Gả cho anh rể – Chương 35
Tác giả : Trần Phan Trúc Giang
Đồng Đồng đến công ty từ sớm, cô bây giờ đang là “phụ nữ mang thai”, vậy nên Thế Thịnh ép cô phải dùng xe hơi có tài xế riêng đưa đón. Đáng lý anh còn định đưa vệ sỹ đến cho cô nhưng cô không đồng ý. Một tài xế riêng là quá đủ nổi bật rồi, giờ thêm cả vệ sỹ… cô đi làm kiểu này thì khác gì minh ϮιпҺ điện ảnh đâu. Khéo cô còn giàu hơn cả sếp Tuấn, có khi người ta đồn nhau rằng… cô đi làm chỉ vì đam mê.
Đồng Đồng ngồi suốt trong phòng từ sáng đến giờ, có chút bí bách trong người nên cô định ra ngoài pha cốc cà phê cho tỉnh táo. Vừa ra đến cửa thì có điện thoại của Thế Thịnh gọi đến, Đồng Đồng cảm thấy hơi lạ, bởi vì từ trước đến giờ anh rất ít khi gọi cho cô khi cô làm việc.
– Em nghe đây, có chuyện gì hả anh?
Thế Thịnh lúc này đang ở sân bay tư nhân của A Nam, anh vốn không muốn gọi cho cô nhưng trong lúc chờ trực thăng đến, anh không nhịn được cảm giác nhớ nhung cô, liền muốn nghe giọng của cô ngay bây giờ.
– Ừm không có gì, anh ʇ⚡︎ự dưng nhớ đến em, muốn gọi cho em một chút.
Đồng Đồng vừa nghe điện thoại vừa nhìn đồng hồ tгêภ tay, cô cười, nói với anh:
– Bây giờ chỉ mới hơn 10 giờ sáng thôi đấy cậu Hai, khi sáng cậu và em ra khỏi nhà lúc 8 giờ kém. Chỉ mới 2 giờ đồng hồ trôi qua thôi cậu Hai ạ.
Thế Thịnh thật sự không cười nổi, tâm trạng của anh lúc này rối bời vô cùng…
– Anh biết, nhưng anh nhớ em thì biết làm thế nào?
Đồng Đồng vừa lấγ tάch, vừa cắt gói bột cà phê cho vào tách, cô lại nói:
– Vậy chiều nay em sang đón anh, bọn mình đi hẹn hò được không?
Thế Thịnh nhận được thông báo của trợ lý Tường rằng trực thăng vừa đến, anh lúc này đang bước ra khỏi phòng chờ. Gió ở sân bay tư nhân khá lớn, cάпh quạt của trực thăng quay không ngừng nghỉ, chỉ đợi Thế Thịnh ngồi vào là có thể bay ngay.
Đồng Đồng nghe rõ mồn một tiếng gió ù trong điện thoại, cô hơi nhíu mày, liền hỏi anh:
– Anh ở ngoài đường à? Em nghe được tiếng gió rất lớn.
Thân hình Thế Thịnh cao lớn trong gió, áo sơ mi đen cùng quần âu phẳng phiu tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của anh. Anh bước có chút khó khăn, nghe điện thoại cũng không được dễ cho lắm.
– Ừm, anh đang ở sân bay, anh bay có việc… tối nay có khi sẽ về muộn.
Đồng Đồng gật gù:
– À vậy anh đi đi, đến nơi gọi cho em nhé.
Thế Thịnh bước từng bước dài, môi anh hơi mím lại, giọng anh khàn khàn:
– Đồng Đồng… có nhớ anh không?
Đồng Đồng phì cười:
– Nhớ chứ.
Thế Thịnh lại hỏi:
– Vậy… Đồng Đồng có yêu anh không?
Đồng Đồng nhíu mày, cô khoáγ tάch cà phê, thoáng chút do dự, hỏi anh:
– Thế Thịnh… anh sao vậy? Anh say à?
Thế Thịnh bước gần đến trực thăng, vừa hay nhìn thấy A Nam đang ngồi trong trực thăng đợi anh. Bước chân anh hơi khựng lại, cố nói thêm với Đồng Đồng vài câu nữa.
– Không, chẳng qua anh muốn nghe em nói thôi…. trả lời cho anh biết đi… được không?
Mặc dù cảm thấy Thế Thịnh có hơi khó hiểu nhưng âu chắc do tình thú của những người yêu nhau hay thế. Có đôi khi đang làm việc, cô cũng thường nhắn tin cho anh hỏi anh có yêu cô không mà. Chắc bây giờ anh cũng đang “lên cơn” giống cô.
Cười cười, cô liền thành thật trả lời với anh:
– Có, Đồng Đồng rất yêu Thế Thịnh.
Thế Thịnh lại hỏi cô:
– Yêu nhiều như thế nào?
Đồng Đồng chịu ૮.ɦ.ế.ƭ trước câu hỏi ngây ngô giống thời còn đi học của anh và cô, miệng cười rạng rỡ, cô dịu giọng, nói:
– Rất rất nhiều…
Như cảm thấy chưa đủ, cô bồi thêm một câu:
– À em yêu anh nhiều hơn cả ๓.ạ.ภ .ﻮ sống của em… vừa ý anh chưa?
Cõi lòng Thế Thịnh như co rút lại vì câu trả lời của cô, anh… thật sự đau lòng nhiều lắm…
– Hy sinh tất cả vì anh cũng được sao?
Đồng Đồng do dự một chút, cô có cảm giác dường như có gì đó không đúng lắm ở Thế Thịnh…
– Ừm… anh hôm nay lạ vậy? Có chuyện gì hả anh?
Thế Thịnh hít vào một hơi, anh bước đến gần trực thăng, giọng nói cũng gấp hơn hẳn:
– Không có gì đâu… được rồi bảo bối, anh phải đi đây, hẹn gặp em tối nay nha, anh sẽ mua quà cho em.
Đồng Đồng nghe rõ được tiếng gió lùa, biết anh đang gấp, cô không dám làm cản trở công việc của anh, cô nói:
– Vâng, đến nơi nhớ gọi cho em, yêu anh!
Thế Thịnh “ừ” một tiếng rồi tắt máy, anh cất điện thoại vào túi quần, sau đó dặn dò với trợ lý Tường vài câu rồi mới lên trực thăng. A Nam đợi anh từ lúc nãy đến giờ, thấy anh ngồi vào, anh ấy liền ra lệnh cho phi công cất cάпh.
Khoảng gần 1 giờ đồng hồ sau, trực thăng đáp xuống sân bay tư nhân của Ngọc gia. A Nam lúc này đang bước song song cùng với Thế Thịnh, người đàn ông tuấn mỹ nhìn điện thoại tгêภ tay, anh ấy hỏi:
– Thịnh, khi nào chú xong việc báo cho tôi một tiếng, tôi với chú làm vài ly?
Thế Thịnh có chút uể oải vì ngồi quá lâu tгêภ trực thăng, giọng anh hơi khàn:
– Để dịp khác đi, tôi phải quay về ngay vì có chuyện gấp. Mà này, nghe anh Kha nói chú sắp lấy vợ? Sự thật?
A Nam cười cười:
– Tôi phải cưới trước chú chứ, không thể cứ đi sau mông chú mãi được.
– Là con nhà ai mà xui vậy? Ông bà nội chú chọn à?
– Là tôi chọn, vợ tôi phải do tôi chọn chứ.
Thế Thịnh nhìn nhìn anh ấy, anh cười nhạt:
– Gia đình chú còn rắc rối hơn nhà tôi, hy vọng chú lấy vợ xong sẽ còn giữ được ๓.ạ.ภ .ﻮ mà ɾượu chè với anh em. Đừng để bị vợ bắn, anh em không đến cứu chú kịp đâu.
A Nam nghe Thế Thịnh nhắc đến vợ con, anh vô thức cảm thấy đau đầu. Không muốn nói đến chuyện riêng của mình nữa, anh liền đá sang chuyện của Thế Thịnh.
– Bỏ qua chuyện của tôi đi, à này, chú đi đâu mà gấp vậy, lại còn cần lính đi theo? Định ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người à?
Thế Thịnh đột nhiên lạnh giọng:
– Giết được thì tốt, chẳng qua… Đồng Đồng không thích tôi làm chuyện ác.
A Nam có chút ngờ vực trước thái độ này của Thế Thịnh, anh quen biết Thế Thịnh gần chục năm, rất ít khi thấy Thế Thịnh có biểu cảm kỳ lạ giống như lúc này. Nhưng nếu đã biến Thế Thịnh thành cái bộ dạng sát khí ẩn quanh như vậy… chắc chắn phải là chuyện rất lớn…
– Được rồi, ở đây là địa bàn của Ngọc gia tôi, chú muốn làm gì cứ làm. Xong việc gọi cho tôi, tôi sắp xếp đưa chú về.
Thế Thịnh gật đầu, anh với A Nam đã quá thân, cũng không cần nói mấy câu khách sáo. Hai người bước ra khỏi sân đậu tư nhân, mỗi người ngồi lên một chiếc xe cùng nhau rời đi. Xe của Thế Thịnh chạy trước, xe của A Nam theo sau. Lúc nhìn thấy xe của Thế Thịnh lướt nhanh, A Nam thoáng nhíu mày, anh có cảm giác “bão giông” hình như chuẩn bị ập đến…
Nhớ lại hai năm về trước, A Nam cũng từng nhìn thấy dáng vẻ “thần ૮.ɦ.ế.ƭ” này của Thế Thịnh. Lúc đó, Thế Thịnh còn nổi điên hơn thế này nhiều, chú ấy gần như mất kiểm soát, xém chút là ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ cô gáι kia. Cũng may là viên đạn bắn trượt nên mới giữ lại được ๓.ạ.ภ .ﻮ sống cho cô ta. Mà nghĩ đến chuyện của cô ả kia, A Nam đột nhiên cảm thấy đau hết cả đầu… chẳng biết cô ta còn sống hay là đã ૮.ɦ.ế.ƭ mất ҳάc ở đâu đó… anh tìm cô ta hai năm mà vẫn không tìm thấy được người.
Chết tiệt! Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân của mình yếu kém đến như vậy, chỉ có một cô gáι mà tìm mãi không ra, may là Thế Thịnh không biết…
Thế Thịnh lúc này đang ngồi trong xe, tài xế xe là người của A Nam, cậu ta khẽ nghiêng mình cung kính hỏi anh:
– Hoàng tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?
Thế Thịnh lạnh giọng trả lời:
– Anh đưa tôi đến biệt thự số 6 của Hoàng gia, số nhà XX, đường A.
– Vâng, tôi rõ.
Thế Thịnh ngồi bên trong xe, anh hướng mắt nhìn về phía cửa sổ, trong lòng cảm thấy nặng nề cùng rối bời vô cùng. Nếu đúng như những gì dì Kiều đã nói với anh, anh… anh thật sự không biết phải đối diện với Đồng Đồng của anh như thế nào nữa. Chuyện chia tay bảy năm về trước… anh đã từng hận cô như vậy… đã từng trách cô nhiều như vậy… Đồng Đồng… em muốn anh phải làm sao đây? Làm sao đây hả em?!
____________________
Đồng Đồng làm việc đến hết giờ làm, cô tan ca đúng giờ, sau đó không về thẳng nhà mà ghé ngang Ьệпh viện thăm Thiên Vy. Vy có thai nhưng không biết, hôm qua giận nhau với chồng có lỡ tay đấm chân đá bị ngã nên mới phát hiện là mang thai. Chồng cô ấy lo lắng nên bắt cô ấy nhập viện theo dõi, khi nào bác sĩ chắc chắn hai mẹ con đều an toàn mới để cho cô ấy về nhà.
Vì Đồng Đồng đã biết số phòng từ trước nên cô không gọi cho Vy, lúc thấy cô đến thăm, Vy đột nhiên nhíu mày nhìn cô, cô ấy lớn giọng, hỏi:
– Đồng Đồng, sao mày lại đến đây?
Đồng Đồng phì cười:
– Mày bị ngã đến lú lẫn rồi à? Tao đến thăm mày mà mày nói mớ cái gì vậy?
Vy ngồi bật dậy, cô định bước xuống giường nhưng chợt nhớ đến chuyện gì đó, cô lại thụt chân lên. Nhưng biểu cảm vẫn rất nôn nóng, giọng cô lớn cực kỳ:
– Tao nên hỏi mày câu này mới đúng, đáng lẽ bây giờ mày phải ở nhà với anh Thịnh chứ… ơ… hay là…
Đồng Đồng nhận ra có điều bất thường từ chỗ Vy, cô nghiêm giọng, vội hỏi:
– Vy, nói rõ ràng, mày với Thế Thịnh có chuyện gì?
Mặt mày Vy méo xệch, cô nói như mếu:
– Tao… tao sai rồi… nhưng mày đừng có trách tao… tại vì anh Thịnh diễn giống quá… nên tao…
Đồng Đồng sửng người, cô ngờ ngợ hiểu ra chuyện gì đó, lại hỏi Vy:
– Vy, rốt cuộc mày đã nói chuyện gì với anh Thịnh?
Thiên Vy bò đến thành giường, cô mếu máo:
– Tao… lúc trưa anh Thịnh có gọi đến cho tao… anh ấy nói anh ấy đã biết chuyện bảy năm về trước của mày rồi… cả lý do vì sao mày chia tay anh ấy. Đồng Đồng… anh Thịnh còn nói với tao là mày…
Vy chưa kịp nói hết câu thì Đồng Đồng đã quay người rời khỏi phòng Ьệпh, mặc cho Vy có kêu gào cỡ nào, cô vẫn cứ cắm cổ mà chạy về phía trước. Đồng Đồng rất hiểu tính của Thế Thịnh, cộng thêm biểu hiện kỳ lạ của anh lúc trưa… cô không dám nghĩ đến hiện tại anh đang phải đối diện với sự thật đau thương của cô như thế nào. Vừa chạy vừa ấn gọi cho Thế Thịnh, cũng may là sau một tràng tiếng tút tút kéo dài, anh cũng chịu bắt máy…
– Đồng Đồng, anh đây!
Đồng Đồng vừa chạy vừa thở:
– Thịnh… anh ở đâu? Anh có ở công ty không? Em đến tìm anh ngay đây.
Bên trong điện thoại của Thế Thịnh khá ồn, lại như có giọng nói van xin của ai đó…
– Em đến công ty đợi anh… lát nữa anh đến gặp em.
Đồng Đồng khựng người lại, cô chống tay vào tường, vừa thở vừa cố giữ bình tĩnh để hỏi anh:
– Thịnh, sao bên anh ồn vậy? Anh… đang làm gì?
“Cậu Hai… cậu tha cho tôi… cậu Hai…”
Đồng Đồng nghe rõ được giọng cầu xin của ai đó, mà giọng nói này… cô mở to mắt, run run gấp gáp hỏi anh:
– Thịnh, anh… có phải anh đang ở chung với Ꮙ-ú Diệp không?
Đầu dây bên kia im lặng một lát, nhưng rất nhanh vài giây sau anh đã trả lời, cũng không giấu giếm mà ҳάc nhận:
– Phải, bà ấy đang ở chỗ anh.
Đồng Đồng gần như muốn khóc:
– Thế Thịnh, em biết anh đã biết hết mọi chuyện rồi… anh bình tĩnh… được không? Bây giờ anh ở đâu… em đến chỗ anh ngay… anh nói với em đi… anh ở đâu vậy Thịnh?
Giọng của Thế Thịnh khản đặc, tiếng kêu gào van xin vẫn vang vọng trong điện thoại của anh:
– Anh ở nhà… Đồng Đồng… về nhà với anh đi… anh sắp chịu hết nổi rồi…
Vành mắt Đồng Đồng đỏ hoen, cô co chân chạy thụt ๓.ạ.ภ .ﻮ về phía trước, cô nói như khóc:
– Ừ ừ, em về ngay… em về ngay… đợi em… anh phải hứa với em là đừng làm chuyện gì dại dột hết… biết chưa?
– Ừm… về đi Đồng Đồng!
Tắt máy, Đồng Đồng chạy nhanh ra ngoài cổng Ьệпh viện, cô vừa chạy vừa gọi cho ông chủ Hoàng, gọi cả cho dì Đào, bảo dì ở nhà canh chừng Thế Thịnh. Bệnh viện chỗ Vy đang nằm khá xa nhà họ Hoàng, từ chỗ ông chủ Hoàng về sẽ gần hơn so với cô chạy về. Thế Thịnh gần như muốn phát điên rồi, anh lôi cả Ꮙ-ú Diệp về đây, vậy chắc chắn chuyện của bảy năm về trước… không hề đơn giản như những gì Ꮙ-ú Diệp từng nói với cô…
Nếu chỉ có chuyện của Ꮙ-ú Diệp thôi thì còn dễ nói, đằng này Vy còn tiết lộ cả chuyện cô từng mang thai cho Thế Thịnh biết. Không xong rồi, Thế Thịnh sắp phát điên rồi, anh sắp phát điên thật rồi!
_____________________
Đồng Đồng về đến nhà họ Hoàng đã là 30 phút sau, cô vừa xuống xe đã chạy thụt ๓.ạ.ภ .ﻮ vào trong nhà. Lúc cô nhìn thấy Thế Thịnh đang ngồi yên ổn tгêภ ghế, tιм cô lúc này mới có thể nằm yên ổn lại trong ռ.ɠ-ự.ɕ. Thế Thịnh nhìn thấy cô, anh đứng thẳng dậy, đi nhanh về phía cô, giống như đã xa cách cô cả ngàn năm, anh chẳng kiên dè ai mà ôm chầm lấy cô trước mặt mọi người…
Đồng Đồng biết tâm trạng Thế Thịnh rất không tốt, cô cũng không đẩy anh ra, cứ để cho anh ôm đến khi nào anh muốn buông ra thì thôi. Tay cô xoa xoa lưng anh, cô dịu giọng nỉ non:
– Chuyện đã qua hết rồi… chuyện đã qua rồi mà… em không sao… bây giờ chúng ta cũng đang ở bên nhau mà anh…
Thế Thịnh siết chặt lấy cô vào lòng, giọng anh run run như muốn khóc:
– Đồng Đồng, chắc em đau khổ nhiều lắm… đúng không?
Đồng Đồng đỏ hoen vành mắt:
– Đã qua rồi… em bây giờ rất tốt… có anh… có anh là tốt lắm rồi… Thế Thịnh!
Dì Miên cũng đi đến kéo Đồng Đồng ôm vào lòng, dì ấy khóc, khóc gần như sưng hết cả mắt. Cả dì Đào cũng khóc, bé Li cũng khóc…
– Cô Đồng, khổ sở như vậy sao cô không chịu nói cho mọi người biết hả cô? Trời ơi cô ơi, năm đó cô có 17 tuổi thôi mà cô… là cái tuổi của con Li… cái tuổi ngây thơ mà cô. Ác quá, sao các người lại ác với cậu Hai của tôi như vậy hả?
Dì Miên càng nghe càng khóc dữ hơn nữa, mà cả Đồng Đồng cũng không nhịn được mà òa lên khóc. Thật ra, đâu phải cô không biết đau khổ, cô đã từng khổ đến mức muốn Ϯự sάϮ, cô nhớ con của cô lắm… cô thương đứa bé ấy lắm…
Vành mắt Thế Thịnh đỏ hoen, anh như phát điên đi đến chỗ Ꮙ-ú Diệp rồi đạp vào người bà ta vài cái. Vú Diệp cũng đủ thê thảm, bà ta bị dì Đào ᵭάпҺ đến tơi hết cả tóc tai, lại bị Thế Thịnh đạp cho mấy phát, lúc này gần như khóc không ra tiếng.
– Cậu Hai, cậu tha cho tôi… tôi nghe theo lời của bà Hai… tôi cũng chỉ là làm việc theo ý chủ thôi mà cậu. Tôi già rồi, cậu tha cho tôi… cậu tha cho tôi đi cậu…
Thế Thịnh cười lạnh:
– Tha cho bà? Vậy ai tha cho vợ con tôi?
Bà Diệp qùγ xuống mà van xin:
– Tôi lạy cậu, cậu tha cho tôi… cậu Hai… cậu tha cho tôi…
Nói rồi, bà lại quay sang Đồng Đồng, dập đầu lia lịa:
– Cô Đồng… tôi lạy cô ngàn lạy… cầu xin cô tha cho tôi một ๓.ạ.ภ .ﻮ này. Tôi xin cô… tôi van xin cô!
Ông chủ Hoàng ngồi tгêภ ghế, ông nhìn một màn hỗn loạn trước mắt, trong lòng ông như có ngọn núi lửa đang bùng cháy. Hóa ra những lời mà Đại Trường đại sư nói có nghĩa là như thế này… Lê Mộc đã không còn trong trắng… Lê Đồng thì…
Oan nghiệt, oan nghiệt! Là tại ông, tại ông đã đưa về một ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à ᵭộc ác mưu mô… là tại ông… tại ông!
Ông chủ Hoàng nhìn sang bà Sương đang run rẩy nấp vào người Lami, ông không nhịn được liền đứng dậy đi đến vung taγ tάt vào mặt bà Sương hai cái. Nếu không có Duy Hiển chạy đến ôm ông lại, ông đã tát thêm vài cái cho hả giận. Nếu không vì bà Sương mưu mô xảo quyệt, có lẽ lúc này con của Thế Thịnh và Đồng Đồng đã được… bảy tuổi rồi.
Tức đến phát hoả, ông chỉ vào mặt bà Sương, run rẩy quát lớn:
– Bà… con người bà… tàn ᵭộc rắn rết. Bà lấy quyền gì… lấy cái quyền gì xen vào chuyện tình cảm của Thế Thịnh? Bà thích Quỳnh Hoa lắm đúng không? Bà muốn cưới nó cho Thế Thịnh phải không? Được… tôi cưới nó cho Duy Hiển… bà thấy thế nào?
Bà Sương khóc ròng van xin:
– Anh Nghĩa… em xin anh… đừng đừng… đừng anh… đừng ép Duy Hiển cưới Quỳnh Hoa… đừng…
– Bà còn dám xin tôi? Bà có tin tôi tống cổ bà ra khỏi nhà hay không? Đồ đàn bà lòng dạ rắn rết, bà…
Dì Miên đi đến can ngăn ông chủ Hoàng, mặc dù dì không chấp nhận được hành động xấu xa của bà Sương. Nhưng nói gì thì nói, dì cũng không thể nhẫn tâm đứng nhìn hình ảnh của ông chủ Hoàng xấu xí trong lòng mấy đứa nhỏ được.
Bà Sương lúc này vừa ôm mặt vừa gào khóc:
– Tôi biết tôi sai rồi, nhưng tôi… tôi đâu biết con Đồng có thai… tôi… tôi chỉ muốn ngăn cản chuyện tình cảm của Thế Thịnh mà thôi… tôi… tôi…
Thế Thịnh bước gần đến chỗ của bà Sương,
anh quát đến khản giọng:
– Nếu không phải tại bà thì tôi và Đồng Đồng đã không chia tay, bà lấy cái quyền gì xen vào chuyện riêng tư của tôi? Đồng Đồng năm đó bao nhiêu tuổi bà biết không? Bà bắt cô ấy thề trước tượng Phật tổ, bà bắt cô ấy rời xa tôi… nếu như bọn tôi không chia tay… vậy thì con của tôi đã không c.hết. Một cô gáι nhỏ 17 tuổi đã phải chịu khổ sở như thế nào mới có thể dẫn đến trầm cảm… bà nói tôi biết đi? Nếu đổi lại là con gáι bà bị ức hϊếp như vậy, bà có chịu được không? Hả? Bà chịu được không?
Bà Sương ôm chặt lấy Lami khóc lớn:
– Tôi không biết… tôi không cố ý hại Đồng Đồng… tôi không biết cô ta có thai… tôi không biết…
Thế Thịnh cảm thấy thế giới trước mặt anh như sụp đổ mất một nửa rồi. Anh hận bà Sương một nhưng lại hận bản thân anh đến mười. Anh là người yêu của cô, là cha của con cô… vậy mà khi cô cần anh nhất, anh lại không thể ở bên cạnh cô. Lúc con anh cần anh nhất… anh lại nhẫn tâm hận mẹ nó như vậy. Anh… anh có còn là con người nữa không? Anh có xứng đáng với tình yêu mà Đồng Đồng đã dành cho anh hay không?
Anh đã từng yêu cô thế nào? Anh nâng niu cô, bảo bọc cô, xem cô như là trái tιм của anh mà giữ gìn. Nhưng cô gáι nhỏ của anh mang thai đứa con của anh… anh không biết. Một mình cô phải chịu đựng sự tổn thương cùng cực, thân thể bị tàn phá, tâm hồn tổn thương đến mức phải điều trị tâm lý… những lúc đó… anh ở đâu? Có phải anh đang mãi hận cô hay không? Có phải không?
Đồng Đồng biết Thế Thịnh đang rất khổ sở, cô liền đi nhanh đến chỗ anh, cô đứng bên cạnh anh, vỗ nhẹ lên lưng anh, giọng cô khàn khàn nhưng dịu dàng vô cùng:
– Thịnh… để cho ba giải quyết bà Sương và bà Diệp đi… có được không anh? Em mệt rồi… đưa em về phòng nha… được không anh?
Thế Thịnh ngước đôi mắt đỏ hoe sang nhìn cô, anh ôm lấy eo cô, khẽ gật đầu, anh nói:
– Ừm… anh đưa em lên phòng… đi thôi.
Ông chủ Hoàng nhìn thấy Thế Thịnh và Đồng Đồng định rời đi, ông liền lên tiếng giữ anh và cô ở lại. Ông quét mắt nhìn một ʋòпg những người đang có mặt ở đây, dưới sự ngờ vực của mọi người, ông trịnh trọng tuyên bố thật lớn:
– Chuyện đã đến nước này, lòng tôi thật sự quá đau đớn, sức khỏe của tôi không còn đủ để chịu thêm bất kỳ một đã kích nào nữa. Sẵn hôm nay tụ tập đông đủ, tôi cũng xin thông báo một chuyện…
Dừng vài giây, ông lại nói, lần này là tuyên bố thông tin sốt dẻo:
– Tôi và mẹ đã bàn qua với nhau, trước là chọn ngày lành tháng tốt tổ chức hôn lễ cho Thế Thịnh và Đồng Đồng. Sau đó là bàn bạc với các vị trưởng bối, chọn ngày hợp với bát ʇ⚡︎ự ngày sinh của Thế Thịnh… làm lễ trao Phú Ấn, chọn Thế Thịnh là Phú Thất đời thứ 7 của nhà họ Hoàng. Nhưng trước mắt, tôi sẽ cắt đi quyền chủ mẫu của mẹ Duy Hiển, vị trí chủ mẫu tạm thời giao toàn quyền lại cho Thuỵ Miên quản lý. Tất cả… nghe rõ chưa?
Một cú nổ thật lớn vang lên, những lời tuyên bố của ông chủ Hoàng khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều cảm thấy chấn kinh trong lòng…
Thế Thịnh và Đồng Đồng được phép kết hôn, và điều quan trọng hơn là, kể từ bây giờ trở đi… cái ghế Phú Thất của nhà họ Hoàng… chính thức thuộc về… Hoàng Thế Thịnh!