Đường tơ lộn mối – Chương 35

Tác giả: Hà Phong

Hạnh nhìn thấy những ngón tay đang dần cử động lại của Dũng thì mừng rỡ sờ sờ nắn nắn hai bàn tay anh rồi lại gần hỏi:

“Anh Dũng! anh Dũng à! Anh có nghe em nói gì không vậy?”

Dũng vẫn nhắm nghiền mắt miệng mấp máy những từ nghe không rõ.

Hạnh cố ghé tai mình vào miệng Dũng hỏi tiếp:

“Anh Dũng! Anh Dũng! Nếu anh nghe em nói thì em nắm hay hai lần nhé!”

Dũng dường như cũng nghe hiểu những gì Hạnh nói nên xòe tay rồi gập lại hai lần đúng như lời Hạnh.

Hạnh mừng rớt nước mắt.

“Ơn trời! Cuối cùng anh đã tỉnh lại rồi!”

Hạnh cố bình tĩnh trở lại.

Dũng vẫn mấp máy môi nhưng lời nói không thể thốt ra được khỏi cuống họng.

Hạnh cố lắng tai nghe xem Dũng nói gì. Một lúc sau thì cô cũng nghe được lời Dũng muốn nói.

“Giang! Giang!”

Dù giọng nói rất nhỏ và đứt quãng nhưng Hạnh vẫn nghe rõ lời nói đó chính là tên của Giang. Đương nhiên cô cũng hiểu được tại sao Dũng lại gọi cái tên này. Hóa ra trong cơn nguy kịch nhất, người mà anh ấy quan tâm vẫn chỉ có cậu ấy mà thôi. Trong lòng Dũng, Giang rất quan trọng, vô cùng quan trọng! Có lẽ là anh vẫn ân hận vì mình không thể bảo vệ được Giang.

Hạnh không thấy ghen tuông hay khó chịu mà chỉ thấy ngưỡng mộ và xót xa. Cô nắm lấy bàn tay Dũng rồi nói:

“Anh muốn gặp Giang phải không?”

Dũng bỗng nhiên gật đầu. Từ khóe mắt chảy xuống hai giọt lệ. Vậy là anh hiểu những điều cô nói. Hạnh biết chấp niệm trong cuộc đời Dũng chính là Giang. Cô muốn giúp anh hoàn thành tâm niệm này.

“Anh yên tâm. Em sẽ đưa cậu ấy đến gặp anh. Anh nhất định phải khỏe lại.”

Dũng gật đầu lần nữa. Nước mắt vẫn chảy ra. Hạnh biết là anh hoàn toàn tin tưởng vào cô. Cô cũng ý thức được trách nhiệm của mình trong việc này.

Cô không dám nói chuyện này với bà Phượng cũng như Nhung. Cô sợ họ sẽ không chấp nhận chuyện này, không cho Giang vào gặp Dũng.

Hạnh ra về lòng ngổn ngang nhưng lại nhen nhói một niềm hi vọng về Dũng. Cô gặp Thuyết và kể chuyện này cho Thuyết nghe. Cô muốn nghe ý kiến của Thuyết. Trong mọi việc Thuyết đều có suy nghĩ thấu đáo và trọn vẹn nhất. Chẳng biết từ bao giờ cô hoàn toàn tin vào anh.

Hai người hình như có một cái gì đó mà người ta gọi là đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu. Thuyết rất đồng tình với quyết định này của Hạnh. Thậm chí anh còn thậm chí anh còn tỏ ra rất nhiệt tình. Thuyết biết chỗ ở của Giang vì chính anh là người đã giới thiệu việc làm cho cậu. Anh đưa Hạnh đến phòng trọ của Giang ở. Một nơi khá xa và cách biệt với thành phố này.

Giang thấy Hạnh đến cùng Thuyết thì có chút ngạc nhiên. Nhưng cậu không thấy lạ chỉ thấy hơi ngại ngại. Bởi trước đây hai người cũng từng đối đầu với nhau.

Thuyết mở lời trước:

“Hôm nay chúng tôi đến đây là có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu.”

Giang trở lên điềm đạm hẳn. Cậu chỉ cười nhẹ rồi nói:

“Vâng, anh chị cứ nói đi!”

Hạnh nhìn Thuyết e ngại một lúc rồi nói:

“Anh Dũng…anh ấy gặp t, ai n, ạn rồi.”

“Cái gì! anh Dũng bị tai пα̣п rồi? anh ấy bị làm sao không? Tại sao bị tai пα̣п? Lâu chưa? Anh ấy đang ở đâu vậy?”

Giang hốt hoảng ςư-ớ.ק lấy lời Hạnh hỏi liên tục. Cậu luôn giả vờ chôn sâu hình ảnh của Dũng nhưng thật ra trong thâm tâm cậu chỉ toàn hình ảnh của anh mà thôi. Cậu không thể nào quên và thực ra cũng không muốn quên Dũng.

“Cậu bình tĩnh đi! Anh ấy bị chấn thương sọ пα̃σ đã mổ. Hôn mê sâu hai ngày nhưng đã tỉnh rồi.”

Giang ôm mặt bật khóc.

“Ông trời ơi! sao ông lại đối xử với anh ấy như vậy chứ!”

Lòng Giang quặn thắt khi nghĩ đến Dũng đang nằm tгêภ giường Ьệпh một mình trơ trọi. Cậu muốn chạy thật nhanh đến bên anh mà ôm anh vào lòng. Cậu hiểu Dũng yếu đuối không hề mạnh mẽ như vẻ ngoài lầm lì ít nói của mình. Cậu cũng hiểu Dũng vô cùng khó xử. Dũng có quá nhiều thứ phải lo, phải trách nhiệm. Dũng không như cậu được ʇ⚡︎ự do quyết định cuộc đời mình.

Hạnh khẽ đặt tay mình nên đôi vai đang rưng rức của Giang an ủi.

“Anh ấy muốn gặp cậu!”

Giang ngước mắt nhìn Hạnh. Đôi mắt vẫn còn ướt đẫm những giọt lệ vương vãi tгêภ mi.

“Anh ấy nói với chị như vậy sao?”

“Đúng vậy. Anh ấy hôn mê đã hai ngày. Khi tôi vào gặp anh ấy thì anh ấy mới bắt đầu có dấu hiệu hồi tỉnh. Cậu biết không? Người đầu tiên mà anh ấy nhắc đến tên không phải bố mẹ anh ấy cũng không phải tôi mà là cậu. Anh ấy thật sự muốn gặp cậu. Anh ấy rất yêu cậu. Và có lẽ là nhớ cậu vô cùng! Cậu có dám đến gặp anh ấy không?”

“Dám! Tôi dám đến! làm ơn hãy đưa tôi đến gặp anh ấy?”

Hạnh nhìn Thuyết. Anh gật đầu.

“Vậy! Tối nay tôi sẽ đưa cậu đến đó”

“Không đến bây giờ được sao?”

Giang nóng lòng hỏi.

“Không được. Bởi vì mẹ anh ấy sẽ túc trực suốt cả ngày bên giường của anh Dũng. Tôi đã hỏi thăm Nhung rồi. Chiều tối Nhung sẽ đưa bà ấy đi ăn. Nhân dịp này tôi sẽ thay bà ấy trông anh Dũng. Khi hai người đó đi khỏi tôi sẽ nhắn tin cho cậu vào. Cậu thấy như thế có ổn không?”

“Được, làm cách nào cũng được. Chỉ cần cho tôi gặp anh ấy là được.”

Giang vừa khóc vừa nói.

“Vậy chúng ta thống nhất như thế nhé. Tôi sẽ nói chuyện với Nhung. Có gì tôi sẽ nhắn báo cho cậu sau.”

Giang nhìn Hạnh với vẻ mặt biết ơn. Cậu cũng không ngờ rằng trước đây mình đã từng khiêu khích Hạnh như vậy mà bây giờ cô lại là người giúp đỡ cậu đến với Dũng. Cậu thấy hổ thẹn vô cùng.

“Để tôi xin phép nghỉ làm một hôm. Tôi phải gọi điện báo trước để người ta sắp xếp người làm.”

Giang rất nhớ ra chiều nay mình có ca ở quán cà phê.

“Cậu yên tâm đi vào thăm anh ấy đi. Chuyện đó để tôi nói lại cho.”

Thuyết vỗ vai Giang nói. Chủ quán cà phê là bạn của thuyết. Anh chính là người đã giới thiệu Giang làm chỗ này.

“Cảm ơn hai người!”

Giang cúi đầu.

“Không có gì. Tôi giúp cậu cũng là giúp chính mình thôi. Quan trọng là cậu.”

“Vâng tôi hiểu.”

***

Như kế hoạch đã vạch sẵn, Hạnh nói chuyện với Nhung để mình trông Dũng trong lúc hai mẹ con ra ngoài ăn. Nhung cũng không nghi ngờ mà đồng ý ngay. Mấy ngày qua chăm sóc mẹ và chăm sóc anh trai cô cũng mệt lắm rồi. Thấy Hạnh nhiệt tình cũng là người ʇ⚡︎ử tế lên cô tin tưởng sao anh trai cho Hạnh.

Hai người vừa đi khỏi thì Hạnh nhắn tin cho Giang đang trốn trong phòng vệ sinh.

Giang vừa vào phòng, trông thấy Dũng nằm bất động tгêภ giường trắng toát. Xung quanh là đủ thứ dây nhợ cắm vào người, cậu không kìm lòng được mà lao vào ôm lấy cάпh tay anh bật khóc nức nở:

“Anh Dũng! Anh Dũng ơi em đây! Anh có nghe em nói gì không? Sao anh lại ra nông nổi này chứ? Anh hãy mở mắt mở mắt ra mà nhìn em đây này. Em đã đến đây với anh rồi. Anh Dũng ơi! Em Giang của anh đây!”

Bàn tay Dũng bỗng nắm lại rồi lại xòe ra. Anh từ từ mở mắt; môi động đậy nói khẽ:

“Giang …Giang à!”

Sang đang khóc bỗng nức nở bỗng nghe thấy tiếng Dũng gọi tên mình liền đứng chồm dậy nhìn anh.

“Anh Dũng! Anh nghe em nói phải không? Anh nhận ra em phải không anh?”

Giang nhoài người ôm chầm lấy Dũng khóc òa. Dũng mở mắt nhìn Giang rồi chầm chậm cố hết sức đưa cάпh tay của mình chạm vào lưng cậu. Có sức mạnh của tình yêu khiến đã ᵭάпҺ thức dậy bản năng sinh tồn của Dũng. Anh đã hoàn toàn tỉnh táo nhận ra Giang. Người mà anh thương nhớ trong suốt thời gian qua.

Bà Phượng và Nhung đã đứng trước cửa phòng ʇ⚡︎ự lúc nào. Nhung không biết người đàn ông đang ôm anh mình kia là ai. Nhưng bà Phượng đương nhiên là nhận ra Giang. Chỉ có điều bà vô cùng kinh ngạc khi thấy Dũng đã hoàn toàn tỉnh táo. Vậy mà trước đây 30 phút đồng hồ thôi, khi ở bên cạnh bà Dũng vẫn là một kẻ sống đời sống thực vật, không hề động đậy hay thể hiện một chút sự sống nào đối với bà.

Hạnh thấy tiếng động sau lưng mình thì giật mình quay lại. Cô hốt hoảng khi nhìn thấy bà Phượng và Nhung đã nhìn thấy cảnh tượng Giang đang ôm Dũng khóc. Cô không biết xử lý ra sao; định gọi Giang nhưng lại không nỡ cắt đứt cuộc sum họp giữa hai người mà khó khăn lắm họ mới được gặp lại. Nhưng cũng không dám mở lời để khuyên can bà Phượng hay Nhung. Cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Bà Phượng từ từ bước tới chỗ Giang. Hai dòng nước mắt lăn dài tгêภ gò má bà. Hạnh sợ quá bèn gọi tên Giang vì sợ bà Phượng sẽ làm gì cậu ấy mất.

“Giang!”

Giang bất giác quay lại thì thấy bà Phượng. Cậu sợ hãï vội vàng đứng dậy định chạy đi thì chính tay bà Phượng đã túm lấy tay cậu kéo trở lại.

“Đừng đi!”

Câu nói của bà Phượng khiến cả Giang và Hạnh đều vô cùng ngỡ ngàng.

“Cậu hãy ở lại đây với nó! Nếu đi thì tôi mới là người phải đi.”

Bà Phượng hiểu trong lòng con trai bà, cậu trai trẻ kia mới là lẽ sống của nó. Chỉ có cậu ta mới có đủ sức mạnh kéo con trai bà ra khỏi tay ʇ⚡︎ử thần.

“Mẹ! mẹ nói gì vậy?”

Nhung vô cùng khó hiểu khi thấy mẹ xử sự như vậy.

Bà Phượng bây giờ cũng không giấu muốn diếm gì nữa. Bà nghĩ rằng ông trời đã nghe thấy lời nguyện cầu của bà nên đã đưa Giang đến đây gặp Dũng. Con trai bà đã tỉnh lại rồi nên bà phải giữ lời đã thề. Bà cũng không còn nguyện vọng gì nữa. Sau một lần suýt mất đứa con trai duy nhất của mình, bà đã nhận ra thứ bà cần không phải là cái hư danh hão huyền. Cái bà cần đó là cuộc sống của con trai mình.

Thấy mẹ cứ im lặng không nói, lại nhìn Giang và Dũng trong trạng thái bất thường như vậy, Nhung không khỏi tò mò:

“Cậu này là ai vậy mẹ?”

“Cậu ấy chính là người yêu của anh trai con.”

Bà Phượng không một chút ngần ngại nhắm mắt lại rồi nói.

“Người yêu ư? Người đàn ông này là người yêu của anh Dũng? Như vậy có nghĩa là anh Dũng… anh ấy…”

Nhung nghẹn họng không nói được gì nữa. Cô nhớ lại mấy hôm trước có một cái nick lạ kết bạn rồi tag cô vào status phốt một bác sĩ bị gay được mẹ cưới vợ để che mắt thiên hạ. Tình cờ Ьệпh viện đó cũng chính là Ьệпh viện Dũng làm việc. Và Dũng cũng được mẹ mình mai mối cưới vợ. Xâu chuỗi tất cả các sự kiện lại, Nhung bàng hoàng nhận ra sự thật đang rành rành trước mắt mình không thể chối cãi được.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *