Đứng giữa hai bờ đen trắng 9

9.
Hôm sau, Thuyền mở cửa bán. Bé Điền đã được chú Út nó cõng vô vườn chơi với ông nội rồi. Bé đang tập đi nên phá dữ thần, ở nhà cứ lấy này lấy kia quăng tứ tung. Vô vườn thì lẻo đẻo theo ông nội. Ông lấy cái khăn chằng hầu máng vào hai nách rồi dắt nó đi, thằng bé thích chí cười hắc hắc. Có Hạnh vợ Khai nhưng việc chăm cháu thì một tay ông nội, ông không phiền con dâu. Chiều lại Khai cõng về thì không chịu. Cứ mỗi lần Khai ra là nó đeo dính lấy đòi theo.

Thuyền nấu cơm, thấy có bóng người nháng qua nháng lại trước cửa nhóng nhóng nhìn vô mà không vào tiệm, cô đi ra thì Công Xộc tới, níu lấy tay cô:
– Anh bậy quá, anh ân hận lắm em à. Hãy cho anh cơ hội được chăm sóc em và con. Em gật đầu một cái anh về ly dị với con Hồng liền. Sống với nó anh mới thấy em tốt gấp mười lần. Bỏ qua cho anh để con mình có đủ cha đủ mẹ nghen em.

Thuyền rùng mình. Cảm giác lợn cợn mắc ói trào ra miệng. Vô sỉ đến vậy là cùng. Cô không còn gì để nhẫn nhịn nữa, đẩy hắn ra cửa, cô nói lớn cố tình cho bên nhà cô Bảy nghe:
– Ai cho phép anh tới đây? Còn dám mang mặt ทɦụ☪ tới muốn tui quay về với anh nữa sao? Trời ơi sao mà không lượng sức vậy chứ hả? Thân tàn ma dại rồi phải không?
– Mình có con chung mà em?
– Con của tui chứ không phải con anh. Từ hồi thôi nhau, anh có tới gặp nó lần nào không? Có mua cho nó hộp sữa nào chưa? Anh ăn chơi sa đọa, nợ nần tứ giăng bán đất điền cha má, sống hèn kém như vậy, đến lúc con kia không còn gì để lợi dụng được thì lại đây muốn lôi tui vô trả nợ cho anh chứ gì? Anh coi thường tui quá rồi. Nói thẳng với anh, bỏ anh ra được tui nhẹ nhỏm cả người, nghèo không có tiền vật heo ăn mừng chứ không thôi tui đã làm mời cả xóm đó nghen. Đi về.
– Cho anh gặp con mình đi em.
– Trước đây khi ly dị, tui đã đồng ý cho anh thỉnh thoảng tới thăm con. Nhưng anh có tới không? Bây giờ, nó biết đi biết đứng rồi, nó không cần người cha như anh nữa.

Năn nỉ không được, Công đỗ quạu:
– Nói là nói cho lịch sự vậy thôi. Con tui thì tui có quyền tới thăm, đố quân nào cấm cản được.
– Giỏi. Anh đừng nghĩ tui hiền như hồi đó, ngon đụng vô con tui một cái coi phun ɱ.á.-ύ đầu hôn?

Cô Bảy bên nhà nghe ồn ào mới chạy qua. Tới lúc này thì mới lên tiếng:
– Thằng này, mầy trật lất chứ không có trúng đâu. Nếu mầy chưa vợ con gì thì không ai có quyền cấm cản mầy thăm con hết. Nhưng mà mầy có ba cái sai. Thứ nhất, khi ly dị rồi mầy chưa từng thăm con. Thứ hai, mới thôi vợ hai tháng mầy đã có vợ khác, chứng tỏ khi ở với má nó mầy đã ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Thứ ba, đợi mầy chán chê con vợ mới tới tìm má nó mong chấp nối lại trong khi vợ nhà vẫn còn. Bộ mầy tưởng mầy là ông trời, muốn gan nào được gan nấy hay sao? Con Thuyền nghèo khổ mầy bỏ mặc, giờ nó có của ăn của để mầy mò tới đặng bám váy nó phải hôn?

Công cầm keo kẹo tгêภ kệ chọi vô mình cô Bảy:
– Mắc mớ gì bà? Bà nịnh nó vì nó là cháu ruột của ông bà sui giàu có của bà chứ gì?

Cô Bảy cười ha hả, gật gật đầu đắc ý:
– Ừa, phải rồi. Tao nịnh nó chứ sao. Tại bây giờ nó giàu mà, tao giống y như mầy vậy đó. Có cái tao nhà cửa đàng hoàng, còn mầy, cái nhà coi chừng cũng không giữ được. Giờ kiếm cách nịnh nó đặng lại đây ở chứ gì? Tết Ma Rốc kìa con. Nói cho mầy biết luôn, cậu nó đã có chỗ gả nó rồi mầy biết chưa? Gì á? Ngóng cái miệng lên muốn nói gì á? Muốn nói không ai được quyền gả nó phải hôn? Trời ơi Công ơi, mầy quên mầy với nó đã ly dị rồi hay sao vậy? Mầy quên mầy đang có vợ hay sao? Để tao chạy lại cho con Hồng nó hay mầy đang dê gáι chịu hôn?

Hắn trừng mắt ngó cô Bảy, Thuyền đẩy hắn ra khỏi cửa, rít trong miệng:
– Biến ngay khỏi chỗ này. Từ nay đừng lãng vãng quanh khu vực nhà tui. Không khéo tui báo chính quyền anh rình rập ráng chịu đó. Mặt gì mà dầy cui không biết ทɦụ☪. Biến.
– Khốn пα̣п. Mầy cũng không yên với tao đâu. Con tao còn đó tao không bỏ qua cho mầy.

Thuyền nghe giọng hắn mà ghét, liều luôn:
– Tao cũng thách mầy đó. Mầy làm gì tao coi thử coi, đồ hèn.

Công vừa đi vừa ngoái cổ lại chỉ chỉ tay, miệng láp giáp như hăm he. Thuyền bĩu môi khinh thường.

Mấy hôm sau, chưa nấu cơm trưa thì có tiếng xe honda đậu trước cửa, Thuyền nhìn ra, cô run bắn người khi thấy Thụy dựng xe bước vào. Anh cười ngại ngùng:
– Sao có vẻ thảng thốt khi thấy anh như vậy?

Thuyền đỏ mặt, ấp úng:
– Tại em bất ngờ thôi. Anh về khi nào?
– Về hôm qua. Ghé thăm em và bé Điền. Điền đâu rồi em?
– Út Khai dắt nó vô vườn chơi với ông nội rồi. Em tính lát đi chợ bổ đồ nên gửi nó cho nội trông giùm.
– Em giỏi quá. Dứt khoát với Công mà vẫn giữ được quαп Һệ tốt đẹp với gia đình, hiếm thấy.

Thuyền cười, kéo ghế mời Thụy ngồi:
– Anh khen hay cười em vậy?
– Anh khen thiệt. Anh có nghe Thơ và cô Bảy kể chuyện mà. Anh trước nay không hề nói chuyện có ác ý, Em quá rành anh lại còn bắt bẻ sao?

Thuyền thấy trong cách nói của Thụy có vẻ tỏ ra thân thiện như nhắc lại chuyện cũ, cô đề phòng:
– Anh ghé đây chơi lỡ như má anh biết thì em mệt nữa đó.
– Khi đi anh có nói với cha má rồi. Bây giờ anh đã lớn, không lệ thuộc gia đình nữa, anh muốn gì không cần má cho phép. Má đã làm dang dở cuộc trăm năm của anh, giờ má không có quyền can thiệp vào chuyện chung thân của anh nữa. Hồi tối này, anh đã nói rõ ràng với cha má rồi. Cha ủng hộ anh, còn má thì ngại với em lắm.

Thuyền kêu lên:
– Anh đã nói gì mà cha ủng hộ má ngại với em? Em thì có liên quan gì chứ?

Thụy sửa lại dáng ngồi, nghiêm mặt nhìn Thuyền:
– Anh muốn cưới em.

Thuyền sững người giây lát rồi khoát tay:
– Không. Không được đâu. Em không muốn dây vào gia đình anh nữa.

Dứt lời, Thuyền lấy ra gói bạc trước đây má Thụy đã quăng vào mặt cô đặt lên bàn:
– Anh biết đây là tiền gì không? Là tiền má anh đã chọi vào mặt em để mua cái tình yêu mà em dành cho anh. Chọi xong bà bỏ đi nên em không thể trả lại. Em đã giữ nó đến giờ này, túng thiếu cách mấy cũng nhất định không xài vô một đồng. Để đây mà nhớ mãi mình đã bị sỉ ทɦụ☪ ra sao. Anh Thụy à, mình không tới với nhau được đâu. Em trân trọng anh, luôn xem anh là bạn, nhưng làm người một nhà với má anh là không bao giờ.

Thụy chồm tới nắm tay Thuyền:
– Em khoan từ chối anh đã. Chuyện này anh mới nghe má ʇ⚡︎ự thú hồi tối. Cha cũng la má dữ lắm rồi. Má nói không mặt mũi nào gặp em. Nếu bây giờ tới hỏi cưới chẳng hóa ra là do em làm ăn được hay sao? Nhưng anh thì đã quyết tân rồi, nếu như em không đồng ý lấy anh, anh cũng sẽ ở vậy, nhất định không lấy vợ. Ông bà ngoại và cậu Ba ủng hộ anh, muốn anh về cho em hay trước, hôm nay cậu mợ và vợ chồng Phán về để làm chủ cho em. Em không ưng anh sẽ nằm vạ tại nhà em hoài cho em coi. Anh không có hù đâu. Em làm anh đau khổ bao nhiêu năm chưa đủ hay sao?
– Trời ơi Thụy ơi, anh còn tương lai xán lạn, biết bao cô gáι trinh nguyên chờ đợi anh, thương làm chi em, một người đã quα ᵭờι chồng và có con đeo thẹo. Anh cam tâm sao?
– Anh cam tâm.
– Nhưng em không cam tâm. Em không muốn làm gánh nặng cho anh.
– Gánh nặng thì chúng ta cùng gánh. Cưới nhau xong, anh sẽ về quê xin việc, cùng em ở cái nhà này, em sẽ không phải chịu cảnh làm dâu ai cả.

Rồi Thụy phì cười, che tay một bên miệng, cố tình nói nhỏ:
– Anh cũng đã gặp cha của em rồi. Ông ủng hộ anh. Ông nói sẽ chủ hôn cho em đó dù là em có cậu ruột rồi.
– Trời ơi, anh đi cầu cứu tùm lum hết vậy sao?
– Đúng. Vì anh không thể để mất em lần nữa đâu.
– Anh sẽ bị Công làm khó dễ đó. Hắn còn thằng Điền mà?
– Cha Công nói nó không có quyền hạn gì với Điền cả. Nó từ bỏ con nó rồi. Em và nó thôi nhau tính đến nay chưa được một năm mà nó đã có vợ khác và tàn mạc với con vợ này. Nếu nó muốn kiện ra tòa bắt con để làm khó em cũng không đủ tư cách và điều kiện. Về phía Công, em đừng lo gì hết. Còn cái miệng của má nó, bà ta mà trắng đen cũng không ρhâп biệt thì anh cũng không ngại mình là đàn ông đâu, anh tề cái mỏ bả liền.

Thuyền nghe Thụy nói mà gập người xuống vì cười. Cô chẳng biết trong lòng mình nghĩ sao nữa. Thích Thụy thì cô rất thích. Mối tình đầu của cô mà, tuy nhiên, cô thấy mình không còn xứng đáng với anh. Thôi thì cứ để người lớn làm chủ. Thì ra Thụy đã đi tranh thủ từng người mà anh tin có thể can thiệp được.

Rồi cậu cô về, cậu nói ông bà ngoại rất ưa tư cách và tính tình của Thụy, cậu mợ cũng vậy còn Phán và Thơ ủng hộ vô điều kiện. Cậu và ông Năm giành nhau chủ hôn, cuối cùng cậu thua.

Khi cha má Thụy tới để nói Thuyền cho Thụy, trước mặt nhiều người, ông Năm đứng dậy nói:
– Tui đã từng là cha chồng của Thuyền, bây giờ coi như là cha ruột. Tui biết Thuyền đã chịu cảnh làm dâu ra sao. Cho nên, bây giờ nếu anh chị muốn cưới nó cho con trai mình, tui chỉ mong con tui không phải làm dâu ai nữa. Nó có nhà riêng, có chỗ kiếm ra tiền. Nhưng bổn phận dâu con, nếu gia đình có hữu sự ắt nó phải có mặt. Tui biết chị nhà đây cũng đã từng bạc bẽo với Thuyền, nhưng mà vì hạnh phúc của con mình, tui nghĩ chị nên gạt bỏ sự hiềm khích đó. Thuyền cũng vậy nghen con. Thương chồng thì nên nhẫn nhịn với cha mẹ chồng. Con đã trải qua cơn bĩ cực rồi, đã đến lúc thới lai. Hãy tận hưởng những gì ông trời đã ban cho mình.

Má Thụy mặt đỏ như gà mắc đẻ, ấp úng:
– Tui đồng ý cưới rồi, đừng nhắc chuyện cũ nữa mắc cỡ lắm.

Cả nhà vui vẻ, bàn tới chuyện hỏi cưới. Thụy nói đám hỏi xong thì sẽ xin nghỉ làm ở công ty để về đây làm rồi mới đám cưới.

Vậy là chuyện đã bàn xong. Hai bên chỉ còn chờ ngày đám cưới cho đôi trẻ bên nhau.

Ông Năm ra khỏi nhà một đoạn thì gặp bà Năm và Công chặn đường. Công hằn học nói:
– Cha cố tình chơi tui mà. Tại sao lại đi chủ hôn gả vợ tui chứ?

Ông Năm nhún vai, bỏ đi:
– Ai là vợ mầy? Nói sao không biết ทɦụ☪ vậy?
– Tui đã gặp nó rồi, thỏa thuận với nó là tui thôi con Hồng rồi ra ở với nó. Cha không biết gì hết mà tài khôn đứng ra chủ hôn. Tui là con cha hay nó con cha vậy? Nó thương cha, cha nói một tiếng nó nghe lời cha chịu tui liền chứ gì?

Ông Năm trề môi:
– Là mầy muốn như vậy nhưng nó có muốn không? Bộ nó ҟҺùпg hay sao mà trở lại với mầy? Nếu mầy chưa cưới vợ thì còn họa hoằn cứu vớt được. Giờ quay sang trách tao là sao? Thôi xê ra cho tao về vườn. Thấy mặt mầy tao còn ghét huống chi nó. Làm trận làm thượng tưởng sao không ra cái đám ôn ᴅịcҺ gì hết.

Bà Năm níu tay ông:
– Rồi ông tính bỏ tui luôn hay sao mà ở miết trỏng không về nhà vậy?
– Về chi? Về làm ông Từ giữ đền à? Cái nhà như nhà hoang, đóng cửa đi suốt váng nhện giăng đầy. Mạnh mẹ ς.ờ .๒.ạ.ς mạnh con đề đóm. Tui về đặng hầu cơm hầu nước mấy người hay sao? Còn mầy, mầy mà dính tới cái con đó hoài thì thúi đời chứ mong gì ngóc đầu dậy nổi. Vợ con đàng hoàng hổng chịu để giờ mặt mũi giống như cái mền rách.

Bà Năm bụm mặt khóc:
– Vợ chồng mấy mươi năm, có bốn mặt con mà giờ đứa một nơi như vậy, con cũng là con chung, nên hư gì cũng là con. Ông bỏ tui như vậy hay sao?
– Nếu bà sợ thì khăn gói vô vườn ở với tui và vợ chồng thằng Khai. Tui đâu có cấm cản bà? Chắc là hết tiền mắc nợ rồi chứ hổng đâu. Đừng có tơ hào mấy công đất ngoài đó nghe chưa?
– Của chồng công vợ,. Bây giờ tui theo ông vô vườn. Nhưng ông cũng nên cho tui vài công, tui bán trả nợ cho thằng Công rồi kêu nó bỏ con Hồng. Rồi thì vợ chồng già mình có hai chỗ ở, tui thề với ông, ông ở đâu tui ở đó, ông kêu gì tui cũng nghe hết. Tui sợ lắm rồi ông ơi. Sợ cô đơn lắm. Hai đứa con gáι cũng hổng tới lui gì hết trơn. Con Hồng thì nó là mẹ chứ là dâu gì.
– Cho đáng cái đời bà. Thôi, má con bà về nhà đi. Mai tui dìa rồi tính.

Hôm sau, ông Năm triệu tập bốn đứa con lại, có mặt Hồng và Hạnh, ông nói:
– Thằng Công từ hồi cưới con Hồng về sinh ra ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ, bán đất bán đai mà vẫn còn nợ nần chất ngất. Đàn bà gì mà không biết làm gì ra tiền, trước cho vay ăn tгêภ sức lao động của người ta, sau đề đóm ς.ờ .๒.ạ.ς. Bây giờ, tao bán vài công đất nữa, nhưng tao không có đưa tiền cho đứa nào hết. Tao trả nợ cho thằng Công. Cái nào thằng Công nợ thì tao trả, còn con Hồng nợ thì về kêu cha má bây trả. Số nợ đó không phải bây mắc vì cái nhà này nên cái nhà này không có trách nhiệm gì với bây cả. Mà tao thấy, sau khi giải quyết nợ cho Công sạch sẽ rồi, tụi bây cũng chia tay đi., Tao không có con dâu ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ như vậy.

Hồng đang ngồi tгêภ ván, vỗ tay xuống thật mạnh, hùng hổ đứng dậy:
– Cha muốn ảnh bỏ tui hả?
– Phải đó.
– Làm cha gì mà bất nhơn vậy? Vợ chồng người ta đề huề ʇ⚡︎ự nhiên xúi bỏ nhau.

Hội cũng đứng dậy:
– Mầy làm hùng làm hổ với ai vậy? Đề huề sao? Mầy về đây được nửa năm chưa? Làm bay mấy công đất và sắp bay thêm, nhà này kiếp trước mắc nợ mầy hay sao mà kiếp này mầy vô đòi vậy chứ? Mầy hỗn ẩu với cha má tao là coi chừng cái miệng của mầy đó.

Ông Năm khoát tay ngăn Hội:
– Nói qua nói lại làm khỉ khô gì. Chuyện nhất định phải giải quyết như vậy. Mầy nghĩ sao Công?

Công nhìn qua cả nhà từng người một rồi nói với Hồng:
– Tui mệt mỏi với cô lắm rồi. Hôm nay tui thú thiệt vơi cô, tui không có thương cô một chút nào., Vội vàng cưới cô để trả thù con vợ cũ thôi. Giờ thì cũng vuột khỏi mất rồi, tụi mình cũng không có duyên làm chồng vợ thì buông nhau ra đi. Cô cũng đừng lo, tiền cô vay lãi cao tui sẽ năn nỉ cha xin để trả giùm cô, như vậy là trọn tình trọn nghĩa với cô rồi. Chứ giờ thấy mặt cô là tui bị ám ảnh lắm, sống gì mà như lục bình trôi, Thuyền nó làm được sao tui không làm dược. Buông nhau ra để sống Hồng à.

Cả nhà tưởng Hồng sẽ tức giận thậm chí khóc lóc ỉ ôi, nhưng thật không ngờ được phản ứng của cô ta. Hồng nghinh mặt lên, trả đũa:
– Vậy tui cũng nói thẳng với anh luôn. Tui không có thương yêu gì anh. Tại tui lỡ thất thân với thằng bồ của mình nên lấy anh làm bình phong. Tui cũng không có nợ nần gì nhiều, là tại tui cố tình nói vậy để anh bán đất trả nợ. Mà nợ ai? Tui thủ hết rồi đây nè. Anh lo mà trả nợ cho anh đi. Nợ của anh do chính anh ký tên mượn nhưng tui lấy tiền. Thứ ngu như anh bị gạt tгêภ đầu tгêภ cổ là phải rồi. Anh không cần thôi tui, tui thôi anh trước. Thôi anh xong tui đi xây tổ uyên ương với bồ của tui bằng tiền của anh. Lẽ ra tui chờ hốt thêm mớ nữa nhưng mà ảnh nói vậy đủ rồi, anh cũng đừng có oán tui. Anh đáng bị như vậy mà. Ha ha ha…

Tất cả những người có mặt đều tá hỏa tam ϮιпҺ. Bà Năm bước tới nắm lấy tóc Hồng, ngoay ngoay vô bàn tay tính ᵭάпҺ cô ả nhưng sức Hồng mạnh hơn, hất cái khiến bà té nhào. Hạnh ngồi gần nhanh tay đỡ lấy. Công mặt mày xanh xám, nghiến răng trèo trẹo định ăn thua đủ với Hồng thì ông Năm đã lớn tiếng:
– Kệ cha nó. Ngữ này không có hạnh phúc đâu. Thứ lừa đảo. Biết sớm như vậy cũng là may phước cho cái nhà này rồi. Lập tức dắt nhau ra ủy ban xé giấy đăng ký kết hôn liền. Mấy chị em dắt nhau đi đi. Còn Hồng, mầy nói được làm được nghen. Đừng ra đó rồi khóc lóc kêu oan là cả nhà ăn hϊếp mầy thì ทɦụ☪ lắm đó.
– Ông yên tâm. Tui đợi ngày này lâu lắm rồi.
– Về mà nói với cha má mầy đi. Tụi tao cũng không rảnh hơi mà gặp ổng bả. Nuôi dạy ra đứa con gáι bất lương như mầy cũng Ϯộι nghiệp ảnh chỉ lắm rồi.

Hội, Thoại, Công và Khai cùng Hồng ra ủy ban xã. Ông Năm nhìn bà Năm ngồi cú sụ như gà nuốt dây thun, cười hiền với bà:
– Sáng mắt ra chưa bà già? Sống tốt một chút đi, ông trời không bạc đãi ai cả. Thuyền là một cái gương. Bà thấy nó tìm được gia đình bên ngoại nó và bắt đầu từ bây giờ nó sẽ hạnh phúc. Kỳ tích phải không? Bà còn nặng nợ thằng Công lắm. Nhưng sau cú này, tui nghĩ nó sẽ lớn lên thành người. Bà đừng có quá khắt khe với dâu nữa nghen bà Năm? Con dâu cũng là con gáι mình mà? Có gì không hài lòng thì rầy dạy nó. Nó thương mình thì sẽ nghe lời mình vì sọ mình buồn, bà hiểu hôn?

Bà Năm cúi đầu, lí nhí:
– Tui biết rồi ông già.

Ông năm Ϯộι nghiệp bà nên cười cười nói sang chuyện khác:
– Sống ở đời, trắng đen khó ρhâп biệt lắm bà. Thấy con Hồng giàu có mẹ con bà tưởng nhờ cậy được. Nhưng ngờ đâu bên trong nó thúi ình. Con Thuyền nghèo khổ như vậy, bà nói nó đủ thứ chuyện xấu nhưng bà cũng thừa biết nó không xấu. Chỉ người trong cuộc mới biết thôi. Khi nghe một câu chuyện, mình khoan bắt bên mà nên đứng giữa để cái nhìn khách quan hơn. Tui làm được chuyện đó nên giờ dù Thuyền không phải là dâu thì nó vẫn là con gáι tui. Tui vui vì điều đó bà ơi.

Hết.
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Phéρ màu củα luật nhân quả: Cuộc hội ngộ củα người ăn xin và cô gáι vô giα cư năm xưα

Vào một sáng Chủ nhật, tɾong khi đαng đi dạo ρhố, người ρhụ nữ quý ρhái nhìn thấy một người ăn xin cạo ɾâu và quần áo mặc ngược. Mọi người quα đường đều nhìn ông tα với sự khinh thường. Cô cúi xuống hỏi người ăn xin: – Thưα αnh? Anh không có chỗ […]

Nếu có kiếp sau xin đừng nói câu xin lỗi, câu chuyện về tình yêu đầy xúc động

Câu chuyện kể của một người Phụ nữ Saigon trước năm 1975 – Một câu chuyện tình đầy cảm động của chị trong thời li loạn. Lần đầu gặp anh , chị mới 16 tuổi , nhỏ xíu , tóc bó đuôi gà , đôi môi mỏng lém lỉnh . Hôm ấy ba chị đưa […]

Người đàn bà đến sαu – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đầy tính nhân văn

Tɾưα, tôi dọn cơm, cho hαi đứα con ăn xong. Bản thân chẳng cách nào nhuốt được. Lo lắng cứ tɾàn ngậρ tɾong lòng. Tôi cầm lăm lăm chiếc điện thoại tɾong tαy chỉ mong một cuộc gọi từ số máy lạ. Chồng tôi bực dọc bảo: – Em cứ như vậy khéo còn ốm […]