Em xin lỗi anh, em đã sai rồi anh ơi ! Câu chuyện ý nghĩa nhân văn

– Anh nè, hôm nay chủ nhật, vợ chồng mình tranh thủ đi lo cái việc của Ba cho nó xong

– Đang ngồi xem tờ báo, nghe Vợ nói thế, thằng Tí buông tờ báo, lừng khừng trả lời: Để từ từ đi em

– Vợ nó gằn giọng, từ từ là khi nào nữa

– Thằng Tí buồn buồn nói. Năm hết tết đến rồi, thì mình cứ để Ba ở nhà ăn cái tết năm nay, rồi ra giêng rộng ngày rộng tháng vợ chồng mình tìm chỗ nào cho nó khang trang sạch sẽ cho Ba ở cũng chưa muộn mà

– Vợ nó lại càm ràm. Anh cứ rứa hoài. . .

Em cũng vì nghĩ cho Ba nên mới tính vậy. . .

Mấy hôm trước em có nghe con nhỏ bạn giới thiệu chỗ đó tốt lắm, em cũng tới rồi, thấy ưng ý lắm, nên em mới nói anh đi với em tới đó lần nữa để quyết định, bảo đảm chỗ viện dưỡng lão này Ba sẽ hài lòng cho coi..

Vợ nó nói thế, nó không trả lời mà cứ thở dài rồi chìm trong những suy nghĩ miên man, bổng nó giựt mình khi nghe vợ nó hỏi

– Nảy giờ em nói anh có nghe không? Anh nghĩ thử coi, Ba càng ngày càng lãng, đôi lúc Ba đi ra đường không còn nhớ đường về, vợ chồng mình phải bỏ công bỏ việc đi tìm Ba. . .

Em thấy đưa Ba vào viện dưỡng lão là tốt cho Ba và cả vợ chồng mình, ở đó Ba có bạn đồng niên để chuyện trò, họ chăm sóc tốt, có cả nguyên một đội ngũ y bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho người già nữa. Thế không tốt hơn ở nhà sao

– Thằng Tí chậm rãi trả lời: Đồng ý với em, vào viện dưỡng lão thì tốt thật… Nhưng đưa Ba vào đó anh thấy phủ phàng với Ba quá!

– Vợ nó nghe xong nỗi giận lên lớn tiếng:

Ô hay. Anh làm như em đem ba bỏ vào rừng thiêng nước độc không bằng…

Thế tụi Tây nó đem Ba Mẹ vào viện dưỡng lão, có cụ nào chết đâu, có cụ nào phản đối đâu, thậm chí họ còn vui vẻ nữa là đằng khác

– Để vợ nói xong, thằng Tí nhẹ nhàng nói: Em ạ, bình tĩnh mà nghe anh nói nè. . .

Văn hóa phương tây nó là vậy. Lúc trẻ họ đã từng đưa cha mẹ họ vào viện dưỡng lão, về già con cái họ cũng làm như họ, cũng đưa họ vào đó, họ đã biết trước được sau này về già họ cũng như cha mẹ họ trước đây, cũng vào viện dưỡng lão mà ở, nên họ đã quen với điều này và họ sẵn sàng vui vẻ chấp nhận và an tâm sống quãng đời còn lại của họ, vì thế mà họ không buồn phiền suy nghĩ. . .

Đó là anh nói một số thôi, còn có một số người họ không đành tâm đưa cha mẹ họ vào đó, họ vẫn lo cho cha mẹ đến cuối cuộc đời đó em. . .

Còn chúng ta là người Việt nam em ạ .đã ăn sâu vào máu mũ chúng ta rồi. Đạo hiếu thờ cha kính mẹ luôn luôn đặt lên trên hàng đầu, và các cụ về già chỉ mong ước có một điều, con cháu sum vầy bên mình chứ các cụ không cần phải sống đầy đủ tiện nghi mà vắng bóng con cháu đâu em à.

Lúc xưa ba khổ cực lo lắng cho anh nên vai nên vóc, bây giờ Ba đâu có mở miệng đòi hỏi anh phải trả công lao cho Ba đâu. . .

Nhìn vào ánh mắt của ba, anh biết rằng Ba chỉ muốn ở bên con cháu những lúc về chiều thôi em à. . .

Mấy hôm trước anh cũng có đến mấy chỗ viện dưỡng lão xem, anh đã phát hiện ra một điều

– Vợ nó liền hỏi: Anh phát hiện điều gì?

– Nó buồn rười rượi trả lời: Anh thấy ở nơi đó các cụ đều có một kiểu tóc giống nhau, mặc một bộ đồ giống nhau và một điểm đặt biệt mà anh muốn nói với em là trên nét mặt cụ nào cũng thoang thoảng nỗi buồn, các cụ ngồi xem tivi mà vô hồn lắm, rồi thỉnh thoảng có cụ dơ ngón tay lên đếm đếm và buông tiếng thở dài, anh nghĩ rằng các cụ đang đếm từng ngày để xem còn mấy ngày nữa là con cháu mình đến thăm.!!!???..

Con người Việt Nam mình là thế đó em ơi, nỗi nhớ mong con cháu, nỗi cô đơn và nỗi tủi thân nó sẽ làm héo mòn đi thân xác của người già, đôi khi mình nghĩ đưa các cụ vào đó là điều tốt nhưng vô tình mình đẩy các cụ về với tổ tiên ông bà sớm đó. . .

Vì thế mà anh không đành lòng đưa ba vào nơi đó!!!

Nói tới đây mắt thằng Tí đỏ hoe, ngưng một lúc nó nghẹn ngào nói tiếp…

Lúc mẹ mất, ba ở vậy mà nuôi anh, bao nhiêu là cái đắng cay cực khổ dồn lên hết đôi vai của Ba, sáng chở anh đi đến trường rồi ba đi làm, gia tài của cha con anh là chiếc xe đạp cà tàng, có khách thì ba chạy xe thồ, những lúc vắng khách ba đi lượm đồng nát bán kiếm thêm tiền. . .

Những đứa bạn học vô tình thấy ba lượm ve chai, chúng nó cười và trêu anh là con ông … Anh chạy về khóc kể cho ba nghe, ba xoa đầu anh nói :

” Ba đi lượm đồng nát nuôi con ăn học, nhưng tâm của cha con mình không nát là được rồi con à, Ba hy vọng con cố gắng học giỏi để ba vui, đó là niềm an ủi lớn nhất của ba ” . . .

Có một lần ba đem về một đùi thịt gà đưa cho anh, anh nói ba cùng ăn với anh, ba cười cười nói ” Ba không biết ăn thịt gà ” hể có gì ngon là ba nói ba không biết ăn, sau này anh mới hiểu, không phải ba không biết ăn mà ba giành tất cả cho anh. . .

Bây giờ ba biết ăn thì không ăn được nữa, vì răng cỏ đâu nữa mà ăn. . .

Em à, ba còn sống được bao nhiêu mà phải để ba ở một minh xa con xa cháu. . .

Em hãy cùng anh phụng dưỡng ba những ngày còn lại cuối đời của ba em nhé! Anh không muốn xa ba đâu em à, nếu ba ở đó một mình anh cũng không an tâm chút nào!

Vợ thằng Tí nghe xong nước mắt lưng tròng, tựa đầu vào vai thằng Tí nức nở

-Em xin lỗi anh. . .Em đã sai rồi anh ơi!

Bài & ảnh sưu tầm.

Bài viết khác

“Khi thức dậy, không thấy tôi, mình đừng khóc!” – câu chuyện xúc động về tình già

“Khi không có tôi bên cạnh, mình vẫn ρhải chăm sóc bản thân và sống vui vẻ. Nếu mình cảm thấγ cô đơn quá, thì có thể về ở với thằng cả. Vợ chồng nó sẽ thaγ tôi chăm sóc mình”. Ông cụ quaγ sang nhìn người bạn già đi bên cạnh mình, ông mỉm […]

Sức mạnh của luật nhân quả – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Cũng nhờ hai lần gặp ma ấy mà tôi có thể sống được đến ngày hôm nay, hơn nữa, họ còn giúp tôi nhận ra sức mạnh của luật nhân quả ghê gớm đến mức nào. Nhắc đến ma thường khiến cho con người ta sợ, nhưng riêng tôi thì tôi xúc động nhiều hơn. […]

Cảnh giới cαo củα cuộc sống : Biết ᵭủ, Ьiết ᵭiểm dừng, Ьiết lẽ ρhải

Làm người, có Ьα cảnh giới tưởng ᵭơn giản nhưng lại khó ᵭạt ᵭược, ᵭó chính là: Điết ᵭủ, Ьiết ᵭiểm dừng và Ьiết lẽ ρhải. Biết ᵭủ ᵭể thấy ᵭời hạnh ρhúc, Ьiết ᵭiểm dừng ᵭể tiến xα hơn, Ьiết lẽ ρhải ᵭể ᵭi tɾên con ᵭường chính Đạo, cuối cùng ᵭạt ᵭược sự […]