Đường tơ lộn mối – Chương 18

Tác giả: Hà Phong

Dũng gọi điện cho Giang không được. Vài ngày sau anh đến tận salon tóc của Giang tìm trong lúc tranh thủ giờ nghỉ buổi trưa. Salon đã đóng cửa. Anh đứng ở đó một lúc gọi điện cho Giang. Vẫn là số mấy không liên lạc được. Được một lúc bỗng thấy Xuân nhân viên của Giang đi đâu đó về. Dũng vội vàng gọi cô lại hỏi thăm:

“Xuân, sao salon lại đóng cửa vậy?”

“Anh Dũng không biết gì sao?”

Xuân ngạc nhiên hỏi lại Dũng vì cô biết mối quαп Һệ giữa Giang và Dũng khá thân thiết. Cô cứ tưởng việc này Dũng biết rồi chứ.

Dũng nghe thấy Xuân nói vậy còn càng sốt ruột:

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Xuân thấy Dũng không biết thật thì thở dài kể lại:

“Tuần trước không biết có ai đó thù hằn cá nhân gì mà đã đến ném sơn và mắm tôm vào salon. Lúc bọn em đến thì thấy cửa hàng bị tạt đầy sơn và sặc sụa mùi mắm tôm hôi rình. Người quanh đây nói là sáng sớm có hai kẻ đi xe máy bịt mặt ném mắm tôm và sơn vào rồi chạy đi luôn. Người ta có kêu lên nhưng không ai dám đuổi theo. Em có nói với anh Giang báo côпg αп nhưng anh ấy không chịu báo. Ngày hôm sau thì ảnh nhắn tin nói với bọn em rằng salon sẽ đóng cửa. Kêu tụi em đi tìm việc khác mà làm. Sau đó thì không thấy anh ấy liên lạc nữa.” Xuân nói với vẻ mặt không thể thất vọng hơn nữa. Thời buổi khó khăn này kiếm đâu được công việc mà lại bị nghỉ việc giữa chừng thế này.

Dũng nghe Xuân kể lại anh đã lờ mờ đoán ra sự việc rồi.

“Cảm ơn Xuân đã nói cho tôi biết sự việc.”

Dũng nói rồi vội vã lấy xe chạy thẳng đến nhà trọ của Giang tìm cậu. Nhưng đến nơi đã thấy cάпh cửa đóng im ỉm. Khu trọ lưa thưa chỉ còn vài người đang nấu cơm. Dũng hay đến đây nên cũng có một số người biết anh.

Dũng đi đến hỏi một người phụ nữ đang phơi đồ:

“Chị cho em hỏi Giang đi đâu rồi ạ?”

“Cậu Giang cậu ấy trả phòng rồi. Anh không biết sao?”

“Trả phòng ư? Lâu chưa ạ?”

“Khoảng 5 ngày nay rồi.”

Dũng nghe chị cùng xóm trọ với Giang nói như vậy thì đứng châng hẫng. Anh nghĩ tới việc ʇ⚡︎ự dưng salon bị tạt mắm tôm và sơn. Bây giờ Giang lại bỏ đi không một lời từ biệt. Xâu chuỗi lại với những sự việc hôm trước, chính đích thân bà Phượng đến tận cổng Ьệпh viện chờ gặp anh để nói chuyện bắt anh phải cắt đứt mối quαп Һệ giữa anh và Giang. Dũng đoán chắc chắn chuyện này là do mẹ mình làm. Anh tím mặt đầy giận dữ phải tìm mẹ để hỏi cho rõ ràng.

Vừa xong giờ làm việc Dũng đã chạy về nhà tìm bà Phượng ngay.

Bà Phượng đang nấu cơm. Ông Tiến đã đi sang hàng xóm chơi.

Thấy con trai về sớm hơn mọi ngày bà Phượng vừa nhặt rau vừa hỏi:

“Sao hôm nay về sớm vậy?”

Dũng hằn học nhìn mẹ.

“Mẹ lên phòng con đi. Con có chuyện muốn nói.”

“Có chuyện gì thì nói ngay đây đi!”

“Chuyện này quan trọng. Có liên quan đến Giang.”

Bà Phượng nghe nhắc đến tên Giang liền ngẩng mặt lên nhìn con tức giận.

Dũng cũng không màng đến thái độ của mẹ mà đi lên phòng mình trước.

Đương nhiên bà Phượng cũng đoán ra việc Dũng đã phát hiện ra chuyện bà đến gặp Giang rồi. Bà để rổ rau sang một bên rồi đi lên phòng con trai.

Dũng cởi áo khoác ngoài. Trong người vẫn còn bừng bừng cơn giận dữ với mẹ. Thấy mẹ mở cửa đi vào anh nói luôn:

“Mẹ! Tại sao mẹ lại làm như vậy với Giang?”

“Tao đã làm gì đó?”

“Mẹ làm gì thì chính mẹ là người rõ nhất.”

Bà Phượng hừ một tiếng.

“Rồi thì sao?”

“Tại sao mẹ lại làm như vậy? Tại sao mẹ cứ xen vào cuộc đời của con? Tại sao em mẹ cứ ʇ⚡︎ự quyết định mà không nói với con? Tại sao? tại sao vậy mẹ?”

Bà Phượng đang tức với con dâu vì không thể thuyết phục được Hạnh. Giờ lại đến con trai trách móc, bà cũng không giữ được bình tĩnh nữa mà đứng phắt dậy cҺửι mắng:

“Tại sao à? Tại mày chứ ai! Nếu không phải mày mắc cái Ьệпh q, uái t, hai ấy thì việc gì ta phải khổ công lăn lộn đi thu xếp hết việc này đến việc khác? Đầu óc tao lúc nào cũng phải căng lên để tìm cách sự thật này cho giấu cho mày. Tất cả là vì mày đấy. Mày tưởng tao sướиɠ lắm hả? Cả cuộc đời tao vật lộn lo cho cái gia đình này. Mày tưởng tao làm cho tao sao? Được rồi. Từ nay tao sẽ không thèm xen vào chuyện của mày nữa. Mày ʇ⚡︎ự lo lấy cái thân mày đi. Tao cũng mệt mỏi lắm rồi!”

Bà Phượng quát ầm lên rồi đứng dậy mở cửa định đi ra khỏi phòng thì bất ngờ gặp chồng cũng vừa đi tới.

Ông Tiến mới về đến nhà thì thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ tгêภ tầng hai. Ông tưởng có chuyện gì liền chạy lên xem.

Thấy vợ vừa khóc vừa phừng phừng tức giận chạy ra khỏi phòng con trai ông Tiến lo lắng hỏi:

“Hai mẹ con cãi nhau à? Có chuyện gì thì từ từ nói chuyện chứ!”

Thấy vợ chỉ khóc ấm ức mà không nói, ông Tiến mắng con:

“Mà cái thằng Dũng này. Mày làm gì khiến mẹ mày uất ức mà khóc thế kia?”

Dũng tức giận không nhượng bộ mẹ nữa:

“Bố đi mà hỏi mẹ ấy. Mẹ ʇ⚡︎ự quyết định mọi việc mà không hỏi ý kiến ai. Mẹ quyết định chuyện của con mà không hỏi con, không vào bạc gì với con. Mẹ không tôn trọng con. Mẹ chẳng coi ai trong cái gia đình này ra gì cả. Mẹ chỉ quan tâm cảm xúc của mẹ thôi. Tất cả mọi việc mẹ làm đều đúng hết.”

Dũng nói một thôi một hồi với bố xong thì quay vào phòng ngồi phịch xuống. Cơn giận dữ dường như vẫn chưa nguôi.

Ông Tiến nghe con trai nói vậy không hiểu chuyện gì liền hỏi vợ:

“Bộ bà có làm chuyện gì sai với nó à?”

Bà Phượng Tuy giận con lắm nhưng bà vẫn cố gắng nén cơn giận dữ xuống để giấu diếm cho con.

“Tôi…tôi… chuyện vợ chồng nó… cái gì vụ về nhà mới ấy. Tôi muốn mời một số khách họ hàng bạn bè của tôi mà vợ chồng nó không chịu nên mới cãi nhau.”

Bà Phượng cố nghĩ ra một lý do cho hợp lý. Không có lý do gì hợp lý hết chuyện xây nhà lúc này cả.

“Ôi dào tưởng chuyện gì! Chẳng phải tôi đã bảo bà rồi sao. Đây là nhà của nó cứ để vợ chồng nó lo. Bà can dự vào làm gì. Cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”

Bà Phượng thấy chồng chẳng hề nghi ngờ gì liền lảng luôn:

“Thôi từ nay tôi xin chừa! Tôi chả thèm liên quan gì đến chuyện vợ chồng nó nữa.”

Nói rồi bà cố ý lôi chồng xuống tầng dưới. Bà sợ Dũng vẫn còn trong cơn giận dữ không giữ được mồm miệng mà nói toẹt ra thì hỏng hết chuyện.

Sau khi quyết định chắc chắn sẽ ly hôn với Dũng, Hạnh cũng phải chuẩn bị chỗ ăn ở trước cho mình. Cô lang thang khắp các xóm trọ để tìm phòng. Khổ cái là bây giờ đang cao điểm gần tết nên nhà trọ đều full hết. Mãi chiều tối cô mới tìm đến một khu trọ hơi xa trường học của mình. Cô tặc lưỡi vào hỏi thử coi thế nào. Chẳng biết có phải do sự sắp đặt của số phận hay sao mà khu trọ này lại chính là cu trọ của Giang ở trước đó.

Thấy một người cũng vừa đi chợ về đến cổng nhà trọ Hạnh liền hỏi thăm:

“Chị! Chị cho em hỏi ở đây có còn phòng trọ nào không ạ?”

Chị gáι nhìn Hạnh. Thấy cô ăn mặc đứng đắn, nói năng ʇ⚡︎ử tế nên cũng nhiệt tình chỉ dẫn:

“May cho cô rồi đấy. Tuần trước có một người vừa chuyển đi. Vẫn chưa có ai đến thuê.”

“Ôi vậy ạ! Cảm ơn chị!”

Chị gáι thấy cũng có cảm tình với Hạnh nên chỉ tiếp:

“Tôi cho số điện thoại của chủ nhà. Cô gọi hỏi thăm ngay đây nhé. Sợ để lâu người khác thuê mất đấy.”

“Vâng! em cảm ơn chị nhiều lắm!”

Hạnh rối rít cảm ơn rồi vội vàng lấy điện thoại ra ghi số mà chị gáι cho rồi gọi điện cho chủ nhà. Nghe Hạnh trình bày hoàn cảnh mình là giáo viên chủ nhà đồng ý cho cô thuê ngay. Có thể dọn đến bất cứ lúc nào. Hạnh mừng húm. Không ngờ đi lang thang cả buổi chiều không tìm được nơi nào mà vừa đến khu trọ này đã được người ta nhiệt tình chỉ dẫn cho thuê ngay.

Tối, cô vẫn về nhà mẹ chồng. Cả mẹ chồng cô, ông Tiến và Nhung đều đang ở nhà. Bà Phượng thấy con dâu về thì ngay lập tức đổi thái vồn vã như chưa từng có chuyện gì.

“Sao hôm nay con về muộn vậy? Mau lên phòng cất cặp rửa tay chân rồi xuống ăn cơm đi con.” Bà sợ Hạnh nói sự thật về cuộc nói chuyện giữa mình và cô ra.

Hạnh hơi ngạc nhiên khi thấy mẹ chồng tỏ thái độ thân thiết với cô. Nhưng sau giây phút ngỡ ngàng cô cũng hiểu ý bà nên giả vờ hợp tác.

“Vâng! Ở trường con có chút chuyện. Con xin lỗi bố mẹ đã về muộn ạ.”

Bà Phượng vẫn trưng bộ mặt tươi cười hối:

“Chuyện công việc mà. Không sao đâu con. Nhanh lên phòng thay đồ đạc xuống ăn cơm cho nóng.”

Hạnh cố tỏ ra hợp tác để diễn kịch với bà Phượng cho tròn vở.

Lúc ăn cơm dù bà Phượng vẫn tỏ ra bình thường nhưng Hạnh thì có chút ngường ngượng. Thật sự là cô không quên nói dối trước mặt mọi người nên im lặng không nói chuyện nhiều. Nhung nhìn ra sự bất thường của chị dâu nên hỏi:

“Bộ ở trường có chuyện gì hả chị?”

“À… À… cũng… cũng có một vài chuyện rắc rối. Nhưng xong rồi.”

Hạnh và vội miếng cơm để che đi sự bối rối trong lời nói của mình.

Bữa cơm tối gượng gạo cuối cùng cũng kết thúc. Hai vợ chồng Hạnh lên phòng. Hạnh lục cặp rút tờ đơn ly hôn cô đã ký sẵn đưa cho chồng:

“Anh đọc kỹ đi rồi ký.”

Dũng chẳng còn tâm trạng gì nữa bởi vì anh vẫn còn mãi lo lắng cho người yêu. Thấy vợ dứt khoát ly hôn với mình anh cũng chẳng màng níu kéo nữa. Anh cầm tờ đơn tгêภ tay Hạnh đặt xuống bàn rồi ký luôn không cần đọc một chữ nào.

Hạnh hơi bất ngờ về thái độ của Dũng. Nhưng như thế lại hay. Không cần phải đôi co làm gì nhiều.

“Cảm ơn anh!” Hạnh cầm tờ đơn ly hôn quay trở lại cất cẩn thận vào cặp rồi ℓêп gιườпg ngủ.

Nửa đêm cô tỉnh dậy nhìn xuống sàn nhà không thấy chồng đâu cả. Cửa phòng thì hé mở. Cô tò mò đứng dậy đi ra ban công xem thế nào thì thấy Dũng đang ngồi ở một góc cúi gằm mặt xuống, vai rung rung khóc không thành tiếng trong đêm tối. Anh sợ mình khóc lớn trong phòng sẽ làm Hạnh mất ngủ nên cố lén ra đây khóc thật khẽ.

“Sao anh ấy lại khóc nhỉ? Không lẽ vì chuyện ly hôn sao?”

Hạnh thầm suy đoán. Tự dưng cô thấy thương hại anh. Có lẽ anh ấy cũng không dễ dàng gì.

Hạnh khẽ khép cάпh cửa lại để không gây tiếng động rồi ℓêп gιườпg ngủ tiếp.

Sáng, cô dậy thì đã thấy Dũng dậy trước rồi. Anh đang gấp chăn màn. Mọi hôm toàn Hạnh dậy trước thôi. Hôm nay Dũng lại dậy trước. Chắc đêm qua anh không ngủ được. Hạnh đoán vậy.

Hạnh đứng dậy đi lại chỗ Dũng nói:

“Anh để em làm cho.”

Dũng buông tay để vợ giúp mình gấp chăn màn rồi ngồi thừ ra như người vô hồn.

“Bao giờ thì chúng ta lên phường làm thủ tục?”

“Tùy em.” Dũng nói có vẻ buông xuôi.

Tự dưng cô cũng thấy đồng cảm với nỗi đau trong lòng Dũng.

“Nếu anh chưa muốn công khai thì chúng ta cứ giả vờ như chưa có chuyện gì. Cứ âm thầm ly hôn thôi.”

“Em muốn làm gì cũng được.”

Dũng đáp lời mặc kệ tất cả muốn sao cũng được. Đúng là anh thật sự buông xuôi rồi. Hạnh thầm nghĩ.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *