Đứa con rơi 2

Tác giả: Phạm Xuân

Tối hôm qua trằn trọc mãi, gần sáng Nhân mới chợp mắt được. Bà Hạ bận dưới bếp không để ý đến điều đó vì mọi hôm Nhân dậy sớm lắm. Đến khi bà Hạ dọn cơm mới phát hiện Nhân còn ngủ. Bà vội đến giường lay gọi con. Nhân cuống cuồng thức giấc, rửa vội mặt mũi rồi thay áo quần đi học, không kịp ăn sáng. May mà khi Nhân bước vào lớp còn kịp.

Nhân hớt hải đến ngồi xuống ghế. Mấy bạn gáι ngồi bàn trước đang chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, thấy Nhân, họ đột nhiên ngừng ngay câu chuyện. Nhân có cảm giác như mọi người đang hướng cái nhìn đầy giễu cợt và lạnh lùng về phía nó. Không lẽ câu chuyện chiều qua lại có thể lan đi nhanh đến thế sao. Sự thật như thế nào, người trong cuộc như nó còn chưa biết, sao người ta vội tin như thế. Nét mặt Nhân trở nên lầm lì. Nhân muốn làm một cái gì đó như ᵭ.ậ..℘ phá hay gây gỗ với ai đó nhưng rồi Nhân cũng chẳng làm gì cả. Nhân bất lực gục đầu xuống bàn.
Sơn đã đến bên cạnh Nhân từ lúc nào không rõ. Sơn là bạn thân nhất của Sơn. Ngày trước, hai đứa vốn ngồi chung một bàn nhưng hễ hai đứa ở cạnh nhau là nói chuyện đến khϊếp nên thầy chủ nhiệm phải tách chúng ra hai bàn khác nhau. Nhìn dáng vẻ của bạn, Sơn không ngăn được tiếng thở dài. Nhân giật mình ngẩng lên. Không để Sơn kịp nói gì, Nhân đã nhăn nhó:
-Gì nữa đây?
Sơn mím môi:
-Câu đó tôi hỏi cậu mới đúng? Cậu làm sao vậy?
Nhân mệt mỏi:
-Cậu không thấy mọi người đang nhìn tôi à?

Sơn ngạc nhiên:
-Có ai nhìn gì đâu? Cậu đúng là khéo tưởng tượng.
Rồi Sơn hạ giọng:
-Thế nào rồi? Chẳng lẽ chúng nó nói … đúng à?
Nhân nổi ҟҺùпg:
-Đúng gì mà đúng chứ? Cậu nói bậy bạ gì vậy?
-Vậy sao mặt cậu khó coi thế?
-Mặt tôi sao lại khó coi?
Hai đứa vừa nói đến đấy thì có tiếng chuông reo báo hiệu giờ học bắt đầu. Sơn nói nhanh:
-Thôi, đến giờ giải lao nói tiếp nhé!

Rồi Sơn đi nhanh đến chỗ của mình.
Thầy Phong bước vào lớp nhưng dường như Nhân không nhìn thấy. Hùng ngồi cạnh phải kéo tay Nhân, Nhân mới lớ ngớ đứng dậy. May mà thầy giáo không để ý. Thầy ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống rồi nhìn qua tất cả học trò một lượt trước khi gọi lên trả bài. Chỉ cần nhìn qua là thầy biết ngay em nào thuộc bài, em nào không. Sáng nay Nhân không học bài, nhưng nó không hề tỏ ra lo lắng. Sau sự việc xảy ra ngày hôm qua, dường như mọi việc đối với Nhân không còn quan trọng nữa.
Thầy gọi lần lượt hai học sinh lên bảng, cả hai đều trả lời đúng câu hỏi của Thầy. Thầy hài lòng ra mặt:

-Các em chịu khó học như vậy là rất tốt. Dù là năm cuối, chúng ta cũng không nên học lệch.
Chợt thầy nhướng mắt lên nhìn Nhân:
-Hôm nay Nhân bị làm sao vậy? Mặt em sao bầm tím thế?
Nhân hơi bối rối:
-Dạ, em không sao ạ!
Thầy im lặng một lúc rồi mới nói:
-Không sao là tốt rồi. Thầy mong các em toàn tâm toàn ý vào việc học, bỏ qua những chuyện khác.

Không biết thầy có biết chuyện ẩu đả của Nhân ngày qua không, nhưng khi nghe thầy nói vậy, mặt Nhân đỏ lên ngượng ngùng. Thầy không nhìn Nhân nữa, thầy quay sang cả lớp:
-Chúng ta cùng học bài mới nhé. Hôm nay, thầy sẽ trình bày cho các em một chuyên đề mới.
Giọng thầy Phong không to lắm nhưng rõ ràng mạch lạc. Mọi hôm, Nhân vẫn thích nghe thầy giảng lắm. Nhưng hôm nay, Nhân thẫn thờ ngồi đó, nhìn lên bảng nhưng không thấy thầy.

Hai tiết học rồi cũng trôi qua. Khi thầy vừa quay lưng bước ra khỏi lớp, Sơn đã tót đến bên Nhân. Sơn hồi hộp nhìn Nhân:
-Cậu đã hỏi mẹ chưa? Mẹ cậu nói sao?
Nhân buồn bã lắc đầu:
-Tôi chưa hỏi, cũng không biết bắt đầu thế nào!
-Ừm, cũng khó thật. Nhưng tôi chắc chắn tụi nó nói bậy. Mẹ cậu thương cậu thế, sao lại có chuyện như tụi nó nói chứ? Tôi chỉ muốn cậu nói với mẹ cậu để bác ấy cho bọn đơm đặt kia một trận.
Nhân trở nên tư lự:

-Nhưng biết hỏi sao bây giờ? Thôi, bỏ qua đi. Tôi chỉ thấy thắc mắc là tôi chẳng có thù hằn gì với tụi nó, sao tụi nó lại dựng chuyện như vậy.
-Tụi lớp mười hai B không có thù hằn gì cậu mà tung tin này lên đâu. Cả lớp mười hai B đều biết chuyện này.
-Ý cậu là có ai nói với chúng nó phải không?
Sơn lảng tránh câu hỏi của Nhân, đưa tay sờ lên vết bầm tгêภ mặt bạn, Nhân tránh qua một bên. Sơn cười cười:
-Mẹ cậu không thắc mắc mấy vết bầm tгêภ mặt cậu à? Còn đau không?
Nhân thở ra:
-Có chứ, nhưng tôi nói bị ngã ở hàng rào nhà cậu.
Sơn tròn mắt:
-Rồi mẹ cậu tin luôn à?
-Chắc là tin!

Rồi Nhân nhìn Sơn:
-Lúc nãy cậu nói thế là ý gì?
-Tôi đã nói gì nhỉ?
Nhân bực tức:
-Cậu đừng vờ vịt nữa, tôi ghét nhất là úp úp mở mở…
Sơn gãi gãi đầu:
-Ừm. Thôi, cũng chẳng có gì phải dấu, cậu biết cũng tốt!
-Nói nhanh đi!
-Tối qua tôi gặp thằng Công, nó nói tụi lớp mười hai B nói sự thật, sao cậu lại ᵭάпҺ tụi nó. Tôi phải truy vấn mãi, nó mới chịu nói tên người đã đưa ra thông tin đó.
Nhân giận dữ:
-Là ai mà ăn nói bậy bạ vậy? Tôi phải cho nó biết tay mới được!

Sơn thì thầm:
-Không phải là đứa nào đâu. Là cô Yến dạy văn đó!
Nhân lắp bắp:
-Cậu nói sao? Là cô Yến à?
-Tôi cũng không tin. Nhưng thằng Công quyết chắc, nó nói chính tai nó đã nghe.

Nhân l*иg lên như con ngựa bất kham:
-Vậy tôi phải đi tìm hỏi cho ra lẽ …
-Cậu đi tìm ai?
-Tìm cô Yến chứ còn ai nữa?
Sơn nắm tay bạn:
-Xin cậu, để sau được không? Chứ giờ đường đột vậy, liệu có nên không?
Nhân bực bội:
-Sao phải để sau? Chuyện quan trọng như vậy mà cậu bảo để sau à? Cậu sợ thì đừng đi theo tôi.
Biết có ngăn cản cũng không được, lại sợ Nhân đi một mình sinh chuyện, Sơn vội bảo:
-Mình sẽ đi với cậu.
Hai đứa cùng đứng lên. Nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông reo lên báo hiệu đã hết giờ chơi. Nhân quay sang Sơn bảo:
-Thôi, cậu ở lại đi, tôi đi một mình cũng được, thầy sắp vào lớp rồi đấy.
Sơn e ngại:
-Ngày mai rồi đi, được không?

Nhân lắc đầu, bước nhanh ra ngoài. Sơn nhìn theo bạn, thở dài.
Nhân đi về phía văn phòng. Các thầy cô đang từ đó đi về lớp họ có giờ dạy. Thầy Phong thấy Nhân dáo dác nhìn quanh, thầy gọi lại và hỏi:
-Em muốn tìm thầy, cô nào à?
-Dạ, em muốn hỏi cô Yến ạ!
Thầy Phong ái ngại nhìn Nhân:
-Em tìm cô Yến có việc gì quan trọng không? Hôm nay, cô Yến cùng đội tuyển của trường tham gia giải bóng bàn do sở tổ chức rồi…
-Thế bao giờ cô Yến mới về vậy ạ?
Thầy Phong ngẫm nghĩ một chút rồi bảo:
-Chắc cũng hai ngày.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của Nhân, Thầy lại hỏi:
-Có chuyện gì gấp hay sao vậy em? Em có muốn gọi điện thoại cho cô Yến không?
Nhân cúi đầu nói khẽ:
-Dạ thôi, em cám ơn thầy. Ít bữa em gặp cô Yến sau ạ!
Thầy Phong nhìn ra sân trường vắng lặng, thầy giục Nhân:
-Em về lớp nhanh lên kìa, quá giờ rồi!
-Dạ!
Nhân chào thầy rồi chạy nhanh về phía lớp. Cô Hồng dạy Anh văn đang đứng viết bài tгêภ bảng, quay lưng về phía học trò. Nhân len lén bước vào, nhưng vừa đến đầu dãy bàn thì đã giật mình vì tiếng gọi của cô:
-Này em kia, sao bây giờ em mới vào lớp?

Nhân lí nhí:
-Em xin lỗi, em đi vệ sinh ạ!
Có tiếng cười khúc khích của một cô học trò nào đó. Cô Hồng nhìn quanh, tiếng cười im bặt. Cô nói với vẻ không bằng lòng:
-Sao em vào lớp mà không chào một tiếng?
Nhân cúi đầu:
-Dạ, em xin lỗi cô!
Cô Hồng gắt:

-Về chỗ đi! Các em bây giờ thật không xem giáo viên ra gì. Chắc tôi phải báo cáo chuyện này cho giáo viên chủ nhiệm và phụ huynh các em.
Nhân không nói gì, lặng lẽ về chỗ ngồi xuống. Hùng ngồi cạnh chìa vở cho Nhân nhưng Nhân lắc đầu. Hùng ái ngại nhìn Nhân rồi lại nhìn lên bảng, chăm chú nghe cô giáo giảng bài…

(Còn tiếp)
PTX

Bài viết khác

Ngong 1
Những điều kì lạ thú vị về loài ngỗng, kể cả google cũng tìm không ra

Đã nhiều năm, con người nuôi Ngỗng trong nhà, giữ nhà…, họ đã đúc kết ra những điều thật lạ…, thật khó giải thích được…? 1.THỨC ĂN: *Ngỗng là loài gia cầm không ăn các loài bò sάϮ, lưỡng cư, côn trùng, tôm cá… Chúng thích nhất ăn cỏ và lúa, hoặc cơm trắng…Ngỗng là […]

Chuyện ngoại tình – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa sâu sắc

Đàn ông đừng có ai tuyên bố là tôi không ngoại tình nhá! Chỉ là chưa có cơ hội hoặc chưa đến thời điểm thôi. Đàn ông mà, ông nào chả thích của lạ, của lạ bằng tạ mỳ chính,…đấy là các cụ vẫn bảo thế. Ông ta cũng chẳng ngoại lệ, bà vợ xinh […]

Nồi cá kho củα mẹ – Câu chuyện tuy ngắn nhưng xúc động và rất ý nghĩα về tình cảm thiêng liêng củα mẹ!

Nhà αnh ở giữα thành ρhố, có máy giặt, tivi, tủ lạnh…, đầy đủ tiện nghi. Cuối tuần αnh dẫn con đi siêu thị chơi, ăn các món ngon, muα quà bánh, đồ chơi…Vậy mà hαi năm rồi αnh lo mải mê kiếm tiền, dαnh lợi, nαy xui khiến sαo chạnh lòng nhớ mẹ mới […]