Gieo và gặt – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc
Cưới được chị tôi, anh rể rất mãn nguyện, bởi chị tôi xinh đẹp, nết na, thùy mị nổi tiếng, biết bao chàng trai ngấp nghé. Chị vừa đến tuổi cập kê, chưa kịp yêu ai đã bị anh rể “xí phần”.
Anh là con trai nhà giàu, được cưng chiều quen thói muốn gì được nấy. Chàng trai nào mon men tới gần chị là anh kiếm chuyện, cà khịa đòi “uýnh cho tàn đời”. Bị anh canh chừng riết, cuối cùng chị “ưng đại” cho rồi. Mà anh đối với chị tôi cũng ga-lăng, khéo nịnh lắm, nên chị không thể sắt đá làm ngơ.
Làm dâu nhà giàu chẳng hề sung sướng. Mấy anh chị em nhà chồng ở riêng, ai nấy đều có phần đầy đủ. Còn anh chị, ngoài mấy mẫu ruộng lại thêm cái nhà thờ rộng lớn, lau chùi, quét dọn muốn hết ngày.
Ba mẹ chồng đã lớn tuổi, trái tính trái nết, bệnh đau, một tay chị cận kề chăm sóc. Làm dâu mới được vài năm, chị đã tàn phai nhan sắc.
Chẳng cần đợi đến lúc vợ “xuống cấp”, ngay lúc chị có bầu con bé lớn là anh rể đã ra ngoài ngang nhiên “ăn vụng”, chả cần nghĩ đến chuyện “chùi mép”!
Cũng đau đớn, hờn ghen, tủi cực… như bao người đàn bà bị phản bội, nhưng người đàn bà xuất thân không tương xứng, làm dâu nhà giàu như chị tôi càng trở nên nhỏ bé, lầm lũi và càng không thể mở miệng phản ứng lại thói hư tật xấu của chồng…
Đến lúc cha mẹ chồng chị mất cũng là lúc ruộng vườn đã bị bán sạch. Phần vì lo cho cha mẹ bệnh, phần anh đem cho gái ăn hết.
Tay trắng, anh về hành chị đủ kiểu, còn luôn miệng chửi chị là đồ ăn hại, không biết đẻ con trai cho nhà chồng! Những lúc anh nhậu xỉn, ba mẹ con phải kiếm đường trốn để tránh những trận đòn hung dữ của anh ta.
Hai đứa con gái thương mẹ bao nhiêu càng hận cha bấy nhiêu. Tụi nó xúi chị: “Mẹ ly hôn đi cho đỡ khổ!”, nhưng chị cứ lần lữa, lo nghĩ đủ kiểu cho các con…
Năm con bé lớn học lớp 11, con nhỏ học lớp 6, chị phát hiện mình bị ung thư tử cung.
Trong lúc nhà không có tiền, chẳng hiểu sao ông trời lại cho ông anh rể tôi trúng vé số độc đắc, cứ như là thử thách lòng người. Tưởng anh sẽ cho vợ tiền trị bệnh, nhưng không, anh tuyên bố cho luôn mấy mẹ con cái nhà đã xuống cấp.
Rồi ôm hết tiền trúng số đi theo gái. Anh bảo: Tao còn phải đi xây “tổ ấm” mới, để kiếm con trai!
Mấy anh chị em tôi thương chị, xúm vào lo trị bệnh cho chị. Ai cũng sợ chị suy sụp, nhưng chị bảo phải sống để lo cho các con. Chị mạnh mẽ vượt qua bệnh tật. Hóa chất làm tóc chị rụng hết, rồi tóc lại mọc lên.
Nhìn chị thay da đổi thịt, ai cũng nghĩ căn bệnh đã được đẩy lùi, nhưng được bốn năm, căn bệnh của chị bỗng dưng tái phát. Cuối cùng, chị tôi ra đi khi lòng còn đau đáu nỗi lo về các con.
Người đàn ông ấy biệt tích, chả thấy tăm hơi. Hai đứa nhỏ về ở với vợ chồng tôi, anh chị em tôi cùng nhau thực hiện tâm nguyện của chị, là sẽ nuôi dạy các cháu nên người.
Chắc trời cao có mắt! Gã đàn ông bội bạc ấy lại trở về nhà sau khi bị gái dụ hết tiền bạc.
Lúc trước hai đứa con anh còn về thắp nhang cho ông bà nội, nhưng từ khi cha trở về, chúng không một lần trở lại. Một mình sống thui thủi, thiếu thốn, khổ sở trong căn nhà cũ xập xệ, không biết anh ta nghĩ gì?
Sau này, mấy lần nghe cha bệnh, tụi nhỏ chỉ nhờ người gửi tiền về cho mà không một lần ghé thăm. Anh em tôi nhiều lần khuyên nhủ, bảo dù ông ấy đã sai, nhưng vẫn là cha, thì tụi nhỏ khóc, bảo không thể quên nỗi đau đớn, cơ cực, buồn tủi của mẹ chúng.
Chúng còn nói: “Cha tạo ra tụi con dễ ẹt chứ cực khổ gì!”.
Anh chị em tôi cũng oán ghét gã anh rể này. Nhưng chúng tôi vẫn muốn các cháu mình quên nỗi đau mà tha thứ cho kẻ làm cha, để lòng chúng được nhẹ nhàng, thanh thản mà vui sống. Nhưng chúng tôi không thể làm gì hơn, bi kịch do gã anh rể tạo ra đã không cách nào hoá giải.
Nỗi hận cha và tổn thương trong lòng các cháu quá lớn, đến mức ám ảnh không thể quên được. Cũng như việc “gieo gì – gặt nấy” như một tất yếu không thể tránh khỏi của kiếp làm người!
TG : Hoài Thu
Bài sưu tầm