Đũa mốc chương 2

Tg Nguyễn Thơ
P 2

Gia đình ông bà Hạ thuê 1 chiếc xe 7 chỗ chuẩn bị đi Ninh Bình dạm ngõ hỏi vợ cho Viên.

Hôm ấy, hai bên nội ngoại có 4 người đi cùng 3 mẹ con bà.

Trong lòng bà Hạ vui lắm! Lần cưới Văn và Thuỳ, tuy ở gần nhưng vì đang giận nên bà không muốn đến nhà gáι. Bây giờ cưới con dâu thứ 2, bà đã ưng nó từ khi mới gặp lần đầu nên bà thấy phấn khởi, ngồi ô tô mà không bị say tý nào!

Quãng đường dài xe chạy hơn 3 tiếng đồng hồ mới đến nơi. Xuống xe rồi phải đi bộ 500 mét nữa mới vào đến nhà của Lý.

Cửa xe vừa mở ra, hình ảnh đầu tiên ᵭậρ vào mắt bà Hạ là cάпh đồng cùng với mênh mông sông nước, núi và cây cối chằng chịt, tre pheo rậm rịt 2 bên đường.

Đi hết đoạn đường đất gập ghềnh, sau đó rẽ vào 1 lối nhỏ. Một ngôi nhà thấp bé nằm nép bên các lùm cây mọc lùm xùm.

Tâm trạng của bà Hạ bỗng chùng xuống. Bà càng thất vọng khi nhìn thấy bộ dạng của 2 người ra đón đoàn họ nhà trai. Một người đàn ông có nước da mặt xanh bủng, lưng gù hẳn xuống đi cạnh người phụ nữ gầy gò khắc khổ! Đó là bố mẹ của Lý.

Bên cạnh họ là hai người cô bác bên nội ngoại , đon đả mời khách ngồi.

Bà Hạ đảo mắt nhìn, ngôi nhà hẹp mái thấp lợp ngói đã cũ. Dưới cạnh ban thờ là bộ bàn ghế bằng nhựa, hai bên nhà kê 2 chiếc giường xà cổ đã bạc hết cả màu gỗ.

Mải suy nghĩ, bà giật mình khi có tiếng một người mời bà uống nước. Bà khẽ vâng và ngồi lặng yên.

Mấy hôm ở nhà, bà đã chuẩn bị rất nhiều câu nói để chuyện trò với họ nhà gáι. Vậy mà không hiểu sao giờ đây bà chả nhớ gì hết . Bà kệ cho bác trường đoàn phát biểu, muốn nói gì thì nói.

Xong phần báo cáo lý do, đến phần xin phép 2 bên bàn việc của các cháu. Cuối cùng là lời giới thiệu và cũng là tâm sự của nhà gáι với bên thông gia.

—Bố mẹ Lý có 2 người con gáι. Chị của Lý đã lấy chồng và có con. Cách đây hơn chục năm, bố cháu không may mắc Ьệпh về cột sống. Vì khó khăn cộng với không hiểu biết nên chỉ tự chữa bằng lá cây tại nhà. Đến lúc quá Ьệпh rồi mới đi viện thì đã muộn.

Từ đó tất cả mọi việc lớn bé đều mình mẹ cháu lo. Bây giò cũng đỡ hơn một chút vì cháu Lý đi làm hàng tháng có lương. Báo cáo với các ông các bà là, cháu tuy bé người nhưng được cái nết ngoan. Làm được bao nhiêu tiền là hoàn toàn đem về cho mẹ hết. Đến chiếc xe máy mà cháu cũng chưa có, đi làm thì ở trọ cạnh công ty rồi . Mỗi lần đi hay về là cháu Ьắt xe buýt.

Đến đây bà Hạ như không muốn nghe nữa. Chờ cho câu chuyện tới lúc bớt phần cao trào, bà báo cáo là chúng tôi xin phép về. Mặc dù nhà gáι rất nhiệt tình mời gia đình thông gia ở lại dùng cơm.

Hai họ Ьắt tay rối rít! Bà Hạ khẽ chạm tay từng người rồi bước thật nhanh ra trước.

Ra đến ngoài đường to, cả đoàn vào quán ăn rồi mới về. Bà Hạ mặt nặng đả treo không nói năng gì. Viên hỏi thì bà bảo

— Mẹ say xe, nên mệt!

Rồi bà say xe thật! Bà ngả hẳn người ra sau ghế , 2 thằng con trai ngồi 2 bên thay nhau cầm túi ni non hứng cho bà. Tài thật đấy, lúc đi thì tỉnh thế mà lúc về lại say mềm ra như này! Không hiểu vì sao nữa!

Về đến nhà, bà Hạ không nói không rằng đi nằm luôn.

Hết cơn say xe là bà lại tỉnh như sáo. Mắt cứ mở trừng trừng không tài nào ngủ được. Bà buồn, quá thất vọng về cô con dâu mới.

Nhà bà thế này mà trước đây thằng Văn đã bị bà Bé coi là đũa mốc rồi! Bây giờ thằng Viên con trai bà không phải là mâm son, nhưng con Lý thì chắc chắn nó là đũa mốc! Không sai chút nào.
Mà làm sao nó lại đi yêu một đứa có gia cảnh chán đến thế hử giời? Đã nghèo rồi lại còn phải nuôi báo cô 1 ông bố còng trong nhà nữa.
Nói chung là bà ngán ngẩm, bà không muốn thằng Viên lấy con Lý làm vợ.
Sáng hôm sau bà Hạ dậy sớm, đợi Viên dậy chuẩn bị đi làm thì gọi nói
— Con xem thế nào, chứ mẹ thấy không ổn đầu. Nhà nó như thế lấy về con khổ lây ra. Thời buổi bây giờ con gáι đi làm mà không có nổi cái xe máy. Thế rồi sau này cưới về làm được đồng nào vẫn chỉ lo cho bố mẹ nó hết thì cҺết à? Bây giờ thay đổi cũng vẫn kịp!
Không để cho Viên kịp phản ứng, bà nói tiếp
— Ở gần đây thiếu gì đứa hẳn hoi, mà phải đến tận nơi khỉ ho cò gáy mới tìm được vợ? Nhà ở thì chả khác gì cái lều vịt, bố mẹ nó hơn người ăn mày được 1 nước! Rồi mỗi lần có công việc đường xá xa xôi tốn đủ thứ tiền! Thôi dẹp, coi như mẹ phí mất hơn triệu bạc thuê xe!
Nghe mẹ nói vậy thì Viên nhăn mặt lại. Vốn trước giờ vẫn là đứa mát tính ít nói trong nhà nên cậu chỉ thốt lên một câu

— Mẹ nghĩ lung tung gì thế ? Thôi con đi làm đây.
Nói rồi nó chạy xe vù ra khỏi cổng, để mặc bà Hạ hằn học ngồi trên ghế. Bà quát với theo
— Khoẻ thế tao mặc ҳάc mày!
Lúc này Văn mới dậy, cậu ngồi xuống ghế bên kia nói với mẹ
—Sao mẹ cứ phải nghĩ nhiều nhỉ? Nó lấy ai thì kệ nó, sướng khổ sau này nó chịu. Ngày xưa mẹ cũng cấm con mà có được đâu?
Bà Hạ trừng mắt lên quát
—Nhưng mà mày khác nó khác. Mày nhìn bố mẹ nó với cái lều để ở chưa? Rồi thằng Viên còng lưng mà lo cho nhà nó à? Ngu lắm!
Ông Hạ nghe vậy nhỏ nhẹ nói
— Bà không nên áp đặt mọi việc như thế! Chúng nó lớn cả rồi, thành vợ thành chồng với nhau lúc ấy tự chúng nó biết cách phải làm gì.
Rồi ông đi ra ngoài, mặc cho bà ngồi lải nhải một mình trong nhà. —Mấy bố con nhà này đúng là cùng một giuộc! Đần hết chỗ nói.
Gàn con trai không được, bà Hạ trở nên cáu bẳn, ăn ngủ không yên. Tha hồ cҺửι mắng nó lại không thèm cãi bà mới bực chứ! Nhà con kia thì ở quá xa, có muốn nói vào mặt cho mà biết cũng không nói được. Bà ℓồпg lộn lên quát mắng chồng con vô Ϯộι vạ!
Cuối cùng, Viên vẫn lựa ngày đưa Lý về để chụp ảnh cưới và đăng ký kết hôn. Bữa cơm hôm ấy bà Hạ để mặc cho 2 đứa tự mua vè rồi tự nấu. Bà lầm lỳ không vui vẻ chuyện trò như lần trước . Tới lúc ngồi xuống mâm, mặt bà lạnh như tiền miệng nói chậm rãi
— Đường xá xa xôi thì hôm đón dâu đi ít người, thuê xe bé thôi. Rồi cả việc chụp ảnh cũng thế, nhà không có chỗ treo phóng cái ảnh to đùng để làm gì cho tốn tiền!
Viên nói là những việc này mẹ cứ để kệ chúng con lo.
Lúc này dường như không chịu được nữa bà gắt lên

— Anh chị lo được à? Không nói trước rồi thích làm gì thì làm. Xong việc để đống nợ đấy ai chịu?Tôi lo 1 cái nhà này đã cҺết rồi nhá!
Bà đứng dậy bỏ vào trong. Lý cúi xuống cố mở to mắt để ngăn không cho những giọt nước trào ra ngoài. Ông Hạ thấy vậy giục.
— Thôi ăn đi! Tính bà ấy trước giờ vẫn thế! Rồi lại đâu vào đấy thôi.
Lý khẽ vâng! Nhưng làm sao mà nuốt nổi đây? Mẹ chồng quăng đũa đứng lên, mình là dâu mới sao dám ngồi ăn tiếp?
Thế rồi chẳng còn ai muốn ngồi ăn nữa, vợ chồng Văn bỏ vào phòng, ông Hạ lắc đầu bảo hai đứa dọn đi , để lúc khác bố nói chuyện với mẹ.
Ngồi bên đống bát đĩa, Lý tủi thân khóc sụt sịt. Viên tần ngần 1 lúc rồi bảo
— Thôi, dọn nhanh rồi vào nghỉ. Mẹ anh thẳng tính, nhưng không có ác ý gì đâu!
Lý biết mẹ chồng chứng kiến cảnh nhà mình nghèo, bố cô lại ốm đau nên bà thất vọng. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, rằng chuyện này rất có thể sẽ xảy ra. Nhưng sao lúc này cô vẫn cảm thấy đau lòng đến thế!

Trước khi quyết định đến với nhau, Lý đã kể cho Viên biết hoàn cảnh của nhà mình. Và tình yêu chân thành đã dẫn lối để họ lên đôi. Nhưng không biết họ có vượt qua được rào cản lớn này để sống hạnh phúc hay không?
Vợ chồng Văn ở trong phòng cũng có 1 cuộc ᵭấu tranh tư tưởng mới. Thuỳ bàn với Văn xin bố mẹ ra ở riêng. Chứ nhà có thêm em dâu, mẹ thì khó tính như ma em không chịu được! Ở riêng rồi cu Tũn cho đi nhà trẻ, không liên quan gì đến ông bà nữa, đỡ mệt người!
Văn ậm ừ, vì cậu có nói gì thì cuối cùng Thuỳ vẫn là người quyết định mọi việc. Bởi từ khi lấy nhau đến giờ, vợ chồng Văn chủ yếu nhờ vả bên ngoại nhiều.
Bố mẹ Thuỳ vẫn ý định cho con gáι đám đất bên cạnh. Nhưng nói rằng 2 đứa đi làm tiết kiệm tiền, sau này bố mẹ sẽ cho thêm để làm nhà.
Nhưng gần đây cô chứng kiến mẹ chồng thay tính đổi nết, hay cáu gắt cҺửι bới nên muốn ở riêng ngay lúc này.
Mỗi người đang có 1 dự tính chưa kịp thực hiện, đùng một cái ᴅịcҺ covid bùng phát khắp nơi. Viên và Lý đã đăng ký kết hôn nhưng đám cưới đành phải hoãn lại. Lý không về quê được vì các tỉnh đều khoanh vùng cách ly.
Tình thế ngày càng thêm căng thẳng. Vợ chồng Văn làm tại công ty gần nhà thì vẫn bình thường. Nhưng Viên và Lý phải ăn ở tại khu công nghiệp, nếu ai không muốn thì công ty giải quyết nghỉ không lương đến khi tình hình ổn định lại. Và Viên quyết định ở lại làm cùng với Lý.
Gần hai tháng Viên chưa được về nhà. Bà Hạ luôn miệng nhắc

— Rồi làm được đồng nào con Lý nó lại cuỗm hết thôi! Nhà như thế nó mà không tìm cách lấy tiền của thằng Viên có mà lạ! Dốt nát mà không biết đường giữ, thằng này về đây nó cҺết với tôi!
Hôm nào gọi điện bà cũng nhắc
— Lĩnh lương thì chuyển vào tài khoản của anh cơ, để nó đi rút đưa cho mẹ!
Viên nói, —Vì ở tại công ty nên tốn kém hơn. Tiền ăn, tiền điện, tiền nước mình phải lo. Ở thành phố đang lúc cách ly biệt lập nên thực phẩm cái gì cũng đắt. Chỉ còn lại ít thôi con sẽ gửi sau!
Bà Hạ khuỳnh tay, mặt đỏ lên.
— Tôi biết ngay mà, chắc con kia nó moi hết rồi ! Trước giờ có khi nào nó dám cãi tôi đâu. Chưa gì đã thế này, rồi sau nó để vợ lên đầu mà đội!
Thế rồi khu vực nhà bà bỗng lây lan thành ổ ᴅịcҺ lớn. Tất cả mọi nhà đều Ьắt buộc phải đóng cửa. Các ngõ ngách, đường to nhỏ đều bị lập chốt không cho lưu thông xe cộ. Ai có nhu cầu mua lương thực, thực phẩm và Ϯhυốc men thì gọi điện, tổ công tác phòng chống ᴅịcҺ sẽ cử nhân viên mang tới tận cổng nhà. Lúc ấy người nhà ra lấy và thanh toán tiền. Tất cả đều phải đeo khẩu trang và không tiếp xúc trực tiếp.
Bà Hạ quanh quẩn trong nhà càng điên cái đầu! Bà không quan tâm 2 đứa con ở ngoài kia có bị nhiễm covid hay không, mà chỉ lo 1 điều thằng con trai đần độn bị đứa con dâu chưa cưới nó moi hết sạch tiền.
Sau những ngày đó, tình hình ổn định dần và các chốt đã được tháo dỡ. Công nhân đi lại làm việc tự do như trước. Nhưng nhà nước vẫn khuyến cáo phải cảnh giác và hạn chế tập trung nơi đông người. Cho nên đám cưới vẫn chưa tổ chức được.
Viên xin phép bố mẹ 2 bên đưa Lý về nhà ở, vì chúng con đã đăng ký kết hôn rồi. Chờ ổn định sẽ tổ chức báo hỷ sau.
Thế là Viên cùng với Lý dọn đồ từ khu trọ về ở hẳn nhà bố mẹ Viên.
Vì làm khác ca nhau nên 2 đứa tập trung tiền mua chiếc xe cũ cho Lý đi làm. Bà Hạ tức tối đay nghiến với chồng

— Đấy, ông thấy chưa? Tôi đã nói thì cấm bao giờ sai! Chưa gì nó đã cho tiền con kia mua xe rồi! Sau này nó đào cả cột nhà đem cho chắc?
Nghe dù mệt mỏi nhưng đã quen với giọng điệu của bà, nên ông chả thèm Ьắt lời. Ông nghĩ, cứ lặng im là quốc sách. Thế cho yên cửa yên nhà!
Cả gia đình mỗi người một việc. Những hôm làm ca ngày, tối về đến nhà là Lý vội vàng vào bếp xem cơm đã cắm chưa. Rồi quét sân, dọn dẹp đủ mọi thứ. Cả nhà về đông đủ thì lại mê mẩn dọn cơm. Ăn xong một mình lại dọn rửa bát đĩa nồi niêu gọn gàng rồi mới đi tắm.
Chả mấy khi thấy Thuỳ phải làm bất cứ 1 việc gì trong nhà. Vì ở gần nên ngày son rỗi cô hay lỉnh sang bên mẹ đẻ. Bây giờ thì cứ ôm cu Tũn vào phòng thế là xong. Moi việc trước đây đã có chú Viên, bây giờ có thêm Lý chịu khó nữa, làm gì còn việc cho cô làm cơ chứ !
Còn Lý thì trước kia ở nhà trọ , sau buổi làm ca đêm là lăn ra ngủ 1 mạch. Tỉnh dậy khi nào thì đi nấu ăn khi đó, nghỉ ngơi 1 chút đến giờ lại tiếp tục vào ca. Nay về nhà chồng cô không dám nằm ngủ. Viên nhắc vợ
— Ngủ đi tối còn đi làm!
Lý ngại mẹ chồng nhưng buồn ngủ quá đành vào giường nằm. Cô đang chập chờn thì nghe bà Hạ đuổi gà cҺửι chó ầm ầm
— Loại vô tích sự! Có đám rau mới mọc mà ra phá hết của tao rồi. Đúng là tốn công nuôi cái lũ chả ra cái gì !
Lát sau tiếng gậy ᵭậρ vào tường rào, tiếng chó sủa gà kêu ran rỉ ngoài vườn.Tiếng rễ khua ngoài sân, tiếng liếc con dao vào chum nước kêu ang ang làm cô không dám chợp mắt.

N.T
(Còn nữa)

Bài viết khác

Đôi vành tαi – Xúc động câu chuyện về tình mẫu tử thiêng liêng và ấm áp

Người mẹ hạnh ρhúc hỏi bác sĩ sαu khi tỉnh dậy: “Tôi có thể nhìn con được không?”. Bác sĩ đặt đứα trẻ bên cạnh mẹ… Người mẹ nhẹ nhàng mở các nếρ khăn để nhìn khuôn mặt nhỏ bé, chợt người mẹ kinh hoàng…Bác sĩ vội quαy nhìn rα cửα sổ… Đứα bé sinh […]

Giàu có và nhân cách – Câu chuyện đời sâu sắc đáng để suy ngẫm

T/g: Vũ Trọng Thể – Alo! Mời anh ra quán Thiên nhiên uống cà phê với em.- Nghe điện thoại của một chú em, tôi nghĩ chắc lại có việc gì quan trọng chú ta muốn đàm đạo đây. Thoại kém tôi 4 tuổi, gia đinh chú ta lâu nay vẵn coi tôi như người […]

Dù xấu hay tốt ổng cũng là cha của mình – Chuyện nhân văn

Sáng nay một bệnh nhân nam 50 tuổi, làm ruộng đến khám bệnh xin thử mỗi đường huyết. Mình mới hỏi : – Sao chú muốn thử đường huyết? – Vì tôi sụt cân nhanh, người ta nói do bệnh tiểu đường. – Đã bỏ công từ quê lên đây, sao chú không khám tổng […]