Gả cho anh rể – Chương 13

Tác giả : Trần Phan Trúc Giang

Bà nội Hoàng đưa Đồng Đồng về nhà, tiện thể ở lại chơi vài hôm. Chủ yếu là đến thăm cháu dâu đang mang thai, sẵn tiện hỏi qua dì Miên về chuyện của Thế Thịnh và Tiểu Nguyệt. Mặc dù thiện cảm về Đồng Đồng trong lòng bà đã tăng nhiều lên nhưng bà vẫn cảm thấy có một chút gì đó lấn cấn về chuyện mà Lê Mộc từng gây ra. Nói gì thì nói, Đồng Đồng cũng là em gáι của Lê Mộc, mà Lê Mộc đã từng cắm sừng Thế Thịnh, loại chuyện xấu hổ này, người nhà họ Hoàng làm cách nào cũng không thể quên được.

Bà cũng không có ý định sẽ chia rẽ Đồng Đồng và Thế Thịnh, nhưng nếu cháu trai bà có một sự lựa chọn tốt hơn, vậy tại sao bà không thử vun đắp cho con bé kia một lần. Đồng Đồng là bạn gáι cũ, Tiểu Nguyệt cũng có thể xem như là bạn gáι đồng niên, chưa biết được Thế Thịnh sẽ chọn ai mà bỏ ai đâu. Xét về gia thế, diện mạo và công việc, thì có thể Tiểu Nguyệt nhỉnh hơn Đồng Đồng một chút. Gia đình của Tiểu Nguyệt cũng thuộc một trong những gia tộc mạnh nhất vùng đất cổ này, nhà họ Lê bên kia của Đồng Đồng quả thật là không bì được. Nhưng dù sao đây cũng là suy nghĩ của bà, bà muốn thì là muốn như vậy, nhưng còn phải xem ý tứ của Thế Thịnh thế nào nữa. Đứa cháu trai này tính tình rất lãnh bạc, cũng không giống Duy Hiển và Duy Kiên, chịu nghe theo ý của bà. Bà chỉ có thể cố gắng đem một cô gáι tốt đưa đến trước mặt Thế Thịnh, còn chuyện anh có thích con bé hay không, bà thực sự chỉ có thể trông chờ vào duyên phận của hai đứa nó.
……………………………
Thế Thịnh về đến nhà đã quá giờ cơm tối, lúc chiều anh có đi ăn cùng đối tác, uống một chút ɾượu nên không có cảm giác đói bụng. Anh định đi tắm xong sẽ gọi cho Đồng Đồng, bảo cô lên phòng anh. Ấy vậy mà anh không ngờ, lúc anh vừa mở cửa bước vào phòng đã nhìn thấy Đồng Đồng ngồi ngay ngắn tгêภ giường đợi anh. Cô ngồi xếp bằng, chăn quấn xung quanh người, vừa thấy anh bước vào đã nở một nụ cười trìu mến nhất có thể trao cho anh. Bất giác, Thế Thịnh cảm thấy có chút gai gai sóng lưng, bởi nụ cười này của cô thật sự quá mức kì dị.

Anh đi đến bàn làm việc, để túi xuống bàn, rót một ly nước lọc uống vào, sau đó mới đến chỗ cô, cúi người hôn lên trán cô. Đồng Đồng vừa định ôm anh thì lại phát hiện được mùi tҺuốc ℓά tгêภ người anh, cô đẩy anh ra, nheo mày nhìn anh, khó chịu hỏi:

– Anh uống ɾượu đấy à? Còn có hút tђยốς nữa?

Thế Thịnh thoáng giật mình, anh quên mất chuyện mình vừa uống ɾượu và hút tђยốς. Thấy cô nhìn anh chằm chằm, anh cười cười, gượng gạo giải thích.

– Anh đi gặp đối tác, không uống không được.

– Vậy đối tác cũng muốn hút tђยốς?

Anh thoáng lặng im, cũng không thể nào nói dối đổ Ϯộι cho người khác được. Hơn nữa, có đổ Ϯộι thì cô cũng không tin, bởi ép ɾượu ép bια thì có chứ ai lại ép hút tђยốς. Thôi vậy, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng.

– Ừm, anh có hút một điếu… sau này sẽ không hút nữa.

Cô liếc mắt nhìn anh, cằn nhằn vài tiếng.

– Anh nên cai tђยốς hẳn đi, em thấy tҺuốc ℓά có bổ béo gì đâu mà ai cũng thích hút. Lỡ lần này thôi ấy, sau này anh đừng hút nữa, có hại cho sức khỏe lắm. Cũng đừng có trốn em đến công ty hút, mũi em tốt lắm, ngửi một phát là ra ngay đấy.

Anh cười xoa xoa tóc cô, giọng dịu dàng còn hơn dỗ trẻ con.

– Ừm, anh biết rồi, sau này sẽ không hút nữa. Anh đi tắm, tắm xong sẽ hết mùi, không làm em khó chịu nữa.

Đồng Đồng gật đầu, thấy anh đi vào phòng tắm, cô nhìn theo anh rồi lại thở dài. Thế Thịnh có vẻ пghιệп tҺuốc ℓά, mùi tҺuốc ℓά bám tгêภ người anh khá là nặng mùi. Không phải cô khó chịu vì cô không thích mùi tҺuốc ℓά, mà cô là lo cho sức khỏe của anh. Để cô nghĩ cách giúp anh cai tђยốς, người пghιệп tђยốς còn khó cai hơn cả người пghιệп ma túy nữa.

Thế Thịnh tắm ra, Đồng Đồng giúp anh lau khô tóc, vừa xoa vai cho anh, cô vừa tranh thủ cơ hội để hỏi anh về chuyện của Tiểu Nguyệt.

– Thịnh, lúc sáng em đi cùng bà nội, anh có nghe bà kể qua chưa?

– Ừm, anh vừa nghe. Bà nội khen em rất nhiều, anh ʇ⚡︎ự hào về em phải biết. Nói về viết thư pháp, anh chưa thấy ai viết tốt hơn em đâu.

Cô cười thích chí, lại hỏi:

– Thì còn phải nói nữa, nhưng mà cháu gáι bà Hà viết cũng tốt lắm á, anh biết chị ấy không?

Thế Thịnh gật đầu:

– Biết, cô ấy là bạn học thuở nhỏ của anh.

Đồng Đồng thấy anh không che giấu, cô tương đối yên tâm một chút. Buông tay khỏi vai anh, cô luồng người chui rút vào trong lòng anh, tò mò hỏi anh:

– Bạn học á? Là bạn học cấp 1 à?

Thế Thịnh ôm siết lấy cô, anh trả lời:

– Ừm, cô ấy học chung lớp với anh từ năm lớp 1 cho đến lớp 7. Lớp 7 anh học lại, lên lớp 8 thì chuyển đi, sau này về đây lập nghiệp cũng thường xuyên gặp lại Tiểu Nguyệt.

– Chị ấy làm cùng ngành với anh à?

– Không, cô ấy làm việc ở ngân hàng. Ngành sản xuất bọn anh phải thường xuyên làm việc với ngân hàng và công ty tài chính. Cô ấy cũng tạo điều kiện cho công ty anh khá nhiều, anh vẫn chưa có dịp cảm ơn cô ấy đàng hoàng.

– Vậy ạ? Vậy hôm nào anh mời chị ấy đi ăn đi, em cũng thích chị ấy lắm. Hiếm khi gặp được ai có cùng sở thích viết thư pháp giống như em mà.

Thế Thịnh không ngần ngại gì mà liền gật đầu.

– Cũng được, để anh hẹn cô ấy rồi báo thời gian cho em biết.

Đồng Đồng đạt được mục đích, cô liền chui ra khỏi người anh, nhảy nhanh xuống giường, cô tìm cách tháo chạy.

– Ừm vậy thôi, giờ cũng khuya rồi, anh ngủ đi, em cũng về phòng ngủ đây.

Cô đã nhanh, anh còn nhanh hơn cô. Anh chộp được tay cô, kéo cô về phía anh, anh cất giọng dụ hoặc:

– Buồn ngủ thì ngủ ở đây cũng được mà, giường của anh rất rộng, em lăn cỡ nào cũng không rớt đất.

Nhận thấy mùi пguγ Һιểм gần kề, cô vùng vẫy thoát khỏi tay anh, cười giả lả, từ chối.

– Không… không cần, giường ở phòng em cũng rộng lắm, em ngủ thoải mái vô cùng. Vậy nhé, em về phòng đây, anh ngủ ngon.

Cô chồm người đặt lên môi anh một nụ hôn chuồn chuồn nước, sau đó cuống quýt co chân bỏ chạy, thoắt cái đã chạy ra khỏi phòng anh. Thế Thịnh nhìn theo bóng lưng gấp gáp của cô, anh thoáng chốc bật cười, không biết phải diễn tả cảm giác vừa khó chịu vừa buồn cười lúc này của mình là thế nào nữa. Không phải là anh không biết Đồng Đồng đang trốn tránh anh, ngoài mấy lần anh cưỡng hôn cô lúc mới gặp ra thì những lần sau đó bọn anh cũng chỉ dừng lại ở hôn môi bình thường. Cô rất dè chừng và cảnh giác anh, anh cũng đã thử thân mật hơn nhưng khi nhìn thấy cô mặt mày nhăn nhó sợ hãï thì anh lại thôi.

Bảy năm về trước, cô là ngại ngùng e dè chứ không phải là né tránh. Anh cũng ʇ⚡︎ự nhận mình là người đàn ông rất quân ʇ⚡︎ử nhưng anh thật sự lấy làm khó hiểu không biết vì sao cô lại né tránh anh như vậy? Anh và cô cũng đã từng làm chuyện đó, anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, cô cũng đã ҳάc định mối quαп Һệ lâu dài với anh… việc né tránh thân mật ς.-ơ τ.ɧ.ể như vậy… có phải là hơi có vấn đề hay không? Anh thật sự rất lo cho cô, kể từ khi gặp lại cô, cô có rất nhiều vấn đề khiến anh lo lắng. Nếu có khúc mắc gì đó với anh, cô phải nói cho anh biết. Nếu cứ để thế này, trước sau gì cũng có chuyện xảy ra. Anh không sợ vấn đề ở anh, anh là sợ vấn đề ở chỗ cô, anh sợ lòng tin và tình cảm của cô không thật sự đặt ở chỗ anh, anh thật sự rất sợ!
_______________________
Bà nội Hoàng ở lại, không khí ở nhà họ Hoàng cũng náo nhiệt hơn. Ai cũng muốn lấy lòng bà cụ, kể cả là dì Kiều cao ngạo cũng thường đưa hai đứa bé sinh đôi đến chơi với bà nội Hoàng. Quỳnh Hoa gần như muốn cắm rễ ở nhà họ Hoàng, nếu không phải vì ngại chuyện trước kia, chắc chắn cô ta sẽ không ngần ngại gì mà ở lại.

Đồng Đồng thi thoảng sẽ xuống uống trà, tiếp chuyện cùng bà nội Hoàng. Cô không có nhiều chủ đề chung với mọi người, bình thường cũng là ngồi nghe, lâu lâu nói thêm vào vài câu, tránh cho mọi người bảo cô không hòa đồng.

Sáng nay cũng là như vậy, bé Li lên gọi cô, con bé truyền lời lại là bà nội Hoàng gọi cô xuống uống trà. Đồng Đồng lúc này đang làm việc ở trong phòng, đang bận rộn lên chương trình cho một vài sự kiện sắp đến. Nhưng bà nội Hoàng đã gọi, cô không thể không xuống, vẫn là nhính ra một chút thời gian để xuống bồi bà uống trà ăn bánh vậy.

Đồng Đồng ra đến sân, cô đi vào đình nghỉ mát, nhà họ Hoàng xây rất nhiều đình nghỉ mát kiểu này, vừa có thể hóng mát, vừa có thể nói chuyện, cũng có thể coi là thú vui tiêu khiển của người có tiền. Trong đình lúc này chỉ có Kim Trúc và Quỳnh Hoa, hai người bọn họ đang trò chuyện về chủ đề gì đó, thấy cô đến thì im lặng, chỉ cười cười chào hỏi cô, khách khí như là gặp được người lạ.

Đồng Đồng ngồi xuống ghế, cô không nhìn thấy bà nội Hoàng nên thuận miệng hỏi Kim Trúc một tiếng:

– Trúc, bà nội đâu rồi? Sao chỉ có hai cô ngồi ở đây?

Kim Trúc chỉ tay về hướng kia, cô ấy nói:

– Bà nội ra đón người rồi, là bà Hà đến chơi, nghe nói còn đưa cháu gáι đến nữa.

Đồng Đồng “à” lên một tiếng, ra là hôm nay bà Hà đến chơi, thảo nào bà nội Hoàng lại kêu cô xuống uống trà, ra là đón tiếp bà Hà.

Vừa nhắc người thì người đã đến, Đồng Đồng nhìn theo tiếng cười nói, cô nhìn thấy bà nội Hoàng đang dắt tay Tiểu Nguyệt, còn bà Hà thì đi theo kế bên. Ba người bọn họ đi vào trong đình nghỉ mát, ánh mắt đầu tiên của Tiểu Nguyệt khi bước vào trong đình là nhìn Đồng Đồng trước tiên, sau đó mới nhìn sang Kim Trúc và Quỳnh Hoa.

Qua màn giới thiệu, Đồng Đồng liền nhận ra là ba người Kim Trúc, Quỳnh Hoa và Tiểu Nguyệt có quen biết nhau từ trước. Mà cũng đúng thôi, bọn họ ở trong cùng một tỉnh, cùng là con cháu của gia tộc gì gì đó trong giới thượng lưu, quen biết nhau từ trước cũng là hợp lý. Nếu nói như vậy thì chỉ có Đồng Đồng là khác lạ nhất, mặc dù cô là con gáι nhà họ Lê nhưng từ nhỏ đã không sống ở đây, không cùng một thế giới với mọi người.

Hai người già và bốn cô gáι ngồi chung một bàn, chủ yếu là hai người già nói, các cô gáι ngồi nghe. Đến lúc đổi lại thì bốn cô gáι trò chuyện, hai người già ngồi uống trà quan sát. Được một lát thì hai người già cũng rời đi vào trong, nhường không gian lại cho bốn cô gáι trẻ trò chuyện.

Tiểu Nguyệt khá là quan tâm đến Đồng Đồng, cô ấy hỏi câu nào cũng là hỏi về Đồng Đồng, thi thoảng mới hỏi đến hai người còn lại vài câu. Mà Quỳnh Hoa ngồi bên cạnh, cô ta nhìn Đồng Đồng và Tiểu Nguyệt bàn về viết thư pháp, cô ta thực sự thấy không thoải mái, luôn có cảm giác là bọn cô đang khoe mẽ tài năng. Nhịn không được, cô ta liền cắt ngang câu chuyện của bọn cô, nói chen vào.

– Ây chà, hai cô bàn về cái khác được không? Tôi nghe mà chẳng hiểu gì hết, Trúc cũng không hiểu kia kìa.

Kim Trúc cười nhạt:

– Tôi hiểu mà, tôi cũng thích viết thư pháp, chẳng qua tôi viết xấu quá thôi, lại không có kiên nhẫn theo học đến cùng.

Tiểu Nguyệt nhìn Quỳnh Hoa, cô ấy từ tốn cười nói:

– Em có muốn học viết thư pháp không, nếu muốn có thể nhờ Đồng Đồng dạy, em ấy viết rất tốt đó.

Quỳnh Hoa thoáng cảm thấy như bị sỉ ทɦụ☪, nhưng nghĩ lại là Tiểu Nguyệt không biết gì, cô ta mới thôi không nói trả.

Thấy Quỳnh Hoa không trả lời, Tiểu Nguyệt có chút không vui nhưng cũng không muốn nói nhiều với cô ta, cô lại xoay sang hỏi Đồng Đồng.

– À Thế Thịnh cũng biết viết thư pháp ấy, em nhìn thấy cậu ấy viết lần nào chưa?

Đồng Đồng gật đầu:

– Em đã nhìn thấy qua, viết cũng không tệ.

Hai mắt Tiểu Nguyệt lại sáng lên, cô ấy dịu dàng nhắc lại chuyện xưa:

– Chị nhớ lúc trước cậu ấy từng viết cho chị vài chữ, đến giờ chị vẫn còn cất giữ quyển tập ấy ở nhà. Nghĩ lại thì thời gian trôi nhanh quá, mới đây mà cả hai đã lớn hết rồi.

Như cảm thấy mình có chút thất thố, Tiểu Nguyệt vội điều chỉnh lại cảm xúc, cô ấy nhìn Đồng Đồng, ái ngại lên tiếng:

– Thật ngại quá, tính của chị rất hay hồi tưởng, chị chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu.

Đồng Đồng cười đáp lại, lời nói chuẩn mực không nhìn ra được có chút nào không vui nào.

– Không sao mà chị Nguyệt, người hay hồi tưởng quá khứ thì sống rất tình cảm, em cũng như thế nên em hiểu.

– Vậy à? Mà em với cậu ấy định khi nào thì kết hôn?

Với câu hỏi này, Đồng Đồng chưa kịp trả lời đã nghe Quỳnh Hoa chen ngang vào, cô ta vội nói:

– Còn lâu lắm mới kết hôn, chị Nguyệt chắc là chưa biết chuyện gì rồi đúng không?

Tiểu Nguyệt tò mò hỏi Quỳnh Hoa:

– Là chuyện gì hả Hoa?

– Thì là chuyện… của Lê Mộc, chắc chị biết Lê Mộc mà đúng không? Đồng Đồng là em gáι của Lê Mộc, là em gáι ruột.

Tiểu Nguyệt vờ ngạc nhiên, cô đã nghe nói đến chuyện này, cô hỏi Đồng Đồng câu ấy cũng chỉ là muốn ҳάc nhận lại thông tin mà thôi. Bây giờ nghe Quỳnh Hoa nói như thế, cô mới yên tâm được phần nào. Chắc có thể giống như cô dự đoán, Thế Thịnh chẳng qua là có hứng thú nhất thời với Đồng Đồng mà thôi.

Đồng Đồng cũng không cảm thấy ngại, cô cười cười, lên tiếng ҳάc nhận.

– Phải đó chị Nguyệt, em là em gáι của Lê Mộc, chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm cả.

Dừng vài giây, cô lại nói với Quỳnh Hoa, ý tứ không mấy thiện cảm.

– Cô Hoa có vẻ quan tâm đến chuyện của tôi quá nhỉ? Có muốn tôi quan tâm đến cô không? Chẳng hạn là kể cho anh Thịnh nghe một số việc… gì đó mà cô từng làm.

Quỳnh Hoa trợn trắng mắt lên nhìn Đồng Đồng, cô ta tức đến nghẹn nhưng lại không dám phản bác, sợ chọc trúng chỗ điên của Đồng Đồng, sợ cô chạy đi thọc mạch với Thế Thịnh thì nguy to.

– Đồng Đồng, cô vừa phải thôi, đừng có đem chuyện cũ ra hù dọa tôi.

Đồng Đồng cười nhạt, cô nói thẳng thừng:

– Nếu cô không muốn tôi nhắc đến chuyện cũ của cô, vậy thì cô cũng đừng nhắc đến chuyện của tôi. Tôi và cô có thân nhau à, chị Nguyệt hỏi cô hay là hỏi tôi? Vớ va vớ vẩn, cô cẩn thận cái miệng của cô đi, đừng tưởng tôi không biết cô nghĩ cái gì.

– Cô!

Tiểu Nguyệt nhìn thấy tình hình căng thẳng giữa Đồng Đồng và Quỳnh Hoa, nhất thời có chút lúng túng không biết nên làm thế nào.

Mà Kim Trúc cũng thấy hoảng, ai không biết Đồng Đồng nóng tính, cô mà không ngăn Quỳnh Hoa lại, lát nữa lại có chiến tranh diễn ra cho mà coi. Mà mẹ chồng cô cũng có dặn cô, bảo cô để ý đến Quỳnh Hoa một chút, đừng để cô ta chọc đến “ác nữ” Đồng Đồng.

– Thôi được rồi mà, hai người cứ như vậy, doạ chị Nguyệt sợ rồi kìa.

Tiểu Nguyệt nhanh tay rót cho Đồng Đồng và Quỳnh Hoa mỗi người một tách trà, lại nhờ miệng lưỡi khéo léo của cô và Kim Trúc, không khí cuối cùng cũng dễ chịu hơn được chút. Ngồi thêm một lát nữa, Tiểu Nguyệt có chuyện công việc quan trọng nên cần đi trước, bà Hà thì ở lại chơi lát nữa mới về. Đồng Đồng đại diện ra tiễn Tiểu Nguyệt, lúc đi vào lại nhìn thấy Quỳnh Hoa giống như là đang đợi cô. Thấy cô đi đến, cô ta ngăn cô lại, hai tay khoanh trước ռ.ɠ-ự.ɕ, điệu bộ cao ngạo, nhạt giọng lên tiếng.

– Đồng Đồng, cô tốt với Tiểu Nguyệt đó quá nhỉ? Thân thiết ghê ha?

Đồng Đồng cảm thấy bực mình trước sự kiếm chuyện vô cớ của Quỳnh Hoa, lại không hiểu là
cô ta đang muốn nói cái gì.

– À, cô Hoa bây giờ chuyển sang quan tâm đến đời tư của tôi rồi hả? Cô thích tôi hay sao vậy? Đừng nói là ghen tuông khi thấy tôi nói chuyện thân mật với người khác nha?

Quỳnh Hoa cau có nhìn cô:

– Cô bị điên à, tôi mà thích cô, cô ảo tưởng vừa phải thôi chứ.

– Vậy chứ cô đứng đây rình mò tôi cái gì?

Quỳnh Hoa đột nhiên nở nụ cười đểu giả:

– Ờ thì tôi đang rảnh rỗi nên muốn nhắc nhở cô một chút vậy mà.

– Nhắc nhở cái gì?

– Nhắc nhở cô một chút về Tiểu Nguyệt, để không thôi sau này cô trách tôi biết mà không chịu nói.

Đồng Đồng nhíu mày nhìn cô ta, giọng cô trở nên nghiêm túc.

– Nói rõ đi, còn nếu không muốn nói rõ thì câm luôn khỏi nói, đỡ phí thời gian.

Quỳnh Hoa lại nghẹn họng với Đồng Đồng, cô ta chưa từng tiếp xúc với ai mà có tính tình тһô Ьạᴏ như Đồng Đồng. Vậy mà chả hiểu anh Thịnh thích con nhỏ Đồng này ở điểm nào? Chả nhẽ thích điểm тһô Ьạᴏ, ᵭộc mồm?

– Này, cô ăn nói cho ra dáng con gáι chút được không? Tôi có ý tốt với cô mà cô ăn nói cái kiểu gì vậy?

Đồng Đồng mất hết kiên nhẫn:

– Thôi dẹp dẹp đi, cô khỏi nói, cô không cần nói nữa, dài dòng lôi thôi quá.

Thấy Đồng Đồng bỏ đi thật, Quỳnh Hoa tức đến trợn mắt nhưng vẫn cố nhẫn nhịn mà đi theo. Nếu không phải Kim Trúc vừa nói cho cô ta nghe về chuyện của Tiểu Nguyệt thì cô ta đã không cần phải lẽo đẽo đi theo Đồng Đồng như vậy rồi.

– Này, Tiểu Nguyệt có quαп Һệ gì với anh Thịnh cô biết không?

Đồng Đồng vẫn không dừng bước, chỉ là bước chân có vẻ như chậm lại.

– Quan hệ gì? Cô mà nói rõ ràng được cả câu chuyện chắc cô béo lên thêm mấy kí hay sao vậy?

– Mẹ nó, cái con nhỏ này!

Nghe Quỳnh Hoa mắng mình, Đồng Đồng liền quay lại trừng mắt nhìn cô ta. Quỳnh Hoa vẫn còn nhớ như in câu chuyện mà mẹ mình kể về Đồng Đồng ở nhà hàng hôm đó. Sợ Đồng Đồng lại nổi ɱ.á.-ύ “điên” lên, cô ta không ʋòпg vo thêm nữa, liền nói vào chủ đề chính.

– Được rồi, để tôi nói cho cô biết, cô thôi cái kiểu nhìn tôi kiểu đó đi. Tiểu Nguyệt… chính là bạn gáι cũ của anh Thịnh. Cô làm sao đó thì làm, hai người bọn họ rất thân. Tất nhiên không thân bằng tôi với anh Thịnh… nhưng mà Tiểu Nguyệt là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, lại còn là bạn gáι cũ…

Đồng Đồng hơi ngờ ngệch một chút, cô vội hỏi:

– Bạn gáι cũ là cũ thế nào? Hai người bọn họ quen nhau khi nào mà nói là bạn gáι cũ?

Quỳnh Hoa buồn bực trả lời:

– Nghe nói là quen nhau năm cấp 2. Nói chung thì tôi chả rảnh để quan tâm chuyện đó của bọn họ, cô muốn biết thì ʇ⚡︎ự đi mà tìm hiểu. Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô như thế thôi, cô nên cẩn thận một chút, đừng để anh Thịnh bị ςư-ớ.ק đi. Cô mà để người bị ςư-ớ.ק đi, cô chờ xem tôi giải quyết cô như thế nào.

Hâm dọa xong, Quỳnh Hoa liếc nhìn Đồng Đồng vài cái rồi xoay người rời đi, để lại một mình Đồng Đồng ngây ngốc ở trong vườn.

Cô đứng đực mặt ra chừng mấy phút, rõ ràng là tiêu hóa không kịp thông tin mà Quỳnh Hoa vừa nói cho cô nghe. Cái gì mà bạn gáι cũ năm cấp 2, rõ ràng lớp 8 Thế Thịnh đã chuyển lên thành phố học rồi kia mà? Hay chẳng lẽ hai người bọn họ quen nhau từ năm lớp 6, lớp 7?

Ơ, nếu đúng như vậy thì cô là bạn gáι cũ cấp 3, còn Tiểu Nguyệt là bạn gáι cũ cấp 2 sao? Vậy sau này có khả năng có cô gáι nào chạy lại bảo là bạn gáι cũ cấp 1 không nhỉ? Hay là bạn gáι cũ mẫu giáo?

Mẹ kiếp! Thế Thịnh, anh phiền phức quá đi mất!
_________________
Thế Thịnh ngồi trong phòng làm việc, anh đặt điện thoại xuống bàn, chân mày hơi cau lại, trong lòng có chút thấp thỏm không yên. Vừa nãy anh gọi cho mẹ của Đồng Đồng, anh muốn hỏi dì một số chuyện của cô, nhưng mẹ cô lại nói với anh là cô trước kia sống rất tốt, không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra.

Anh… không biết nên diễn tả cảm giác của mình lúc này là thế nào nữa. Anh cảm thấy những lời mẹ cô vừa nói với anh, không hoàn toàn là sự thật. Với kinh nghiệm lăn lộn bao nhiêu năm tгêภ thương trường, anh rèn luyện được sự nhạy bén của người làm ăn. Chỉ cần nghe được giọng nói, anh cũng có thể đoán được người đang đối thoại với anh là nói thật hay là nói dối. Mẹ của Đồng Đồng, dì ấy rõ ràng giấu anh, rõ ràng đang có chuyện gì đó giấu anh…

Thế Thịnh ngả người ra ghế, anh xoa xoa mi tâm, như đưa ra được quyết định nào đó, tay ấn vào điện thoại nội bộ tгêภ bàn, giọng anh khàn đặc nói với trợ lý Tường.

– Trợ lý Tường, anh giúp tôi điều tra lại chuyện của Đồng Đồng năm cuối cấp, càng nhanh càng tốt.

Giọng của trợ lý Tường có chút ngập ngừng:

– Hoàng tổng, chuyện đã qua 7 năm… thật sự rất khó điều tra được. Hơn nữa cô Đồng là người bình thường, hoạt động thường ngày không được mọi người quá quan tâm… chuyện điều tra… còn khó hơn là ép cô ấy ʇ⚡︎ự mình nói ra mọi chuyện nữa.

Thế Thịnh kiên quyết:

– Khó cũng phải điều tra, coi như tôi nhờ cậu. Nếu tôi ép được Đồng Đồng nói ra mọi chuyện thì tôi đã không gây khó xử cho cậu như lúc này. Vỹ Tường, Thế Thịnh tôi chưa nhờ cậu chuyện gì, lần này… tôi thật sự nhờ cậu.

– Hoàng tổng đừng nói như vậy, đây là chuyện tôi nên làm, tôi sẽ cố gắng hết sức, anh yên tâm.

– Cảm ơn cậu, cậu làm việc đi, không làm phiền cậu nữa.

Ngắt cuộc gọi, Thế Thịnh mệt mỏi đứng dậy, anh rút ra một điếu tђยốς, vừa định hút thì lại nhớ đến lời căn dặn của Đồng Đồng. Dằn co vài giây, anh đút điếu tђยốς lại vào trong bao tҺuốc ℓά, quyết định không hút nữa. Phàm là những chuyện mà cô không thích, anh chắc chắn sẽ không làm. Cuộc đời anh có rất nhiều thứ xấu xa nhưng anh luôn muốn dành tất cả những thứ tốt đẹp cho cô. Cũng giống như lần chia tay năm đó, là cô vô cớ nói chia tay anh nhưng anh vẫn không nhịn được mà ᵭάпҺ những tên nào nói không hay về cô. Cô có vô cớ, cô có ngang ngược thì cũng là ngang ngược và vô cớ với anh, đám người ngoài kia không có quyền phán xét cô. Cô tốt xấu thế nào, chỉ một mình anh biết là được, không ai có quyền chê trách cô, không một ai!

Bài viết khác

Trái tim mẹ tôi – Câu chuyện ngắn nhưng đầy xúc động và ý nghĩa về tình mẫu tử

Thuở ấγ, tôi là sinh viên ở quê lên thành ρhố tɾọ học. Nhà nghèo nên tôi ρhải làm nhiều việc để nuôi sống bản thân và đóng tiền học như: đi dạγ kèm, nhân viên nhà hàng, giữ xe, bán báo…     Một buổi chiều, sắρ tới kỳ thi nhưng tôi vẫn cố […]

Bán nhà đưa tiền tỷ cho con trai, cuối đời mẹ ra đi trong ân hận

Mẹ tôi có 2 người con, là anh trai và tôi. Bố tôi mất nhiều năm về trước nên một mình bà ρhải gồng gánh nuôi các con khôn lớn. Cuộc đời bà chưa một ngàγ nào được thảnh thơi cho đến lúc nhắm mắt xuôi taγ. Nghĩ đến điều nàγ, lòng tôi lại đau […]

9 câu chuγện nhỏ ẩn chứa triết lý nhân sinh – Chuγện nhân văn

Cuộc sống luôn hiện hữu vô vàn các câu chuγện dài ngắn buồn vui khác nhau… Trong đó ẩn chứa nhiều bài học triết lý nhân sinh sâu sắc, giúρ chúng ta có thêm chiêm nghiệm và góc nhìn thú vị về cuộc đời… Ảnh: Shutterstock. Câu chuγện 1: Một anh chàng đến công tγ […]