Đường tơ lộn mối – Chương 19

Ngày hôm sau Hạnh và Dũng bí mật lên phường để làm thỏa thuận ly hôn. Họ cũng đồng ý không hòa giải. Con cái chưa có. Tài sản của gia đình Dũng và của riêng Dũng, Hạnh tình nguyện từ chối không xin chia. Nên thủ tục cũng rất nhanh gọn.

Đi ra khỏi tòa án Dũng bất ngờ đề nghị:

“Anh có thể mời em một bữa cơm không?”

Hạnh nhìn Dũng. Người đàn ông đã từng là chồng mình, đã từng là tất cả với cô nay đã sắp thành người xa lạ. Lúc đầu mới biết sự thật Dũng lừa dối mình, Hạnh thật sự rất h, ận Dũng. Nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra vừa rồi, nghĩ kỹ lại cô cũng thấy Dũng cũng thật đáng thương. Dũng cũng như cô, anh cũng là пα̣п nhân của cái định kiến xã hội này. Nhưng Dũng bất hạnh hơn cô bởi khi sinh ra anh đã bị tạo hóa trêu đùa. Và một điểm nữa là Dũng đã không dám vượt lên chính mình để sống với bản chất thật của mình. Tự dưng bây giờ Hạnh thấy anh thật đáng thương biết bao.

“Vâng!”

Hạnh suy nghĩ giây lát rồi cũng đồng ý. Hai người chở nhau đến một nhà hàng nhỏ mà họ thỉnh thoảng vẫn hẹn hò lúc chưa cưới.

Lần này họ đến với cương vị thật khác. Hạnh có chút ngại ngùng. Không phải sự ngại ngùng của cô gáι với người yêu mình mà là sự ngại ngùng vì khoảng cách.

Gương mặt Dũng buồn buồn. Anh gọi món cá chuối om dưa mà Hạnh thích nhất.

“Em ăn đi!”

“Anh vẫn còn nhớ em thích ăn gì sao?”

Dũng cười buồn:

“Nhớ chứ.”

Hạnh lặng im. Hai người đều không nói gì nữa. Có chút gì đó dâng lên nghèn nghẹn trong lòng. Cứ ngỡ là sẽ buông xuôi dứt khoát nhưng bây giờ lạ thấy gì đó vấn vương không nỡ.

“Xin lỗi em vì tất cả!” Dũng mở lời trước sau khoảng lặng giữa hai người.

“Cũng không hẳn là lỗi của anh. Có lẽ đây là số phận của em. Nhưng dù sao cũng đã đi qua rồi. Em không trách anh đâu.”

“Cảm ơn em đã tha thứ cho anh. Anh rất mong chúng ta sau này vẫn là bạn dù anh biết điều này rất khó. Anh hy vọng em tìm được người thật lòng yêu thương mình. Em là một cô gáι tốt.”
Hạnh rưng rưng nước mắt vì những lời nói của chồng cũ. Thực ra thì ngoài chuyện đó ra Dũng cũng là một người đàn ông tốt và có trách nhiệm. Nhưng tгêภ đời này có chuyện gì đến dễ dàng như vậy chứ.

Thấy vợ cũ rơi nước mắt Dũng cũng xót xa:
“Em ăn đi. Dạo này em gầy đi nhiều.”
“Anh cũng vậy.”
Hạnh gắp vội cái đầu cá bỏ vào bát Dũng. Đương nhiên cô biết Dũng cũng thích ăn món gì nhất. Nếu như ông trời không gây ra cảnh trớ trêu này thì chắc chắn họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.

Những ngày sau đó, Hạnh tranh thủ một buổi đi dạy còn buổi trưa thì đến nhà trọ dọn dẹp mua sắm đồ đạc. Tối mới về nhà chồng. Đương nhiên hai người đã thỏa thuận là chỉ âm thầm ly hôn không cho ai biết cả.
Thấy con dâu dạo này không về ăn cơm trưa ở nhà ông Tiến mới hỏi:
“Dạo này con bận hả?”

Hạnh giật mình không biết ý bố chồng là sao.
“À …Dạ…Vâng …Có chuyện gì hả bố?” Hạnh ấp úng.
“À cũng không có chuyện gì. Tại bố thấy dạo này con không về nhà ăn cơm buổi trưa nên mới hỏi.”
“À… Dạ… dạo… này con có dạy thêm mấy lớp buổi chiều. Vì vậy còn ở lại trường luôn cho tiện bố ạ.”
“À, thế cũng được. Nhưng con nhớ nghỉ ngơi đầy đủ nhé. Bố thấy dạo này con gầy lắm.”

Bà Phượng thấy chồng nói con dâu như vậy thì sợ ông phát hiện ra điều gì đó lên vội xen vào:
“Gần tết nhất rồi. Nhà cửa lại mới xây xong. Nhiều việc quá nên mới gầy đi là phải.”
Nói rồi bà quay lại chỗ Hạnh:
“Con cũng đừng làm việc gắng sức quá. Còn việc gì không làm được thì cứ để mẹ và con Nhung nó làm cho.”
Hạnh đã quen với những lời nói dối như thật của bà Phượng nên gật đầu:

“Vâng! Con cảm ơn mẹ.”
Tự dưng cô thấy mình cũng đang dần trở thành người nói dối trơn ŧυộŧ không một chút ngượng ngùng như bà mẹ chồng của mình.
Những buổi sáng Hạnh chỉ mong đi thật sớm ra khỏi cái nhà này. Cô rất ngại phải chạm mặt với mẹ chồng. Bà Phượng tất nhiên cũng cảm nhận được điều này nên cũng không hỏi han gì.
Dạy xong buổi sáng Hạnh trở về phòng trọ. Căn phòng nhỏ bé nhưng nó khiến cô thấy dễ thở và ʇ⚡︎ự do. Một mình lười nấu ăn cô làm bát mì tôm rồi ngủ thϊếp đi mãi đến chiều.

Nghĩ đến việc phải về nhà vào buổi tối bước chân cô chùng lại. Mãi một lúc sau cô mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Cô chạy xe rong ruổi tгêภ phố. Cứ muốn đường phố này dài mãi không về đến nhà mình.

Cô đi từ con phố này đến hết con phố khác. Chầm chậm và thong thả. Lâu lắm rồi cô mới có thời gian thong dong mà đi ngắm tạo thành phố này.

Đi đến một con phố nhỏ thấy một đám người đang phát cơm từ thiện. Hai hàng dọc xếp trật ʇ⚡︎ự không ồn ào. Hết người này đến người khác. Đa số là những người ăn xin, những người bán vé số dạo và những người già….Họ cầm tгêภ tay những hộp cơm nhỏ bé nhưng gương mặt phảng phất nét vui mừng vì chiều nay đã có cái lót dạ. Hạnh bỗng thấy lòng mình ấm lên. Dù sao thì ở thành phố này vẫn còn có những thứ tốt đẹp để níu kéo cô ở lại, cho cô một tia hi vọng về cuộc đời.

Dòng người thưa dần. Cô mới phát hiện ra một người đàn ông dáng cao cao, người thanh thanh quen thuộc đang lúi húi chia từng hộp cơm cho mọi người. Cứ xong một người thì anh lại cúi đầu chào. Nó không giống như những người đi bố thí mà rất trân trọng ngay cả những người đi xin ăn. Hạnh không khó phát hiện ra người đó chính là Thuyết. Cô khẽ mỉm cười, trái tιм rung lên.

Chờ cho đoàn người xin cơm gần hết, chỉ còn vài người Hạnh dựng xe tгêภ vệ đường rồi cũng xếp hàng đi đến xin cơm.
Thuyết đưa hộp cơm cho Hạnh mà không nhìn cô.

“Cảm ơn anh!”
Hạnh nhận hộp cơm từ tay Thuyết rồi nói.
Lúc này Thuyết với ngẩng mặt nhìn lên.
“Ôi là Hạnh hả?”
Anh reo lên vui mừng.
Thuyết mừng quá nhường lại phần phát cơm cho một người bạn bên cạnh rồi kéo Hạnh ra một góc.

“Sao Hạnh lại đến đây?”
“Hạnh cũng tình cờ thôi. Nhưng hôm nay thật sự là đến đây để xin mạnh thường quân một suất ăn.”
“Một suất chứ cả đời này Thuyết cũng cho Hạnh được.”
Câu nói nửa đùa nửa thuật của Thuyết khiến hai má Hạnh đỏ ửng lên.
Thuyết cũng cảm nhận cô đang ngại ngùng nên lảng sang chuyện khác:
“Nếu Hạnh chưa ăn thì Thuyết mời Hạnh bữa tối nhé!”
“Hạnh vừa nhận rồi đấy thôi.”

Hạnh đưa hộp cơm ra trước mặt Thuyết nói.
“Vậy mình cùng ăn chung? Hạnh có sẵn bằng chia sẻ suất cơm này với Thuyết không?”
“Hợp cơm này là Hạnh được phát miễn phí. Nên chẳng có lý do gì Hạnh lại không chia sẻ cho người khác cả.”
Chẳng hiểu sao đối diện với Thuyết, Hạnh lại vô tư và vui vẻ như vậy dù trong lòng cô lúc này rất nhiều việc vẫn còn ngổn ngang.

“ Vậy Hạnh chờ Thuyết một tí nhé!”
Anh quay sang dặn dò mấy người bạn bên cạnh điều gì đó rồi quay sang cô nói nhỏ:
“Xong rồi! Mình đi thôi Hạnh!”
“Đi đâu?”
“Đi ăn tối. Mình biết quán này chắc chắn Hạnh sẽ thích.”
Hạnh chưa kịp suy nghĩ gì, chỉ cần nghe Thuyết rủ rê là Hạnh đã quên hết ngay mọi chuyện mà đồng ý ngay.
Thuyết không đi xe ô tô mà lấy xe máy của Hạnh chở cô đi.

“Nhà hàng Đồng quê!”
Hai người đứng trước cổng nhà hàng. Thuyết không ngần ngại kéo tay Hạnh đi vào cửa hàng. Một nhân viên dường như quen với Thuyết tiến tới hỏi:
“Anh Thuyết Hôm nay ăn gì nào?”
“Cá chuối om dưa.”
Câu nói của Thuyết khiến Hạnh hơi giật mình ngỡ ngàng. Cô bỗng nhớ tới Dũng ngày hôm qua. Không ngờ Thuyết cũng biết Hạnh thích món ăn này.
Thấy Hạnh hơi suy nghĩ, Thuyết hỏi:

“Thế nào? Hạnh thích món này chứ?”
“Đương nhiên là rất thích.”
Thuyết mỉm cười rồi nói với nhân viên mang đồ ra.
Đúng là cái hương vị này. Nó gần giống với Hương vị mà mẹ cô thường nấu cho cô ăn nhất. Thuyết đúng là rất khéo chọn.
Ở bên Thuyết, Hạnh như trở về cái thời trẻ con. Cô vô tư ngồi xuống ăn ngon lành không chút ngại ngần trước Thuyết. Người đàn ông cô quen chưa lâu.
Thuyết ngồi say sưa ngắm nhìn Hạnh ăn mà không hề đụng đũa.
“Anh sao vậy? sao anh không ăn đi?”
“Thấy Hạnh ăn ngon thế này Thuyết thấy vui lắm.”

Hạnh khẽ bật cười.
“Anh Thuyết như thế này chắc là có nhiều cô gáι thích anh lắm nhỉ?”
“Tôi cũng không biết và cũng không quan tâm đến họ. Tôi chỉ thích nhìn Hạnh những lúc vui vẻ.”
Hạnh ngừng lại. Hai má ửng hồng. Cảm tưởng như cô vừa nhận được lời tỏ tình của chàng trai năm cô mười sáu tuổi.
Ăn xong hai người lang thang đi uống cà phê. Cũng thật lâu lắm rồi Hạnh mới có cái cảm giác thư thái như thế này.
Thấy tâm trạng Hạnh có vẻ cũng khá hơn Thuyết mới hỏi:
“Chuyện của Hạnh …thế nào rồi?”

Hạnh cười. Cũng không nặng nề và buồn thảm như trước nữa:
“Hạnh và anh ấy làm thủ tục ly hôn rồi?”
“Ly hôn rồi sao?” Thuyết hơi bất ngờ vì quyết định của Hạnh. Biết là chuyện này trước sau cũng xảy ra nhưng không ngờ Hạnh lại nhanh chóng chấm dứt như vậy.
“Ừ như thế cũng tốt. Thế giờ Hạnh đang ở đâu?”
“Mình vẫn ở lại gia đình chồng. Chuyện ly hôn chỉ có hai vợ chồng mình biết thôi. Mình đã hứa với Dũng sẽ không nói chuyện này ra cho ai. Thực ra thì anh ấy cũng Ϯộι. Anh ấy cũng khổ sở lắm. Chuyện ra nông nổi này không ai muốn cả.”

Nghe Hạnh nói Thuyết có thể hiểu được tại sao Hạnh lại lựa chọn ở lại nhà chồng dù họ đã ly hôn và không còn là vợ chồng nữa.

“Hạnh à! Thuyết biết Hạnh là vì đang nghĩ cho người khác. Nhưng trước hết hãy thương lấy chính mình đã. Trong chuyện này Hạnh là пα̣п nhân bị động nhất. Chính họ đã đưa Hạnh vào con đường cùng này. Hạnh đã quyết định như vậy rồi thì cũng không cần ở lại nhà họ nữa. Tuy Hạnh nói mình có thể chịu đựng được. Có thể giấu chuyện này cho anh ta. Nhưng nếu Hạnh cứ âm thầm chịu đựng một mình như thế nó sẽ ăn mòn dần sức sống ϮιпҺ thần của Hạnh đấy. Sống trong một môi trường ảm đạm, âm u đầy dối trá và lọc lừa sẽ ảnh hưởng rất nhiều Hạnh ạ. Hạnh hãy nghĩ cho kỹ rồi quyết định. Trong hoàn cảnh nào cũng phải ʇ⚡︎ự làm chủ mình trước. Nhiều người họ không cần đến sự thương hại của mình đâu Hạnh ạ. Nhất là những người không xứng đáng.”

Hạnh im lặng trước những lời lẽ rất thuyết phục của Thuyết. Đúng là như vậy. Cô nghĩ mình có thể chịu đựng được nên âm thầm không nói ra và sống một cách giả vờ. Nhưng sự thật là cô rất khó chịu trong lòng. Nó cứ âm ỉ bứt rứt như sống trong t, ù ngục. Tâm trạng lúc nào cũng âm u không một chút ánh sáng nào. Đúng là nó đang ăn mòn tâm hồn và thể ҳάc của cô thật.

“Mình hiểu rồi. Cảm ơn Thuyết đã cho mình lời khuyên trong lúc này.”

“Hạnh đừng cảm ơn mình. Cảm xúc của Hạnh rất quan trọng đối với mình.”

Hạnh né tránh ánh mắt của Thuyết đang nhìn mình. Tự thấy trái tιм cô bỗng rung lên khe khẽ.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *