Gả cho anh rể – Chương 42
Tác giả : Trần Phan Trúc Giang
Màn hình tivi trong phòng ăn đang chiếu bản tin kinh tế 9 giờ sáng của thành phố S, Đồng Đồng vừa ăn sáng vừa chăm chú theo dõi biên tập viên đưa tin. Mọi thứ đáng lý sẽ diễn ra theo đúng như thường lệ mỗi ngày nếu biên tập viên không nhắc đến tập đoàn Hoàng Vương cùng với công ty của Thế Thịnh
“Theo như thông tin sáng nay vừa tung ra thì giá cổ phiếu của tập đoàn Hoàng Vương đang giảm mạnh vì ảnh hưởng của sự việc thu mua công ty A. Sự việc thu mua lại công ty A cũng có liên quan đến công ty tài chính T2 của con trai lớn nhà họ Hoàng. Có thể nói đây là sự việc đang ҺσϮ nhất thị trường kinh tế của thành phố S trong những ngày qua. Theo tin tức ngoài luồng thì rất có thể đây là trận chiến ngầm của gia tộc họ Hoàng. Kết quả cụ thể thế nào, mời mọi người theo dõi tiếp ở những bản tin kinh tế tiếp theo.”
Đồng Đồng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, từng câu từng chữ của biên tập viên vừa nói vẫn còn chạy quanh trong đầu cô. Vậy là Thái Phượng đã ra tay với Thế Thịnh và ông chủ Hoàng. Cũng theo như bản tin kinh tế này thì có lẽ hai bên đã giáp lá cà với nhau từ những ngày trước chứ không phải chỉ mới hôm nay. Nếu đây là thông tin chính ҳάc thì phía ông chủ Hoàng và Thế Thịnh đang thất thế, có lẽ nào…
Trong lúc cô còn đang nghĩ đến đau hết cả đầu thì dì giúp việc đang dọn dẹp ở phòng khách đột nhiên chạy vào, dì vỗ mạnh vào vai cô, nói bằng giọng thì thào mà gấp gáp:
– Cô Đồng, lão gia đến, tôi vừa gọi cho ông chủ, ông ấy nói sẽ trở về ngay. Cô cẩn thận một chút, lão gia không chỉ đến một mình, ông ấy đem theo rất nhiều người cùng đến. Cô phải thật cẩn thận… cố kéo dài thời gian chờ ông chủ trở về… cô hiểu không?
Đồng Đồng vội vàng đứng bật dậy, cô hỏi gấp dì giúp việc:
– Vệ sỹ đâu? Ở đây có rất nhiều vệ sỹ của Thái Phượng mà?
Dì giúp việc lo sợ trả lời:
– Người của lão gia rất đông, chưa chắc vệ sỹ ᵭấu lại được… cô phải nên cẩn thận… cô… Chào lão gia, ngài mới đến…
Dì giúp việc còn chưa nói hết câu với cô thì lão Ngọc đã bước đến phòng ăn. Đúng là lão ta đem theo rất nhiều người, cơ bản phải tгêภ chục tên, ý đồ thế nào thì Đồng Đồng nhìn sơ qua cũng có thể đoán ra được một hai. Theo như tình hình hiện tại, nếu lão cố ý muốn bắt cô, vậy thì cô chỉ có thể để cho lão đưa đi, không cách nào liều ๓.ạ.ภ .ﻮ chống trả lại lão được. Cô thì không sao nhưng con của cô, cô không dám đem sự an nguy của con cô ra liều mình được, cô không làm như vậy được. Lúc này chỉ hy vọng Thái Phượng có thể về kịp lúc, ở lại biệt thự này dù sao vẫn tốt hơn rất nhiều lần so với việc bị lão Ngọc bắt đưa đi.
Lão Ngọc nhìn chằm chằm Đồng Đồng, trong mắt lão thì phụ nữ hay đàn ông đều giống nhau, chỉ có người nắm giữ quyền lực mới khiến lão có ánh nhìn khác hơn một chút. Vậy nên khi đối mặt với Đồng Đồng, mặc dù biết đây là một cô gáι xinh đẹp và yếu đuối, nhưng lão cũng không sinh ra chút lòng thương xót nào. Chưa kể đến việc, đây lại là ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à mà Thế Thịnh yêu thương. Phàm những ai thân cận với gia đình ông chủ Hoàng thì lão lại càng không thích. Mà có thể đứa con trai tài ba của lão cũng đã có tình cảm với cô, vậy nên lão càng cảm thấy cô giống như là loại đàn bà “hồng nhan họa thủy”, một chút thương cảm cũng không có.
Vệ sỹ kéo ghế cho lão, lão thoan khai ngồi xuống ghế, dùng giọng điệu trịch thượng nói chuyện với Đồng Đồng.
– Cô ngồi xuống ghế đi, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.
Đứng trước mặt lão Ngọc, Đồng Đồng không thể quá cứng nhắc, cô trước cứ nghe theo lời của dì giúp việc, cố gắng kéo dài thời gian đợi Thái Phượng trở về.
– Ông chú, không biết ông hôm nay đến đây tìm tôi là có việc gì?
Lão Ngọc nhếch mắt nhìn Đồng Đồng, lão cười nhạt:
– Cô gọi tôi một tiếng ông chú rất hay, xem ra cũng là người có đầu óc. Nếu đã vậy, tôi và cô vào luôn việc chính, không cần màn chào hỏi phức tạp nữa, cô thấy thế nào?
Đồng Đồng ngồi thẳng lưng, cô đã rất cố gắng tỏ ra vừa bình tĩnh vừa thoải mái nhất có thể.
– Ông chú có việc gì cứ nói, tôi xin nghe.
Lão Ngọc gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, lão vào thẳng vấn đề với cô.
– Cô Đồng, cô cũng biết mục đích Thái Phượng giam giữ cô đúng không? Tôi cũng không muốn làm khó gây ảnh hưởng đến tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của cô, vậy nên hy vọng cô biết điều ngoan ngoãn đi theo tôi. Tất nhiên, tôi không làm hại cô nếu cô nghe lời, cô muốn về lại bên cạnh Thế Thịnh, tôi chắc chắn sẽ cho cô toại nguyện. Nhưng nếu, cô chống đối lại tôi… vậy thì tôi không chắc lúc tôi nổi nóng… tôi sẽ làm ra việc tàn nhẫn gì với cô.
Đồng Đồng lo sợ thật sự, mặc dù Thái Phượng giam giữ cô nhưng anh ta không hại cô, biết cô có thai mà vẫn đối xử tốt với cô. Nhưng còn lão Ngọc, cô không tin là lão sẽ đối xử ʇ⚡︎ử tế với cô giống như là Thái Phượng. Ngày hôm nay lão đột nhiên đến đây mà không có Thái Phượng đi cùng, chắc chắn là lão có âm mưu khác. Lại dẫn theo nhiều người đến đây như vậy, nếu cô không đồng ý thỏa hiệp, lão chắc chắn sẽ cưỡng chế đưa cô đi. Chuyện này…
Nghĩ thật nhanh, Đồng Đồng liền cất giọng, sự run sợ cố giấu sau vẻ mặt bình tĩnh xinh đẹp của cô.
– Ông chú, tôi có thể hỏi ông một việc được không?
– Cô cứ hỏi.
– Nếu tôi nghe theo lời ông, ông hứa sẽ đưa tôi trở về bên cạnh Thế Thịnh đúng chứ?
Lão Ngọc nở nụ cười nhạt nhẽo:
– Tôi không hứa gì với cô cả nhưng tôi sẽ cố gắng không làm hại đến cô nếu như cô nghe lời. Tất nhiên một cô gáι biết nghe lời thì sẽ được thưởng, tôi sẽ trả cô về cho Thế Thịnh, đúng như những gì cô muốn.
– Nhưng… ông có làm hại đến anh ấy?
Lão Ngọc nhíu mày, nụ cười càng lúc càng quái dị:
– Tôi hại nó hay không, cô không có quyền hỏi tôi câu đó. Cô bây giờ đang nằm trong tay tôi, tốt nhất nên nghe theo lời tôi. Cô là một cô gáι đẹp, Thế Thịnh nó lại yêu cô như vậy… sự trong sạch quý lắm đấy Lê Đồng.
Mồ hôi bắt đầu tủa ra sau lưng, hai tay Đồng Đồng siết chặt lấy váy, cô không trả lời, lúc này chỉ biết mím môi nhìn chằm chằm vào lão Ngọc. Mẹ kiếp, lão già ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt, nếu cô không có thai, cô đã liều ๓.ạ.ภ .ﻮ với lão rồi!
Lão Ngọc không đợi Đồng Đồng trả lời, lão đã phất tay ra hiệu cho người của lão đi đến vây xung quanh Đồng Đồng, ý muốn Đồng Đồng đứng dậy theo bọn họ rời đi. Chỉ là lúc người của lão vừa vây quanh cô thì vừa vặn Thái Phượng cũng vừa bước chân vào đến phòng ăn, người của anh cũng xuất hiện kịp lúc.
Thái Phượng hai tay đút vào túi quần, anh trước là nhìn về phía Đồng Đồng, ҳάc nhận cô không có việc gì, anh mới nở nụ cười hài hòa quay sang nói chuyện với lão Ngọc.
– Ba, sao ba đến đây mà không nói với con một tiếng, con về đón ba?
Lão Ngọc cười hừ:
– Con quả không hổ danh là con trai của ta, hành động rất nhanh, ta già rồi, có nhanh cũng không nhanh được bằng con.
Nghe lão Ngọc nói như vậy, Thái Phượng cũng không làm bộ làm tịch với lão ta nữa. Anh đi ʋòпg đến bên cạnh Đồng Đồng, kéo ghế ngồi xuống, hai cha con trực tiếp ngả bài với nhau.
– Ba định đưa Đồng Đồng đi đâu vậy?
Lão Ngọc không hề khoan nhượng, đối đáp cứng như sắt thép.
– Ta thấy đã đến lúc đưa cô ta ra đàm phán với Thế Thịnh, không cần chờ đợi thêm nữa.
Thái Phượng phản đối:
– Mọi việc chỉ mới bắt đầu, con sợ đưa Lê Đồng ra lúc này là còn quá sớm. Ba…
Anh nói chưa hết câu, lão Ngọc đã mất kiên nhẫn cắt ngang lời anh.
– Thái Phượng, con đừng tưởng ba không biết con đang nghĩ gì trong đầu. Con là chính tay ta đem về và dạy dỗ, con được như ngày hôm nay, hoàn toàn là do một tay ta đào tạo mà nên. Nhưng mà… có vẻ như con không còn là một thằng nhóc ngoan ngoãn luôn nghe theo lời ta như trước kia nữa…
Dừng vài giây, lão cười lạnh lẽo nói tiếp:
– Cũng phải thôi, chim nuôi lớn thì bay đi, chó hoang nuôi lớn liền phản chủ mà trở về bản tính hoang dại ngông cuồng của nó. Ta cũng không trách con, bởi vì những gì ta cho con được, ta cũng lấy lại được, con hiểu không Thái Phượng?
Đồng Đồng lặng lẽ ngồi một bên, cô gần như ngừng hô hấp khi nghe hai cha con bọn họ trò chuyện với nhau. Khẽ liếc mắt nhìn sang Thái Phượng, thấy anh ta trầm mặc không nói gì, chẳng hiểu sao cô đột nhiên lại thấy anh ta… cũng có chút đáng thương. Hóa ra Thái Phượng không phải là con ruột của lão Ngọc, anh ta chỉ là con nuôi của lão mà thôi. Một đứa con nuôi bị lợi dụng, không hơn không kém.
Thái Phượng chịu đựng đủ lâu, anh ngày trước vẫn còn rất cảm kích lão Ngọc, vì lão là người đã cưu mang anh, nuôi dạy anh, cho anh một cuộc sống mà anh có mơ cũng không mơ được. Mặc dù anh biết lão không thương anh, anh cũng biết là lão lợi dụng anh nhưng anh vẫn luôn kính trọng và nghe theo sự sai khiến của lão, cố gắng làm hài lòng lão từng ngày từng giờ. Đúng, đúng là anh đang có ý định riêng, ý định dành phần cho riêng mình nhưng mà anh cũng chưa từng làm hại đến lão, chưa từng không nghe lời của lão. Vậy mà hôm nay, anh thế mà lại phát hiện ra được một việc, hóa ra kẻ khiến anh từng phải ăn một phát đạn vào ռ.ɠ-ự.ɕ, kẻ khiến anh đứng tгêภ bờ vực sinh ʇ⚡︎ử, kẻ đã tàn nhẫn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người anh em chiến hữu của anh… không phải là Hoàng Thế Nghĩa mà chính là lão, người đàn ông mà anh luôn luôn kính trọng!
Chính người cha già kính yêu này của anh đã đứng đằng sau chủ mưu sắp đặt cho tất cả những nỗi bất hạnh mà anh đã từng chịu đựng. Lão muốn đổ Ϯộι cho tên Nghĩa, lão muốn anh hận người nhà họ Hoàng vào tận xương tủy… rồi sau đó, lão sẽ dùng sự hận thù của anh để mài dũa nên một món vũ khí mạnh nhất để ᵭấu lại nhà họ Hoàng. Hoàn hảo, quả là quá hoàn hảo!
Thái Phượng chưa bao giờ cảm thấy thống khổ như lúc này, một loạt những cảm xúc vừa thù hận vừa đau lòng trộn lẫn vào cùng với nhau, tạo nên một loại cảm giác hỗn loạn chưa từng có. Anh chẳng biết anh nên làm gì với người đàn ông này nữa, là trả thù, là ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ lão hay là vì nghĩa vì tình mà bỏ qua? Đối với anh, một thằng bé nghèo mồ côi không ai thân thiết, từng sống cảnh đầu đường xó chợ, phải ăn cơm tạm cơm thừa của người ta thì việc có được một cuộc sống sung túc, được học hành, được người khác nể trọng, được đứng tгêภ đỉnh của quyền lực… là việc tưởng chừng như có đầu thai kiếp khác cũng chưa chắc đã có được. Nhưng mà, tại sao ông Trời lại không cho anh được hạnh phúc trọn vẹn? Ông phải bắt anh chịu đựng bất hạnh đến bao giờ? Đến bao giờ nữa đây?
Trong lúc Thái Phượng còn đang chìm đắm trong hàng vạn suy nghĩ khổ sở thì Đồng Đồng ở bên cạnh anh lại đột nhiên lên tiếng bênh vực anh. Giọng cô dễ nghe, trong trẻo mà cứng rắn:
– Ông chú, là chó hay là mèo thì cũng là sủng vật mà ông đã dụng tâm nuôi dưỡng… nó cũng có suy nghĩ, cũng cần được tôn trọng. Chẳng hạn như con mèo thích ăn cá, ông cũng không thể nào ép nó ăn rau được. Ngược lại, là một chú chó, ông không thể ép nó phải leo trèo được giống như con mèo. Có đôi khi, ông cứ để nó phát triển theo ʇ⚡︎ự nhiên, phát triển theo đúng quy luật của nó… vậy mà ông lại được nhiều hơn những gì mà ông đã dụng tâm mong muốn.
Thái Phượng ngạc nhiên trước câu đáp lời của Đồng Đồng, mà lão Ngọc lại chau mày tỏ ra không vui. Lão nói, ý tứ sặc mùi lạnh lẽo:
– À, cô đang dạy tôi cách làm người đấy hả?
Đồng Đồng liếc mắt nhìn sang Thái Phượng, đã lỡ phóng lao thì phải theo lao, cô tiếp tục trả lời.
– Tôi không dám, chẳng qua là tôi thấy bất bình cho chó hoang mà ông vừa nhắc đến thôi. Chó hoang thì cũng là chó, đã được người nuôi dưỡng thì đều gọi là sủng vật. Có chắc là ông không đặt tâm tư vào sủng vật mà ông nuôi dưỡng hay không? Mà con người chúng ta lại rất buồn cười ấy, thà là chọn cách không tin tưởng lẫn nhau chứ lại không chịu thừa nhận sự chân thành trong một mối quαп Һệ. Ông chú, chó thì cũng sẽ có thế giới riêng của nó… đừng nói chi là một con người.
Lão Ngọc cảm thấy Đồng Đồng rất nhiều chuyện nhưng lão phải công nhận một điều, cô khá là thông minh khi muốn l*иg ẩn ý của mình vào trong câu nói. Cũng không phải lão không hiểu cô muốn nói gì, nhưng mà, đàn bà dù có thông minh đến đâu thì tâm can cũng quá mềm yếu, sẽ chẳng làm nên được chuyện gì lớn lao. Chẳng qua, lão làm người lại rất cố chấp, có đôi khi là lão lùi bước để lấy đà tiến lên chứ chưa bao giờ có chuyện nhường bước cho bất kỳ ai, kể cả là đứa trẻ mà lão dụng tâm nuôi dưỡng.
Thái Phượng im lặng suy xét từ nãy đến giờ, mãi đến lúc này, anh mới khẽ cất giọng nói với lão Nghĩa.
– Ba, con và ba vào trong phòng nói chuyện, Lê Đồng là người ngoài, không nên để cô ấy nghe những việc này.
Lão Ngọc trầm mặt nhìn anh:
– Con còn muốn nói gì? Muốn ta để con giữ lại đứa con gáι này hay còn muốn ta đem sính lễ cưới cô ta cho con? Thái Phượng, đàn ông không nên để đàn bà làm ảnh hưởng đến việc lớn của mình. Đàn bà thì ở đâu chẳng có, muốn một có một, muốn mười có mười, không thiếu nhất tгêภ đời này là tiền và đàn bà.
Thái Phượng cười cười đáp lại lão:
– Con tất nhiên hiểu, chẳng qua con có ý định khác tốt hơn… ba… vào trong rồi nói.
Lão Ngọc nhìn vào mắt con trai, lão phát giác ra được là anh có chuyện cần nói với lão. Lại nhìn sang Đồng Đồng, thấy cô đang mở tròn mắt tò mò nghe ngóng. Càng nhìn cô thì lão càng thấy khó chịu, cũng không chần chừ gì liền đồng ý đứng dậy theo Thái Phượng vào phòng riêng để nói chuyện.
Thái Phượng trước khi rời đi, anh vỗ nhẹ lên vai Đồng Đồng, nhỏ giọng nói thầm vào tai cô:
– Em yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cho em, vào phòng nghỉ đi.
Đồng Đồng rất nghe lời, chưa kịp đợi cha con bọn họ vào trong phòng, cô đã đứng dậy bước nhanh về phòng rồi đóng sầm cửa lại. Mục đích của cô là không muốn để lão Ngọc bắt đi, còn về việc cha con họ muốn nói gì đó với nhau, cô thật sự không muốn quan tâm!
_______________________
Công ty T2.
Thế Thịnh đang ngồi trong phòng làm việc, bọn A Nam vừa mới rời đi thì thư ký lại gõ cửa báo có bà nội Hoàng đến gặp. Mặc dù toàn thân anh như muốn rã rời vì kiệt sức nhưng anh vẫn cố gắng tỏ ra thật tốt để bà nội Hoàng không phải suy nghĩ linh ϮιпҺ về sức khỏe của anh.
Dìu bà nội Hoàng ngồi xuống ghế, anh cũng ngồi xuống đối diện với bà, đợi thư ký đem trà vào xong, anh mới dịu giọng hỏi bà:
– Nội có chuyện gì thì gọi con đến, sau này đừng đi lại như thế này nữa, con không yên tâm.
Bà nội Hoàng đau lòng cho cháu trai yêu quý của mình, mới chỉ có nửa tháng kể từ ngày Đồng Đồng rời đi mà Thế Thịnh đã trở nên gầy gộc thiếu sức sống đến như thế này. Nếu mà không tìm được con bé, không biết cháu trai của bà có thể chống trụ được bao lâu đây nữa?
– Thế Thịnh, con làm việc gì cũng phải nghĩ đến sức khỏe của mình chứ hả con? Mà con có không nghĩ cho con thì con cũng phải nghĩ cho mẹ con nữa chứ? Mới hôm qua mẹ con đến thăm bà, nhìn con bé gầy gò đến đáng thương, lại còn khóc với bà không ngừng. Bà… bà cầm lòng không được… sao lại khiến bản thân trở nên tàn tạ đến thế hả Thế Thịnh? Đồng Đồng mà thấy con như thế này, con bé chắc sẽ đau lòng đến ૮.ɦ.ế.ƭ mất thôi.
Thế Thịnh rũ mắt, anh cũng biết bản thân anh đang trong tình trạng thế nào. Gần nửa tháng trôi qua, một ngày anh ngủ không đến 5 tiếng đồng hồ, ăn uống không đủ, ɾượu và tђยốς thì lại dung nạp quá nhiều vào ς.-ơ τ.ɧ.ể. Anh biết anh cứ như vậy là không tốt nhưng nếu anh không hút tђยốς, không uống ɾượu thì anh chẳng chịu nổi đêm dài khi không có Đồng Đồng ở bên. Ban ngày thì không sao, ít nhất anh còn có công việc, còn có bọn A Nam và mọi người kề bên. Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, lòng anh lại nặng trĩu với vô vàn nỗi nhớ nhung Đồng Đồng…
– Nội, nội không trách Đồng Đồng hả nội?
Bà nội Hoàng lau nhẹ khoé mắt, bà dịu giọng nói với anh:
– Trách cái gì, có cái gì mà trách, con bé làm vậy có lẽ là vì bất đắc dĩ…
Thế Thịnh ngước mắt nhìn bà, anh khàn giọng, hỏi:
– Nội… nội biết chuyện gì rồi đúng không?
Bà nội Hoàng đột nhiên nheo mày nhìn anh:
– Thế Thịnh, con hỏi bà như vậy… tức là con…
Thế Thịnh không trả lời câu hỏi của bà, anh chỉ tập trung vào câu hỏi của anh vừa hỏi bà.
– Nội, nội biết gì rồi đúng không? Làm sao nội biết?
Bà nội Hoàng rất hiểu tính cháu trai mình, mà anh đã không muốn nói thì bà cũng sẽ không hỏi nhiều đến. Chỉ cần nhìn thái độ của anh như vậy là bà cũng đủ hiểu câu trả lời của anh. Người nhà có đôi khi không cần hỏi quá rõ ràng, chỉ cần nhìn vào biểu hiện và ánh mắt của nhau cũng hiểu rõ được hết mọi chuyện.
– Thật ra, vào trước cái hôm mà Đồng Đồng rời đi, con bé có đến thăm bà…
Thế Thịnh ngạc nhiên:
– Đồng Đồng đến thăm bà? Cô ấy nói gì?
Bà nội Hoàng cũng không để cho cháu trai mình sốt ruột, bà liền nói:
– Con bé đến hỏi thăm sức khỏe của bà, giải thích cho bà rõ ràng về chuyện của Kim Trúc, cũng có xin lỗi bà về chuyện con bé mang thai giả. Bà không trách gì con bé cả vì ba con đã nói với bà từ trước, bà cũng hiểu được lý do vì sao hai đứa phải nói dối về chuyện Đồng Đồng mang thai. Sau đó, con bé có nhắc với bà về chuyện mấy lọ mực…
Thế Thịnh nghe đến đây liền cảm thấy hiếu kỳ:
– Lọ mực gì? Có chuyện gì mà con không biết hả nội?
Bà nội Hoàng cũng không định tiếp tục giấu anh, bà bắt đầu kể lại đầu đuôi chuyện lọ mực của Đồng Đồng. Kể xong, bà lại nói:
– Lúc con bé nhắc lại chuyện lọ mực, bà cũng không cảm thấy gì, bởi vì bà vẫn chưa đoán chắc lắm có phải là do kẻ đó cố tình hại bà hay không. Nhưng mà một tuần trước, ông bạn của bà có xin bà giấy vẽ tranh thư pháp, là loại giấy vẽ thượng hạng nhập về từ bên Trung Quốc. Trước ông ấy từng giúp đỡ bà rất nhiều, vậy nên khi ông ấy có việc cần nhờ, bà tất nhiên sẽ giúp đỡ hết mình. Bà liền lấy hết sấp giấy vẽ tặng cho ông ấy, lúc kéo sấp giấy từ tгêภ kệ xuống thì ở trong sấp giấy có rơi ra một tờ giấy nhỏ được vo tròn lại. Ban đầu bà cũng không nghĩ là của Đồng Đồng cố tình để lại cho bà, mãi cho đến khi Ꮙ-ú Hà mở ra xem thử thì mới phát hiện trong tờ giấy nhăn nhúm có mấy chữ viết tгêภ đó…
– Cô ấy viết gì?
Bà nội Hoàng trầm giọng, ánh mắt hằn lên tia phẫn hận:
– Giấy có ᵭộc.
Thế Thịnh ngạc nhiên cực độ:
– Giấy có ᵭộc, tức là?
Bà nội Hoàng gật đầu:
– Phải, ý con bé muốn nói, trong mực của con bé tặng cho bà không có ᵭộc, mà ᵭộc là do từ trong giấy vẽ này mà có. Vì mực của Đồng Đồng tặng là mực nước, vậy nên khi bà dùng không hết sẽ đổ lại phần thừa vào trong lọ, mà bút vẽ đã dính ᵭộc của giấy vẽ, vậy nên mực trong lọ cũng sẽ có ᵭộc. Mà nếu như là mực thỏi thì bà cũng không tránh được việc bị hạ ᵭộc. Bà đã nhờ người kiểm tra qua, đúng là giấy có ᵭộc, vậy nên dù có dùng mực nước hay là mực thỏi thì phần trăm bà trúng ᵭộc vẫn là 100 phần trăm tròn. Chẳng qua là do bà dùng mực nước, mà mực nước lại làm cho giấy thấm ướt mạnh hơn… vậy nên ᵭộc tố trong giấy mới bùng mạnh hơn bình thường. Thủ phạm chẳng qua là muốn hạ ᵭộc bà từ từ, hắn không nghĩ là bà lại phát hiện ra là bà bị hạ ᵭộc sớm như vậy. Cũng may, kể từ ngày phát hiện ra có người hạ ᵭộc, bà vì sợ trong mực lại có ᵭộc nên cũng không dám viết thư pháp nữa, chỉ thi thoảng mới viết mà thôi.
Dừng vài giây, bà nội Hoàng đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo:
– Quả là đủ thông minh và nham hiểm, kế hạ ᵭộc qua giấy vẽ như vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra. May là bà hít ᵭộc ít, nếu hít nhiều… e là ngày hôm nay đã sớm xuống dưới kia đoàn tụ với ông nội con rồi.
Biểu cảm của Thế Thịnh trở nên cực kỳ lạnh lẽo, âm thanh phát ra từ miệng anh khản đặc:
– Nội… có phải nội đã điều tra ra được thủ phạm?
Bà nội Hoàng gật đầu, giọng điệu sắc lạnh:
– Phải, nội điều tra ra được nguồn gốc của sấp giấy kia đến từ một tên buôn dụng cụ viết thư pháp khá là nổi tiếng trong giới buôn đồ lậu. Mà tên buôn kia lại có quαп Һệ khá là thân thiết với tên chú của con…. Hoàng Thái Phượng.
Thế Thịnh nhếch môi cười lạnh, chưa bao giờ anh cảm thấy muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người giống như lúc này. Nói thế nào bây giờ nhỉ, Ϯộι chồng Ϯộι rồi, ông Trời có muốn tha cho hắn ta thì cũng không tìm được lý do. Thật là…
Lúc tiễn bà nội Hoàng vào trong thang máy, bà nội Hoàng khẽ lên tiếng hỏi anh:
– Thịnh, con quyết định như vậy… liệu có gấp gáp không? Sau này có hối hận không? Có phải vì Đồng Đồng?
Thế Thịnh biết bà nội đang hỏi chuyện gì, anh cười cười, vỗ nhẹ vào lưng trấn an bà, anh dịu giọng, trả lời:
– Con không hối hận, những việc con đã quyết thì sẽ không bao giờ hối hận. Duy Hiển có lẽ phù hợp hơn con, chú ấy có tham vọng, có sự ham muốn mãnh liệt với Phú Ấn của họ tộc. Còn con, con chỉ có tham vọng duy nhất với một mình Đồng Đồng. Cô ấy đã vì con mà chịu rất nhiều tổn thương, đời này con nợ cô ấy rất nhiều… có dùng cả quãng đời còn lại để trả cũng không hết…
Dừng một vài giây, anh lại nói, như nói ra hết những gì sâu thẳm tận tâm can anh:
– Nội, bà đừng trách con, một đời này với con dài lắm, cứ mãi cố chấp với những thứ mà con không muốn… con sẽ rất mệt mỏi… rất rất mệt mỏi. Cuộc đời này, con chỉ muốn sống cho Đồng Đồng, con không muốn phải sống cho hoài bão của bất kỳ một người nào khác, con không muốn!