Đứng giữa hai bờ đen trắng 1
(10.10.2023).
1.
Hội chống hai bàn tay lên bàn che khuôn mặt mình, trong lòng rối bời, buồn sao là buồn.
Nghĩ mà thương cho đứa em dâu. Nó cũng đã đủ khổ rồi, đã chịu đựng quá nhiều rồi. Cũng phải đến lúc vùng lên mà ʇ⚡︎ự giải phóng mình thôi.
Thân là chị lớn trong gia đình có bốn người con. Hội là chị Hai, Thoại là chị Ba, thằng Công thứ tư và thằng Khai là Út. Thoại có chồng sau Hội ba năm và bây giờ cũng đã có hai con. Hai chị em gáι hạnh phúc đề huề, còn lại hai thằng em trai sao lúc nào cũng là mối bận tâm của cha má và chị như vậy thật không hiểu nổi.
Cùng lớn lên một môi trường giáo dục như nhau, mà Hội và Thoại đều ngoan hiền, học hành tới nơi tới chốn. Hội là giáo viên cấp hai, Thoại làm việc ở ngân hàng nhà nước. Vậy mà hai thằng em được cha má cưng chìu như trứng mỏng lại học không hết cấp hai, không có nghề nghiệp gì ổn định. Đã đến tuổi lấy vợ mà cứ lông bông suốt. Không làm gì ra tiền cứ mãi trông chờ vào cha mẹ, thật là vô dụng và không có tiền đồ.
Cha má chị khá giả, đất đai bề bề, thu nhập hàng tháng xài dư dật. Có lẽ vì vậy mà hai đứa nó ỷ lại, trông chờ, ngửa tay xin tiền cha má mà chơi bời hưởng lạc. Nhưng cũng không đúng. Tụi nó có giao du kết bè kết phái gì đâu. Cũng không ăn nhậu bê tha đàng đ.ɨế๓, vậy thì hai đứa nó làm gì mà nhìn chẳng vừa mắt vậy chứ?
Đầu tiên là thằng Công.
Nó hai mươi hai tuổi rồi, quen biết với một đứa con gáι nhà cũng không xa mấy nhà cha má chị. Cặp ҳάch ngoài đường đâu mấy tháng mới dẫn về nhà. Thoạt nhìn thấy ʇ⚡︎ự nhiên chị không có cảm tình, hói ý Ba Thoại cũng nói như chị. Nhưng thôi, em mình thương mà, nó thương ai thì cưới cho nó mới hạnh phúc được. Hội biết má mình cũng không dễ dàng gì, lúc trước bà làm dâu cũng trần ai lai khổ chứ không phải chơi. Nhà nội toàn là con trai, anh em thì đoàn kết mà mấy bà dâu lại chẳng ai ưa ai mới ૮.ɦ.ế.ƭ. Khi được ra riêng, năm khi mười họa má mới về thăm nội. Đám tiệc, Tết nhứt cha dắt chị em Hội đi, nói má phải ở nhà trông nhà cho heo cúi gà vịt ăn, trong khi Hội và Thoại đều có thể làm được hết mấy chuyện đó.
Má ngó qua Thuyền thì tỏ thái độ không ưa liền, nhưng mà má coi bộ ngán thằng Công nên chẳng nói gì mà tỏ thái độ dằn mâm xáng chén. Khi Công đưa Thuyền về thì bà cứ cằn nhằn suốt với hai cô con gáι:
– Bản mặt sao mà dị hợm hết sức. Hồi nào cũng đỏ lơ đỏ lưỡng y như câu nói của người xưa: “Gò má hồng hồng muốn chống săn ᴅịcҺ”. Con gáι con đứa gì mà hồi nào cũng cười nhe nguyên hàm răng hổng khép miệng được, nói gì mà nói ríu ra ríu rít suốt không ngừng. Thứ đó cưới về hổng tàn mạc mới lạ.
Thấy má chưa chi mà ác cảm với Thuyền, Hội lo sau này nó khó làm dâu nên vội nói:
– Nó vui vẻ mà má. Cưới con dâu về mặt mày chầm dầm chù ụ má chịu ha? Mà dù sao cũng mới gặp lần đầu, má chịu khó tìm hiểu nó thời gian. Thằng Công thương chắc nó cũng có ưu điểm gì đó. Chứ má coi, Công không có nghề ngỗng gì hết, dân nhà nông mà cũng không giỏi ruộng nương, chỗ đàng hoàng chắc gì người ta chịu gả con. Má tìm hiểu gia đình con đó coi sao đã chứ.
– Tao tìm hiểu rồi. Nó mồ côi cha, nhà chỉ có một mẹ một con mà má nó dở như khúc chồi, tối ngày có mần ra đồng nào đâu, dựa vô mình nó nấu sữa đậu nành gánh đi bán trong xóm. Nó có chồng rồi bả dựa vô đâu? Có phải bòn rút nhà mình hay không?
– Má lo chi xa. Mà nếu như má sợ nó bòn rút thì má đừng cho nó đi buôn bán, bắt hai vợ chồng ra ruộng làm. Cơm nước, chợ búa má lo, thỉnh thoảng cho vợ chồng nó chút đỉnh tiền dằn túi là được. Mà má ơi, ai nuôi con lớn không muốn con mình hạnh phúc, muốn con có nơi có chỗ đàng hoàng. Nó có hiếu với mẹ nó mình còn mừng nữa. Vì con người mà không có hiếu với cha mẹ mình thì mong gì có hiếu với cha mẹ chồng, phải là đồ bỏ đi hay không?
– Vậy là bây ủng hộ thằng Công cưới nó hả?
Ba Thoại dịu dàng nói:
– Nó lớn rồi má. Nó thương ai thì má toại nguyện cho nó đi, sau này hạnh phúc hay đau khổ gì ʇ⚡︎ự nó chịu không trách hờn cha má được. Chứ má muốn cưới vợ cho nó mà vừa ý má chắc gì nó sống được với người ta?
Hai Hội tiếp lời:
– Theo con, cha má nên ρhâп tích thiệt hơn cho Công nó nghe, nếu nó hiểu ra mà buông thì thôi. Bằng như nó vẫn giữ lập trường cưới con này thì má cứ cưới cho nó. Vậy đi má.
Bà Năm làm thinh. Vậy mà cuối cùng đám cưới của Công và Thuyền vẫn diễn ra. Thuyền chính thức về làm dâu nhà Công. Bấy giờ, trong nhà ngoài ông bà Năm ra chỉ còn vợ chồng Công và Khai mười chin tuổi.
Thuyền về làm dâu cũng giỏi dắn siêng năng lắm. Hồi nào cũng bận rộn, giồng áng do một tay cô tưới tắm hoa màu. Bà Năm không để Thuyền đi chợ búa hay rảnh rang mà rong chơi hàng xóm. Hồi nào cũng sắp đặt công việc cho cô làm, đầu tắt mặt tối không hề ngơi tay.
Được cái chồng cưng. Thuyền làm gì cũng có Công theo tò tò để phụ giúp, nhưng như đàn bà, Công chỉ làm những chuyện nhẹ, chuyện nặng để cho Thuyền. Thuyền không có tiền nhưng Công có. Công vô vườn bẻ dừa bán cho nhà, hồi nào cũng ém tiền vài chục dừa về cho vợ mua ɓă.ռ.ɠ ѵ.ệ ꜱı.ռɦ xài hàng tháng. Từ lúc có vợ, Công không đi chơi lê la nữa, nhưng dù cho ở nhà, anh cũng không động tới chuyện giồng áng, để vợ phụ với cha mình.
Lâu lâu Hội, Thoại về cũng giấm giúi cho tiền em dâu. Mỗi khi có tiền, Thuyền năn nỉ chồng xin được về thăm má, vậy là có bao nhiêu, cô trút ra hết cho mẹ mình. Bà Nhường biết con gáι làm dâu cay đắng trăm bề nhưng cũng không dám lên tiếng, cũng không dám tới nhà sui gia vì bà đã bị ghẻ lạnh mấy lần.
Cưới về sáu tháng thì Thuyền có mang. Ông Năm vui mừng vì đây là đứa cháu nội đầu tiên của mình. Ông mới nói với bà:
– Nó chửa nghén rồi, bà bớt giao việc cho nó lợi. Con so phải giữ gìn cẩn thận. Tui ví bà còn khỏe gồng gánh cho con, lỡ có chuyện gì ân hận hổng kịp.
Bà trề môi:
– Xời, ông nói cho quá. Hồi tui có bầu bốn đứa sanh như gà. Cục tác mấy tiếng là lòi đứa con ra. Mà hồi đó tui làm dâu sơn trường chứ bộ như nó giờ sướиɠ cha hay sao? Ông nói nó nghe được nước làm tới.
– Bà làm mẹ chồng mà không nghĩ tới con gáι của mình cũng làm dâu người ta. Nếu tụi nó bị mẹ chồng oằn ҳάch như vậy mà chịu nổi hôn? Chị sui cũng nóng ruột con mình vậy? Ai đời thuở nào thời đại này mà có chồng không được ʇ⚡︎ự do về thăm má mình hay không? Cái gì cũng vừa phải thôi bà ơi, hàng xóm kêu rêu ngóc đầu dậy không nổi đâu.
– Chưa ai nói mà nghe cái giọng ông là thấy ghét rồi. Nó mần bộ tui ở không ha? Cũng cơm dâng nước rót tới họng nó chứ. Có bầu thì sanh, làm gì thấy ghê vậy?
Ông Năm bất lực nhìn vợ. Vậy mà trời cũng thương, Thuyền không bị hành khi cấn thai. Cô vẫn làm quần quật suốt ngày như vậy cho đến khi sanh nở.
Thuyền không được đưa đi Ьệпh viện để sanh mà bà Năm kêu mụ vườn lại đỡ đẻ. Ôi Trời, kinh hoàng chưa? Thuyền sanh không có con mà chỉ có một bọc nước lớn bầy nhầy, khi bà mụ lôi bọc nước đó ra vẫn còn nguyên vẹn, nó lỏng bỏng lợn cợn không có hình hài trẻ nít gì trong đó. Bà Năm kêu trời cả xóm đều nghe và bu lại.. Bà mụ dùng dao cắt đầu bọc bằng da người đó, thì tràn ra ngoài thau một loại nước vàng ối tanh tưởi, ai nghe mùi cũng quay mặt khạc nhổ rồi bỏ về.
Có thể đoán được sau đó Thuyền phải chịu thị phi như thế nào. Cả ngày bà Năm chì chiết cô:
– Cái thứ người gì mà sanh không ra con như thiên hạ? Bộ mầy tưởng mầy là tiên như Âu Cơ sinh ra trăm trứng nở trăm con hay sao? Nhà này thất đức mới cưới nhầm loại dâu như mầy. Mơi mốt ra ngoài lấy quần dơ mà trùm chứ dám dòm mặt ai nữa. Tại dòng giống nhà mầy ăn ở sao đó mới lai sinh ra mầy. Thiệt ทɦụ☪ nhã xấu hổ mà.
Chị em Hội, Thoại về thăm. Bà Năm như được dịp trút giận, ᵭάпҺ phủ đầu liền:
– Hồi đó tao dòm bộ vó là coi không đặng rồi, vậy mà chị em bây cứ đốc xúi tao cưới. Giờ thì tốt rồi đó, cái trứng cũng không có đặng luộc ăn ở đó mà nói tới con.
Hội thấy má mình quá đáng nên nhân dịp không có Công ở nhà mới chen vô can thiệp:
– Má ơi, mợ Tư cũng khổ lắm rồi, má nói chi mấy câu đau lòng như vậy. Ai mà không muốn sanh con đàng hoàng. Nếu đây là nghiệp thì là nghiệp của nhà mình chứ sao lại đổ cho người ta? Mới có đứa cháu đích tôn thì không sanh được, lẽ ra má nên an ủi mợ ấy chứ chì chiết thì có ích lợi gì, chỉ khiến tình cảm vợ chồng nó sứt mẻ mà thôi.
Ông năm cũng nói vô:
– Bà bớt bớt cái miệng lợi. Ai tới bà cũng kêu rêu nó. Chị sui thăm con gáι bà nặng nhẹ người ta. Bữa tui thấy chỉ ra khỏi nhà vừa đi vừa quẹt nước mắt. Bà hổng sợ xóm làng dị nghị hay sao? Bà than hồi đó làm dâu bị má chồng hà khắc lẽ ra bây giờ bà phải thương con dâu mình chứ. Kiểu mẹ chồng như bà thằng Khai ế vợ cho coi nè.
Bà Năm bực bội đá thúng đụng nia:
– Tui làm gì nói gì cũng sai hết trọi đó. Thuở đời nay ai mà có chửa đủ tháng đủ ngày lại sanh ra một bọc nước hôn? Từ cổ chí kim chưa từng thấy à. Bà Âu Cơ sanh ra trứng rồi trứng cũng nở ra con. Nhưng đó là chuyện trong truyền thuyết, biết có thiệt hôn? Thấy ghê quá tui nói hổng được hả? Nó sanh đẻ kiểu này mơi mốt có bầu nữa ai mà dám nuôi đẻ, lỡ sanh ra cái giống quỷ gì rồi sao?
Thoại hét lên:
– Má…
Ông Năm vỗ bàn:
– Vậy bà muốn sao bà nói ra đi. Trả nó về cho mẹ nó phải hôn?
– Trả gì mà trả? Cưới cũng tốn tiền chứ bộ theo không ha? Nhưng nếu mơi mót nó có bầu thì hổng được.
– Hổng được là sao? Vợ chồng có ăn nằm thì có bầu chứ sao? Bà cấm được ha?
Hội bất bình:
– Cũng do lúc mợ ấy có bầu má không cho đi Ьệпh viện thăm khám. Bác sĩ người ta coi thai phát triển ra sao. Má cứ bắt đi khám mụ vườn, sanh đẻ cũng mụ vườn. Nếu sanh ở Ьệпh viện, gặp trường hợp này thì mình ém nhẹm ai mà biết. Đàng này má la lên cho cả xóm hay bu lại đen nghịt, rồi cái miệng của bà mụ vườn đi đồn thổi, Ϯộι nghiệp mợ Tư nó chứ má. Nếu con gáι má gặp chuyện xui rủi như vậy thì má làm sao? Bên chồng bạc đãi như vậy má nhịn được hôn?
– Rồi hôm nay gom lợi đặng kể Ϯộι tao đó hả? Cái bọc nước của nó tao làm ra được ha?
– Bởi vậy. Má làm không được, mợ Tư nó cũng làm không được. Sao má không coi như mợ ấy vừa bị xẩy thai mà bồi dưỡng mợ mạnh khỏe lần sau. Nói mấy câu khẩu nghiệp như vậy tụi con làm con nghe cũng khó chịu huống chi người ngoài. Rồi bây giờ mợ ấy ở cữ, má phải cho mở ở cữ bình thường chứ không phải vì mợ không có con mà má coi như mợ chưa từng sanh đẻ. Má ơi, má còn con gáι, để đức lại cho tụi con với má ơi.
Thoại nhìn má mình bằng ánh mắt cầu khẩn:
– Lời nói có thể chữa lành vết thương cũng có thể khiến người ta tổn thương cả đời. Má nghĩ lại đi má.
Bà Năm giận dỗi quay mình bỏ đi:
– Phải rồi, do tao ác mồm ác miệng nên mới không có được cháu nội. Cha bây thì hiền lắm, biết điều lắm, để coi ổng có cháu hay không nghen.
•
Thuyền nằm bên trong, tủi thân rấm rức khóc. Xấu hổ không? Có chứ. Cô rất lấy làm xấu hổ và ทɦụ☪ nhã. Tại sao trong hàng ngàn sản phụ, người ta đều sanh ra con còn riêng cô lại sanh ra gì thế này? Cô không trách má chồng, chỉ là cô thấy chán nản, ngán ngẫm cho cuộc đời của mình. Biết vậy thà cô cứ ở với má mình không cần chồng con chi cả. Tưởng đâu sau khi có chồng rồi, với lời hứa của Công, má cô sẽ yên tâm về con gáι của mình, bà không lo nửa đời sau vì khi vợ chồng cô ra riêng sẽ rước bà về sống chung. Dù hai nhà cách nhau không xa, nhưng má Thuyền không quen biết với gia đình Công, không hiểu gì về tính nết của bà Năm, vô tình đẩy con gáι vào hố sâu ngàn trượng. Nhưng cũng là do cô, cô yêu Công, chấp nhận làm vợ anh kia mà? Có ngờ đâu, khi đã làm vợ anh rồi, cô hoàn toàn mất ʇ⚡︎ự do, tuổi thanh xuân như hoa mới nở khi bước chân vào cái nhà này bỗng chốc rụi tàn.
Hết 1.
Lê Nguyệt.