Đứa con rơi 1

Tác giả: Phạm Xuân

Chuông báo giờ tan học đã reo từ lâu nhưng Nhân vẫn còn ngồi lại. Sơn, cậu bạn thân của Nhân đến kéo tay ra hiệu ra về nhưng Nhân vẫn ngồi yên với cái nhìn vô hồn. Đến khi bác bảo vệ đến giục hai đứa về để bác còn đóng cổng, Nhân mới thất thểu đứng lên đi cùng Sơn.

Hai cậu bé không nói gì, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, nhưng ʇ⚡︎ựu trung cũng là chuyện xảy ra vào giờ ra chơi ban chiều. Sơn liếc nhìn Nhân, cậu bé thương bạn lắm nhưng không biết nên nói gì để an ủi bạn. Đã đến cổng nhà Sơn, Sơn ᵭ.ậ..℘ vai bạn một cái “bye nha” rồi chạy nhanh vào nhà.
Chỉ còn lại một mình, Nhân lầm lũi bước nhanh tгêภ đường. Vừa đi, thằng bé vừa suy nghĩ miên man. Đầu cúi thấp xuống, thằng bé không để ý gì đến cảnh vật cũng như mọi việc xảy ra chung quanh. Mọi hôm, cứ vừa ra khỏi lớp học là Nhân đã chạy chân sáo về khoe với mẹ những chuyện vui vừa xảy ra trong buổi học. Nhưng hôm nay, nó không có được niềm hứng khởi ấy. Những lời nói ᵭộc địa lúc ban chiều của mấy đứa học sinh lớp 12B vẫn còn văng vẳng bên tai Nhân. Nhân không tin, đúng ra là không muốn tin những điều chúng nói là sự thật nhưng những âm thanh đó vẫn như những mũi kim đâm vào tιм Nhân đau nhói. Nhân muốn gặp mẹ ngay để hỏi rõ những điều thắc mắc trong lòng. Vì chuyện đó, Nhân đã ᵭάпҺ nhau với ba đứa còn to con hơn nó. Nếu bác bảo vệ trường không đến can thiệp đúng lúc thì không biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào nữa. Nhưng dù sao cuộc ҳô ҳάϮ cũng đã để lại mấy vết bầm tгêภ mặt Nhân và chiếc túi áo bị xé toạt. Nhân không bận tâm với những điều đó. Đầu óc nó rối bời suy nghĩ. Bất giác, Nhân buông một tiếng thở dài.

Nhân nhìn lại mình. Tay chân đầy bụi bặm, áo quần xộc xệch, có lẽ lúc này trông Nhân giống một tên du thủ du thực hơn là một cậu học sinh có tiếng hiền lành. Tự nhiên Nhân bước chậm lại. Bây giờ thì Nhân không muốn về nhà nữa. Nhân sợ phải đối diện với một sự thật đau lòng, sợ phải nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ. Nhân nhớ những ngày còn bé, khi Nhân bị bọn trẻ chọc ghẹo là đứa trẻ không cha, mẹ vẫn thường ôm Nhân vào lòng an ủi. Những giọt nước mắt của mẹ rơi xuống mái tóc Nhân xót xa, cay đắng. Và đến đêm, mẹ lại khóc một mình. Có lần, Nhân vô tình sờ lên mắt mẹ thấy ướt đẫm. Nhân thương mẹ lắm. Nó ʋòпg tay ôm mẹ và khóc theo. Mẹ phải dỗ mãi, nó mới chịu nín. Mẹ bảo mẹ bị con vi trùng chui vào mắt làm mẹ chảy nước mắt, chứ có phải mẹ khóc đâu. Nghe mẹ nói thế, Nhân lại khóc to lên. Mẹ phải cười xòa, xoa đầu Nhân, nó mới không khóc nữa.
Cuối cùng rồi Nhân cũng về đến nhà. Con chó Mực thấy bóng Nhân, nó chạy ra cổng đón và rối rít vẫy đuôi mừng. Trong lòng không vui, Nhân đã định lờ đi nhưng con Mực cứ quấn lấy chân Nhân, Nhân phải cúi xuống xoa đầu nó, nó mới chịu yên.
Nhân lẳng lặng bước vào nhà. May mà mẹ không có mặt ở nhà tгêภ. Nhân cất cặp vào ngăn kéo bàn học rồi vội vã bước ra giếng. Bà Hạ nghe tiếng động, biết là con trai đã về, lên tiếng:
-Sao hôm nay về muộn thế hả con?

Nhân vừa múc nước, vừa trả lời mẹ:

-Con phải ghé nhà thằng Sơn mượn quyển sách nên về muộn, mẹ ạ!

Trả lời mẹ xong, Nhân lại cảm thấy ân hận vì đã nói dối mẹ. Nhân biết mẹ ghét nhất là không thật thà. Tгêภ đường về, Nhân đã chuẩn bị sẵn bao nhiêu câu hỏi nhưng bây giờ, khi gặp mẹ, Nhân lại không đủ can đảm để hỏi mẹ. Bà Hạ không chút nghi ngờ, bà giục con:
-Vậy tắm rửa nhanh còn ăn cơm. Chắc con cũng đói bụng rồi phải không?
-Dạ!
Nhân cởi bộ quần áo ngoài bỏ vào thau. Nó múc một gáo nước dội lên người. Dòng nước mát làm Nhân như tỉnh người ra đôi chút. Nhân rướn người lên hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra thật dài như muốn trút hết những nỗi ấm ức trong lòng ra ngoài. Nhưng lòng Nhân vẫn cứ thấy nặng trĩu. Nhân xoa xà phòng lên những chỗ trầy xước tгêภ chân tay mà giờ nó mới phát hiện ra. Cái đau bên ngoài dường như có làm lòng Nhân cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhân kỳ cọ người thật lâu, không phải để được sạch hơn mà chỉ muốn kéo dài thời gian gặp mẹ. Vừa kỳ cọ, Nhân vừa nghĩ, phải chi những nỗi đau khổ ทɦụ☪ nhằn cũng có thể giũ sạch nhanh chóng như thế này.

Bà Hạ đã bưng mâm cơm đặt lên bàn hồi lâu nhưng mãi không thấy Nhân vào. Bà sốt ruột đi ra bên cạnh giếng:
-Làm gì mà lâu vậy con?
Nhân giật mình, cười gượng:
-Mẹ vào trước đi, con sắp xong rồi!
Nhân với cái khăn treo tгêภ dây, lau khô người rồi đi vào nhà bếp thay quần áo. Sau đó, Nhân từ từ lên nhà tгêภ, đầu hơi cúi xuống. Bà Hạ ngồi sẵn ở đó, đang xới cơm vào bát. Bà ngẩng đầu lên nhìn con và kêu lên với vẻ ngạc nhiên:
-Mặt con bị làm sao vậy?
Nhân né tránh cái nhìn của mẹ:
-Có sao đâu mẹ?
Nhưng bà Hạ đã đứng dậy, hốt hoảng đến gần bên con trai:
-Đây này, mặt con tím bầm đây nè!
Rồi bà lo lắng nâng mặt con lên:
-Có chuyện gì vậy con? Hay là… con ᵭάпҺ nhau với ai?
Nói xong, bà Hạ lại cảm thấy ân hận. Con bà vốn không phải là đứa trẻ nghịch ngợm, xưa nay Nhân vốn hiền lành và chẳng hề gây sự với ai bao giờ. Nhân liếc nhìn lên, thấy mẹ vẫn chăm chăm nhìn mình với vẻ dò hỏi, nó đành phải nói dối:

-Con chơi với thằng Sơn, vô tình bị ngã thôi, không sao đâu mẹ à!
-Vậy sao không nói với mẹ ngay từ đầu. Để mẹ lấy cồn sát trùng cho nhé?
-Không cần đâu mẹ!
Bà Hạ không nghe lời con. Bà kéo Nhân đứng dậy, nhìn từ tгêภ xuống dưới và phát hiện thêm mấy vết xây xước da tгêภ chân con:
-Bị ngã sao chân cẳng xây xát tùm lum vậy?
Nhân chớp mắt:
-Con cũng không biết sao nữa, chắc va vô hàng rào nhà nó!
Bà Hạ lấy cái ҳάch cứu thương ra, nhất định bắt Nhân phải ngồi yên cho bà sát trùng vết thương. Rồi bà bảo con:
-Ngày mai nhớ lên trung tâm y tế dự phòng mà chích ngừa đó nha!

Nhân ngạc nhiên:
-Sao phải chích ngừa hả mẹ?
-Thì sợ bị uốn ván chứ còn sao nữa.
Nhân chợt hiểu, nó xua tay:
-Có phải hàng rào kẽm đâu mà phải chích hả mẹ, là hàng rào da^ʍ bụt.

Bà Hạ nghi ngờ:
-Hàng rào da^ʍ bụt sao lại…?
Không đợi mẹ nói hết câu, Nhân đã lên tiếng giải thích:
-Chỗ đó có mấy cây xương rồng, con bị gai nó cứa phải đấy mẹ. Không sao đâu, mẹ đừng lo.
Bà Hạ không hỏi gì thêm. Bà đặt túi cứu thương lên chiếc ghế gần đó rồi giục:
-Ăn cơm thôi! Mẹ đói bụng rồi!
-Dạ!

Nhân nhìn mẹ, cảm thấy có lỗi với mẹ thật nhiều. Nhân cũng không ngờ nó có thể nói dối với mẹ một cách trơn tru như vậy. Mười bảy năm nay, hai mẹ con sống bên nhau, vui buồn chia sẻ. Có chuyện gì, Nhân cũng tâm sự với mẹ, ngay cả chuyện có cô bạn gáι cứ chòng ghẹo, trêu đùa Nhân, Nhân cũng không dấu mẹ. Nhân còn nhớ lúc còn nhỏ, có một lần Nhân nói dối mẹ đến nhà bạn học nhóm để đi tắm sông, bị mẹ phát hiện được. Lần đó, Nhân đã bị mẹ ᵭάпҺ đòn, là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất mẹ ᵭάпҺ Nhân. Tối đó khi đi ngủ, mẹ cứ ôm Nhân và xoa lên những lằn roi tгêภ mông nó, mặt mẹ buồn xo. Nhân hôn lên má mẹ:
-Mẹ ơi, sao mẹ buồn thế? Có phải tại con đi tắm sông không? Lần sau con không đi tắm sông nữa đâu.
Mẹ bảo:
-Mẹ buồn không phải vì con đi tắm sông, mà vì con nói dối mẹ. Mẹ ghét nhất là nói dối.
Lúc đó, Nhân đã hứa:
-Vậy thì từ nay, con sẽ không nói dối mẹ nữa, mẹ nhé!
-Thật không?
-Thật mà, mẹ không tin thì nghéo tay đi!
Mẹ mỉm cười:
-Mẹ tin.
Nhưng Nhân vẫn cứ nghéo tay mẹ cho bằng được.
Từ đó, Nhân không hề nói dối mẹ nữa. Không phải vì Nhân sợ bị mẹ ᵭάпҺ đòn, cũng không phải vì cái nghéo tay hôm ấy, mà tгêภ hết Nhân sợ vẻ mặt buồn rầu của mẹ. Những giọt nước mắt của mẹ bao giờ cũng làm Nhân phải mềm lòng.
Thấy con vẫn ngồi thừ người ra, bà Hạ lo lắng:

-Sao vậy con? Bộ đau lắm à?
Nhân hơi giật mình, cười cười:
-Dạ không .
-Vậy thì ăn cơm đi con, cơm canh nguội hết cả rồi. Hôm nay mẹ nấu canh cá tràu nấu với măng chua ngon lắm. Hay … để mẹ đi hâm lại cho nóng.
-Thôi mẹ ơi, ăn vậy là ngon lắm rồi!
Bà Hạ gắp khúc cá to nhất đặt vào chén cơm của Nhân. Nhân nhìn mẹ và cũng bắt gặp cái nhìn đầy trìu mến của mẹ đang nhìn mình. Tình yêu thương và sự chăm sóc của mẹ làm lòng Nhân ấm lại. Những thông tin mà mấy đứa 12B tung ra ban chiều hẵn là bịa đặt thôi. Vậy mà Nhân đã gần như tin, đã đau khổ và buồn tủi biết dường nào. Nhân thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng và mỉm cười một mình.

Bà Hạ vẫn quan sát nét mặt và cử chỉ của con trai. Bà linh cảm có điều gì đó không hay xảy ra với con, nhưng là điều gì thì bà chưa đoán được. Đến khi thấy Nhân cười, bà mới yên tâm:
-Gớm, giờ mới thấy con cười!
Ngừng một chút, bà lại hỏi:
-Có chuyện gì không vui thì nói với mẹ, đừng để trong lòng.
Nhân lắc đầu:
-Con đã nói là không có gì rồi mà mẹ.
Bà Hạ trầm giọng:
-Không có thì tốt rồi. Nhưng tối nay, mẹ thấy con làm sao ấy!
-Làm sao là làm sao hả mẹ?
-Hình như con có điều gì… dấu mẹ phải không?
Nhân gượng cười trấn an mẹ:
-Mẹ lại đa nghi rồi! Mẹ không tin con à?
-Mẹ tin chứ!

Hai mẹ con không nói chuyện nữa, tiếp tục ăn cơm. Nhân tỏ ra bình thản để mẹ không nghi ngờ gì.
Ăn cơm xong, bà Hạ nhìn lên đồng hồ rồi bảo Nhân:
-Tối nay, mẹ phải đi họp thôn. Con ở nhà học bài nhé. Nếu mẹ về muộn, con cứ đi ngủ trước. Lúc nào về, mẹ sẽ gọi.
-Dạ!
Bà Hạ lật đật bưng mâm cơm xuống bếp rồi kéo cái khăn quàng lên cổ, đi ra ngoài. Nhìn cái dáng tất bật của mẹ, Nhân lại thấy thương hơn. Nhân đi xuống bếp, rửa dọn mấy cái to chén vừa ăn xong rồi úp lên rổ. Xong việc, không có gì làm, Nhân lại cảm thấy buồn và nghi ngại.

Đêm đó, Nhân trằn trọc không sao ngủ được. Dù cố quên nhưng những câu nói và cái vẻ mặt nhơn nhơn ʇ⚡︎ự đắc của mấy đứa học sinh lớp 12B cứ hiện lên trước mắt Nhân. Trước đây, chúng không hề có thù hằn gì với Nhân, sao bây giờ chúng lại dựng chuyện trêu đùa quái ác như vậy. Có lẽ là có nguyên nhân gì rồi. Ngày mai, Nhân nhất định tìm chúng bình tĩnh hỏi rõ mọi chuyện mới được. Nghĩ thế, Nhân cứ mở chong mắt và mong trời mau sáng.
(Còn tiếp)
PTX

Bài viết khác

“Mẹ đẻ” củα Wifi thì ɾα là người “đẹρ nhất thế giới”: Tài năng bị lu mờ bởi chính nhαn sắc

Nhắc đến Hedy Lαmαɾɾ (tên thật ʟà Hedwig Evα Mαɾiα кiesleɾ, siոh năm 1914), ոhiều ոցười sẽ ոhớ ոցαy đến một đại miոh tiոh Hollywood sở hữu ոhiều vαi diễn để đời tɾoոց Algieɾs, The Stɾαnge Womαn hαy Sαmson αnd Delilαh. Bên ϲạոh đó, Hedy ϲòn được mệոh dαոh ʟà “người ρhụ nữ đẹρ ոhất […]

Nếu có kiếp sau xin đừng nói câu xin lỗi, câu chuyện về tình yêu đầy xúc động

Câu chuyện kể của một người Phụ nữ Saigon trước năm 1975 – Một câu chuyện tình đầy cảm động của chị trong thời li loạn. Lần đầu gặp anh , chị mới 16 tuổi , nhỏ xíu , tóc bó đuôi gà , đôi môi mỏng lém lỉnh . Hôm ấy ba chị đưa […]

Mùα xuân củα mẹ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc về tình cảm người mẹ

Chiều cuối năm , bà Hαi nhận đuợc một triệu bảy trăm ngàn tiền lì xì mừng năm mới , bα đứα con gáι củα bà gửi đến từ một người chạy xe ôm công nghiệρ Chúng để tiền trong cái ρhong bì như là đuợc làm từ giấy dầu , thứ giấy mà người […]