Gả cho cậu Ba chương 2

Tác giả : Trang buby

Sáng sớm, trời chưa hửng sáng, gà chưa gáy, ngoài cửa đã có tiếng gọi:

– Mợ ba ơi mợ ba, con Hiển đây mợ. Mợ mở cửa giúp con.

Nghe được tiếng gọi, cô mắt nhắm mắt mở bật dậy, tưởng có chuyện gì quan trọng nên xỏ vội đôi dép chạy tới mở cửa.

– Có chuyện gì thế Hiển?

Con Hiển hồ hởi trả lời:

– Con tính không gọi mợ sớm đâu nhưng mà cái tin này đợi đến trời sáng con không chịu nổi. Anh Đực nhà con vừa chở ông sang làng Láng ấy mợ.

– Sang làng Láng làm gì? Chắc là ông đi công chuyện đúng không?

Tự dưng con Hiển bật khóc, nó nghẹn ngào ôm chầm lấy cô, cô thấy thấy vỗ về nó vài cái rồi an ủi.

– Được rồi. Bình tĩnh kể mợ.

Con Hiển gật đầu, từ từ trình bày:

– Cậu hai Phát gọi về gặp cậu Phong đang ở nhà đối tác của cậu ấy. Bởi vậy ông kêu anh Đực chở ông sang làng Láng đón cậu Phong về. Tức là cậu Phong vẫn còn sống đấy mợ, cậu vẫn còn sống khỏe mạnh mợ ạ.

Nghe con Hiển nói, phút chốc cả người cô cứng đờ, tai như ù đi rồi một giọt nước mắt khẽ chảy. Là cái cảm xúc hạnh phúc, vui mừng, cái cảm giác mong đợi một thứ gì đó quá lâu cuối cùng cũng thành hiện thực.

– Mợ, mợ có sao không mợ?

Cô nhìn con Hiển, lắc đầu vài cái rồi hỏi lại:

– Cậu Phong vẫn còn sống? Chồng mợ vẫn bình an khỏe mạnh?

– Dạ vâng, đúng rồi mợ ạ.

– Mợ có đang mơ không Hiển? Thử tát mợ cái thật đau để mợ biết mình không mơ xem nào.

Con Hiển nắm tay cô, nó ҳúc ᵭộпg đáp:

– Mợ không mơ, con cũng không mơ. Ở hiền gặp lành mợ ạ.

Cô gật đầu nói đi nói lại “ đúng rồi, ở hiền gặp lành“. Cô vẫn còn bao nhiêu thắc mắc nữa nhưng mà kệ đi, giờ phút này chẳng gì quan trọng bằng việc cậu vẫn bình an. Nhìn lên bầu trời sâu thẳm, cô nhắm mắt chắp tay cảm ơn ông trời đã dành cho cô một ân huệ có thể lớn nhất đời cô.

Bỗng chốc cô nghĩ tới khoảnh khắc gặp lại cậu, khuôn mặt ấy, vóc dáng ấy rồi không biết có khác trước không, khi đó sẽ nói với cậu câu gì…. nghĩ tới đó mà tιм cô ᵭậρ dồn dập, trong lòng rộn rạo như thiêu như đốt. Xa cậu một năm rồi chứ có ít gì đâu, thời gian sẽ ít nhiều thay đổi con người. Rồi tự nhiên cô nhìn lại chính mình, một năm qua cô đã chẳng buồn quan tâm đến nhan sắc của bản thân. Người ta hay khen cô đẻ xong xinh gáι hơn trước nhưng mà ngộ nhỡ đó là lời an ủi của mọi người thôi thì sao, chứ nghe đâu phụ nữ sau sinh xuống sắc nhanh lắm, thậm chí như già đi vài tuổi. Nhỡ cô già quá cậu lại chê thì sao? Cô suy nghĩ đủ điều rồi đứng dậy lục trong tủ ra bộ quần áo đẹp nhất, ngắm nghía mình trước gương cho tới khi cảm thấy mình ổn hẳn.

Trời sáng hẳn, mọi người đều biết tin cậu vẫn còn sống , ai ai đều vui mừng hò reo. Trong nhà lâu lắm rồi không khí mới nhộn nhịp như vậy, tiếng cười nói hơn cả được mùa bội thu.

Lát sau mợ Thư với mợ Bích lôi cô ra ngoài chợ mua quần áo mới , bà hai tranh phần trông Hĩm với cu Tý. Hai mợ dặn cô đủ điều, về đến nhà còn lôi cô lên phòng trang điểm thật xinh, thật lộng lẫy như là cô dâu ấy. Cô tủm tỉm cười hỏi hai mợ:

– Trang điểm như vậy có đậm quá không mấy chị?

Mợ Thư nhanh miệng trả lời:

-Trời ơi đậm cái gì mà đậm. Thím bây giờ, xinh ngất ngây trên cành quất luôn á. Rồi có khi chú ba về không nhận ra ấy chứ.

– Úi thôi, cậu không nhận ra em là em buồn lắm.

Mợ Thư cười hề hề:

– Tôi đùa đó thôi, ý tôi nói là bây giờ thím như ở một tầm cao mới.Thím không tin hỏi chị Bích này.

Mợ Bích mỉm cười hiền dịu đáp:

– Thím hai nói đúng đấy thím ba. Thím hôm nay xinh lắm.

– Em cảm ơn mấy chị. À phải rồi, chị hai vừa gọi anh Phát, anh ấy biểu sao?

– À, anh ấy tầm chiều tối mới về nhà cơ. Thím cứ tha hồ mà chuẩn bị.

– Dạ vâng ạ.

Chiều đó cô rủ mợ Bích đi chợ từ rất sớm , có thể nói là sớm nhất phiên chợ chiều hôm nay , chủ yếu là để mua miếng ϮhịϮ lợn ba chỉ ngon nhất làm món canh chuối nấu ϮhịϮ ba chỉ và đậu phụ cho cậu . Món đó là món cậu Phong thích nhất ấy. Về tới nhà , chính tay cô gọt chuối, luộc chuối rồi giã chuối , ninh xương, gián đậu, thái ϮhịϮ, nêm gia vị…. cô muốn chính tự tay mình làm tất cả.

Cô ngồi trong bếp, nhặt từng nắm rơm bỏ vào đống lửa, cô cứ ngồi như vậy, tỉ mỉ để ý món canh chuối không rời mắt. Biết cậu không thích ăn nghệ nên cô chỉ cho lượng vừa đủ để làm màu cho đẹp mắt.

– Ái chà chà , canh chuối thơm quá . Thế đã đủ tía tô , lá nốt , rau thơm chưa để tôi sai con Bưởi đi hái ( mợ Thư lên tiếng hỏi )

Cô cười cười trả lời :

– Dạ em chuẩn bị đủ rồi .

– Còn gì không tôi phụ thím ?

– Em cho rau thơm với đổ tỏi ớt và lạc rang là xong đây . Chị ra ngoài trước đi.

– Ờ vậy tôi ra bế cái Su .

Mợ Thư vừa dứt lời thì nhỏ Đào chạy tới báo tin .

– Mợ ba ơi … xe ông với cậu đã về … trời ơi mợ chạy ra đón cậu đi , cậu đẹp quá trời đẹp mợ ơi…

Cô luống cuống nhìn nồi canh chuối. Mợ Thư thấy thế giục .

– Để đó con Đào nêm nốt cho , ra đón chồng đi kìa .

– Em…

– Còn em gì nữa , đi nhanh …

– Chị nhìn em còn ổn không ?

– Đẹp … vẫn đẹp lắm !

Cô cùng mợ Thư đi về phía sân trước , trên khoé môi cô nở nụ cười rạng rỡ nhưng vẫn không tránh khỏi sự hồi hộp . Rồi cái thời khắc chạm mặt cậu đã tới , trái tιм cô như muốn ngừng ᵭậρ . Một năm trời xa cậu , nhớ cậu , nhớ đến kiệt quệ , cuối cùng cũng được xoa dịu .

Cậu ở trước mắt cô , cậu vẫn đẹp như thế , vẫn không độ như thế , cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng , quần tây đen nom oách lắm ,đậm chất thiếu gia . Thời gian giống như bỏ quên tuổi tác của cậu vậy ấy , nom cậu thế kia thì có mà gáι nào cũng phải mê . Vui mừng chưa được bao lâu thì bỗng dưng một người con gáι từ trong xe bước xuống . Cô gáι ấy khá xinh , da không trắng bằng cô nhưng cũng thuộc hàng da trắng , cách ăn mặc yêu kiều kín đáo , đặc biệt cô ấy có nụ cười đẹp lắm . Cô ấy chủ động chạy tới đứng bên cậu , khoác tay cậu rất thân mật khiến ai đều ngơ ngác đứng hình .

Ông Mãi ra lệnh cho mọi người chào cậu với cô ấy , mọi người bất đắc dĩ nghe lời , cậu với cô ấy đều gật đầu nhẹ nhàng , sau đó , hai người tiến thằng vào trong nhà . Cô đứng lặng lẽ nhìn theo bóng lưng 2 người , cứ đứng như vậy , đờ đẫn rất lâu . Chẳng phải cái khoảnh khắc này cô mong ngóng và háo hức lắm mà , cớ sao lại thế này ???

– Ê ê … có gì đó hiểu nhầm đúng không ? Cô gáι kia là ai ? Là con giời ơi đất hỡi nào rơi xuống đây vậy ?

Mợ Thư dứt lời thì cậu Phát đi tới , cậu lên tiếng:

– Chú ba tạm thời bị mất trí nhớ , cô gáι vừa nãy đi cùng chú ấy là người đã cứu sống cậu ấy . Cô ta ở làng Thái Đường .

Cô tròn xoe mắt nhìn cậu Phát , hỏi lại :

– Làng Thái Đường là làng nào anh ?

– Làng Thái Đường là một làng gồm 200 hộ dân sống với nhau , làng này gần như cô lập với thế giới bên ngoài . Công việc chính của họ là săn bắn thú rừng , làm nương rẫy . Ở làng sẽ có một trưởng làng có quyền quyết định tất cả , một khi trưởng làng ra quyết định là cả làng phải nghe theo . Bọn họ sống rất đoàn kết với nhau . Nghe đâu cô ta là con gáι của trưởng làng .

Nói rồi cậu hai Phát lên tiếng tiếp :

– Bọn họ sống không theo pháp luật , pháp luật cũng không thể làm gì được họ vì người làng này rất giỏi , đặc biệt là trong việc làm bùa ngải . Sở dĩ tôi gặp được chú ba là vì cô gáι này dẫn chú ấy đến thăm quan chùa và tiện thể ghé chơi nhà bà dì cô ấy cũng là đối tác của tôi .

Mợ Thư và cô gật đầu hiểu chuyện , hoá ra là như vậy . Cậu đã mất trí nhớ , vậy là cậu hiện tại đã quên mất cô , nghĩ thôi mà lòng cô đau như cắt . Mợ Thư nhanh miệng an ủi :

– Thím yên tâm đi , sớm muộn chú ba sẽ nhớ ra thím thôi , chú yêu thím vậy cơ mà . Còn cái con giời ơi đất hỡi kia nhá , làm sao có cửa mà bằng thím . Thôi đi vào trong nhà , ăn no cái bụng đã. Mất cái công mình lụi hụi suốt chiều giờ .

Lúc cô với mợ Thư bước vào thì đã thấy trên bàn dọn món đầy đủ . Ông bà ngồi chính giữa , cậu Tấn mợ Bích ngồi bên phải , cậu Phong với cô gáι kia ngồi bên trái . Mấy đứa trẻ vừa mới ngủ nên đặt trên phòng , con Hiển với con Xoan trông .

Ông Mãi cất lời :

– Ơ Hạnh với vợ chồng thằng hai lại đây ngồi đi.

Rồi ông hỏi cậu Phong :

– Phong , đây là nhà con , con nhớ không ?

Cậu Phong nhìn xung quanh một hồi rồi lắc đầu. Cô gáι kia vội lên tiếng :

– Anh Tú …à anh Phong hiện tại vẫn chưa thể nhớ ra đâu bác . Hôm nay được biết cội nguồn của anh ấy cháu thực sự rất vui .

– Ừ . Giới thiệu với cháu nhé , đây là đại gia đình của nhà ta . Đây là bu Lánh , anh cả Tấn , chị dâu cả Bích , anh hai Phát , chị dâu hai Thư, và đây là vợ thằng Phong…

Cậu Phong dừng động tác liếc mắt nhìn về phía cô, đúng khoảnh khắc ấy cô cũng liếc mắt nhìn về hướng cậu , hai ánh mắt chạm vào nhau như chạm vào bầu trời tҺươпg nhớ .

Mà cô gáι kia ngỡ ngàng không kém phần cậu , sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ nhìn rất khó coi nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh . Cô ta thấy vậy chủ động nắm lấy tay cậu Phong , tuyên bố :

– Trùng hợp cháu cũng có chuyện muốn thưa hai bác với các anh chị ở đây . Chẳng là tháng sau cháu với anh Tú , à quên anh Phong sẽ làm lễ kết hôn .

Không khí Ьắt đầu lặng xuống , cô gáι kia còn nhếch môi cười để ý thái độ của cô nữa . Nói rồi cô ta nói cậu Phong .

– Anh nói gì đi chứ ?

Cậu Phong lạnh lùng trả lời :

– Chuyện này nói sau đi .

Nhìn tình thế có vẻ như cậu Phong cũng không mặn mà cho lắm , có điều cô gáι kia dường như bám chặt lấy cậu thì phải . Vì cậu Phong đang mất trí nhớ với lại mới từ cửa Ϯử về nên trong nhà không ai dám nói nhiều . Cô cũng vậy , cố gắng dặn lòng nhiều lắm mà khi tận mắt chứng kiến cảnh này mới thấy đắng vô cùng .

Ở làng Thái Đường dường như có rất nhiều chuyện vui , cô gáι kia tên là Ngọc Hân , cô ta kể rất nhiều chuyện của cậu Phong khi ở đó , ai ai cũng háo hức lắng nghe .

Vừa ăn vừa kể , mà tâm trạng cô lúc này cứ như trên mây vậy ấy .

– Ý món canh chuối này ngon quá .

Cậu Phong liếc mắt nhìn Ngọc Hân , xúc canh chuối vào bát cô ấy rồi nói :

– Ngon thì ăn nhiều vào .

Mợ Thư thấy thế ngứa mắt lên tiếng :

– Biết Món canh chuối này chú ba thích nhất nên vợ chú cặm cụi cả buổi chiều ấy . Còn vất cái Hĩm với thằng cu Tý một chỗ ấy .

Cô ho khụ khụ vài tiếng , cậu Phong nhìn rồi hỏi :

– Cô nấu sao ?

– Dạ vâng cậu .

– Ngon lắm !

– Cậu thấy ngon là tốt rồi .

– Hĩm với cu Tý là ai ?

– Là con của em và cậu .

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *