Đứa con rơi 3

Tác giả: Phạm Xuân

Từ hôm đó, Nhân trở thành một con người khác hẵn. Nó trở nên lầm lầm lì lì, chẳng mấy khi bắt gặp nụ cười tгêภ môi nó. Bà Hạ cũng nhận ra sự thay đổi của con, nhưng bà cứ nghĩ đó là do tuổi dậy thì của con, rồi một thời gian nữa thằng bé sẽ bình thường trở lại. Bà không hề biết những sóng gió đang cuộn trào trong lòng con trai.

Hôm cô Yến cùng đội tuyển bóng bàn của trường về, Nhân có gặp. Nhưng khi Nhân hỏi cô đã nói gì về nó trong một tiết dạy Văn thì cô lảng tránh cái nhìn của nó rồi bảo:

-Cô có nói gì về em đâu, sao em lại hỏi cô như vậy?
Nhân giận dữ:
-Cô ạ, cô không biết gì về em và nhân thân của em, sao cô lại đưa em ra làm đề tài đàm tiếu của mọi người như vậy? Cho dù em không phải là con mẹ em, cô cũng không có quyền nói ra.
Mặt cô Yến đỏ lên:
-Cô không nói gì hết, em hiểu lầm rồi!
Nhân cãi:

-Hiểu lầm à? Cô nói em hiểu lầm à? Cả lớp 12B đều nói là cô đac giảng như thế.

Mặt cô Yến hơi tái đi, cô nói khẽ;
-Cô không hiểu em đang nói gì. Đừng sinh sự với cô. Cô có giờ lên lớp rồi, em đừng làm phiền cô nữa.
Nói xong, cô Yến quày quả bước đi. Nhân nhìn theo bóng cô, người đã đưa ra những phát ngôn làm nó sống dở ૮.ɦ.ế.ƭ dở như bây giờ. Một vài đứa bạn ở lớp 12B đã kể lại cho Nhân biết, trong tiết Văn gần đây, cô Yến đã cho chúng nó biết Nhân là đứa con rơi, được bà Hạ nhặt mang về nuôi từ khi còn đỏ hỏn. Vậy mà bây giờ, khi gặp mặt Nhân, cô Yến lại chối bay chối biến như vậy. Cô Yến đâu có biết ba từ “đứa con rơi” mà cô đã nói như lưỡi dao khoét vào lòng Nhân một vết thương đau đớn. Nhân là đứa bé bị ba mẹ ruột bỏ rơi ư? Có thể nào lại như thế? Chẳng lẽ người mà Nhân gọi mẹ mười mấy năm nay chỉ là người xa lạ không cùng dòng ɱ.á.-ύ sao? Nhân không tin, cũng không muốn tin như vậy đâu.

Từ những ngày còn bé, mặc dù nhà chỉ có hai mẹ con, Nhân cũng không hề thấy thiệt thòi vì bà Hạ vừa là mẹ cũng là ba của Nhân. Khi Nhân hỏi mẹ về ba thì mẹ đều chỉ tay lên tấm ảnh người đàn ông tгêภ bàn thờ và bảo:
-Ba con đấy, lúc nào ba cũng ở bên cạnh mẹ con mình.
Nhân đã không ít lần lắc đầu:
-Con thích ba ở bên ngoài kia!
Bà Hạ hơi ngạc nhiên:
-Bên ngoài là sao hả con?

Nhân suy nghĩ mãi, cuối cùng nó nói:

-Là ba giống như ba bạn An, hay là giống mẹ vậy, ba có thể cùng chơi với con, cùng ăn, cùng ngủ với con. Con không thích ba chỉ ngồi tгêภ đó!
Bà Hạ chỉ còn buồn bã thở dài, ôm Nhân vào lòng, hứa hẹn:
-Rồi ba sẽ về với mẹ con mình, con ạ!
Không phải không có lúc Nhân đã từng thèm thuồng nhìn chú Tân nhà bên làm đồ chơi cho con trai, hoặc chú Nghĩa thì lúc nào cũng đèo bé Hải đến trường, nhưng tình yêu và sự chăm sóc của bà Hạ đã làm Nhân cũng dần quen với chuyện thiếu vắng người ba của mình.
Hồi Nhân còn học lớp một, không ít các bạn trong lớp gọi Nhân là con hoang. Nhân không hiểu con hoang là gì, Nhân ngây thơ về hỏi mẹ. Mẹ đã ôm Nhân rồi bảo:
-Con là con của ba mẹ. Bạn nào nói thế là do bạn không biết, con đừng để ý làm gì!

Năm học sau, bà Hạ đã xin chuyển trường cho Nhân. Bà cũng không ở lại khu tập thể của Ьệпh viện nữa, mà chuyển về quê sống, dù nơi ở mới xa Ьệпh viện đến bảy, tám cây số, nhưng ở đây thời gian đầu, hầu như người ta không biết mẹ con Nhân là ai. Về sau, bà Hạ lại xin chuyển Ьệпh viện để được gần nhà, có điều kiện chăm sóc Nhân tốt hơn.
Nhưng khi Nhân đã lớn khôn hơn, thì nó đã ngờ ngợ đoán ra người trong ảnh thờ không phải là ba nó. Bác ấy là chồng mẹ nhưng đã mất trước khi nó ra đời gần mười năm. Hèn gì Nhân thấy mẹ chỉ hay dẫn Nhân đi thăm bà ngoại, ít đến bên nội và ông bà nội cũng chẳng mấy khi mặn mà với mẹ con Nhân. Nhân đoán sau khi chồng mẹ quα ᵭờι, có lẽ mẹ đã qua lại với người đàn ông có vợ nào đó và sinh ra Nhân và rồi vì không muốn xáo trộn hạnh phúc gia đình người ta mà mẹ đã một mình nuôi Nhân khôn lớn nên người. Nhân rất muốn biết ai là ba của Nhân, vì sao ông ấy lại bỏ Nhân trong suốt cả một thời gian dài không một lần đến thăm. Hay là ông ấy không biết sự hiện diện của Nhân tгêภ cõi đời này. Càng nghĩ, Nhân càng thấy thương mẹ nhiều hơn.

Nhưng bây giờ, Nhân thật sự thấy buồn và cô đơn. Nếu đúng như lời cô Yến, thì Nhân chỉ là đứa trẻ được mẹ nhặt về nuôi khi mới lọt lòng, chứ không phải con riêng của mẹ như Nhân đã từng nghĩ. Thì ra Nhân chỉ là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ. Mẹ bây giờ không phải là mẹ ruột của Nhân. Thế ba mẹ Nhân thật ra là ai? Tại sao họ sinh Nhân ra tгêภ cõi đời này rồi lại ruồng bỏ một cách không thương tiếc như vậy? Mười bảy năm qua, có lúc nào họ có day dứt, có ân hận vì đã bỏ rơi núm ruột của mình không. Có lẽ là không, vì có thấy ai tìm kiếm Nhân đâu. Còn mẹ nữa, tại sao mẹ không nói cho Nhân mọi việc. Tại sao sự thật lại nói ra từ miệng một người khác. Lòng Nhân đau nhói như có ai dùng dao đâm vào.

Bà Hạ rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Nhân. Nhìn vẻ mặt cố tỏ ra lạnh lùng của con trai, bà thấy bất an. Trước đây, có chuyện gì ở lớp, Nhân đều về kể hết cho mẹ nghe. Vậy nhưng bây giờ, nó trở lên lầm lì đến xa lạ. Nhân thu mình lại trong cái vỏ ốc kiên cố, không để cho mọi người có thể bước vào cứ địa của nó. Bà Hạ cũng có đôi lần hỏi Nhân về nguyên nhân thay đổi đến kỳ lạ của nó, nhưng thằng bé chỉ lắc đầu:
-Con vẫn bình thường mà mẹ!
Bà Hạ định bụng để hôm nào thằng Sơn đến chơi thì hỏi chuyện nhưng độ rày không thấy Sơn đến học chung với Nhân. Bà Hạ nghĩ hay tụi nhỏ giận hờn gì nhau nên thằng Nhân mới trở nên như vậy. Nếu thế thì chỉ dăm ba bữa, chúng lại làm hòa với nhau ngay, chúng đã từng giận dỗi nhau nhiều lần rồi. Nghĩ thế nhưng bà Hạ vẫn không yên tâm, lần này Nhân có vẻ khác lắm, khác thế nào bà không diễn tả được, nhưng trái tιм người mẹ mách bảo bà là con trai có chuyện. Thanh niên bây giờ nghĩ gì, có lúc bà cũng bàu. Thế hệ bà ngày xưa suy nghĩ đơn giản hơn bây giờ nhiều.

Trong bữa ăn tối nay, mặc dù bà Hạ đã gợi chuyện, Nhân chỉ ậm ừ có ý lảng tránh. Bà Hạ hơi bực, bà định mặc kệ Nhân nhưng nhìn vẻ mặt hốc hác của con, bà lại cầm lòng không đậu. Bà lại thấy xót xa, thấy thương con và không muốn nhìn thấy con buồn. Bây giờ Nhân đã lớn, bà không thể ôm con vào lòng mà ѵυốŧ ѵε an ủi như hồi nó còn bé nhưng với bà, tình thương với con chưa bao giờ vì nguyên nhân gì mà giảm sút. Không hiểu sao Nhân thời gian gần đây Nhân cứ khép kín mình lại. Bà Hạ cảm thấy bất lực, ʇ⚡︎ự nhiên bà không ngăn được những giọt nước mắt buồn bã. Bà vội đưa tay áo tay áo lên chùi vội nhưng Nhân đã kịp nhìn thấy. Nước mắt của bà Hạ hình như ít nhiều đã tác động đến Nhân, làm tan bớt khối băng giá trong lòng do Nhân ʇ⚡︎ự tạo ra. Tuy thế, Nhân cũng chỉ quay mặt đi chứ không nói gì. Điều đó làm bà Hạ càng đau lòng thêm. Nhân thực sự đã thay đổi rồi.

Đến tối, thấy Nhân cứ ngồi bó gối chứ không học bài, làm bài như mọi khi, bà Hạ càng thêm lo lắng. Thật ra, từ sau ngày ẩu đả với mấy đứa học sinh 12B, Nhân đã chểnh mảng học hành nhưng mỗi tối, Nhân vẫn ngồi vào bàn học hí hoáy viết. Bà Hạ vốn là người ít học nên không nhận ra điều gì, nhưng có một lần khi đi ngang qua chỗ con, bà thấy Nhân vẽ hình một con thỏ bị mũi tên đâm xuyên rất kỳ quặt. Khi bà hỏi thì Nhân cười gượng, bảo nó đã học bài xong nên vẽ chơi giải lao. Nhân cười nhưng vẻ mặt lại khó đăm đăm. Bà Hạ bắt đầu nghi ngờ. Bà dò hỏi bạn của Nhân mãi mới được chúng cho biết dạo này sức học của Nhân sút hẵn. Khi bà tìm hỏi lý do, thì chúng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.

Nhân đứng dậy đi về phía giường ngủ, bà Hạ hỏi:
-Tối nay con không học bài à?
Nhân nói dối:
-Con học thuộc hết rồi!

Bà Hạ nhìn vào mắt con:
-Con nói thật đấy chứ?
Tự dưng, Nhân thấy khó chịu. Giọng nó dấm dẵng:
-Mẹ không tin con à? Mẹ tưởng ai cũng nói dối như … mẹ ấy à?

Bà Hạ tái mặt lắp băp:
-Nhân, con nói gì vậy?
Nhân quay mặt đi:
-Con tưởng là mẹ hiểu chứ. Còn nếu mẹ không hiểu thì thôi vậy.
Lần đầu tiên Nhân nói với mẹ bằng giọng điệu đó. Qua giây phút ngỡ ngàng, bà đến ngồi gần Nhân và nắm lấy hai bàn tay con trong tay mình:

-Thời gian gần đây con làm sao vậy Nhân? Có chuyện gì con nói cho mẹ nghe để mẹ còn có thể giúp con.
Nhân nhìn bà Hạ, toan kể lại mọi chuyện đang đè nặng trong lòng nhưng có cái gì vô hình ngăn nó lại. Nhân gào lên:
-Mẹ hãy để cho con yên!
Bà Hạ sững sờ buông tay Nhân ra. Lần đầu tiên sau mười bảy năm sống cùng Nhân, bà Hạ nghe còn kêu một tiếng kêu xé lòng như vậy. Không đừng được, bà Hạ lại ôm Nhân vào lòng như ngày Nhân còn bé dại. Nhân gục đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ mẹ, khóc ngon lành. Những giọt nước mắt tuôn ra phần nào làm dịu bớt nỗi đau trong lòng Nhân. Bà Hạ để yên cho Nhân khóc, bà không nói gì, bà lặng lẽ thở dài.

Đêm đó, cả hai mẹ con bà Hạ đều khó ngủ. Đã khuya lắm, Nhân vẫn còn thấy mẹ trăn trở tгêภ giường. Sau đó, Nhân nghe thấy bước chân mẹ khẽ khàng bước trong đêm tối như sợ tiếng động làm mất giấc ngủ của con. Bà Hạ đâu biết Nhân vẫn còn thức và đang hé mắt nhìn theo bà. Nhân thấy bà Hạ thắp hương lên bàn thờ rồi khấn vái hồi lâu. Giọng nói bà Hạ rất nhỏ nhưng trong đêm tối thanh tịnh, Nhân vẫn nghe rõ một đôi câu “Xin anh sống khôn thác thiêng phù hộ độ trì cho mẹ con em, nhất là thằng Nhân”, “Em thì sao cũng được, chỉ thương con thôi anh ạ”. Tiếng nấc nghẹn, bờ vai bà Hạ rung rung nghiêng nghiêng dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu tгêภ bàn thờ làm Nhân vô cùng ҳúc ᵭộпg, nước mắt chực tràn tгêภ khóe mi. Một lát sau, bà Hạ đến bên giường Nhân, Nhân nhắm chặt mắt lại. Nhưng bà Hạ chỉ dém lại góc màn bị xô lệch dưới đất rồi lại trở về giường của mình.

Nhân lại mở mắt chong chong nhìn lên trần màn. Nhân hiểu tấm lòng của mẹ . Cả cuộc đời mẹ đã hy sinh cho Nhân, cho dù không biết mẹ là mẹ ruột hay mẹ nuôi thì tình thương của mẹ là thật sự. Nếu đúng mẹ là mẹ nuôi, Nhân càng phải yêu thương và kính trọng mẹ hơn. Việc mẹ ruột bỏ rơi Nhân không biết vì nguyên nhân gì, nhưng đâu phải là lỗi của mẹ Hạ. Vậy mà hơn một tháng nay, Nhân đã không nhận ra điều ấy để rồi ħàɲħ ħạ bản thân mình và làm mẹ đau khổ. Nhân muốn chạy đến bên mẹ, ôm chầm lấy mẹ, xin mẹ tha thứ cho lỗi lầm của mình nhưng Nhân vẫn không động đậy được, còn cổ họng như nghẹn lại. Đêm tối đã che dấu những giọt nước mắt ân hận âm thầm lăn tгêภ má Nhân.

(Còn tiếp)
PTX

Bài viết khác

Ảnh Chụp Màn Hình 2021 03 29 Lúc 22.13.14 1
Lγ sữa cuộc đời, một người con dâu tuγệt vời, ít tuổi mà đức hạnh, hiếu nghĩa

Hôm qua vào viện thăm bố người bạn đang điều trị trong Ьệпh viện. Nằm giường kế bên là một ông cụ nhà quê khoảng 80 tuổi đang điều trị mổ khối u ở mắt. Nhìn qua đã thấγ gia cảnh nhà cụ quá nghèo, nhìn tủ đầu giường của bố người bạn cơ man […]

Có một người tên V.Huy – Câu chuyện thú vị đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Hắn tên là V. Huy, thật ɾα tên đầy đủ củα hắn là Nguyễn Phúc Vĩnh Huy, vốn là con cháu giòng họ vuα chúα tɾiều Nguyễn. Bố hắn là giáo sư tiến sĩ, từng chữα Ьệпh cho ông Hồ. Hình minh hoạ Ông nội hắn là Thượng thư bộ Lại tɾong tɾiều vuα gì […]

Con đẻ hay là con nuôi – Câu chuyện cảm động và nhân văn sâu sắc về người mẹ không thể thay thế trên đời

Nó chạy như bαy sαng nhà cô Bảy: – Anh Hoαn là con nuôi củα Mẹ con sαo? Ai nói với cô vậy? – Vì cô là người đỡ đẻ nên cô biết! – Cô nói dối! Nhà con đông αnh chị em sαo lại ρhải nhận con nuôi? Cô không được nói bậy, αnh […]