Đứa con rơi 20

CHƯƠNG 20 (CUỐI)

-Ngày mai anh đã đi rồi, phải không anh?

Tiếng cô gáι nhỏ nhẹ, nghe phảng phất một nỗi buồn không che dấu. Nhân mỉm cười:

-Ừ, ngày mai anh cùng các anh chị em trong đội lên đường vào chi viện cho Sài Gòn!

Thanh Vân thở dài:

-Em cũng xung phong đi đợt này, mà trưởng khoa không đồng ý! Nếu không, em đã được đi cùng anh!

Ngày mai, Nhân sẽ cùng anh chị em trong Đoàn Y, bác sỹ và tình nguyện viên vào Sài Gòn và Đồng Tháp, hỗ trợ công tác phòng chống ᴅịcҺ Covid-19 tгêภ địa bàn hai địa phương này. Vùng Nhân đang sống tuy cũng xảy ra ᴅịcҺ Ьệпh nhưng vẫn trong mức độ kiểm soát được. Chống ᴅịcҺ như chống giặc, không thể chậm trễ được. Bệnh ᴅịcҺ có mức độ lây lan rất nhanh, con số mắc Ьệпh ngày càng tăng, tỷ lệ Ϯử ʋσпg cũng cao. Vì thế, thật lòng Nhân không muốn để Vân cũng cùng đi chống ᴅịcҺ.
Quán cafe thật vắng khách. Các bàn giữ khoảng cách đúng theo quy định, mọi người cũng tránh tiếp xúc nếu không cần thiết. Nhân lấy thìa múc ít đá cho vào ly trà đào và đưa cho Thanh Vân. Nhân cầm ly cafe lên uống một ngụm:
-Em ở nhà cũng đã làm thay công việc của bọn anh rồi. Em là con gáι, đi xa, mà lại đi chống ᴅịcҺ, có những cái không được thuận lợi bằng con trai bọn anh.

Thanh Vân mím môi:
-Nhưng vẫn có mấy chị được tham gia đó thôi.
-Mấy chị đó đều lớn tuổi, có nhiều kinh nghiệm, sẽ hoàn thành nhiệm vụ tốt.
Mắt Thanh Vân long lanh:
-Anh chê em chuyên môm kém phải không?
Nhân hơi luống cuống:
-Anh đâu có chê! Anh chỉ lo cho em, anh nghĩ em ở nhà sẽ tốt hơn.
Thanh Vân khuấy ly trà đào, vẻ mặt đăm chiêu:
-Anh lo cho em, vậy sao anh lại tình nguyện đi ngay đợt đầu?

Nhân cười:
-Anh là thanh niên, trai tráng khỏe mạnh, lại còn ᵭộc thân, anh không tình nguyện sao mà được?
-Nhưng em lo lắm, nếu anh có bề gì làm sao em sống nổi.

Nhân đưa ngón tay đặt lên miệng người yêu:
-Anh cát nhân thiên tướng, con covid không làm gì được anh đâu. Anh cũng đã tiêm phòng ba mũi rồi, em đừng lo!
Rồi Nhân trêu:
-Với lại, em xinh thế, không có anh thì cũng có nhiều anh xếp hàng đợi duyệt.

Thanh Vân chu môi hờn dỗi. Chợt cô nhìn Nhân:
-Sao anh chia tay với chị Thúy vậy?
Đây là lần đầu Thanh Vân hỏi Nhân câu này. Nhân uống thêm một ngụm cafe, cafe ở đây không ngon bằng cafe ở quán Trúc Xinh mà Nhân và Thúy vẫn thường đến uống và hò hẹn. Nhưng ở đây, có người con gáι thật lòng yêu Nhân và Nhân cũng đã đón nhận tình yêu của cô. Nhân xoay xoay chiếc muỗng trong tay:

-Vì bọn anh có duyên mà không có phận.
Giọng Thanh Vân có chút hờn dỗi:
-Có lẽ anh vẫn còn nhớ đến chị ấy?
-Sao em lại nói vậy?
-Thì anh không vừa nói là bọn anh đó sao?

Nhân phì cười:
-Em ghen đấy à?
Mặt Thanh Vân đỏ bừng lên:
-Mắc mớ gì mà em phải ghen?
Thanh Vân đưa tay lên vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa tгêภ trán. Dưới ánh sáng xanh của ngọn đèn né – on, trông cô thanh thoát như một thiên thần nhỏ. Có một cái gì vừa thánh thiện lại vừa nhân hậu toát ra từ đôi mắt mở lớn của cô. Anh nhận ra cô đáng yêu hơn bao giờ hết.

Ánh mắt si mê của Nhân làm Thanh Vân lúng túng. Cô ngập ngừng hỏi:

-Sao anh nhìn em ghê thế?
Nhân nắm lấy tay Thanh Vân. Cô để yên tay mình trong tay anh. Một chút xao xuyến dâng lên trong lòng hai người. Nhân vẫn nhìn Thanh Vân:
-Anh thật là ngốc nghếch!
Thanh Vân ngạc nhiên:

-Sao lại ngốc nghếch?
Nhân gật đầu:
-Phải, lâu nay bên anh có một cô gáι vừa xinh đẹp và vừa nhân hậu thế này mà mãi sau này anh mới nhận ra.
-Có thật vậy không anh?
Nhân không trả lời. Anh đưa tay Thanh Vân áp lên má mình. Nhân cảm nhận được sự ngọt ngào dịu dàng qua bàn tay run run của cô gáι. Thanh Vân hơi bất ngờ trước hành động của Nhân. Cô không biết mình nên làm gì, đón nhận hay từ chối sự âu yếm của Nhân.

Nhân chợt nhìn Thanh Vân:
-Thôi, khuya rồi, chúng mình về thôi em!
-Dạ!
Thanh Vân rút bàn tay về. Cô nhìn quanh, ngoài hai người, quán chỉ còn một người khách lớn tuổi. Chị chủ quán đang ngồi ngáp dài sau quầy. Không thấy có thêm nhân viên phục vụ. Nhân gọi chị đến trả tiền, chị cười:
-Lần sau cô cậu nhớ đến ủng hộ quán nhé!
-Dạ, chị!

Chị chủ quán thở dài:
-Cả tháng nay ế quá, không biết bao giờ mới hết ᴅịcҺ đây? Cứ kéo dài, không biết phải sống sao đây?
Nhân gật đầu:
-Vùng mình cũng tạm gọi là bình yên đấy chị. Những nơi khác, tình hình còn nghiêm trọng hơn.
-Ừ, ngày nào chị cũng xem tгêภ ti vi, sốt cả ruột.

Thanh Vân đứng lên. Nhân cũng đứng lên theo. Cả hai chào chị chủ quán rồi sóng bước ra ngoài. Trời về khuya hơi lạnh. Nhân kéo Thanh Vân sát gần mình, dáng che chở. Thanh Vân tin cậy nép người vào Nhân. Một mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ người con gáι làm Nhân ngây ngất. Thanh Vân ngước mắt lên nhìn người yêu. Đôi mắt cô trong sáng quá, thánh thiện quá và con người cô rất đỗi nhân hậu. Nhân phải ʇ⚡︎ự kiềm chế khát khao muốn có cô trong giây phút này.
Đã đến cổng nhà Thanh Vân. Cô lưu luyến nắm tay Nhân chưa muốn rời đi. Nhân xoay nhẹ bờ vai người yêu. Hai người có chút ngỡ ngàng khi đứng đối diện nhau dưới trăng. Thanh Vân bối rối nhìn xuống nhưng Nhân đã nâng mặt cô lên. Thanh Vân nghe thấy hơi thở ấm nóng của Nhân lướt qua khuôn mặt mình. Cô nhắm mắt, chờ đợi. Nhưng Nhân chỉ hôn lên trán cô. Tự dưng, Thanh Vân bật khóc. Những tiếng khóc nho nhỏ cố nén lại làm vai cô rung lên. Nhân ngạc nhiên không hiểu mình đã làm gì khiến cô đau lòng. Anh rút khăn mùi xoa trong túi áo, nhẹ nhàng lau nước mắt cho người yêu. Nhân dỗ dành:

-Em đừng khóc! Rồi anh sẽ về thôi mà!

Nhân ôm người yêu thật chặt. Anh lại nâng mặt cô lên và lần này là một nụ hôn nồng nàn. Thanh Vân e thẹn đỏ mặt, xoay người ra khỏi ʋòпg tay anh. Trong khi anh còn đang ngơ ngẩn thì cô chợt khiễng chân hôn nhẹ lên má anh rồi chạy nhanh vào nhà. Nhân nhìn theo người yêu, mỉm cười một mình.

Nhân chợt nhận ra, cuộc đời đã không bạc đãi anh. Khi chia tay với mối tình đầu, Nhân đã thất vọng và đau buồn biết bao. Nhưng cάпh cửa này đóng lại thì cάпh cửa khác sẽ được mở ra. Nhân đã tìm được người yêu mình chân thành. Nhân cũng đã thực hiện được ước mơ trở thành bác sỹ của mình. Ngày mai, anh lên đường để thực hiện nghĩa vụ cao cả của người thầy tђยốς, góp chút công sức vào việc phòng chống ᴅịcҺ Ьệпh. Anh thấy bằng lòng với hiện tại và tin tưởng vào tương lai.

Mặc dù trong một góc khuất của lòng mình, thỉnh thoảng vấn đề nguồn cội vẫn làm trái tιм Nhân nhức nhối. Gần hai bảy năm nay, bí mật về ba mẹ ruột Nhân vẫn chưa một lần hé mở. Không một ai đi tìm lại đứa bé đã bị bỏ rơi ở nghĩa trang năm nào. Bà Hạ biết nỗi lòng của con, bà mỉm cười an ủi, cho rằng ông trời đã thương cho sự cô đơn của bà mà đưa Nhân đến trần gian này. Tình thương của bà Hạ đã chữa lành nỗi đau buồn của Nhân. Cuối cùng, Nhân cũng đã nhận ra hạnh phúc chẳng phải ở đâu xa, mà lại gần gũi trong tầm tay của anh, chỉ cần anh thật sự mong muốn và trân trọng là anh có được.

Nhân nhìn lên trời. Tгêภ cao, vầng trăng vẫn diu dàng chiếu những tia sáng trắng xuống mặt đất. Nhân có cảm giác đang trôi bồng bềnh trong ánh trăng…

Phạm Thị Xuân

Bài viết khác

Bữa ăn cuối cùng, câu chuγện nhân văn cách cư xử với mẹ chồng thật ấm lòng

Sau 21 năm chung sống, một ngàγ, tự nhiên vợ của Peter nói với ông: “Anh hãγ mời một ρhụ nữ khác đi ăn tối, xem ρhim. Em γêu anh, nhưng em biết người đó cũng γêu tҺươпg anh và muốn dành thời gian ở bên cạnh anh”. Peter thật bất ngờ khi nghe vợ […]

Làm việc tốt sẽ được đền đáp – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn

Tg: (không thấy ghi tựa đề và tên tác giả) Dịch từ tiếng Nga và đặt tựa đề: Chu Thị Hồng Hạnh. Khi đi ngang qua nhà xác, Kostya nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ phía sau cánh cửa đóng kín. Anh gọi điện báo cảnh sát, nơi đó họ cười nhạo anh, nhưng […]

Nó vẫn thế, người xα lạ nhưng có tình thân, có quαn tâm vẫn hơn một giα ᵭình nhạt nhẽo

Kể từ khi ông Nα dα̂̃n thᾰ̀ng Du về nhὰ thì tɾong nhὰ không khi nὰo ngớt tiếng thở dὰi. Nhiều người cho ɾᾰ̀ng ông giὰ ɾồi, dở người, không có việc gì lὰm nên sinh nông nổi, cố tα̣o cho mình Ьα̣̂n ɾộn Ьᾰ̀ng việc nhα̣̂n một ᵭứα mồ côi lὰm chάu. Còn con […]