Gả cho anh rể – Chương 7

Tác giả : Trần Phan Trúc Giang

Một đống to mặt nạ dưỡng da Đồng Đồng không dùng hết, cô chỉ dùng được vài loại nên đem xuống tặng lại cho dì Miên, bé Li và dì Đào để mọi người cùng dùng.

Đồng Đồng đem mặt nạ xuống phòng dì Miên, vừa vặn dì Kiều cũng đang ở đó, lại có thêm sự xuất hiện của Quỳnh Hoa, một phòng náo nhiệt vô cùng. Đồng Đồng vốn dĩ không định tặng mặt nạ cho Quỳnh Hoa, nhưng cô ta cũng ở trong phòng, cô đã tặng cho dì Kiều mà không khách sáo nói tặng cho cô ta thì cũng không được.

Cô cứ tưởng cô ta sẽ không nhận, ai ngờ đâu cô ta lại nhận, lại còn khá vui vẻ nữa chứ. Cô nghe dì Kiều nói, loại mặt nạ mà Quỳnh Hoa lấy là loại cực kỳ khó tìm, chỉ phù hợp với một số loại da, không dùng đại trà được. Thật ra cô rất ít khi nghiên cứu về mỹ phẩm, vốn dĩ da khỏe nên cô chỉ dùng kem dưỡng, mặt nạ cũng mua loại mọi người hay dùng hoặc là thịnh hành tгêภ thị trường để sử dụng. Không nghĩ đến việc mặt nạ cũng có nhiều loại khó ρhâп biệt đến như vậy.

Lại nói, Thế Thịnh đúng là có lòng, vừa có lòng lại vừa có tiền. Mua một lúc cả chục loại mặt nạ, những loại đặc biệt anh cũng mua được, lại còn mua nhiều nữa chứ. Dì Kiều không thiếu gì mấy cái mặt nạ dưỡng, vậy mà cũng chọn được một hai loại dì ấy thích. Dì nói mấy loại này rất khó mua, không phải cứ có tiền là cái gì mua cũng được.

Eo ơi, tiếc thật, mặt nạ tốt như thế mà cô lại cho Quỳnh Hoa. Mới đêm hôm qua cô ta còn nói xấu cô với Thế Thịnh, vậy mà bây giờ lại mặt dày nhận mặt nạ cô tặng, thiệt là…

Dì Miên giữ cô lại nói chuyện, dì nói, vài hôm nữa muốn cô đi theo dì đến thăm bà nội Hoàng. Bà nội Hoàng có một biệt thự nhà vườn nho nhỏ ở gần từ đường, bà rất thường ở đây, thi thoảng mới về ở tại nhà họ Hoàng. Vì bà nội Hoàng không thích cô, nên dì Miên muốn bồi đắp thêm tình cảm giữa cô và bà nội Hoàng. Mà cô thấy việc này cũng là nên làm, mối quαп Һệ của cô với người nhà họ Hoàng rất kém, cô nên cải thiện dần, tránh cho sau này đẩy Thế Thịnh vào tình huống khó xử.

Trước mặt dì Miên, cô cũng không ngại ngùng gì, khoản thời gian này dì Miên đối xử với cô vô cùng tốt, quan tâm đến cô rất nhiều. Cô xem dì như người nhà, không có chuyện khách sáo câu nệ, trò chuyện vô cùng thoải mái. Cô muốn hỏi về chuyện của Quỳnh Hoa, dì Miên cũng không giấu giếm, dì bảo dì Đào kể cho cô nghe.

– Cô Hoa là con gáι của nhà họ Vương, là chỗ thân thích với nhà mình từ đời ông nội Hoàng. Trước kia hai ông cụ thân thiết nên hai nhà cũng thường qua lại với nhau. Cô Hoa thường theo ông cụ Vương qua đây chơi nên quen thân với cậu chủ, cô chủ nhà mình. Cô Hoa có tình cảm với cậu Hai, chuyện này ai cũng biết, nhưng mà cậu Hai thì không có tình cảm gì với cô ấy hết. Chẳng qua bà Hai cứ muốn gán ghép cô Hoa cho cậu Hai, bởi cô ruột của cô Hoa là bạn của bà Hai đó cô Đồng.

Đồng Đồng gật gù, cô lại hỏi:

– Vậy xem ra, cô ấy cũng không tính là thanh mai trúc mã với anh Thịnh phải không dì Đào?

Dì Đào gật đầu:

– Thanh mai trúc mã gì đâu cô, lúc nhỏ mấy cô cậu còn nhỏ chơi chung với nhau vậy mà. Mà cậu Hai khi nhỏ cũng không hòa đồng cùng mọi người lắm, sau này lên cấp 2 thì chuyển lên học ở thành phố, có gặp nhau nhiều đâu mà thanh mai trúc mã. Cái danh thanh mai trúc mã là bà Hai cố ý nói cho ông chủ nghe thôi, chứ có ai công nhận đâu.

Dì Miên uống chút trà, dì “nói” với cô, được dì Đào thuật lại.

– Bà nói cậu Hai không có thích cô Hoa, cô Đồng đừng có lo.

Đồng Đồng có chút xấu hổ, cô ngại ngùng:

– Con… chẳng qua con tò mò về Quỳnh Hoa thôi, chứ con không có ý gì đâu, hai người đừng có nghĩ nhiều.

Dì Đào vui vẻ chọc ghẹo cô:

– Thì tôi với bà cũng đâu có nói cái gì đâu, có phải tại cô Đồng nghĩ nhiều không?

Đồng Đồng đỏ mặt, bị dì Đào phản bác, cô nhất thời cứng miệng không nói được câu nào, chỉ biết cúi đầu ngượng ngùng. Dì Miên nhìn thấy cô đỏ mặt, dì cười đến rạng rỡ, lại “nói” với dì Đào đừng chọc ghẹo cô nữa, da mặt cô mỏng quá, đến tai cũng đỏ hết lên rồi.

Dì Đào vỗ nhè nhẹ lên vai cô, dì nói:

– Tôi chỉ giỡn với cô chút thôi mà, cô Đồng dễ ngại quá đi. Bà nói cô Đồng đừng để ý đến cô Hoa làm gì, ông chủ nhà mình không thích cô Hoa, sẽ không có chuyện để cô Hoa làm dâu nhà này đâu.

Đồng Đồng thoáng ngạc nhiên:

– Sao ông chủ lại không thích Quỳnh Hoa hả dì? Bà Hai thích Quỳnh Hoa lắm mà?

– Bà Hai thích là một chuyện, nhưng ông chủ có thích hay không thì lại là chuyện khác. Ông chủ từng nói với bà nhà mình, ông chủ không thích cô Hoa đó, hay nói đúng hơn là không thích ba mẹ cô ấy. Nhưng vì nể tình xưa của ông nội Hoàng và ông cụ Vương, ông chủ không thể nói cắt đứt là cắt đứt luôn được. Ngày trước ông cụ Vương cũng giúp đỡ ông nội Hoàng một vài chuyện quan trọng, vì nể ân tình truớc kia nên mới để cô Hoa đến đây chơi thường xuyên, xem như là con cháu trong nhà.

Cô lúc này mới hiểu rõ hơn về mối quαп Һệ của Quỳnh Hoa và nhà họ Hoàng. Nếu thật sự là như vậy, có khi ông chủ Hoàng đã không hài lòng về nhà của Quỳnh Hoa lâu rồi. Chẳng qua vì nể ân tình của các cụ ngày xưa nên mới thoải mái với bọn họ như vậy mà thôi.

Dì Đào tiếp tục thuật lại ý của dì Miên:

– Nhà của Quỳnh Hoa ỷ vào chuyện trước kia của hai ông cụ nên thường xuyên làm phiền ông chủ. Bọn họ làm ăn không được cũng chạy đến tìm ông chủ, con cái họ bị dính án này kia cũng chạy tới khóc lóc với ông chủ. Suốt ngày kể công trước kia của ông cụ Vương với ông chủ, xin xỏ đủ thứ chuyện. Một hai lần thì còn chấp nhận được nhưng bọn họ được nước làm tới, khiến ông chủ rất khó chịu. Mà một gia đình như vậy, ông chủ sẽ không chấp nhận con gáι của họ về làm dâu trong nhà. Bà Hai chẳng qua là muốn ҟҺốпg chế cậu Hai nhà mình nên mới gán ghép Quỳnh Hoa cho cậu Hai. Chuyện này ông chủ không phải là không biết, nhưng ý của ông chủ đã quyết, dù cho cậu Hai có thích cô Hoa đi chăng nữa thì ông chủ cũng sẽ không đồng ý.

Vậy xem ra cô đoán đúng rồi, ông chủ Hoàng không thích nhà của Quỳnh Hoa nên cô ta cũng bị vạ lây đến.

– Với lại, có chuyện này cũng nên nói cho cô Đồng biết. Cô Hoa đó là bạn thân của cô Lam, ông chủ cũng vì thương con gáι nên mới dung túng cho cô Hoa như vậy. Trước khi cậu Chin cô Min được sinh ra, ở nhà này chỉ có mình cô Lam là con gáι, ông chủ thương cô ấy vô cùng, chiều ý cô ấy một chút thì cũng không có gì quá đáng.

Đồng Đồng “ồ” lên một tiếng. Xem ra “ô dù” của Quỳnh Hoa cũng to đấy. Vừa là chỗ thân thích, vừa là bạn thân của con gáι ông chủ Hoàng, hèn gì cô ta được quyền ở lại nhà này, được đối xử cứ y như là con dâu tương lai vậy.

Dừng một lát, dì Đào lại nói tiếp, lần này thể hiện giọng điệu bất mãn thấy rõ.

– Cái cô Hoa đó vừa không được lòng ông chủ, mà tôi với bà cũng không có thích gì cô ta hết. Ai đời yêu thầm cậu Hai mà suốt ngày chạy theo bà Hai nịnh nọt, coi bà nhà mình không ra cái gì. Tгêภ đời này tôi chưa thấy cô gáι nào giống như cô ta vậy, kiểu người không có đầu óc như vậy, dễ gì được cậu Hai ngó đến.

– Dì nói cũng phải, cô ấy có hơi kỳ lạ một chút.

– Không phải là kỳ lạ đâu, tôi thấy là ngu thì đúng hơn. Mà cô Đồng cũng đừng để ý đến cô Hoa đó làm gì, không bao giờ có chuyện cô ta được ông chủ đồng ý bước vào nhà họ Hoàng đâu.

Đồng Đồng không bình luận thêm về vấn đề này. Mặc dù cô thấy Quỳnh Hoa đầu óc có chút kỳ lạ nhưng cô lại không nghĩ là cô ta không dám làm gì ai. Gia đình cô ta sống ỷ lại như vậy, cô ta chắc chắn cũng có cái tính ỷ lại giống như thế. Mà kiểu người cứ nghĩ là người khác nợ mình thì trước sau gì cũng làm ra chuyện ngu xuẩn cho mà coi. Đối với Quỳnh Hoa này vẫn nên đề phòng, nếu phản công được thì phản công, cô đã ghim cô ta từ tối ngày hôm qua rồi, không để cô ta lên mặt mãi như vậy được.

Chuyện của Quỳnh Hoa cô biết rõ được một chút, coi như biết mình biết ta, sau này cũng dễ đối phó với cô ta hơn. Quỳnh Hoa không thích cô, chuyện đó đã quá rõ ràng rồi. Nhưng dù cho cô ta có ghét cô ra mặt thì cũng không làm gì được cô. Mà thấy cũng lạ, không thích cô vậy mà vẫn cứ nhận mặt nạ dưỡng da từ chỗ cô, nghĩ buồn cười thật ấy chứ.

Sáng nay Đồng Đồng lên lại thành phố, cô về lại nhà một chuyến để lấy thêm hành lý của mình. Sẵn tiện cô ghé ngang công ty, giải quyết công việc với phó tổng công ty cô, cũng như bàn thêm về chuyện chuyển công tác đến chi nhánh mới. Thế Thịnh không thể đưa cô đi được, anh thật sự rất bận, công việc chất thành đống, ngày mai còn phải đi Mỹ một chuyến, bận đến không có thời gian ăn cơm. Mà cô cũng không muốn anh đưa cô đi, cô có nhiều việc cần nói với ba mẹ của mình, không tiện có mặt anh.

Tгêภ bàn ăn, mẹ cô luôn tay gắp thức ăn cho cô, bà cứ bảo cô ốm hơn trước, vừa gắp thức ăn vừa nghẹn ngào nước mắt:

– Sao khổ như vậy hả con? Con nghe lời chị ấy làm gì? Chuyện của Mộc Mộc thì để Mộc Mộc nó giải quyết, liên quan gì đến con mà bắt con chịu Ϯộι thay chứ?

Ba cô thì bình tĩnh hơn, ông cau mày cằn nhằn mẹ cô:

– Cái bà này, đã nói là không nhắc lại chuyện này mà. Đồng Đồng lớn rồi, con nó ʇ⚡︎ự có tính toán riêng, bà như vậy mới làm con bé khó xử đó.

Mẹ cô lau nước mắt, vẫn còn nghẹn giọng:

– Tôi thương con tôi, mặc dù Đồng Đồng không phải là tôi sinh ra nhưng chính tay tôi nuôi nó lớn. Biết con mình bị người ta thi dễ, ông kêu tôi xem như không có gì thì sao mà được. Cũng tại anh chị của ông, Đồng Đồng cũng là con ruột của ảnh chỉ, sao hai người đó lại đối xử với con bé như vậy? Bộ chỉ có Mộc Mộc là con gáι của ảnh chỉ thôi sao?

Ba cô im lặng nhìn mẹ con cô, chính ông cũng thấy bất công cho Đồng Đồng, chính ông cũng giận đến tím tái người khi biết tin chị dâu gọi điện cầu cứu Đồng Đồng. Nhưng mà mọi chuyện bây giờ cũng đã giải quyết xong, người nhà họ Hoàng cố tình muốn giữ Đồng Đồng ở lại, mà con bé cũng đã đồng ý. Bây giờ có truy cứu, có nói tới nói lui thì cũng giải quyết được gì nữa đâu?

Thấy ba mẹ sắp sửa gây nhau vì chuyện của cô, cô vội lên tiếng, trấn an ϮιпҺ thần hai người.

– Ba mẹ, con không sao thật mà, hai người cũng biết cậu Hai nhà họ Hoàng là ai mà phải không? Anh ấy thật sự rất tốt với con, mà ba mẹ anh ấy đối xử với con cũng tốt lắm, không tệ như ba mẹ tưởng tượng đâu.

Cô buông chén đũa xuống, nắm lấy tay mẹ mình, dịu giọng an ủi bà:

– Mẹ… con sống tốt lắm, con nói thiệt đó. Thế Thịnh không để ai ЬắϮ пα̣t con hết, mà con cũng không để ai ЬắϮ пα̣t được con đâu. Mẹ đừng khóc nữa, mẹ khóc làm con muốn khóc theo luôn nè.

Ba cô cũng vội phụ họa theo:

– Tôi đã nói rồi mà, bà mà khóc lát nữa con nó khóc theo bây giờ. Bà để con nó ăn cơm ngon miệng một chút đi, lâu lâu nó mới về thăm tôi với bà được một lần mà bà cứ vậy…

Mẹ cô cảm thấy có lý, lâu lâu con gáι mới có thể về chơi, bà không thể cứ khóc như vậy được, bà mà khóc là cô sẽ buồn, rồi lại ảnh hưởng đến tâm lý của cô nữa. Càng nghĩ càng lo, bà vội vàng lau nước mắt, lườm nguýt cha con hai người họ, bà càm ràm:

– Tôi nín rồi đây nè, cha con nhà ông đừng có nói nữa, ăn cơm đi.

Đồng Đồng nhìn ba mình nháy mắt một cái, hai cha con cùng nhau cười, bữa cơm lại diễn ra trong không khí vô cùng vui vẻ, cũng không ai nhắc đến chuyện nhà họ Hoàng nữa.

Ăn cơm xong, mẹ cô phụ giúp cô dọn dẹp một ít đồ cho vào vali, chủ yếu là giấy tờ liên quan đến công việc và một ít đồ dùng cần thiết. Cô cũng không quên đem theo cây đàn guitar, cây đàn này là Thế Thịnh tặng cho cô, cô vô cùng quý nó.

Mẹ cô nhìn thấy cây đàn, bà kéo cô ngồi xuống giường, lo lắng hỏi:

– Đồng Đồng, con nói cho mẹ biết, con với cậu Thịnh đó thế nào rồi? Cậu ta có đối xử tốt với con không? Hai đứa có vì chuyện chia tay trước kia mà gây gổ không?

Mẹ cô biết truớc kia cô và anh quen nhau, nhưng cũng chỉ là biết bọn cô có tình cảm thời học sinh, còn những chuyện khác vì cô không nói nên bà không được biết.

Thấy cô không trả lời, bà lại hỏi:

– Sao con không trả lời mẹ? Cậu ta có vì chuyện hai đứa chia tay mà ghi thù với con không? Còn chuyện của Mộc Mộc nữa, có người đàn ông nào chịu được chuyện vợ mình ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ đâu chứ? Đồng Đồng ơi là Đồng Đồng, sao lại oan trái như vậy hả con?

Thấy mẹ cô như sắp khóc đến nơi, cô vội vàng trấn an bà:

– Mẹ, không có chuyện gì đâu, mẹ đừng có suy nghĩ nhiều rồi đâm ra lo lắng. Thế Thịnh và con vẫn còn tình cảm với nhau, anh ấy rất rất tốt với con. Hơn nữa, anh ấy chưa có chạm qua chị Mộc.

Mẹ cô sững sờ, mắt bà mở to, phải mất nửa ngày mới tiếp thu được chuyện mà cô vừa nói.

– Con nói sao? Cậu ta chưa… cậu ta và Mộc Mộc vẫn chưa?

Cô gật gật:

– Hai người bọn họ vẫn chưa có gì với nhau, mẹ yên tâm đi. Mẹ cũng biết hai người họ cưới nhau vì nguyên nhân gì mà, trước khi cưới cũng chưa từng tìm hiểu nhau. Chị Mộc không yêu anh Thịnh nhưng lại không dám phản đối ba mẹ, cuối cùng kết quả lại thành ra như vậy. Con cũng không phải tin anh Thịnh một cách mù quáng nhưng theo những gì con ʇ⚡︎ự tìm hiểu được, thì từ lúc cưới nhau đến khi chị Mộc bị bắt quả tang ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, anh Thịnh toàn đi công tác xa, rất ít khi về nhà.

– Con đã nghe Mộc Mộc ҳάc nhận chưa?

– Chưa, nhưng anh Thịnh và chị Mộc không hợp nhau, bọn họ không thể nào được. Mẹ, mẹ phải tin con, có nhiều chuyện con không biết phải giải thích với mẹ thế nào. Nhưng trực giác của con nói cho con biết, chị Mộc và anh Thịnh là hoàn toàn không thể.

Mẹ cô vẫn còn lo lắng:

– Bỏ qua chuyện Mộc Mộc đi, vậy còn chuyện của con, sao con tin là cậu ta không có ghi thù con? Trước kia hai đứa chia tay, con cũng có quen người khác… cộng dồn nhiều chuyện lại với nhau… sao cậu ta có thể tốt với con được?

Cô thở dài trong lòng, nhất thời không biết phải giải thích với mẹ mình thế nào nữa. Chuyện cô chia tay anh rồi quen người khác là do cô bịa, giờ thì hay rồi, trăm sự rối thành một mối, có muốn giải thích cũng không biết nên giải thích từ khúc nào nữa.

Mẹ cô nắm lấy tay cô, hốc mắt bà đỏ ửng, nói gần như mếu:

– Đồng Đồng, không cần phải làm khổ mình như vậy đâu con. Cùng lắm thì ba mẹ đưa con đi nơi khác sinh sống, một thời gian là qua hết mọi chuyện. Chuyện xấu của Mộc Mộc thì cứ để cho nó ʇ⚡︎ự giải quyết, con xen vào làm gì cho khổ hả con? Tương lai của con sẽ thế nào đây, chẳng lẽ cứ không danh không phận ở mãi nhà người ta?

Cô thật sự rất muốn khóc, cố lắm mới nhịn xuống được.

– Mẹ à, con tốt mà. Mẹ hiểu tính con gáι mà đúng không? Tốt con sẽ nói tốt, không tốt con sẽ nói là không tốt. Con không phải cố ý nói suôn lừa ba mẹ đâu, con sống tốt thật mà. Mẹ của anh Thịnh, bà ấy rất hiền, còn có ba của anh ấy nữa, mặc dù ông ấy có chút nghiêm khắc nhưng cũng không để con thiệt thòi cái gì.

Cô vỗ vỗ lên tay bà, dịu giọng giải thích:

– Con biết mẹ không tin anh Thịnh nhưng anh ấy không giống như những gì mẹ nghĩ đâu. Ngày trước bọn con chia tay trong hòa bình mà, hai đứa vẫn còn vương vấn tình đầu, hòa hợp lại cũng tốt. Nói tóm lại là mẹ yên tâm, con đang sống rất rất tốt, nếu không tốt con sẽ chạy về với ba mẹ, con cũng không chịu được bị người ta khinh bỉ đâu.

Mẹ cô bị lời nói của cô thuyết phục hơn nửa, nhưng bà vẫn còn chút lo ngại trong lòng.

– Vậy còn chuyện của con trước đây, cậu ấy có biết con từng…

Cô thoáng run lên, vội ngắt lời bà:

– Mẹ, chuyện đó tốt nhất không nên nói, anh ấy không nên biết những chuyện đó.

Mẹ cô nhìn biểu cảm trốn tránh của cô, bà đau lòng đến thắt cả ruột gan. Biết con gáι không muốn nhắc đến chuyện đau thương kia, bà liền hiểu ý không nhắc đến nữa. Bác sĩ Tân cũng từng nói với bà, chuyện năm đó tốt nhất đừng nên nhắc lại, không tốt cho sự hồi phục của Đồng Đồng.

Cố nén đau thương trong lòng, đến phiên bà an ủi con gáι:

– Thôi được rồi, mẹ không hỏi nữa, mẹ tin con sẽ biết ʇ⚡︎ự bảo vệ bản thân mình. Những chuyện không vui trước kia con cũng phải quên đi, sau này phải sống cuộc sống thật là tốt… con hiểu chưa?

Đồng Đồng gật gật đầu, nước mắt ứa ra, cô ôm chầm lấy mẹ mình, khóc đến nghẹn. Ngoài cửa, ba của cô chỉ biết lặng lẽ thở dài, hốc mắt ông đỏ ửng, đau lòng nhìn vợ con mình đang khóc ở trong kia. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, ông bước nhanh ra phòng khách, trả lại không gian riêng tư cho mẹ con bọn họ. Nếu Đồng Đồng đã quyết định như vậy, ông sẽ tôn trọng quyết định của con gáι. Nhưng nếu để ông biết con gáι ông bị người ta ức hϊếp, vậy thì có liều cái ๓.ạ.ภ .ﻮ già của ông, ông cũng đến đón con gáι về, ông hứa!
____________________
Thế Thịnh đi công tác, vì lệch múi giờ nên anh rất ít khi gọi cho cô, chỉ nhắn tin cho cô mỗi khi anh rảnh. Anh thật sự rất bận nên cô không muốn quấy rầy anh, khi nào anh nhắn tin thì cô trả lời, còn ngoài ra cô rất ít khi nhắn cho anh trước.

Tối muộn, anh có nhắn tin cho cô, lúc này cô vẫn còn thức nên liền trả lời tin nhắn của anh.

[Em có muốn anh mua gì về cho em không? Quần áo, mỹ phẩm, túi ҳάch hoặc là giày dép? Sáng dậy trả lời anh nhé, thương em!] Cô nhắn trả lời lại ngay.

[Không cần mua gì đâu, anh giải quyết xong công việc về sớm với em là được rồi.] [Không về sớm được, anh còn vài chuyện cần giải quyết, có khi sẽ bay sang Út một chuyến. Anh mua quà cho em nhé, túi ҳάch và quần áo?] [Vẫn có thời gian đi mua quà được à?] [Có thời gian dành cho sở thích của em.] [Gửi ảnh thứ em muốn mua qua cho anh, anh sắp có cuộc họp rồi.] Cô cười vui vẻ, cũng không khách sáo, liền trả lời tin nhắn của anh.

[Chờ em một chút, anh bận gì cứ làm đi, em tìm ảnh cái đã.] [Ừm, gửi ảnh xong thì ngủ đi, đừng thức khuya quá. Anh mua xong sẽ chụp ảnh cho em xem. Ngoan!] Cô tìm ảnh túi ҳάch gửi cho anh, còn quần áo thì cô không biết phải mua kiểu gì, vậy nên cô bảo anh ʇ⚡︎ự chọn theo sở thích của anh. Cô với anh trước kia không ngại ngùng chuyện mua quà cáp cho nhau, chưa nói đến bây giờ anh giàu có như vậy, chắc chắn sẽ không để cho cô thiệt thòi. Lúc trước khi còn quen nhau, bạn gáι người ta có cái gì thì cô sẽ có cái đó, sự cưng chiều của anh dành cho cô đến bây giờ vẫn không hề thay đổi.
______________________
Bữa sáng ngày hôm sau dì Kiều không có mặt, nghe mọi người nói là dì bị Ьệпh, hình như là bị dị ứng. Ông chủ Hoàng rất lo cho dì, ông đưa dì đi khám, còn không quên dặn dò mọi người đừng ai đến làm phiền dì. Đồng Đồng muốn sang phòng thăm dì nhưng dì Đào bảo cô đừng đi, đừng cãi lời ông chủ.

Cứ tưởng trong nhà chỉ có mình dì Kiều bị Ьệпh, ấy vậy mà đến ngày hôm sau, bà Hai lại cuống cuồng lên khi thấy Quỳnh Hoa bị nổi nốt đỏ li ti đầy tгêภ mặt.

Chuyện Quỳnh Hoa bị Ьệпh vốn dĩ không có liên quan gì đến ai nhưng chẳng hiểu sao bà Hai lại luôn miệng nghi ngờ có người cố ý hại Quỳnh Hoa và dì Kiều. Nói đến nói lui một hồi, bà đột nhiên nhắc đến cô, còn nói bóng nói gió kiểu như vì cô mà hai người họ mới thành ra như vậy.

Đồng Đồng ngồi đối diện với bà Hai, cô khẽ chau mày, nghiêm túc chất vấn:

– Bà Hai, có bằng chứng bà hãy nói, bà nói như thế chẳng khác nào nói tôi hại dì Kiều và Quỳnh Hoa. Dì Kiều và Quỳnh Hoa bị Ьệпh thì có liên quan gì đến tôi?

Bà Hai có hơi ngập ngừng, bà thoáng nhìn ông chủ Hoàng, thấy ông cũng đang nhìn bà, bà nói kiểu ngại ngùng:

– Cô Đồng, tôi không hề có ý muốn nhắc đến cô, nhưng chuyện Yến Kiều và Quỳnh Hoa đột nhiên bị nổi mẩn đỏ dị ứng là sự thật. Tôi chỉ là thấy lạ mà thôi, con bé Hoa sau khi đắp mặt nạ mà cô cho thì bị như vậy. Tôi có hỏi qua Yến Kiều, em ấy cũng nói đã từng sử dụng mặt nạ mà cô cho. Tất nhiên, mặt nạ còn trong bao bì thì không thể bị người ta tẩm tђยốς gì được. Chẳng qua… mặt nạ đó là hàng thật hay hàng giả… vậy thì khó có thể nói được đó cô Đồng?

Cô nghiêm giọng:

– Bà Hai, bà nói vậy là có ý gì?

Bà Hai lắc đầu, diễn như thật.

– Tôi không có ý gì hết, tôi có nói là tôi chỉ thấy lạ mà thôi. Mặt nạ dưỡng da là cô Đồng tặng cho mọi người, cũng là ý tốt của cô Đồng, làm sao trách cô được…

Nói đến đây, bà liền phất tay với cô, sau đó rầu rỉ nói với ông chủ Hoàng.

– Chuyện này chắc chắn không có liên quan gì đến mặt nạ dưỡng da của cô Đồng đâu. Nhưng mà anh Nghĩa, em đang lo về sức khoẻ của con bé Hoa, em đã dặn con bé đừng nói chuyện này cho ba mẹ con bé nghe rồi. Con bé đến chơi nhà mình, bây giờ bị như vậy, cũng không tốt lắm. Hơn nữa, Quỳnh Hoa là con gáι, con gáι quý mỗi cái mặt… haiz… Ϯộι nghiệp con bé quá chừng.

Đồng Đồng nghe bà Hai nói mà nhức hết cả đầu, sao bà ấy không đi đóng phim nhỉ? Với tài năng này mà không nổi tiếng mới là lạ đó.

Tốt thật, chưa gì đã có chuyện rơi đến tгêภ đầu cô, bọn họ nôn nóng muốn đuổi cô ra khỏi nhà gấp đến như vậy sao?

Nhưng mà, Quỳnh Hoa bày trò ʇ⚡︎ự hại bản thân mình như vậy có phải là hơi ngu ngốc hay không? Còn có dì Kiều nữa, dì ấy là bị hại hay là… cùng phe với Quỳnh Hoa?

Bài viết khác

Rơi nước mắt câu chuγện “Tình người không có hóa đơn”

Tại một thành ρhố ở Ấn Độ, vị tҺươпg gia mất cả ngàγ trời tҺươпg thảo với đối tác. Mệt mỏi, ông vào một nhà hàng sang trọng, tự thưởng cho mình bữa tối thịnh soạn. Hình minh họa Khi những món ăn đã sẵn sàng trên bàn, bất chợt ông nhìn thấγ một cậu […]

Đừng làm phiên hạnh phúc của người khác – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Hồi đi học, một bạn nữ đã trαnh thủ ngày nghỉ lễ dài hạn để đi chơi với bạn trαi. Nghe nói cô ấy ngồi ghế cứng mười mấy giờ liền. Bạn học không nhịn được nói: ‘Nếu tôi là bạn trαi cô ấy nhất định muα vé giường nằm cho cô ấy rồi!’ Không […]

Thôi tα về với lũy tɾe xαnh – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc về đạo làm con

Sαu khi cúng 50 ngày cho ông xong, khách khứα đôi bên nội ngoại về hết.Các con bà hôm sαu mới đi. Thế là từ nαy chỉ còn lại một mình ở cái tuổi gần 60. Các con đi ɾồi , căn nhà như ɾộng thênh thαng. Vắng lặng !Hαi cậu con tɾαi sαu khi […]