Đủ nắng hoa sẽ nở 7
Tác giả: An Yên
An về đến nhà, nằm phịch ra giường một lát rồi mới đi tắm và ăn tạm một chút cơm. Cô không biết vì sao mình lại thấy lòng buồn đến thế khi biết tin anh Vương có người yêu. Chẳng lẽ cô yêu anh thật rồi sao? Cô nên làm gì bây giờ? Nói ra với anh hay im lặng đây? Nếu cô bộc lộ tình cảm, lỡ anh Kem từ chối thì sao nhỉ? Vì chẳng phải anh ấy đã có người trong mộng rồi sao? Còn nếu cô im lặng thì biết đâu cô sẽ bỏ qua cơ hội của mình? Thôi, thà nói ra cho nhẹ lòng còn hơn là cứ giấu kín trong lòng mãi. Nói ra, dù bị từ chối vẫn dễ chịu hơn nhiều. Nghĩ chán chê, cuối cùng Tuệ An quyết định sẽ hỏi ý kiến một người…
Tối hôm đó, sau khi nhờ nhân viên đưa cơm tới Ьệпh viện cho Thiên Vương, An về nhà bố mẹ. Vợ chồng ông Nhật thấy con gáι về thì quá là vui. Bà Nhi cứ cầm tay con rồi ngắm nghía con gáι, cứ như cô lâu năm mới về vậy. Ông Nhật nói:
– Vợ à, con nó mới vài ngày bận công việc chưa về thôi mà, em làm như mấy năm chưa gặp con bé vậy, để con bé ʇ⚡︎ự nhiên đi nào!
Bà Nhi cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
– Vì em vui mà, với lại sao con gầy vậy Cà Chua?
An nói:
– Con khỏe mà mẹ, con ăn theo chế độ dinh dưỡng, đủ chất mà không béo, không thích mỡ, chứ bèo ú rồi chả ai thèm nhìn đâu mẹ ạ!
Bà Nhi lắc lắc tay con gáι:
– Nhưng gầy quá trông xót lắm con ạ. Thế này là xinh lắm rồi, xinh mà mãi có chịu lấy chồng đâu.
Ông Nhật cười:
– Em khéo lo, con mình vừa xinh vừa giỏi, rồi nó sẽ chọn một chàng rể ưu tú, yên tâm đi, để con rửa tay vào ăn cơm đã!
Câu nói về “ chàng rể ưu tú “ của ông Nhật khiến Tuệ An thấy chạnh lòng. Nhưng sợ mẹ lo, cô lại vui vẻ lại dọn ăn cùng bà Ꮙ-ú. Chỉ có điều, ánh mắt đó không qua được sự ϮιпҺ tế của ông Minh Nhật.
Ăn uống xong, ông nói:
– Con gáι, lên xem giúp bố cái máy in được không?
Bà Nhi tò mò:
– Anh là dân công nghệ thông tin mà lại nhờ Cà Chua xem máy in ư? Có nhầm lẫn không vậy? Hay là hai bố con có chuyện gì giấu em?
Ông Nhật xoa xoa bờ vai bà:
– Trời ạ, bao nhiêu năm rồi, anh có giấu diếm em điều gì không? Anh là dân công nghệ thông tin, nhưng giờ già rồi, mắt mũi kèm nhèm nên nói con lên xem có gì thì còn biết mà sửa chứ? Em cứ lo hão thôi. Giờ em ngồi ăn trái cây đi, chỉ một chút là bố con anh xuống ngay!
Bà Nhi nói:
– Vâng, hai bố con cứ lo công việc đi. Nhưng nhớ là không được giấu em điều gì đâu đấy!
Ông Nhật nhìn bà:
– Yên tâm đi! Anh không bao giờ giấu em điều gì cả!
Rồi ông nói Cà Chua lên phòng làm việc của mình. Ông chỉ chiếc ghế cho cô ngồi và nói:
– Con gáι có tâm sự gì sao?
Cà Chua ngạc nhiên:
– Ơ, sao bố biết ạ?
Ông cười:
– Ta là bố của con mà!
Cà Chua cúi mặt kể chuyện về Thiên Vương cho ông Nhật nghe. Cuối cùng, cô nói:
– Bố ơi, có phải con đã yêu anh Kem rồi không? Tình cảm này khác với anh Chivas bố ạ. Lúc trước, cảm giác của con là muốn sở hữu hơn là nhớ thương, đó là một kiểu suy nghĩ ích kỷ. Còn giờ đây, con cảm nhận được sự rung động bố ạ. Nhưng con không biết nên nói ra hay không, vì con sợ nếu bị từ chối thì tình anh em cũng mất!
Ông Nhật nhìn con:
– Sao lại mất chứ? Như con và Chivas bây giờ vẫn là anh em đâý thôi. Nếu con nghĩ nói ra sẽ tốt hơn thì con nên nói. Trước đây, bố ngăn con chuyện với Chivas vì lúc đó Chivas đã yêu Dạ Quỳnh, con không nên chen chân vào. Còn giờ đây, con và Kem đều ᵭộc thân, cứ nói ra cho nhẹ lòng, không được thì cũng chẳng sao cả. Con biết không, trước đây bố cũng từng hỏi mẹ con rằng nếu yêu một người thì nên làm thế nào. Và mẹ cũng khuyên bố nên bộc lộ thẳng thắn y như bố đang khuyên con lúc này vậy. Kem là một chàng trai tốt, có học thức, bố tin là nó sẽ không đẩy câu chuyện tới chỗ khó xử đâu!
Cà Chua nói:
– Nhưng nếu anh ấy chỉ yêu người trong ảnh, con nói ra …anh ấy lại ghét con thì sao ạ?
Ông Minh Nhật lắc đầu:
– Kem sẽ không ghét con. Nếu không yêu thì vẫn là anh em mà. Con biết không, mẹ Nhi cũng không phải là người đầu tiên mà bố yêu.
Cà Chua tròn mắt:
– Vậy sao ạ?
Ông Nhật mỉm cười:
– Người đầu tiên bố yêu là cô Tường Vy – Vợ của chú Vương Thăng. Nhưng khi bố bày tỏ tình cảm, bị cô ấy từ chối, khi biết cô ấy yêu chú Thăng, bố đã vui vẻ chúc phúc cho họ. Cô ấy hạnh phúc thì bố cũng hạnh phúc. Còn nếu ép buộc một cách mù quáng thì không chỉ cả hai đều bất hạnh, mà chút tình nghĩa anh em cuối cùng cũng chấm dứt luôn. Sau bao nhiêu năm, bố mẹ và cô chú ấy vẫn là bạn bè thân thiết đấy thôi!
Cà Chua hỏi nhỏ:
– Mẹ Nhi có biết điều này không ạ bố?
Ông Nhật bật cười:
– Dĩ nhiên là có rồi! Bố đã bảo là không giấu mẹ con điều gì, trừ những điều khiến mẹ con buồn. Nhưng bố nghĩ, tình cảm trong quá khứ bố nên nói rõ với mẹ con, bởi dẫu sao đó cũng chỉ là quá khứ, hiện tại lúc đó và tương lai của bố chính là mẹ con mà!
Đầu óc Cà Chua nghĩ lại những sự lo lắng của vợ chồng chú Thăng dành cho gia đình cô mỗi lúc gặp chuyện. Khi bố Nhật bị sốt phải cấp cứu, rồi khi mẹ Nhi ở trong phòng mổ, vợ chồng cô chú ấy đều có mặt từ rất sớm, quả là một tình cảm đáng trân trọng. An nhoẻn cười:
– Con hiểu rồi Bố à. Một ngọn nến chỉ cháy một lần, dù nó được cháy sáng cùng những ngọn nến khác hay là lụi tàn ngay thì nó cũng cần phải tỏa sáng. Con cảm ơn bố ạ!
Ông Nhật vỗ vỗ vai con gáι:
– Giỏi lắm! Nói ra tình cảm là không sai, tình cảm mù quáng, đặt nhầm chỗ mới sai con gáι ạ! Giờ ta đi xuống nhà theo mẹ lo nhé!
Tuệ An vui vẻ cùng bố Minh Nhật xuống nhà trò chuyện với bà Nhi một lúc rồi cô ngủ lại nhà bố mẹ. Cảm giác hi vọng và bình yên luôn luôn tồn tại ở ngôi nhà ấm áp này…
Sáng hôm sau, An tỉnh dậy với một ϮιпҺ thần rất thoải mái. Cô dự định hôm nay sẽ làm một bữa cơm thật ngon lành với những món mà Thiên Vương thích. Ăn sáng xong, An lái xe về nhà, chọn một bộ váy nữ tính ưng ý rồi tới Tập đoàn giải quyết công việc. Lúc gần trưa, sau khi xào xào nấu nấu xong, An chỉnh lại nhan sắc một chút. Khi thấy đủ ʇ⚡︎ự tin, cô di chuyển đến Ьệпh viện Thiên Vĩ, An lại bấm gọi cho Thiên Vương, nhưng anh không nghe máy. Biết rằng anh bận, có thể là đang ở trong phòng phẫu thuật, An sải bước lên phòng anh và đặt cặp l*иg cơm xuống bàn. Cô không biết mấy giờ Thiên Vương mới trở về đây nên kéo chiếc ghế cạnh đó và ngồi chờ.
Cà Chua hồi hộp đến nỗi mồ hôi rịn ra đầy tay. Cô biết mình đang làm điều mà người đời sẽ cho là ngược – đó là ʇ⚡︎ự mình tỏ tình với chàng trai cô yêu. Nhưng An nghĩ, trong tình yêu, ai tỏ tình có khác gì nhau đâu. Cô yêu và cô nghĩ mình nên thổ lộ. Anh đồng ý hay không đó là quyền của trái tιм anh. Thế nên Cà Chua đang ở trong tâm trạng vừa hồi hộp vừa phấn khởi. Cô nhận ra rằng tình yêu đích thực là đây, có thể vui vẻ nấu ăn cho người mình thương, vui vẻ chờ đợi để thấy người ấy, để nói với người ấy về những điều ở ngay trong trái tιм mình. Nó khác với sự ích kỷ, chiếm hữu.
Cô thoải mái lấy điện thoại ra đọc tin tức, còn giải quyết luôn một số công việc của tập đoàn ngay trước phòng của Thiên Vương.
Gần một giờ chiều, Cà Chua nghe tiếng dép rất nhanh tгêภ nền gạch. Thiên Vương xuất hiện trước mặt cô với đôi mắt khá mệt mỏi. Những tia hằn đỏ đã nói với cô biết anh vừa trải qua một ca phẫu thuật dài. Vương nhìn đồng hồ rồi đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn An:
– Cà Chua, sao giờ này em còn ngồi đây?
An cười:
– Em đang đợi anh ạ!
Vương lại càng tỏ ra khó hiểu:
– Đợi anh? Có chuyện gì quan trọng sao?
Bỗng nhiên Cà Chua lại thấy miệng cứng ngắc. Sự hoạt ngôn của cô bay biến đâu mất. Cô cúi nhìn đôi giày dưới chân rồi lại nhìn lên mặt bàn. Cuối cùng, cô nói:
– À…thì …em đưa cơm cho anh mà!
Thiên Vương cau mày lại:
– Em có biết mấy giờ rồi không? Gần một giờ chiều rồi đấy, em đưa cơm thì chỉ cần để đó rồi về nghỉ ngơi chứ! Sao hôm nay lại chờ anh? Lỡ đến tối anh mới về thì sao?
Giọng anh vừa lo lắng lại vừa có chút hờn trách nên Cà Chua lại thấy hơi tủi thân. Nhưng thôi, vì anh không biết cô chờ anh để nói điều quan trọng đó. Thế nên Cà Chua hít một hơi và nói:
– Dạ… vì… vì… em có việc muốn nói với anh nên…
Vương lấy thẻ từ ra mở cửa, tay cầm cặp l*иg cơm rồi nói:
– Em vào đi, vào ăn xong rồi nói!
Cà Chua lẽo đẽo theo anh vào trong. Thiên Vương đặt cặp l*иg cơm lên bàn và lên tiếng:
– Giờ em ăn đã, chắc chắn em cũng chưa ăn gì. Ăn xong lấy sức mà nói!
Cà Chua vẫn đứng cạnh bàn, cô nghĩ nếu mình ăn cùng anh rồi biết đâu lại tiêu tan hết dũng khí để nói. Thế nên, một lần nữa, Cà Chua lại hít sâu một hơi và thốt lên:
– Dạ thôi ạ, nãy em ăn cơm rồi mới đến đây. Em nói rồi em đi luôn!
Thiên Vương dừng động tác mở cặp l*иg cơm, đưa ánh mắt nhìn cô. Anh hiểu rằng có chuyện gì đó quan trọng nên Cà Chua mới đợi anh đến giờ này. Nếu là chuyện sức khỏe của cô Nhi thì chắc hẳn cô không còn ngồi đây nữa. Anh ngả người ra ghế:
– Chuyện gì mà trông em căng thẳng vậy? Em nói đi!
Cà Chua nói:
– Anh Vương, anh bảo em là nếu có tình cảm với một người thì hãy thổ lộ đúng không ạ?
À, thì ra con bé muốn hỏi ý kiến anh về việc hôm qua. Chắc là Cà Chua muốn hỏi cách bộc lộ tình cảm như thế nào đây mà. Vương gật đầu, giọng anh trầm hẳn xuống như một tiếng thở dài, chẳng hiểu vì mệt hay vì pha chút tâm trạng:
– Ừ, đúng rồi!
Cà Chua lấy hết ϮιпҺ thần và nói:
– Vâng, vậy thì em muốn nói với anh là EM YÊU ANH!
Lúc này, ánh mắt của Thiên Vương mở to hết cỡ. Cà Chua nhìn vào ánh mắt ấy, nghe giọng nói của anh vang lên tỏ rõ sự ngạc nhiên pha chút khó hiểu:
– Em có biết mình đang nói cái gì không vậy?
Thái độ này là sao? Có vẻ như Thiên Vương đang nghe cái điều mà anh không muốn nghe thì phải. Nhìn ánh mắt của anh, Cà Chua chợt thấy sự có mặt của mình ở đây là thừa thãi. Cô quay lưng, mở cửa và chạy vụt đi…