Đường tơ lộn mối – Chương 6

Tác giả : Hà Phong

8:00 tối. Thợ đã sơn xong căn nhà. Dũng chuẩn bị ra về thì có điện thoại gọi đến.

“Alo anh đang ở đâu vậy?”

“Anh đang ở chỗ nhà mới xây. Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận là giờ này không được gọi điện rồi mà.”

“Em đang đứng trước cửa nhà anh đây.”

Dũng hoảng hồn chạy ra ngoài cổng thì thấy người tình bé nhỏ của mình đang cầm ô đứng trước cửa nhà mình thật.

Anh vội vã kéo người đó vào trong nhà để che khuất tầm nhìn của những người qua đường.

“Trời đất sao em lại đến đây giờ này vậy hả Giang?”

Chàng trai dáng người nhỏ nhắn, ăn mặc điệu đà, mái tóc bồng bềnh, môi đỏ da trắng như con gáι giọng nói nhỏ nhẹ:

“Tại mấy hôm rồi anh không đến chỗ em. Em tưởng anh đang ở cùng với vợ. Em sợ…”

Dững ngó trước trông sau coi còn có người nào không rồi mới túm lấy vai Giang nói:

“Em có biết là em làm như thế này mạo hiểm lắm không hả? Lỡ ai trông thấy thì sao?”

“Em mặc kệ ai trông thấy. Em nhớ anh lắm. Em không chịu được.”

Giang buông chiếc ô vứt xuống đất rồi ôm chặt lấy Dũng với cổ anh hôn ngấu nghiến.

Dũng cũng bị hơi thở ướt át của Giang làm cho ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ nên cũng chẳng còn lo sợ điều gì nữa liền túm chặt lấy gương đôi môi Giang quấn lấy nhau. Họ hôn nhau say đắm như thể đây là nhà của họ vậy.

Hạnh ở nhà thấy tối muộn rồi mà chồng vẫn chưa về liền lấy xe máy ra đi tìm chồng.

Đến nơi thì thấy một chiếc xe máy khác đang dựng ở ngoài cổng. Xe ô tô của Dũng cũng đang đậu ở đó. Điều này có bị nghĩa là anh vẫn chưa ra về và đang còn người thợ nào đó làm cùng với anh. Cô dựng xe gần sát xe ô tô của chồng lắc đầu:

“Chắc lại ham công tiếc việc làm cái gì cũng cố cho xong đây mà.”

Cô càm ràm trong miệng trách chồng nhưng lại bụng cảm thấy vô cùng hài lòng vì tính trách nhiệm chồng mình.

Cô xuống xe tắt máy không gọi chồng mà định đi vào lặng lẽ để xem anh đang chăm chỉ như thế nào. Nhưng vừa bước khỏi cổng nhà thì Hạnh đứng sững người khi thấy chồng mình đang hôn ngấu nghiến một người đàn ông. Hai Người họ quấn lấy nhau dường như không biết trời đất là gì nữa.

Mắt cô tối sầm lại; đầu óc quay cuồng; cô ᵭάпҺ rơi chiếc ô tгêภ tay mình xuống đất. Miệng cô há hốc, cổ họng nghẹn đắng như có ai Ϧóþ nghẹt không thể thở nổi. Nước mắt cứ thế tuôn như mưa. Chồng cô, người đàn ông mà cô vô cùng ngưỡng mộ và hết lòng yêu thương lại đang ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ trong chính tổ ấm còn chưa xây xong của họ. Oái oăm hơn đó không phải là một người phụ nữ bình thường như những cuộc ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ khác mà đó lại là một người đàn ông.

Hai người họ dường như vẫn không hề cảm nhận được có người khác đang đứng nhìn mình. Họ cứ ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t cuốn lấy nhau. Hạnh không thể nhìn được nữa. Cú sốc quá lớn khiến chân cô run run không thể đứng vững. Không thể đối diện với sự thật phũ phàng này. Cô quay người chống chiếc ô xuống đất cố lết ra ngoài ngõ.

Trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn. Cố cố leo lên xe máy. Mắt nhòe đi trong mưa. Tay cố vặn ga điều khiển xe. Nhưng vừa đi được một đoạn thì tay lái của cô không vững nữa. Cô dừng ga đứng im. Chiếc xe máy cũng theo chủ nhân ngã quỵ xuống đường.

Hạnh để mặc chiếc xe máy trận lên chân mình. Cô gập người xuống Khóc giữa trời mưa gió. Nước mắt và ɱ.á.-ύ loang ra hòa trộn vào nhau. Trong giây phút này đây cô không biết mình phải đi về đâu đối diện với sự thật này như thế nào. Để mặc thân thể mình trôi trong mưa hòa vào đất trời rồi muốn ra sao thì ra.

Một lúc lâu sau cô bỗng thấy tгêภ đầu mình mưa đã tạnh. Như một phản xạ ʇ⚡︎ự nhiên cô ngước nhìn lên tгêภ bầu trời thì thấy có một người đàn ông dáng người thanh mảnh, mặc bộ một quần áo vest đen đang đứng cầm một chiếc ô đen che chắn cho cô.

“Hạnh!”

Người đàn ông khẽ kêu tên cô có phần đau xót. Hạnh chỉ nghe thấy tiếng tên mình chứ không còn nghe thêm gì nữa. Cô ôm lấy chân người đàn ông khóc nức nở rồi ngất lịm đi.

Người đàn ông bế cô lên xe ô tô của mình rồi chở cô đến thẳng Ьệпh viện.

Dũng và Giang quần nhau một trận rã rời. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng điện thoại trong túi áo Dũng reo, họ mới chịu dừng lại.

“Alo! Sao đến giờ cả vợ và chồng vẫn chưa về vậy?”

Giọng bà Phượng rất đanh ở bên đầu dây điện thoại làm Dũng giật thót. Anh quống cuồng đẩy Giang ta nhìn đồng hồ mới thấy là 11:00 đêm rồi. Anh vội vàng chống chế:

“À thợ đang sơn nốt cho xong để ngày mai hoàn thành nên về muộn tí mẹ ạ. Vợ con vẫn chưa về sao?”

“Nó thấy mày muộn chưa về nên đi đến đấy tìm mày mà.”

“Đến đây tìm con sao?”

Dũng hốt hoảng nhìn Giang.

“Chứ sao? Bộ nó không có ở đấy hả?”

“Con… con ở đây nãy giờ có thấy bóng dáng cô ấy đâu.”

Dũng bắt đầu luống cuống.

“Chắc là cô ấy tạt qua chỗ siêu thị mua đồ ăn cho thợ ấy. Mẹ đừng lo. Để con gọi điện cho cô ấy thử xem.”

Dũng vội vàng tìm cách đối phó với mẹ xong rồi tắt máy.

Giang thấy Dũng lo cho vợ như vậy thì lườm anh vẻ mặt không hài lòng.

“Anh có vẻ thương cô ta quá nhỉ!”

“Em đừng có ghen bóng ghen gió nữa. Chuyện to rồi đấy.”

“Anh nói thế là sao?”

“Mẹ anh nói cô ấy đến tìm anh mà đi đến giờ không về. Có lẽ nào cô ấy đã biết chuyện chúng ta…?”

Giang nghe Dũng nói vậy không những không thấy lo lắng mà càng vui mừng hơn.

“Cô ấy biết rồi thì càng tốt chứ sao. Anh đỡ phải mất công giải thích.”

Dũng nghe thấy thái độ bàng quang của người tình thì bực bội:

“Em chẳng hiểu cái gì cả. Chuyện không đơn giản như thế đâu. Thôi em về trước đi để anh gọi điện cho cô ấy xem sao.”

Dũng nói với vẻ mặt lo lắng rồi cầm điện thoại gọi điện cho vợ.

Điện thoại không liên lạc được. Dũng càng lo lắng hấp tấp vội vàng ra về.

Giang nhìn Dũng vẫn vẻ mặt hờn dỗi.

Dũng đành phải xuống nước dỗ dành người yêu cho xong chuyện:

“Anh thật sự đang rất khó xử. Anh xin em đừng làm mọi chuyện rối tung lên. Từ từ chúng ta sẽ tìm cách. Anh hứa với em sẽ giải quyết một cách êm đẹp để chúng ta đến với nhau. Nhưng không phải là bây giờ. Em cũng hiểu anh rất yêu em mà?”

Dũng nói như van xin người yêu. Giang cảm nhận rõ sự lo lắng trong lời nói và cả tгêภ gương mặt người yêu nên không muốn làm anh ta khó xử nữa.

“Được rồi. Vậy em đi về trước. Anh giữ lời hứa đấy. Không được bỏ bê em như những ngày vừa qua nữa đấy.”

“Được rồi, anh hứa.”

Dũng xua tay giục người tình về trước. Còn mình thì tiếp tục gọi điện cho vợ. Nhưng cả mấy chục cuộc vẫn không thấy liên lạc được. Anh sợ hãï đi vào mấy siêu thị mà Hạnh hay đi để tìm cô. Nhưng khổ nỗi bây giờ siêu thị nhà hàng đều đóng cửa hết rồi. Anh đành phải ra về.

12:00 đêm bà Phượng vẫn ngồi chờ cửa con trai và con dâu. Nghe Dũng nói bà đã linh cảm thấy điều gì không hay rồi nên vẫn cố ngồi chờ dù hai người họ đều có chìa khóa cửa cổng.

Thấy con lái ô tô về bà vội vàng chạy ra đón. Nhưng chỉ có một mình Dũng bước xuống xe.

“Con Hạnh đâu? Sao nó không về cùng con?”

Dũng vừa lo lắng vừa sợ hãï lắp bắp:

“Con… con không tìm thấy cô ấy.”

“Không tìm thấy? Mày gọi điện cho nó chưa?”

“Con gọi rồi mà điện thoại tắt máy.”

Bà Phượng lườm con trai thở hắt ra.

“Mày làm gì có lỗi với nó phải không? Có phải vì nó đã trông thấy mày làm cái gì xấu xa rồi phải không?”

Bà Phượng giật tay con trai hét lên làm cả nhà đang ngủ cũng tỉnh dậy.

“Có chuyện gì mà mấy mẹ con làm ầm lên giữa đêm khuya thế này?”

Ông Tiến ngáp ngắn ngáp dài bước ra phòng khách hỏi.

Lo lắng bố biết chuyện nên Dũng vội vàng van xin mẹ.

“Mẹ. Con xin mẹ! Mẹ bình tĩnh lại đi. Bố mà biết chuyện thì con không còn đường sống nữa đâu.”

Bà Phượng nghe con nói như vậy cố giữ bình tĩnh nhưng trong lòng thì ruột gan như lộn hết lên rồi.

Ông Tiến thấy Dũng đi làm về khuya như vậy liền hỏi:

“Sao về khuya vậy hả con?”

“À …Có chút chuyện nên con làm cố cho xong bố ạ.”

Ông Tiến cứ nghĩ là bà Phượng cҺửι mắng con trai vì đi về muộn nên khuyên vợ:

“Thôi bà vào ngủ đi. Con cái nó lớn rồi. Nó cũng có vợ có chồng rồi nó đừng có quản nó nhiều quá.”

Nói gì rồi ông lấy tay che miệng ngáp rồi vẫy con trai:

“Thằng Dũng nữa lên phòng đi. Vợ chồng mới cưới mà mày cứ bỏ nó đi cả đêm như vậy cũng không được đâu con ạ.”

Dũng lấm lét nhìn mẹ rồi lại nhìn bố. Được bố giải vây cho, anh vội vàng đi theo ông:

“Vâng con biết rồi. Vậy con lên phòng trước đây ạ.”

Chỉ chờ có thế anh lướt qua mặt mẹ mình chạy lên phòng ngủ.

Tạm thời tránh được mẹ nhưng Hạnh vẫn chưa thấy tin tức gì nên Dũng lo lắm. Anh vắt óc suy nghĩ xem Hạnh sẽ đi đâu. Nhưng ở cái thành phố này Hạnh đâu có quen ai. Mới lấy chồng được 5 tháng. Có chăng là mấy người đồng nghiệp trong trường. Nhưng Dũng cũng không có số điện thoại của ai để mà gọi cả. Vốn dĩ các mối quαп Һệ của vợ Dũng cũng không quan tâm lắm. Lòng dạ Dũng cồn cào như lửa đốt. Cô ấy đi tìm mình, chẳng lẽ cô ấy đã biết chuyện rồi nên mới bỏ đi? Mà cô ấy đi đâu mới được chứ? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Nằm đoán già đoán non mãi cũng không ngủ được. 5:00 sáng anh mò dậy xuống nhà dưới định chạy thể dục cho đầu óc tỉnh táo để tìm cách giải quyết thì thấy bà Phượng đang ngồi thù lù dưới phòng khách.

Dũng giật mình định quay lên thì bà Phượng nghe thấy tiếng bước chân con trai xuống liền quát:

“Mày xuống đây cho mẹ biểu?”

Dũng đành phải lẩn thẩn đi tới chỗ mẹ:

“Thưa mẹ .Mẹ không ngủ sao?”

“Tao làm sao mà ngủ được hả? Mày nói thật cho tao nghe. Mày đã làm chuyện gì với con Hạnh để nó phải bỏ đi? Mày muốn tao tức ૮.ɦ.ế.ƭ có phải không?”

“Mẹ. xin mẹ đừng như vậy! Con không hề làm gì Hạnh cả.”

“Thế sao nó lại bảo đi mà không nói lời nào? Con Hạnh là đứa biết điều nó không bao giờ làm những việc trái khoáy mà không lý do cả.”

“Mẹ, con chỉ sợ…?”

“Có cái gì mày cứ nói đi tao nghe!”

“Con sợ cô ấy đi đường đang bị cảm lại tối tăm mưa gió…chỉ sợ cô ấy gặp t, ai n, ạn thôi.”

Bà Phượng nghe xong thấy cũng có lý. Sao bà không nghĩ ra lý do này nhỉ!

“Vậy mày mau đi tìm nó về đây cho tao!”

“Vâng con sẽ lập tức nhờ bạn bè mấy Ьệпh viện gần đây xem có vụ t, ai n, ạn nào tối hôm qua không. Mẹ yên tâm. Đường từ nhà mình đến nhà con cũng không xa. Nếu xảy ra t, ai n, ạn thì chắc chắn cô ấy sẽ được đưa vào các Ьệпh viện gần đây thôi.”

Dũng ra sức an ủi để củng cố niềm tin của mẹ.

Bà Phượng thở dốc. Đứa con trai này của bà hết lần này đến lần khác khiến bà như muốn rụng tιм ra ngoài.

“Mày hãy cầu nguyện cho con Hạnh nó không sao và tốt nhất là nó chưa từng biết chuyện xấu của mày.”

“Vâng. Con sẽ cố gắng. Mẹ đừng lo nữa nha mẹ.”

Bà Phượng mệt nhọc quay mặt đi lần tay vào tường về phòng. Cả đêm vừa rồi bà không ngủ được. Bà cũng không muốn làm um nên trước khi mọi chuyện chưa sáng tỏ.

Bài viết khác

Chọn người thừα kế – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Bà cụ nằm người dính xuống giường chỉ còn dα bọc xương, hi hóρ thở nhưng hαi mắt vẫn còn sáng và trí óc vẫn minh mẫn. Bà muốn đi theo các cụ lắm nhưng chưα thể đi được vì 2000m2 đất bãi chưα có người thừα kế. Đó là di sản củα ông bà […]

Tình tri kỷ, như một thứ ấm άρ không lời, một sự đồng hành vô hình – Suγ ngẫm câu chuγện ý nghĩα và sâu sắc

Ngàγ xưα có một ρhú ông rất thích thưởng trà, ρhàm là người đến nhà dùng trà, dù là người nghèo hαγ giàu thì ông tα đều sẽ ρhâп cho hạ nhân chiêu đãi. Hình minh hoạ Một hôm nọ, có một tên ăn màγ rάch rưới đứng trước cửα nhà ρhú ông, không xin […]

Câu chuyện của một người già, nhưng dành cho các bạn chưa già

Ngày mai, tôi phải đi viện dưỡng lão… Không phải bất đắc dĩ, thì tôi cũng không muốn đi viện dưỡng lão đâu. Nhưng mà từ khi sinh hoạt hàng ngày không còn có thể tự xoay xở, mà con gái vừa làm việc bận rộn vừa phải chăm sóc cháu trai, không rảnh để […]