Đứa con rơi 16
Phạm Xuân
Chiều nay, một mình Nhân lang thang tгêภ con đường phố huyện. Con đường này ngày xưa, lúc Nhân chuẩn bị đi bộ đội, Nhân và Thúy đã từng đi qua. Dưới tán lá phượng dày, hai ngườiđã thì thầm tâm sự về những ngày xa cách sắp tới. Nhân đã hái cho Thúy mấy cành lá nhỏ, vì lúc đó là cuối đông, phượng chưa ra hoa, để cô ép vào quyển vở lúc nào cũng mang theo bên mình. Thúy đã nũng nịu đòi Nhân tháng nào cũng phải viết thư cho cô và hờn dỗi khi Nhân giả bộ không đồng ý. Ngày đó, Nhân thật hạnh phúc. Ngày đó, Thúy thật ngây thơ và hồn nhiên. Cô chưa hề tính toán thiệt hơn khi yêu Nhân.
Giờ thì không còn lại gì nữa. Tất cả đã trở thành kỷ niệm. Tuy nhiên, thời gian vẫn chưa đủ để liền sẹo vết thương lòng. Hình ảnh người con gáι của mối tình đầu vẫn còn vẹn nguyên trong lòng Nhân. Nhưng Nhân không đến gặp cô, cũng không nhìn cô từ xa nữa. Nhân sợ khi nhìn thấy cô sẽ gợi nhớ những gì mà Nhân đang chôn sâu trong tận cùng sâu kín của tâm hồn. Nhân sợ sự có mặt của anh có thể ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên của Thúy. Thôi thì cứ để tất cả trôi qua thời gian.
Sau khi chia tay với Thúy, Nhân trở về quê với mẹ. Anh lại làm hồ sơ nộp cho Trung tâm y tế huyện nới anh sống. Lần này, anh được chào đón niềm nở hơn. Người ta nhận hồ sơ của anh và hứa sẽ lưu ý đến trường hợp của anh khi có đợt tuyển dụng cuối năm. Thế là anh mở một phòng khám Đông Y nho nhỏ tại nhà. Thu nhập tuy không nhiều nhưng cũng giúp anh có thể nuôi sống bản thân và phụ mẹ một phần. Hơn nữa, công việc đã giúp Nhân lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Bệnh nhân của Nhân đa phần là người già mà những năm tháng vất vả với công việc đồng áng cộng với thời tiết khắc nghiệt đã gây ra cho họ những căn Ьệпh mãn tính về xương khớp.
Nhân có thời gian chăm sóc mẹ nhiều hơn. Bà Hạ rất hạnh phúc vì điều ấy. Bà kể cho Nhân nghe những ngày Nhân đi vắng, may mà có một vài người đồng nghiệp thỉnh thoảng đến chơi, trò chuyện nên bà cũng nguôi ngoai nỗi nhớ con phần nào. Đặc biệt, bà Hạ nói điều này với một nụ cười ý nhị, là con bé Vân, em gáι Sơn, luôn quan tâm đến bà. Vân bây giờ đang vào năm hai trường Cao đẳng Y tế. Tuần nào về nhà, Vân cũng ghé thăm bà, lúc giúp việc này, lúc đỡ đần việc khác. Những bức thư gửi cho Nhân đều do Vân viết giúp bà. Có Vân, trong nhà mới có nhiều tiếng cười nói vui vẻ. Bà Hạ ở nhà một mình, nhiều lúc không khỏi nghĩ những chuyện vẫn vơ. Độ này, sức khỏe của bà không còn được như trước, bà sắp đến tuổi sáu mươi rồi còn gì. Bà mong Nhân sớm có vợ để bà có dâu, để trong nhà có tiếng cười của trẻ con, để bà có cháu ẵm bồng. Bà mến Vân lắm, ước mong Vân sẽ trở thành con dâu của bà. Nhưng bà cũng biết Nhân đang yêu Thúy, con gáι của cậu Tín. Bà không phản đối, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên. Nhớ có một lần mợ Tín đã nói thẳng, Nhân và Thúy là bà con, dù bà con xa vẫn không thể đến với nhau, bà Hạ đành phải nói thật Nhân là con nuôi, không phải con ruột nên không có quαп Һệ huyết thống gì. Mợ Tín cứ truy nguồn gốc của Nhân, bà Hạ không biết trả lời thế nào đành cười trừ cho qua chuyện. Bà Hạ biết mợ Tín sẽ không chấp nhận Nhân làm rể, nhưng con bà quá yêu Thúy nên bà đành im lặng. Khi Nhân từ thành phố trở về, không cần hỏi, bà Hạ cũng biết điều gì đã xảy ra cho con trai. Khi đi, Nhân vui vẻ hồ hởi bao nhiêu thì khi về, Nhân lại ủ rũ, buồn bã bấy nhiêu. Bà Hạ thở dài, không biết nên khuyên con thế nào vì Nhân không hé răng nói với mẹ nửa lời. Đến khi thấy Nhân chăm chú với công việc, Ьệпh nhân tin tưởng vào tay nghề của Nhân, bà Hạ mới yên tâm.
Mấy ngày trước, khi Nhân lên thành phố, Nhân biết tin Thúy đã làm lễ đính hôn với một anh bác sỹ vừa ra trường. Nghe đâu anh ấy là em họ bạn anh Mạnh. Gia đình anh bác sỹ cũng thuộc loại danh gia vọng tộc, còn giàu sang hơn nhà cậu Tín. Cậu Tín rất hài lòng về chàng rể tương lai này. Dù anh không thể nối nghiệp đông y gia truyền của cậu, nhưng việc anh đồng ý ở rể là niềm vui lớn nhất mà cậu không ngờ tới. Vì vậy, dù Thúy vẫn còn đi học, hai nhà dự định sẽ làm đám cưới vào mùa hè đến. Việc Thúy quen anh chàng bác sỹ đã xảy ra khi Nhân còn đang ở trong quân ngũ. Nghe Miên kể như thế, Nhân không ngạc nhiên, chỉ thấy buồn. Bề ngoài, Nhân vẫn giữ vẻ thản nhiên và trầm tĩnh nhưng trong tận cùng tâm tư, anh cảm thấy đau xót vô cùng. Thì ra Thúy đã quên anh từ trước. Tình yêu mà Thúy dành cho anh hóa ra chỉ có như vậy thôi sao. Chẳng lẽ Nhân đã ngộ nhận tình cảm mà Thúy dành cho anh qua những dòng thư hoặc những tin nhắn ngập tràn yêu thương mà cô viết.
Nhân vẫn lặng lẽ cúi đầu sải bước, không biết mình đang về đến nhà. Đến khi đi qua cổng, con chó Mực vui mừng chạy ra đón, Nhân mới như người sự tỉnh giấc mơ. Nhân đẩy con Mực ra nhưng nó cứ quấn lấy chân anh, sủa lên ông ổng. Nhân phải đưa tay vuốt nhẹ đầu nó, con Mực mới chịu vào nhà. Nhân cũng đi theo nó. Hình như bà Hạ đang có khách, lâu lắm rồi ít khi Nhân nghe mẹ cười vui vẻ đến vậy. Hẵn là mẹ đang vui lắm. Nhân định đi tránh ra sau giếng nhưng tiếng kêu của con Mực đã báo cho bà Hạ biết Nhân đã về. Bà Hạ gọi:
-Nhân, sao chưa vào nhà hả con? Mà sao hôm nay không đi xe mà đi bộ vậy?
Nhân hơi giật mình:
-Dạ?
Vừa thấy Nhân, cô gáι đang ngồi gần bà Hạ vội đứng dậy. Nhân thấy cô quen quen, nhưng không nhận ra cô là ai. Đôi mắt đẹp cúi xuống dưới hai hàng mi dài cong nhẹ. Bà Hạ nhìn con trai, vẻ dò hỏi:
-Con không nhận ra cô nào sao, Nhân?
Nhân mỉm cười:
-Trông cũng quen quen…
Cô gáι mím môi:-
-Chỉ quen quen thôi sao? Anh Nhân không nhận ra em thật à?
Nhân chăm chú nhìn cô gáι. Hình như e thẹn, cô cúi đầu xuống, đôi má đỏ bừng. Bà Hạ kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Thái độ thân mật của bà Hạ làm Nhân thấy ngờ ngợ. Nhân reo lên:
-Vân, là Vân, em của Sơn!
Nhân không ngờ cô gáι trước mặt với cô bé gầy gò có đôi bím tóc sam ngày xưa là một. Trước mắt Nhân, một người con gáι xinh đẹp với dáng người thon thả, mái tóc cắt ngắn ôm khuôn mặt trái xoan, nét mày thanh tú như vẽ, cái mũi dọc dừa, cái miệng nhỏ cười trông rất có duyên. Chỉ có đôi mắt to, đen lay láy vừa ngước lên nhìn Nhân với vẻ trách móc đáng yêu:
-Không phải là em!
Nhân cười cười:
-Anh xin lỗi, tại em thay đổi nhiều quá!
-Em thay đổi à?
-Ừ, bây giờ em xinh gáι lắm!
Vân bĩu môi:
-Thế trước kia em xấu à?
Nhân trêu:
-Như cô bé lọ lem.
Từ ngày chia tay Thúy đến nay, bây giờ mới thấy Nhân cười và trêu đùa. Vân như một cô tiên bước ra từ truyện cổ tích, mang lại không khí ấm cúng cho ngôi nhà. Bà Hạ đứng dậy:
-Hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi nấu cơm đây. Vân ở lại ăn cơm với bác nhé!
Vân từ chối:
-Dạ, chiều nay cháu có hẹn với bạn rồi.
Bà Hạ nói với giọng tiếc rẻ:
-Thế à?
-Dạ, hôm khác cháu lại đến, cháu sẽ phụ bác nấu cơm. Giờ cháu xin phép về nhà ạ!
Bà Hạ muốn giữ Vân thêm một lát nhưng nghĩ sao lại thôi:
-Ừ, cháu về đi. Hôm khác lại đến nhé!
-Dạ!
Vân quay sang Nhân:
-Em về anh Nhân nhé!
Nhân tiễn cô ra tận cổng. Bà Hạ nhìn theo hai người, tủm tỉm cười một mình.
**
Nhân đã có quyết định nhận công tác ở khoa Y học cổ truyền Trung tâm y tế huyện. Nhân mừng lắm. Dù biết mức lương khởi điểm của một nhân viên y tế như Nhân rất khiêm tốn. Nhưng được vào làm ở đây là nguyện vọng từ lâu của bà Hạ. Bà Hạ nhảy lên như một đứa trẻ khi nghe Nhân báo tin. Nhân cảm động nhìn mẹ rồi cầm lấy hai bàn tay mẹ áp vào tay mình. Làn da tay thô ráp, những ngón tay xương xương, những vết chai sần trong lòng bàn tay cho Nhân cảm nhận được những vất vả nhọc nhằn của mẹ trong mấy chục năm qua. Nhân muốn cuối đời mẹ được sung sướиɠ và hạnh phúc hơn.
Như vậy, Nhân đã được sống và làm việc ở quê nhà, bà Hạ không còn mong ước gì hơn. Nguyện vọng duy nhất của bà là cưới vợ cho Nhân. Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện vợ con, Nhân chỉ mỉm cười cho qua. Hôm nay, bà Hạ nhất định phải nói ra điều trong lòng. Bà gọi Nhân đến và nghiêm trang bảo:
-Cuối năm nay, nhất định mẹ phải cưới vợ cho con đó!
Nhân phì cười:
-Mẹ thật là! Có ai chịu ưng con đâu mà mẹ bảo cưới vợ?
Bà Hạ ra vẻ không bằng lòng:
-Sao không ai ưng? Hay là con chê người ta quê mùa, không bằng con gáι thành phố?
Nhân kêu lên:
-Kìa mẹ, con có chê gì ai đâu? Mà mẹ muốn nói đến ai vậy?
Bà Hạ lườm con:
-Con còn giả bộ không biết à? Con thật không biết người ta đã chờ đợi con mấy năm nay à? Con trả lời cho mẹ biết, con thấy Vân thế nào?
-Vân là cô gáι tốt bụng, vui vẻ, dễ thương.
Bà Hạ gật đầu đồng ý thay cho câu trả lời. Trong thâm tâm, bà đã quý mến Vân từ lâu. Không phải vì cô thường giúp đỡ bà hết việc này đến việc khác, cũng không phải vì cô xinh đẹp mà vì bà Hạ đã thấy sự nhân hậu trong con người cô. Con bà cần một người phụ nữ bên cạnh như vậy. Vân chưa một lần nói đến tình cảm của cô dành cho Nhân, nhưng với cái nhìn từng trải của một người phụ nữ và tấm lòng bao dung của một người mẹ, bà Hạ đã sớm nhận ra điều đó. Bà muốn vun vén cho con, chỉ sợ Nhân không bằng lòng. Bà Hạ chợt thở dài:
-Con à, người xưa dạy cấm có sai. “Ta về ta tắm ao ta. Dù trong dù đục, ao nhà vẫn hơn”.
Nhân nhìn mẹ:
-Mẹ thích cô ấy đến thế sao?
Bà Hạ gật gù:
-Ừm!
-Nhưng chắc gì Vân đã thương con. Với lại, bây giờ con cũng ngán phụ nữ lắm.
Bà Hạ chau mày:
-Vân nó thương con là sự thật. Con kiếm đâu được người như con Vân chứ. Cái hồi con Thúy về đây, Vân biết đó là người yêu của con, nó buồn lắm nhưng vẫn qua lại chăm sóc mẹ. Con nghe lời mẹ đi, mẹ bao giờ cũng mong điều tốt đẹp cho con.
Nhân cười cười:
-Điều đó cho thấy Vân quý mẹ thôi, chứ không phải yêu con.
Bỗng dưng, bà Hạ chăm chú nhìn con:
-Con có cảm tình với Vân không?
Nhân bối rối:
-Cũng có một chút.
-Vậy con ngỏ lời với nó đi!
-Mẹ thật là…
Bà Hạ nói thêm:
-Vân rất sợ ɱ.á.-ύ me, nhưng vì yêu con nên Vân mới chọn học nghề điều dưỡng. Thật là yêu người yêu cả đường đi lối về. Hiếm có ai thật lòng với con như vậy, con phải trân trọng cô ấy đấy!
(Còn tiếp)
PX