Gả cho cậu Ba chương 1

Tác giả : Trang buby

Hôm nay là sinh nhật hai bé nhà cô, tên ở nhà của hai bé là Hĩm với cu Tý, tên khai sinh là Gia Linh với Gia Khánh. Bữa sinh Nhật thôi nôi đầu tiên của hai bé nên ông Mãi có tổ chức dăm mâm mời nội ngoại. Từ sáng sớm, cô đã dậy thắp nén nhang cho cậu rồi nở nhẹ nụ cười khi nhìn vào bức ảnh đang được đặt ngay ngắn trên bàn thờ. Nụ cười ấy, cô nhớ da diết, nhớ muốn điên cuồng, nghĩ tới thôi mà nỗi đau ấy như đang phá huỷ tâm can cô vậy. Vô thức, giọt nước mắt lại lặng lẽ chảy dài xuống hai gò má ửng hồng. Cuộc đời này, đúng là không thể đoán trước được điều gì, cuộc sống có rất nhiều điều kỳ diệu mà tại sao nó không xảy ra với cô và cậu. Hai người vẫn còn bao nhiêu dự định dang dở nữa mà. Chẳng còn cùng cậu chung chăn gối , chẳng còn cậu ҳιếϮ chặt ʋòпg tay ôm vào lòng rồi nói nhỏ bao điều …chẳng còn nữa rồi cậu ơi!!!

Khoảng chừng 15 phút sau đó thì giọng nhỏ Đào vọng vào:

– Mợ ba ơi mợ ba… cô cậu nhỏ dậy rồi mợ, hai bé đang khóc đòi mợ á.

Cô vội vàng lau đi những giọt nước mắt rồi ngoảnh mặt lại gật nhẹ đầu.

– Mợ biết rồi. Mợ lên phòng luôn đây.

Nhỏ Đào đi khỏi thì cô cũng bước theo sau đó. Hĩm với cu Tý nay tròn 1 tuổi rồi đấy, thời gian trôi qua nhanh thật. Hĩm càng lớn thì có nét giống cô nhiều hơn, còn thằng cu Tý như phiên bản nhí của cậu. Ông bà và cả nhà đều yêu tҺươпg hai đứa lắm. Đặc biệt là ông, vì cậu Phong mất rồi nên ông càng cố gắng bù đắp cho hai đứa. Cậu Phong ra đi nhưng không vì thế mà ông ρhâп biệt đối xử với cô , ngược lại ông còn tốt với cô hơn cả mợ Thư và Mợ Bích (mợ Bích là vợ hai của cậu Tấn). Mợ Bích là người làm công ăn lương ở xưởng vải, tính mợ cũng hiền lành chất phác lắm nên 3 mợ rất hợp nhau , dường như chẳng có xảy ra mâu thuẫn gì cả. Mợ Thư sinh được bé gáι đầu lòng rồi , bé của mợ Thư ở nhà tên là Su.

Lúc cô lên tới phòng thì đã thấy mợ Bích đang dỗ dành hai đứa. Nhìn cách mợ chăm bé, ánh mắt của mợ nữa, cô nghĩ chắc mợ cũng đang khao khát có một mụn con lắm chứ. Mà khổ nỗi dường như ông trời không cho ai tất cả thì phải.

– Ý thím ba đây rồi, thím đi đâu mà để hai đứa nó dậy không thấy xong khóc nhè nữa nè .

Cô cười cười đỡ lấy bé Hĩm, còn thằng cu Tý đã yên lành trong ʋòпg tay mợ Bích.

– Dạ em xuống dưới thắp hương cho cậu Phong. Hôm nay là sinh nhật hai đứa , em thông báo cậu một câu .

Mợ Bích nghe vậy liền đặt nhẹ bàn tay lên tay cô, mợ an ủi.

– Đừng buồn với suy nghĩ nhiều nhé. Bây giờ phải cố gắng vì hai đứa nhỏ đây này .

– Em biết rồi mà. Em không yếu đuối thế đâu. À em kể chị nghe này, hôm trước á, em còn nằm mơ thấy cậu Phong có vợ hai ấy chị. Có khi nào cậu đang sống với vợ hai không chị .

Đúng lúc này mợ Thư ngoài cửa bước vào, tiếng mợ oang oang cả căn phòng:
– Chú Phong mà có vợ hai thì con cá biết bay. Thím cứ suy nghĩ nhiều rồi thành ra suy nghĩ linh ϮιпҺ .
Mợ Bích đệm thêm.
– Phải đấy, tôi đồng tình với suy nghĩ của thím hai. Tuy tôi không được tiếp xúc nhiều với chú ấy nhưng hồi làm ở xưởng nghe mọi người kể nhiều về chú ấy lắm.
Được hai mợ an ủi nên cô cũng yên tâm phần nào. Biết là ích kỷ nhưng mà thực lòng cô không muốn san sẻ cậu cho ai sất. Cô ước cậu mãi mãi là của riêng cô thôi.
Thay đồ rồi cho hai bé ăn cháo xong xuôi cô mới đưa tụi nhỏ xuống dưới nhà thì khách khứa đã Ьắt đầu đông dần. Ông bà thấy thế liền nhanh tay tiến tới ẵm từng đứa một, ông ẵm thằng cu Tý còn bà ẵm Hĩm, ánh mắt hai người trìu mến vỗ về. Ông nói:
– Ái chà. Nay hai thanh niên này của ông đã có tuổi rồi đấy.
Bà trêu ông:
– Rồi chẳng mấy ông lại lên chức cụ.
– Như vậy thì phúc phận tôi lại lớn quá rồi.

Mọi người cười đùa , mợ Thư cũng đưa bé Su xuống ngồi cùng. Lúc sau thì thầy bu cô với thằng Cò cũng tới . Tự nhiên cô lại thấy nghẹn lòng tủi thân, cơ mà cô cố gắng không để giọt nước mắt tuôn rơi , hơn một năm qua cô vẫn luôn tỏ ra mình mạnh mẽ để không một ai phải lo lắng cho mình. Nụ cười trên khoé môi cô có đôi khi chỉ là để che đi sự yếu đuối của bản thân.

Bữa tiệc chúc mừng sinh Nhật Hĩm và Cu Tý diễn ra đông vui lắm, mọi người thi nhau tặng quà cho tụi nó và chúc tụi nó “hay ăn chóng lớn” nữa . Đến phần tặng quà của ông bà , ông nghẹn ngào đến khó tả . Nhìn ánh mắt ngây thơ của tụi nhỏ rồi mai sau chúng dần lớn lên, Ьắt đầu khôn, Ьắt đầu biết nhận thức, khi đó chẳng thể nào dấu được mãi cái chuyện sẽ chẳng bao giờ hai đứa được gặp thầy nó nữa. Nghĩ tới đây sống mũi ông cay cay, hai hốc mắt Ьắt đầu đỏ dần.

Lát sau đó không khí Ьắt đầu lắng dần, có lẽ khi nhìn những hình ảnh này mọi người đang nhớ tới cậu Phong. Mợ Bích liền bế Hĩm đặt vào lòng cậu Tấn, mợ kêu:
– Cho bác Tấn bế cháu một lát nhé.
Lần đầu bế trẻ con khiến trống ngực cậu Tấn ᵭậρ rộn ràng. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của đứa nhỏ, ánh mắt cậu thoáng buồn. Mợ Bích nói tiếp:
– Hôm nay bác Tấn có chuẩn bị quà gì không?

Cậu ngập ngừng rồi từ từ lấy trong túi ra hai chiếc lắc tay đeo vào tay hai đứa nhỏ . Thực ra hơn một năm nay cậu Tấn sống khép kín lắm , từ hồi bu cậu mất, cậu biết mình vô sinh thì cuộc sống này với cậu chẳng có gì ý nghĩa hơn cả. Cậu lấy mợ Bích cũng là do thầy cậu sắp xếp , được cái mợ Bích thật thà chân thành nên cậu cũng dần mở lòng hơn. Dạo trước cậu có tới thăm mợ Tuyết, mợ ấy đã ra khỏi trại tâm thần và cũng đang cố gắng cải tạo rất tốt. Hôm nay nhìn kỹ ánh mắt hai đứa nhỏ trong cậu lại dâng lên một tình yêu khó tả.

Cậu đặt bé Hĩm đứng xuống đất , rồi bỗng nhiên con bé Ьắt đầu lẫm chẫm những trước đi đầu đời . Cả nhà Ьắt đầu hò reo trong niềm hạnh phúc , mọi người cùng cổ vũ cho con bé . Sau đó tới lượt thằng cu Tý , những bước chuyệnh choạng đến đáng yêu. Điều kỳ lạ là hai đứa nhỏ cùng hướng về phía chiếc bàn thờ, nơi đó có di ảnh của cậu Phong đang mỉm cười.

Tiệc kết thúc, ai về phòng người đấy, bu cô ở lại chơi với con cháu thêm một vài hôm, ông với thằng Cò về trước. Bỗng nhiên nom thấy cô ngồi đờ đẫn trong một góc phòng, bà phát xót cho con gáι, tuổi mới vừa 20 mà đã phải goá chồng. Bằng lứa tuổi cô chúng nó đã hạnh phúc yên ấm, vậy mà cô lại đang chịu nỗi đau quá lớn không bao giờ nguôi ngoai. Nhớ dịp Tết năm vừa rồi, cái Hĩm với thằng cu Tý đều ốm, người cô gầy rộc vì tҺươпg con, mặc dù nội ngoại hỗ trợ nhưng chẳng gì bằng có chồng ở bên.

Thời gian chầm chậm trôi, trăng lên cao rồi trăng lại nặn, rằm tháng 4 mấy mợ rủ nhau lên chùa cầu bình an. Bữa nay lễ Phật đản còn có thả đèn hoa đăng nên cô với mợ Bích, mợ Thư còn lán lại một lúc lâu rất lâu. Xa xa, cây ước nguyện treo những sợi dây tơ hồng cùng điều ước của mọi người bay trong gió. Lúc mà mợ Thư với mợ Bích còn mải mê thả đèn thì vô thức những bước chân cô tiến thẳng về phía trước. Cô nghe nói cây ước nguyện thiêng lắm nên cứ rằm hàng tháng cô sẽ đến đây viết điều ước treo lên cây một lần. Cô không ước gì cho bản thân mình cả, điều cô ước duy nhất là hy vọng trời cao tҺươпg tình đem cậu bình an trở về. Hôm nay không ngoại lệ, cô lại đặt bút viết lên điều ước thứ 13 trong suốt 13 tháng qua của mình. Người ta nói sống thấy người, cҺết thấy ҳάc, bởi vậy nhiều lúc cô vẫn chưa thực sự tin cậu đã mất rồi.

Hôm nay chùa đông lắm, người người đi tới cầu bình an Bỗng dưng cô nghe thấy giọng nói thân quen vang lên, giọng nói ấy khiến cô điếng người. Cái giọng nói ấm áp này, đã hơn năm rồi cô không nghe thấy, cái giọng nói ngọt ngào này, đã hơn năm rồi cô chỉ gặp trong giấc mơ. Cô xoay người lại, đưa mắt tìm kiếm trong dòng người qua lại, bất chợt ánh mắt dừng lại trước thân hình cao lớn trước mặt. Cô hồi hộp tới nín thở, từng bước chân tới gần, khi khoảng cách chỉ còn cách nhau vài bước chân thì người đàn ông đó quay đầu lại, mọi thứ khiến cô hụt hẫng, có lẽ cô đã sinh ảo giác rồi sao?
– Thím ba… thím đây rồi, tôi với chị Bích tìm thím nãy giờ.
Cô ngơ ngác nhìn hai người, hốc mắt đỏ hoe lắc đầu.
– Ơ sao thế ? (mợ Thư hỏi)
Cô lắc đầu:
– Em không sao. Các chị xong chưa? Chúng ta về thôi.
– Ừ.
Bước được chừng 3 bước , giọng nói ấy lại cất lên lần nữa khiến chân tay cô bủn rủn. Cô khựng người lại hỏi mợ Thư với mợ Bích .
– Các chị vừa nghe thấy gì không?
Hai mợ nhìn nhau khó hiểu hỏi lại:
– Nghe thấy gì là sao?
– Em nghe rõ giọng cậu Phong… nhất định cậu đang ở quanh đây thôi.
Mợ Thư liền nói:
– Chỉ là giọng nói thì đâu khẳng định được điều gì. Với lại giọng nói của người với người trên đời này giống nhau đâu thiếu.
– Phải đấy. Thím đừng suy nghĩ nhiều quá vậy. Có thể là ảo giác.

Không, cô nghe rất rõ giọng cậu mà , giọng nói ấy làm sao cô quên? Có điều mợ Thư nói cũng có lý. Có lẽ kiếp này cô sẽ mãi chẳng thể nào gặp lại cậu nữa rồi…

Còn tiếp…

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *