Đứng giữa hai bờ đen trắng 6
6.
Đêm lại, Công vào phòng, bé Điền nằm sát trong tường, anh ta nằm xuống cạnh Thuyền, lâu rồi hai người không ngủ chung với nhau từ đầu hôm. Chỉ khi không còn bé Lệ nữa, thỉnh thoảng Công chạy vào lật Thuyền ra làm chuyện vợ chồng trong sự chống cự của cô. Thỏa mãn xong thì ra ngoài ngủ tгêภ bộ ván. Thuyền thật sự không còn cảm giác với chồng, nhưng cô cũng không muốn kinh động cả nhà.
Hôm nay, Thuyền đã nhất định trong lòng, nhất định không cho Công chạm vào cô. Nếu hắn ngoan cố, cô sẽ ᵭάпҺ hắn. Hắn không thể vô tri tới mức đã làm ra chuyện như vậy, không có một lời giải thích với cô mà lại trơ trẽn sàм sỡ cô được.
Nhưng Công không chạm vào cô. Anh ta nằm ngửa, hai tay làm gối nhìn lên nóc mùng, hòi lâu mới chặc lưỡi:
– Em vui lắm phải không? Làm ทɦụ☪ tui như vậy mãn nguyện rồi chứ?
Thuyền không thèm trả lời. Cô cũng không cần đôi co phải trái với anh ta làm chi nữa. Cô đã có dự định trong đầu mình rồi. Lặng lẽ quay vô vách, lấy bàn tay xoa xoa má con trai để tìm sự bình yên cho mình. Không thấy Thuyền phản ứng gì, Công nổi quạu:
– Coi thường tui như vậy hay sao? Cái gì cũng vừa phải thôi, không phải kiếm được mấy đống bạc lẻ rồi lên mặt, làm giọng mẹ với tui được đâu.
Không quay lại, Thuyền bĩu môi nói khẽ:
– Với anh thì chỉ là mấy đồng bạc lẻ, nhưng với tui thì là công sức tui bỏ ra suốt mười ngày. Tui làm lụng không ngơi tay là vì điều gì? Anh là chồng không chia sẻ với tui lại sử dụng mấy đồng bạc lẻ của tui dành dụm vào chuyện ς.ờ .๒.ạ.ς. Cha anh rầy mà anh thấy ทɦụ☪ sao? Vậy nếu anh nghèo mạc rệp bị người ngoài chê cười anh sẽ ʇ⚡︎ự vận ૮.ɦ.ế.ƭ à?
Công rít khẽ trong miệng:
– Mẹ bà, nói chuyện cầu cao là muốn ăn đòn đây chứ không gì. Đừng thấy tao nhịn rồi làm tới. Mầy bây giờ không có ai làm chỗ dựa đâu nhen con kia? Cha với hai chị hả? Đó là cha và hai chị của tao, mầy là cái thớ gì mà bày đặt dựa hơi? Chừng tao nổi ҟҺùпg lên thì cũng ᵭ.ậ..℘ ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ mầy như thường đố ai cản tao được.
– Tui biết, anh vốn côn đồ mà. Nhưng anh muốn làm gì tui thì làm, cấm anh ҳúc ρhα̣m vong linh má tui đó.
– Xời. Má mầy cao quý lắm sao? Nghèo rách mồng tơi. Bả ૮.ɦ.ế.ƭ cũng là cách giải thoát cho bả. Bả có nhà mới đẹp đẽ hơn là ở cái nhà như ổ heo.
– Anh câm miệng. Thứ người ăn nói đoản hậu như anh mà có tư cách làm cha của con tui sao?
– Tao không có tư cách thì thằng nào có? Hay là mầy đi bán hổm rày đã có thằng nào rồi?
– Thôi ra ngoài. Nói chuyện với anh mệt quá. Ra. Để yên cho mẹ con tui ngủ để sáng mai còn làm công chuyện. Nói với anh như nước đổ lá môn.
– Tao thèm ngủ với mầy lắm. Đừng làm giọng cao quý. Tướng tá bề xề, Ꮙ-ú móm như con ma Ꮙ-ú dài, thấy mắc nhợn mà tưởng ngon hả mậy?
– Vậy thì lập tức biến ngay và đừng đụng tới tui. Mãn đời mãn kiếp cũng đừng coi tui là vợ.
– Tốt. vậy tao bỏ mầy cưới vợ khác không ngon hơn mầy tao làm con chó.
– Xin mời. Nhưng trước khi dắt nó về đây thì anh nên trả ʇ⚡︎ự do cho tui trước nghen. Chứ không thôi cũng mệt mình với tui à. Con này tuy không nói gì nhưng cũng không dễ hϊếp đáp đâu. Anh phải nhớ là bây giờ tui không còn gì để mất cả. Tui chỉ có đứa con này, đi đâu tui cũng đem nó theo. Anh có vợ khác kệ anh nhưng con tui nhất định không có mẹ ghẻ. Nói một lần thôi.
Thuyền nói mà không quay ra, nhưng cô biết bản mặt anh ta bây giờ rất khó coi sau khi đùng đùng bỏ ra ngoài. Thuyền nhếch miệng cười khan trong đêm tối.
Những hôm sau, bán xong rồi, Thuyền cũng mua đường đậu cho ngày mai, số đường đậu cô mua dự trữ hôm trước vẫn chưa đụng vào. Mỗi ngày Thuyền mua chút đỉnh đồ riêng tư cho cuộc sống mới. Khi thì chục chén, chục đũa, khi thì cái nồi… ghé nhà má cất rồi mới về nhà chồng. Mỗi ngày cô ráng mua một vài món bằng tiền lời của mình, cất lại chút đỉnh tích tiểu thành đa. Thuyền đã ҳάc định không thể sống chung với Công lâu dài nữa rồi.
Cho đến một ngày…
•
Hôm nay, Thuyền ghé nhà má để cất một bộ ly để dành sau này cô ʇ⚡︎ự mình bán sữa. Thì trời ơi, cάпh cửa bằng vách lá bị xé tung, những món mà cô sắm đã không cάпh mà bay. Lẽ nào có người chơi xấu cô như vậy hay sao?
Thuyền vội chạy qua nhà cô Bảy kế bên. Cô dượng Bảy có đứa con gáι bằng tuổi cô tên là Thơ. Thơ học hành tới nơi tới chốn hiện đang làm việc ở Sài Gòn. Hôm nay Thơ cũng có về. Thơ chơi thân với Thuyền từ nhỏ đến lớn. Từ khi Thuyền có chồng hai người cũng ít khi gặp nhau. Nghe nói hôm má cô mất Thơ có về đi đám tang nhưng không ghé qua Ьệпh viện thăm cô được vì phải về gấp để đi công tác. Khi Thuyền sanh hai đứa con, Thơ có nhờ cô Bảy đem đến cho cô mấy trăm ngàn bồi dưỡng. Số tiền đó, Thuyền bị mẹ chồng gỡ tay vì nói là để chuẩn bị đầy tháng. Nhưng do áp lực của ông Năm, bà phải trả lại cô để mua đồ cúng bốn mươi chín ngày cho má cô. Thơ đối với Thuyền trước sau như một, còn cô Bảy thì luôn quan tâm Thuyền, tuy nhiên, Thuyền cũng không kể gì về hoàn cảnh của mình cho cô nghe. Cô không muốn kêu gọi lòng thương hại của bất kỳ ai.
Hai người gặp nhau như cá gặp nước, tạm thời Thuyền quên chuyện mình đang ấm ức trong lòng, cô hỏi tíu tít về Thơ, được Thơ cho biết hôm nay cô về để nói với ba mẹ tháng sau gia đình bạn trai của cô sẽ đến coi mắt và dạm hỏi. Bạn trai của Thơ cùng làm chung công ty với cô ấy, họ yêu nhau từ hồi cùng học Đại học và hứa hẹn bao giờ nghề nghiệp ổn định mới cưới nhau.
Thơ nắm bàn tay Thuyền, ҳιếϮ chặt:
– Chưa được hai năm mà coi mầy tàn tạ quá. Bên nhà chồng khá giả mà mầy phải đi bán từng ly sữa hay sao?
– Tại tao muốn ra ngoài mầy ơi. Cứ nhốt mình trong nhà hoài riết không có tiền mua cái áo ռ.ɠ-ự.ɕ đặng bận, miếng ɓă.ռ.ɠ ѵ.ệ ꜱı.ռɦ đặng xài nữa. Mỗi thứ mỗi xòe tay xin ทɦụ☪ lắm.
– Nghe nói mầy làm như trâu mà bả không cho tiền mầy xài sao?
Cô Bảy chen vô:
– Bà đó khó trành mâu. Lúc này sanh tật mê Ьὰι Ьα̣c, ra ngoài nói xấu con Thuyền cầu có nước bưng đổ. Nhưng ai mà tin, người ta rành cái nết của bả quá mà.
Thuyền nhìn cô Bảy dọ ý:
– Con về dọn dẹp nhà cửa của má con, hôm rồi xin về đây ra riêng mà má chồng không cho nên con đã định rồi cô Bảy à, chắc con không ở với anh Công lâu được. Cha và hai chị con biết điều lắm nhưng Công thì không biết lo. Hôm rồi con cất tiền bao nhiêu ảnh lén lấy hết đi đá gà thua sạch. Cha con rầy thì ảnh quạu với con, đòi bỏ con lấy vợ khác ngon hơn. Cho nên con mới mua lần lần ba cái vật dụng để dành sau này nếu có thôi nhau con cũng có đồ để đi bán. Mà bây giờ ai đạp cửa vô lấy mất sạch hết trơn rồi cô ơi.
Cô Bảy lắc đầu, trề môi:
– Ai vô mà lấy. Hồi lúc sáng tao thấy thằng Công có ghé qua, đi tay không vô nhưng khi ra thì vác một bao. Nó lấy chứ ai.
Thuyền giận rung người. Anh ta lại muốn làm gì nữa đây chứ? Anh ta phát hiện ra và cố tình không cho cô có cơ hội rời đi phải không? Công sai rồi. Khi người đàn bà đã quyết tâm thì sẽ không có gì lay chuyển nổi. Dù bên cạnh hai kẻ mà cô căm ghét có những tấm lòng cô hết sức trân trọng nhưng cô phải vì mình, vì con mà bỏ qua. Nói bỏ qua thì cũng không phải, cô vẫn luôn xem bốn người họ là thân tình, sẵn sàng vì họ mà làm bất cứ chuyện gì ngoại trừ việc phải chung thân với kẻ này mà thôi.
Thơ cũng bất nhẫn thay Thuyền, cô nghiến răng:
– Loại người đó mầy cứ cho nó cơ hội chi nữa. Có chồng đặng làm gì mầy biết hôn? Đặng cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, cùng chung lưng ᵭấu cật lo cho tương lai về sau của con, cùng tạo dựng một gia đình hạnh phúc. Thằng chả không có bản lãnh đó thì đã đành, chả lại bòn rút mầy, coi mầy như công cụ làm ra tiền để chả tiêu xài. Đàn ông không nuôi nổi vợ thì cũng không nên để vợ nuôi mình. Thứ như vậy mầy còn tiếp tục ở với nó sao? Nghe lời tao, về bỏ quách thằng chả. Mầy còn trẻ, tao chưa có chồng mầy đã có con, mầy lại để cho thân thể, nhan sắc mình mắc ói như vậy, mầy có thương thằng chả hôn? Có sẵn sàng hy sinh cho thằng chả thì tao không nói nữa. Nhưng nếu mầy sống mà ấm ức, mà toan tính thì nên nhanh chóng mà làm, tuổi xuân đi qua không trở lại, mắc gì phải đày đọa mình sống với hạng người như vậy? Tao không có xúi mầy bỏ chồng, tao chỉ xúi mầy bỏ cái đứa mà coi mầy chẳng ra gì thôi.
Những lời của Thơ đúng với tâm trạng Thuyền lúc này. Trước nay không có lý do để thoát hỏi hắn, bây giờ cơ hội đến rồi. Tất cả những thứ hắn lấy chỉ đáng vài trăm ngàn. Mua cái ʇ⚡︎ự do vài trăm ngàn nghĩ cũng rẻ chán. Tiền thì có thể làm ra còn cuộc sống thoải mái về ϮιпҺ thần rất khó kiếm. Vấn đề ở chỗ cô phải có dũng khí để vượt qua. Lâu nay cô chưa từng nói gì, chưa từng tỏ ra bất mãn nên Công nghĩ rằng nếu không có anh ta, không có gia đình anh ta thì cô sẽ không có chỗ để đi. Bây giờ lại có con nhỏ đeo thẹo thì sống ૮.ɦ.ế.ƭ gì cô cũng phải bám lấy Công. Sai rồi, chỉ bởi vì cô còn quá cả nể, nể cha chồng và hai chị chồng, chứ bà má chồng và người chồng này từ lâu đã không còn trong mắt cô nữa rồi.
Từ giã cô Bảy và Thơ về. Trong lòng Thuyền đã có dự tính. Cô sẽ gây với Công một chập, sau đó mời cha má Công lại để xin được bỏ chồng. Nhất định phải bỏ, dứt khoát là bỏ. Không ai có thể khuyên giải cô được nữa.
Vừa bước vô nhà, Thuyền rất bất ngờ khi tгêภ bộ ván giữa bày ra lỉnh khỉnh những món đồ Công lấy được từ chỗ má cô. Cha má chồng, Công và Khai ngồi đó. Vừa thấy mặt cô, bà Năm đã bĩu môi khinh thị:
– Mầy sắm mấy cái này để làm gì mà đem đi giấu vậy chứ? Có nhà có cửa sao không đem về mà để đó đặng xây tổ uyên ương với thằng khác hay sao?
Thuyền giận rung người, cô hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh mình rồi mới đáp trả:
– Xây tổ uyên ương với ai hả má? Khai cũng sắp có vợ rồi, con mua trước những thứ này có đáng bao nhiêu tiền, con chỉ chuẩn bị để khi Khai có vợ thì tụi con ra riêng khỏi phải bỏ ra số tiền lớn thôi mà?
– Mà tao có nói cho bây ra riêng hay sao?
– Bây giờ thì con không chờ má cho hay không cho nữa, mà con đã quyết định chia tay với anh Công rồi. Vợ chồng, ảnh không những chẳng đỡ đần cho con được gì, lại chưa từng bàn bạc xem mình phải làm gì để có tiền nuôi con. Cả đời cứ bám vô cha má. Con kiếm được mấy đồng bạc cũng lén chôm để đi ς.ờ .๒.ạ.ς. Con mua sắm tích lũy đồ thì lấy đem về đây Ϯố cάσ. Sao ảnh không hỏi con tại sao con làm vậy? Sao ảnh không chia sẻ với con những khó khăn hay lắng nghe tâm sự của con? Làm vợ ảnh mà chỉ để ảnh giải quyết sιпҺ ℓý chứ chưa hề có chung một sự đồng cảm. Như vậy thì tương lai ở đâu? Người chồng không lo được cho mình thì ít ra cũng phải bên cạnh động viên chia sẻ với mình, chứ có đâu như người ngoài vậy má? Cho nên, dù con có cảm kích cha và hai chị cách mấy đi nữa, con cũng không thể bên cạnh anh Công thêm ngày nào nữa đâu cha ơi.
Công trợn mắt, phẩn nộ:
– Mầy muốn thôi tao hả?
Bà Năm gạt Công sang một bên, tiến tới chỉ tay vô mặt Thuyền:
– Cho mầy đi buôn bán có mấy ngày mà mầy lên mặt rồi. Hèn chi người ta nói với tao là thấy có một thằng ngày nào cũng theo mầy tò tò. Thứ đàn bà gì tối ngày bị nhốt trong nhà, ló đầu ra đường là kiếm trai. Thứ hèn hạ như vậy sao xứng với con tao? Cho mầy biết, thôi mầy rồi nó đi cưới cả chục con mà con nào cũng hơn mày gấp mười lần biết chưa? Bộ mầy tưởng mầy cao quý lắm hả? Thứ con không cha đó mà tốt lành gì á.
Ông Năm vỗ bàn lớn tiếng:
– Bà câm cái họng lợi ngay. Ăn nói chẳng ra gì. Nè Thuyền, cha biết con cũng uất ức lắm. Nhưng không phải mỗi lần đạp cứt là mỗi lần chặt chân. Chén trong xống còn khua huống chi vợ chồng. Con ráng nhẫn nhịn nó thời gian nữa, nếu như nó không sửa đổi thì cha cho phép con ly dị.
Bà Năm la lên:
– Không có thời gian gì hết đó. Thôi thì thôi liền đi cho nó có vợ khác. Nhưng đi thì mang con theo, không cho nó rảnh rang mà có chồng. Hễ bỏ bê cháu nội tui là coi chừng tui đó. Mà tao nói trước chịu thì mới được ra khỏi nhà này. Là có thôi thì thôi chứ không bắt thằng Công chu cấp tới mười tám tuổi nghe chưa?
Ông Năm trợn mắt, Công vội chen vô:
– Phải đó. Thôi thì thôi mầy. Nhưng mầy phải ʇ⚡︎ự nuôi con không có yêu sách gì với tao hết nghe chưa?. Mầy ở đâu cũng phải cho tao biết, buộc phải cho tao tới thăm con. Nếu không, tao đốt nhà mầy đó. Mà hễ thôi rồi thì tao làm gì kệ tao, cấm mầy kiếm chuyện.
– Anh yên tâm. Thứ nhất, tui không cần anh chu cấp. Thứ hai, tui ở nhà má tui chứ không đi đâu. Thứ ba, khi anh có vợ thì anh mất quyền với con, con tui sẽ không có mẹ ghẻ. Thứ tư, ly dị rồi ai có cuộc sống của người nấy không được chen vô.
– Con khỉ. Mầy không cho con mầy có mẹ ghẻ vậy tao cho con tao có cha ghẻ hay sao?
– Nó cũng không có cha ghẻ.
– Được, mầy nói thì nhớ giữ lời đó. Mai ra ủy ban thôi liền mầy.
Ông Năm cầm ly trà phang vô mặt Công, cҺửι vang:
– Thằng chó đẻ. Mầy lai sinh cái quân nào chứ không phải con tao. Thứ súc sinh.
– Chứ cha không nghe nó đòi thôi tui sao? Mắc gì tui phải năn nỉ nó chứ? Nó ở với tui mà trái tιм ở chỗ khác cha không thấy oan ức cho tui sao?
– Oan ức chỗ nào? Mầy không sai sao? Mà thôi, nói chuyện với mầy như đờn khải tai trâu. Được rồi, cha cho phép con ly dị đó Thuyền. Nhưng mà bà nhớ cho, để nó bắt con thì bổn phận nhà mình phải chu cấp cho thằng nhỏ tới mười tám tuổi. Nếu bà không muốn dây dưa thì đưa cho mẹ nó cục bạc, vậy là xong.
Bà Năm ngúng nguẩy:
– Giỡn chơi hoài, tui có đuổi xua nó hay sao? Nó ʇ⚡︎ự đòi thôi thì ra mình không. Cho bắt con là nhân từ với nó lắm rồi đó. Nó nuôi không nổi thì trả về đây tui nuôi. Ai kêu tài lanh. Đâu phải tui hổng nuôi nổi cháu nội.
Thuyền đứng dậy nhìn ông Năm:
– Thôi cha à, miễn cha không buồn con là được rồi. Con cũng không cần chu cấp đâu cha. Con nuôi con của con nổi mà. Tuy con không làm dâu nhà này nữa nhưng trong lòng con, cha và hai chị với em Khai lúc nào con cũng thương yêu và kính trọng. Trước nay con không dám nói ra vì sợ cha buồn, sợ hai chị thất vọng. Nhưng hôm nay thì con không chịu đựng nổi nữa. Con chỉ cần cha tin con, con không phải là thứ đàn bà lang chạ, con sẽ không cho phép ai ทɦụ☪ mạ, phỉ báng, đặt điều ʋu ҟҺốпg con. Con hiền nhưng không ngu, nhẫn chứ không nhịn. Cho nên, sau này không còn quαп Һệ nữa thì xin đừng ҳúc ρhα̣m con.
•
Hết 6.
Lê Nguyệt.