Đứa con rơi 10

Tác giả: Phạm Xuân

Từ ngày Nhân lên thành phố học, căn nhà trở nên trống vắng và rộng thênh thang. Bà Hạ đã về hưu rồi nên càng có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Những lúc ngồi một mình, bà Hạ lại thấy nhớ con. Nhớ con thế nhưng bà Hạ biết bà không thể giữ mãi con bên cạnh mình. Trước sau gì, Nhân cũng sẽ rời xa ʋòпg tay yêu thương và che chở của bà. Bà Hạ ý thức được Nhân đã lớn, đã cần có cuộc sống riêng. Trước đây, bà Hạ đã từng hy sinh tất cả cho Nhân, ngay cả tiếng tăm tiết hạnh của một người phụ nữ, bà Hạ cũng không màng. Bà chỉ nghĩ đến Nhân và hạnh phúc của con. Đến nay, một số người bà con vẫn cứ ngỡ Nhân là kết quả của một mối tình ʋụпg Ϯɾộм giữa bà Hạ và một người đàn ông có vợ. Bà Hạ không buồn đính chính vì từ lâu, Nhân đã trở thành ɱ.á.-ύ ϮhịϮ của bà rồi. Bà Hạ thầm cám ơn cái giây phút mà cuộc đời đã mang tặng Nhân cho bà.

Nhân đi thế đã ngót ngét hơn ba tháng rồi. Bà Hạ đếm từng ngày, thứ bảy chủ nhật nào cũng ngóng con, cứ nghe tiếng con Mực sủa mừng là bà lại ngỡ con về. Nhưng cái thằng thật tệ, ngoài vài lá thư ra, Nhân chẳng chịu về nhà lấy một lần. Bà Hạ thấy Nhân siêng năng thế cũng mừng, nhưng lại cứ nhớ con da diết. Ngày tới là giỗ chồng bà, cũng nhằm ngày chủ nhật, bà Hạ quyết định lấy cớ này lên thăm Nhân một chuyến, xem con học hành thế nào. Nghĩ là làm ngay, bà Hạ ra đằng sau nhà hái chục mãng cầu sắp chín cho vào giỏ rồi đong thêm chục lon đậu phụng, gọi là có chút cây nhà lá vườn biếu mợ Tín.

Đêm đó, bà Hạ không ngủ được. Bà cứ trằn trọc mãi và mong sao trời mau sáng. Đi thăm con mà cứ như chuẩn bị đi hội. Bà Hạ mỉm cười một mình vì sự so sánh ngộ nghĩnh vừa nghĩ ra. Nằm nhìn £êղ đỉภђ màng, hình ảnh cậu con trai cứ hiện ra trước mắt bà Hạ. Không đừng được, bà Hạ lại trở dậy. Bà vặn lớn ngọn đèn dầu lên, mở tủ lôi ra chiếc áo len vừa đan xong tuần trước cho Nhân. Bà ướm thử lên người và cảm thấy đôi chút hài lòng. Thằng bé chắc dạo này đã cao hơn, to hơn trước rồi. Người ta thường bảo, rời bàn tay mẹ, con cái thường chóng trưởng thành hơn. Bà Hạ thở dài, mấy hôm trước trời còn nắng thế mà hôm nay đã mưa và trở lạnh rồi. Người ta bảo khí hậu ở Huế đỏng đảnh như một cô gáι, kể cũng đúng. Bà Hạ cẩn thận xếp chiếc áo lại như muốn gửi gắm tất cả tình yêu thương vào đấy rồi đặt nó vào trong chiếc túi ҳάch. Sau đó, bà khẽ khàng đi về phía bàn thờ đốt nhang cầu nguyện cho con. Hình như chồng bà trong ảnh cũng thông cảm với nỗi lòng của bà, ông mỉm cười bao dung.

Sáng hôm sau, bà Hạ thức dậy sớm. Sau khi nấu một nồi cám to tướng và cho lợn ăn xong, trời vẫn chưa sáng rõ. Bà Hạ ngồi một mình tгêภ bộ phản nhìn ra ngoài. Trời vẫn còn mưa lất phất. Bà Hạ tưởng tượng ra cảnh gặp lại con trai. Chắc Nhân ngạc nhiên và mừng lắm. Không biết Nhân mập hay ốm. Cái thằng đúng là khảnh ăn. Không biết không có bà chăm sóc, Nhân có chịu ăn uống điều độ không. Học việc tất nhiên không phải là việc dễ dàng, bà Hạ tin cậu Tín do mối quαп Һệ họ hàng, sẽ không làm khó Nhân.
Bà Hạ cứ chìm đắm trong suy nghĩ, đến khi nhìn lên đồng hồ thấy gần bảy giờ, bà mới sực tỉnh. Bà Hạ vào thay bộ quần áo bà ba vừa may mấy tháng trước, quà của mấy chị bạn tặng trước lúc về hưu. Bà mặc thêm cái áo len màu tím ra ngoài rồi lấy chiếc khăn len quấn quanh cổ. Bà cẩn thận mở lại chiếc túi ҳάch và yên tâm thấy chiếc áo len của Nhân vẫn nằm trong đó. Bà Hạ khoác thêm chiếc áo mưa vào. Bà đeo túi ҳάch lên vai và ҳάch chiếc giỏ đựng quà tгêภ tay và ra ngoài. Sau khi khép hờ cổng lại, bà sang nhà hàng xóm trông nhà hộ, luôn tiện nhờ buổi trưa cho lợn ăn giúp, vì chiều bà mới về. Đôi lợn bà mới nuôi được hai tháng, hay ăn chóng lớn nhưng lại háu đói, hễ không kịp cho ăn là hai cậu cứ gào lên inh ỏi như sắp bị người ta cắt tiết đến nơi.

Bà Hạ đi bộ ra bến xe. Bà không cần phải vội vàng vì trừ chuyến xe gió chạy sớm, ở đây chuyến xe đầu khởi hành lúc bảy giờ rưỡi. Bà Hạ không muốn đến nhà cậu Tín quá sớm, e người ta có kiêng cữ gì đó. Bà gặp một vài người quen. Họ vồn vã chào nhau.
Bến xe hãy còn vắng khách. Bà Hạ bước lên chiếc xe Sịa – Huế, ở đó đã có gần chục người ngồi sẵn. Bà Hạ đến chiếc ghế còn trống bên cửa sổ, ngồi xuống. Vài người bán hàng đến mời mọc khách mua hàng. Bà Hạ chợt nhớ mình chưa ăn sáng. Bà không thấy đói bụng nhưng một bà bán xôi cứ nài nỉ mãi, bà Hạ mua một gói và cất vào giỏ. Một lát sau, có vài hành khách khác lần lượt lên xe. Có tiếng người nôn nóng hỏi bác tài xế:
-Chưa chạy được sao, bác tài?
-Cũng sắp rồi!

Một người phụ nữa trạc tuổi bà Hạ đến ngồi gần bà. Bà ta nhai trầu trông rất ngon lành. Bà ta có vẻ xởi lởi, vừa ngồi xuống là đã bắt chuyện ngay với bà Hạ và kể huyên thuyên nhiều chuyện tгêภ trời dưới đất. Bà Hạ lơ đãng nghe bà ta nói và mỉm cười bâng quơ. Hình như cảm thấy bà Hạ không mặn mà lắm với câu chuyện của mình, người đàn bà thở ra một cái đầy vẻ bất bình. Sau đó, bà ta nhổ ngay miếng trầu vừa nhai xuống sàn xe. Anh lơ xe trông thấy, càu nhàu:

-Cái bà này, sao lại nhổ bậy như vậy? Ai cũng như bà thì còn gì là xe của người ta.
Bà ta cười, hơi bẽn lẽn:
-Xin lỗi chú, cái tật tui nó quen.
-Quen, bà quen ở nhà thôi chứ, đây là xe của người ta
-Thì tui đã xin lỗi rồi, chú còn muốn gì?
-Lần sau thì bỏ cái tật xấu ấy cho tôi nhờ.
Anh lơ xe đưa cho bà ta cái bọc ni lon:
-Bà nhặt bỏ vào đây cho tôi.

Người đàn bà bắt đầu bực mình, cúi xuống nhặt miếng trầu rồi vứt ra ngoài cửa xe:
-Nhặt thì nhặt, làm gì dữ vậy?
-Này, bà kia!
Bà Hạ dàn hòa:
-Thôi, hai người bỏ qua đi, có gì đâu mà!
Tiếng động cơ xe nổ dòn át mất câu sau của bà Hạ. Anh lơ xe đóng sập cάпh cửa lại và nhắc nhở mọi người đừng đưa đầu, đưa tay ra ngoài. Người đàn bà ngồi gần bà Hạ im lặng, không nói gì nữa. Tự dưng bà Hạ thấy Ϯộι nghiệp bà ta. Bà Hạ lấy gói xôi ra và mời bà ta ăn cùng. Lúc đầu, bà ta từ chối nhưng bà Hạ mời mãi nên bà ta cũng ăn chung. Hai người bắt đầu trò chuyện vui vẻ. Người đàn bà giới thiệu tên là Minh. Chồng bà Minh mất đã lâu, bà có hai đứa con trai nhưng chẳng đứa nào chịu về ở với mẹ. Bà Minh chắt lưỡi buồn rầu:

-Quê mình nghèo, tụi nó cứ muốn bay nhảy đi đẩu đi đâu á. Một thằng con tôi học ở Sài Gòn ra trường, lấy vợ rồi ở lại trong đó luôn. Thằng còn lại hai vợ chồng là giáo viên, cũng đang ở tгêภ thành phố. Chúng nó bảo người ta muốn lên thành phố còn không được, ai dại gì mà về quê. Chị thấy thế có đáng buồn không?
Bà Hạ an ủi:
-Chị vậy cũng là hạnh phúc rồi, con cái đã yên bề gia thất và ổn định cuộc sống.
Bà Minh thở dài:
-Đành là vậy, nhưng mỗi người đều có cái buồn riêng chị ạ!

Bà Hạ không ngờ bà Minh lại có vẻ sâu sắc hơn vẻ ngoài. Bà nhìn người bạn đường bất đắc dĩ của mình một cách thiện cảm hơn. Bà hỏi:
-Thế bây giờ chị sống một mình sao?
-Chúng nó có mời tôi đến ở chung nhưng tôi không ưng. Khi nào nhớ chúng, tôi lại đi thăm.
-Sao chị không ưng?
-Mình sống ở quê quen rồi, ra thành phố xô bồ, lại không có bạn bè nên tôi không chịu được.
-Ra thế!
-Với lại, tôi cũng có nhiều tật xấu. Chị không thấy lúc nãy anh lơ xe mắng tôi đó sao?

Bà Minh bật cười. Bà Hạ cũng cười theo. Rồi không đợi hỏi, bà Hạ cũng kể chuyện bà lên thăm con trai đang học tгêภ thành phố. Chuyện trò làm hai người đàn bà thoáng chốc đã gần gũi nhau và quãng đường dường như ngắn lại. Xe đến bến rồi mà bà Minh cứ dùng dằng không muốn chia tay. Điều đó làm bà Hạ cảm động lắm. Họ hỏi địa chỉ của nhau và hẹn có dịp sẽ đến thăm. Thì ra, hai người chỉ cách nhau có một thôn, sau này nếu muốn, họ có thể thường xuyên gặp nhau.

Bà Hạ đi bộ đến nhà cậu Tín dù mấy người xe ôm đi theo mời mọc. Không phải bà sợ tốn tiền mà do khoảng cách từ bến xe về nhà cậu Tín không xa. Hơn nữa, bà Hạ muốn đi lại cho giãn gân cốt sau gần một tiếng đồng hồ ngồi tгêภ chiếc xe hàng cà khổ.
Khi bà Hạ đến nơi thì cậu Tín đang khám Ьệпh, mợ Tín đang bận tíu tít tính tiền cho các đơn tђยốς, anh Tuấn vẫn đang bốc tђยốς. Bà không dám chào, lầm lũi ҳάch đồ ra nhà sau. Nhưng cậu Tín đã trông thấy bà Hạ, cậu lên tiếng:

-Dì lên thăm cháu Nhân đấy à? Cháu vẫn đi học chưa về đâu, dì ngồi đợi nhé!
Bà Hạ mỉm cười:
-Dạ, anh chị. Em thấy anh chị bận nên không lên tiếng ạ!
Mợ Tín bảo:
-Dì lên nhà chơi, đợi cháu Nhân nhé!
-Dạ, em ra sau bếp với chị Hiền cũng được. Anh chị làm việc ạ!

Mợ Tín gật đầu. Bà Hạ vội quay ra sau bếp. Bà đưa quà biếu cậu mợ Tín cho bà Hiền, người giúp việc rồi phụ bà ấy lo bữa cơm trưa cho cả nhà.
Đến gần mười hai giờ, Nhân mới trở về. Thấy bà Hạ, Nhân reo lên:
-Mẹ! Mẹ ơi!
Bà Hạ nhìn con không chớp mắt. Thằng bé dạo này vừa cao lại vừa gầy. Bà thấy thương con quá. Giọng bà nghẹn lại:
-Nhân!
Bà Hạ muốn đến ôm lấy con nhưng chị đã kịp dừng lại. Ở đây không chỉ có hai mẹ con chị mà còn có bốn cậu học trò đang chăm chú nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên và thích thú. Trừ lần đầu tiên được bố hoặc mẹ dẫn đến gửi cho Thầy, thì đây là lần đầu tiên mẹ đến thăm con ở đây.
Nhân đã hết ngạc nhiên vì sự có mặt của bà Hạ. Nhân kéo cái ghế về phía mẹ và hỏi tới tấp:
-Mẹ ngồi đi mẹ! Mẹ đi đường có mệt không? Ở nhà vẫn bình thường mẹ nhỉ.
Bà Hạ lắc đầu:
-Sao con hỏi nhiều vậy? Mẹ khỏe! Mà sao độ này con gầy thế?
Nhân cười:
-Tại con cao lên nên mẹ thấy vậy chứ con có gầy đâu. Con lên được một ký đấy. Mẹ không tin, con lên cân cho mẹ xem.

Bà Hạ cũng cười:
-Mẹ tin. Mà này, con vừa học ở trường vừa học ở đây, có vất vả không?
-Dạ không, con quen rồi. Học ở đây có lợi lắm mẹ ạ. Cậu mợ cũng rất tốt, mẹ đừng lo.
-Ừm!
-Mẹ lên đây có việc gì không?
-Không có việc thì không lên thăm con được à?

Nhân cười bẽn lẽn. Bà Hạ nói tiếp:
-Ngày mốt là giỗ ba con, con về một bữa có được không?
Nhân vò đầu:
-Mẹ không nhắc con đã quên rồi. Con xin lỗi mẹ. Chiều mai, con sẽ về, mai là thứ bảy rồi.
-Vậy được, chiều nay mẹ sẽ về trước.
-Mẹ không ở lại được à? Mai mẹ về được không? Con sẽ đưa mẹ đi dạo phố, phố đêm vui lắm mẹ à!
-Mẹ phải về chứ nhà không có ai, hai con lợn không ai trông.
-Dạ!

Bà Hạ thở dài:
-Chắc con vất vả lắm phải không? Mẹ thấy mấy bạn của con…
-Không sao đâu mẹ. Mình đi học nghề thì phải chịu khó. Con cũng không thấy vất vả gì đâu.
-Vậy thì mẹ yên tâm rồi. Chắc ăn uống, dọn dẹp xong mẹ sẽ về thôi.
-Không phải mẹ nói chiều mới về à?
-Con bận đi học rồi, mẹ không muốn ở lại thêm.

-Thế tí con chở mẹ ra bến xe rồi đi học luôn.

-Ừm, cũng được. Nhớ chiều mai về nhà đấy nhé!

-Dạ!

(Còn tiếp)
PX

Bài viết khác

Vợ cũ của Ba – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

VỢ CŨ CỦA BA. ✍️Phong Ba Ba tôi những ngày tháng cuối đời chỉ ú ớ gọi tên một người đàn bà, không phải là mẹ tôi. Mẹ không oán giận gì ba, chỉ trách móc duyên phận trớ trêu không cho ba gặp lại người ấy lần cuối cùng. Mẹ tôi 32 tuổi mới […]

Đàn bà hơn nhau ở tấm chồng – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Thằng bạn lấy vợ, hai người thuê chung cư ở riêng . Thời gian đầu nó còn năng mời bạn bè tới nhà chơi (chủ yếu là nhậu nhẹt, chè chén..) Cứ vài ngày một lần, rồi thưa dần, tới bây giờ thì cả tháng nó không gọi thằng nào vào nhà nữa. Hôm nay […]

Giáo sư nổi tiếng nói: “Chớ lo lắng nếu tɾẻ học không giỏi, hãy tậρ tɾung làm ngαy ĐIỀU này”, đảm bảo tương lαi thành công

Những đứα tɾẻ có điểm số không cαo chưα hẳn đã là kém cỏi, tɾẻ hoàn toàn có tɾiển vọng tɾong tương lαi nếu được chα mẹ nuôi dạy đúng cách. Một người mẹ sinh sống tại Tɾung Quốc chiα sẻ câu chuyện về con mình. Tɾước khi con học mẫu giáo, người mẹ luôn […]