra thời gian mà đi đấm bóp! Một số người làm kinh doanh buôn bán có điều kiện, họ đến chỗ có uy tín chứ chả đến phòng của Nhung.
Hàng ngày anh đi chợ, nấu cơm rồi gọi vợ dậy ăn. Thỉnh thoảng chiều mát ra hàng cây bên kia đường ngồi chơi hóng gió. Rồi đi ra sân vận động mini gần đó xem bọn trẻ đá bóng. Chợt anh thấy nể bản thân mình, may mà lên thị trấn được mở mang tầm nhìn, chứ cứ ở cái nơi xó lỗ kia thì còn lâu mới khôn ra được.
Vắng khách quá cũng chán. Nhung bảo với anh là đẻ xong em sẽ đi học làm tóc, xăm môi lông mày, nhấn mí. Bây giờ xu hướng làm đẹp đang được nhiều người tìm đến. Làm một đôi lông mày với cái môi là mấy triệu đấy! Anh đầu tư em đi học nhá!
— Thì đến lúc ấy hẵng hay! Phải chờ con lớn đã chứ.
— Em tính rồi, mình sẽ thuê người giúp việc trông trẻ. Em đi học càng sớm càng tốt về còn có việc làm. Anh lo gì, mình còn cái nhà với vườn cây mênh mông dưới quê anh đấy thôi.
Nhung đang vẽ tương lai một cách say sưa thi có trở dạ.
Anh Hoàng gọi taxi đến, chuẩn bị hai cái làn đựng đồ cho bà đẻ, mở tủ lấy ví tiền và đỡ vợ trẻ ra xe tới Ьệпh viện.
NT
( còn tiếp)