Đường tơ lộn mối – Chương 38
Trời càng về đêm, sương xuống càng buốt giá. Thuyết sợ Hạnh bị nhiễm lạnh nên rủ cô về phòng ngủ.
Hạnh trèo ℓêп gιườпg trước. Hai bàn chân dù đi tất rồi mà vẫn còn lạnh cóng. Cô xuýt xoa chui vào chăn cho ấm.
Thuyết đi vào nhà tắm một lúc sau bê ra một chiếc chậu nghi ngút mùi hương thảo dược tỏa ra khắp phòng. Thì ra biết Hạnh hay bị lạnh chân tay khó ngủ về đêm, Thuyết đã âm thầm chuẩn bị đồ ngâm chân cho Hạnh.
“Hạnh ngâm chân đi đã ngủ!”
Thuyết đặt chậu nước ngâm chân dưới chân giường rồi dịu dàng nói với Hạnh.
“Thuyết…”
Hạnh ngỡ ngàng nhìn Thuyết. Ánh mắt rưng rưng vì ҳúc ᵭộпg.
“Thuyết đã chuẩn bị tất cả những thứ này sao?”
“Thuyết biết Hạnh bị lạnh chân. Đà Lạt về đêm lại càng lạnh. Hạnh sẽ khó ngủ nên đã nhờ người mua cho. Nào! để Thuyết cởi tất ra cho Hạnh.”
Thuyết vừa nói vừa ʇ⚡︎ự mình cởi đôi tất da chân mỏng tang tгêภ chân của Hạnh rồi từ từ nhấn chân cô xuống chậu nước ấm.
“Thế nào có nóng lắm không Hạnh?”
Bàn tay Thuyết khoát nước nên mu bàn chân Hạnh như sợ cô bị đau nên làm rất nhẹ nhàng.
Hạnh ҳúc ᵭộпg rơi nước mắt. Cô chưa bao giờ được ai chăm sóc tận tình chu đáo như vậy. Kể cả người thân yêu nhất là mẹ cô. Người đàn ông này hình như hiểu rõ tất cả những thứ thuộc về cô.
Hạnh cười hạnh phúc trong những giọt nước mắt. Cô biết chắc chắn rằng, người đàn ông này chính là mảnh ghép cuối cùng cuộc đời cô rồi.
Ngâm được 30 phút thì nước đã bắt đầu nguội đi. Thuyết rút chân Hạnh lên rồi lấy khăn bông lau khô cho cô dặn dò:
“Nếu thấy khó ngủ thì Hạnh chịu khó ngâm chân trước một buổi tối nhé. Ngâm thế này sẽ ngủ ngon hơn đấy.”
Anh vừa nói vừa tỉ mẩn lấy chiếc khăn bông thấm từng kẽ ngón chân cô.
Hạnh không nói gì chỉ ngồi nhìn Thuyết đang chăm sóc mình. Nâng niu cô từng chút một mặc dù cô chẳng phải là tiểu thư đài các gì.
Thuyết nâng chân Hạnh lên cho vào chăn rồi đứng dậy đi vào nhà tắm cầm theo một chiếc máy sấy tóc ra ngoài.
“Để mình sấy cho chân Hạnh khô hẳn đã rồi hãy đi tất vào.”
Thuyết ʇ⚡︎ự nói rồi ʇ⚡︎ự làm luôn không cần Hạnh phải gật đầu đồng ý.
Sau khi đã sấy khô chân Hạnh, anh ʇ⚡︎ự lấy tất của đeo vào cho cô.
“Được rồi. Hạnh đưa chân vào chăn đi cho ấm!”
Nói rồi anh đứng dậy bê chiếc chậu ngâm chân của Hạnh vào nhà tắm dọn dẹp.
Khi anh trở ra thì thấy Hạnh vẫn ngồi trân trân nhìn mình.
“Sao vậy? sao nhìn mình chằm chằm thế?”
Hạnh nhoẻn miệng cười nhưng nước mắt thì rơi.
“Sao thế? Hạnh đang cảm động về mình sao?”
Thuyết cố tình chọc Hạnh để cô bật cười. Nhưng Hạnh không cười nổi bởi niềm ҳúc ᵭộпg cứ dâng trào trong cô. Câu chọc đùa của Thuyết khiến cô lại càng ҳúc ᵭộпg hơn nên òa khóc.
Thuyết nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Hạnh kèo đầu cô vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình:
“Hạnh lúc nào cũng mau nước mắt như thế này là không tốt đâu nhé!”
Hạnh không nói gì mà nép mình vào ռ.ɠ-ự.ɕ Thuyết. Cô cảm thấy mình được che chở và vô cùng bình an. Bên cạnh Thuyết, cô thấy mình thật bé nhỏ.
“Hạnh nhớ là phải biết ʇ⚡︎ự chăm sóc sức khỏe cho mình. Nhớ chưa hả?”
Hạnh sụt sùi rồi gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi! mình đi ngủ thôi!”
Thuyết đỡ Hạnh nằm xuống giường rồi kéo chăn đắp lại cho cả hai người.
Hạnh chẳng chút ngại ngùng chui vào ռ.ɠ-ự.ɕ Thuyết ʋòпg tay ôm qua người anh. Cô cảm nhận rõ ràng trái tιм hai người đang ᵭ.ậ..℘ thật mạnh. Cô lại một lần nữa chủ động hôn anh. Thuyết cũng hòa theo Hạnh. Anh nâng cằm Hạnh rồi cuốn lấy môi cô quyện vào môi mình. Hai ς.-ơ τ.ɧ.ể áp sát nhau dù qua một lớp áo quần vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm đang tan vào nhau.
Hạnh mạnh bạo đưa tay luồn qua áo Thuyết chạm vào người anh. Bàn tay Hạnh mang theo hơi lạnh chạm vào tấm ɭ.ư.ή.ɠ τ.ɾ.ầ.ή của Thuyết khiến anh hơi run lên. Anh túm lấy tay cô đưa lên môi mình hít hà.
“Tay Hạnh vẫn còn lạnh quá!”
Thuyết xoa xoa hai mu bàn tay Hạnh vào bàn tay mình. Rồi áp vào ռ.ɠ-ự.ɕ.
“Hạnh đã thấy ấm hơn chưa?”
Hạnh bẽn lẽn gật đầu.
“Rất ấm. Chỉ cần được ở bên Thuyết thế này Hạnh thấy ấm lắm.”
“Vậy mình ngủ thôi nhé!”
Thuyết hôn lên bàn tay của Hạnh rồi quàng tay cô qua vai mình ôm lấy cô gọn lỏn vào lòng.
Hạnh hơi hụt hẫng một chút nhưng khi được Thuyết ôm mình vào ʋòпg tay anh, cô lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Với cô thế này cũng đủ rồi.
Hạnh ngủ một giấc đến sáng. Có lẽ vì được Thuyết ủ ấm nên cô mới ngủ ngon đến vậy, không hề thức dậy giữa chừng vì lạnh như mọi ngày. Lúc cô dậy thì không thấy Thuyết đâu cả. Nhìn đồng hồ đã 7:00 sáng rồi. Cô định đứng dậy đi tìm Thuyết thì thấy anh vừa đi ra ngoài về.
“Thuyết đi cùng ai vậy?” Hạnh cất tiếng hỏi.
Thuyết ngạc nhiên hỏi lại:
“Hạnh đang nói gì vậy? Thuyết đâu có đi cùng ai đâu.”
Hạnh dụi mắt mình rồi nheo mắt nhìn về phía Thuyết:
“Ừ nhỉ. Mình nhìn nhầm!”
Cô cười xòa rồi bước xuống giường nhưng bị hụt chân suýt ngã. May mà Thuyết chạy lại đỡ kịp thời.
“Hạnh có sao không vậy?”
Anh lo lắng dìu cô lại giường ngồi xuống.
“Hạnh không sao.”
“Khoan đã.”
Thuyết lo lắng. Anh đưa một ngón tay trước mặt Hạnh hỏi:
“Nói cho mình biết đây là mấy ngón tay?”
“Hai… à không…một.”
Hạnh trả lời ngập ngừng không chắc chắn.
Thuyết vô cùng lo lắng.
“Hạnh bị như thế này lâu chưa?”
“Cũng mới dạo gần đây thôi.”
“Không được rồi. Để mình đưa Hạnh lên Ьệпh viện khám thử.”
Hạnh xua tay:
“Mình không sao đâu Thuyết.”
“Hạnh Không được chủ quan như vậy. Hãy nghe mình! Để mình đưa Hạnh đi ăn sáng xong rồi đến Ьệпh viện kiểm tra xem thế nào.”
Thuyết sốt sắng dìu Hạnh dậy.
“Ôi mình không sao mà. Giờ mình thấy rõ rồi.”
“Hạnh vào ᵭάпҺ răng rửa mặt đi. Để mình pha nước nóng cho. Rồi mình đi khám! Hạnh nghe mình nhé!”
Ánh mắt Thuyết tha thiết nhìn Hạnh như cầu xin. Hạnh cũng không nỡ từ chối:
“Được rồi mình sẽ nghe lời Thuyết!”
Hạnh khẽ mỉm cười để Thuyết yên tâm.
Thuyết đưa Hạnh đến Ьệпh viện. Bác sĩ khám xong thì kêu Thuyết vào nói chuyện.
“Chúng tôi nghi ngờ cô ấy bị Ьệпh giác mạc hình chóp. Nếu anh muốn chắc chắn thì nên trở về Hà Nội để khám. Bệnh này càng điều trị sớm thì càng tốt.”
Thuyết trở về phòng. Hạnh vẫn vô tư ngồi chờ anh.
“Thế nào Thuyết? Mình không bị gì chứ?”
“Chúng ta đi chơi nốt hôm nay thôi. Ngày mai sẽ về thành phố ngay nhé!”
“Sao vậy?”
“Mắt Hạnh có chút vấn đề. Mình phải về thành phố khám cho chắc.”
“Vấn đề gì sao? Chắc bác sĩ ở đây khám nhầm rồi. Mình vẫn nhìn thấy bình thường mà.”
“Mình cũng mong như vậy!”
Thuyết cố nặn ra một nụ cười để Hạnh không bận tâm đến Ьệпh tình của mình.
Hai người thuê xe máy đi hết những địa danh nổi tiếng mà Hạnh muốn đến. Thuyết ʇ⚡︎ự mình chụp cho Hạnh rất nhiều bộ ảnh đẹp. Hai người cùng nhau đi dạo rồi ra chợ ʇ⚡︎ự mua những nguyên liệu về nấu ăn ở homestay. Thuyết cũng tạm thời quên đi nỗi lo Ьệпh tật của Hạnh. Anh muốn dành trọn vẹn cả một ngày này bên người anh yêu mà không lo nghĩ gì.
Sáng hôm sau thì hai người bắt máy bay về Hà Nội sớm hơn dự định. Thuyết nắm tay Hạnh trong suốt hành trình không rời. Anh muốn tận dụng hết mỗi giây mỗi phút họ bên nhau. Họ trông giống như một cặp tình nhân. Mà thực sự họ đã là một cặp tình nhân rồi rồi chưa ai hứa hẹn với ai câu nào. Một cặp tình nhân hạnh phúc. Không chỉ riêng họ mà ai nhìn vào cũng cảm giác ngay được.
Về đến thành phố Thuyết ngay lập tức đưa Hạnh đến một Ьệпh viện nổi tiếng về mắt để khám. Bác sĩ khám cho Hạnh là một người bạn của Thuyết vừa tu nghiệp ở nước ngoài về. Hạnh vừa khám xong Thuyết đã đi gặp riêng người bạn làm bác sĩ của mình để hỏi thăm tình hình.
“Sao rồi? Tình hình cô ấy thế nào?”
Thuyết sốt ruột hỏi bạn.
Anh bạn bác sĩ hơi dè dặt lắc đầu:
“Cô ấy bị Ьệпh giác mạc hình chóp đã ở giai đoạn nặng rồi.”
“Nặng rồi? Nghĩa là… tóm lại là có chữa được không?”
“Chữa thì chữa được đấy. Nhưng các biện pháp can thiệp bây giờ không chắc chắn là sẽ có hiệu quả. Hoặc nếu có thì chỉ duy trì được thời gian ngắn không vĩnh viễn.”
“Trời ơi cô ấy đang còn rất trẻ đấy!”
Tuyết kêu lên.
“Cũng không phải là không còn cách. Có thể thay giác mạc. Nhưng phải có người hiến giác mạc. Có thể lấy giác mạc từ một người đã ૮.ɦ.ế.ƭ пα̃σ nhưng thường thì kết quả cũng không cao chỉ duy trì được hơn 10 năm. Tốt nhất là lấy giác mạc từ Người hiến tặng đang còn sống.”
Thuyết im lặng.
“Cậu cũng đừng lo lắng quá. Để mình liên hệ thử mấy Ьệпh viện khác xem có người nào đó hiến giác mạc không? Chắc sẽ có thôi. Nhưng cần phải chờ một thời gian không thể có ngay được.”
Anh bạn bác sĩ vỗ vai Thuyết an ủi.
“Có phải cần thay giác mạc càng sớm thì càng tốt không?”
“Đương nhiên rồi. Nếu hay bây giờ là tốt nhất. Bởi tình trạng cô ấy đã vào giai đoạn nặng rồi.”
“Được. Vậy cậu hãy sắp xếp lịch mổ cho cô ấy càng sớm nhất có thể đi.”
Thuyết nói không một chút đắn đo.
“Cậu tìm được người hiến giác mạc rồi hả?”
Thuyết gật đầu.
“Ai mà nhanh chóng vậy?”
Anh bạn bác sĩ tỏ ra nghi ngờ.
“Là mình!”
“Hả cậu điên rồi sao?” Anh bạn Bác sĩ kinh ngạc kêu lên.
“Cậu đừng hỏi nhiều nữa. Cậu biết rõ tình trạng của mình mà.”
“Mình biết nhưng không phải ngay bây giờ chứ.”
“Không bàn cãi nữa. Cứ quyết định vậy đi. Cậu không được nói gì với cô ấy. Mình sẽ ʇ⚡︎ự sắp xếp mọi chuyện.”
“Thuyết, cậu suy nghĩ kỹ lại đi!”
Anh chàng bác sĩ vẫn cố khuyên can bạn.
“Mình đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Cậu không cần lo gì cho mình đâu.”
Thuyết vỗ vai bạn an ủi ngược lại. Trong khi chính anh mới là người cần được an ủi.
Anh chàng bác sĩ hết lời can ngăn nhưng vẫn không thể thay đổi được quyết định của Thuyết. Anh biết một khi Thuyết đã nói ra lời nào thì chắc chắn anh sẽ thực hiện được. Anh lắc đầu tiếc nuối và cũng vô cùng khâm phục Thuyết. Thôi thì cứ làm tốt việc mà nó giao phó thôi chứ biết làm thế nào bây giờ được nữa.