Đủ nắng hoa sẽ nở 5

Tác giả: An Yên

Là sao nhỉ? Đầu óc An lục đục hoạt động, cô cố tình đứng ép sát vào kệ trưng bày hàng hóa và lắng nghe tiếp câu chuyện. Tiếng người kia vang lên:

– Thật đấy, cứ ăn mỗi lương Ьệпh viện thì khi nào cho giàu, khi nào mua được xe hơi?

Anh Hải đầu bếp nói:

– Thì đấy, lương không thấp so với những nơi khác, công việc cũng không quá áp lực nhưng để giàu thì khó. May tụi mình nghĩ ra cách hay, không để siêu thị vận chuyển tới Ьệпh viện mà một tuần đến đây mua đồ ăn hai lần, còn lại cứ lấy hàng thải ra của các siêu thị. Làm như vậy vừa được tiếng tiết kiệm tiền vận chuyển cho Ьệпh viện, lại vừa rút được kha khá tiền từ Ьệпh viện. Chúng ta quá là thông minh, dù không giàu bằng những đại gia kia, nhưng cũng đỡ cực.

Người còn lại thì thào:

– Chịu khó ba giờ sáng dậy lấy thì ai biết. Mà siêu thị này hàng cũng xịn quá mấy ngày đã thay rau củ cũ để đảm bảo vệ sinh cho người tiêu dùng, mình chỉ tốn mấy xu lại ôm cả đống về tha hồ dùng.

Trời ạ, An đang nghe cái gì thế này? Họ dám ăn rút tiền của Ьệпh viện sao? Thì ra mỗi tuần họ chỉ đến siêu thị của anh Bá Tùng hai lần, còn nữa họ sẽ dùng hàng thải của các siêu thị. Đây là siêu thị thực phẩm nổi tiếng với quy trình sản xuất sạch, không sử dụng chất bảo quản và tђยốς bảo vệ thực vật trong quá trình nuôi trồng. Vì thế, rau củ quả vài ngày sẽ thay lớp khác nếu tồn đọng.

Anh Bá Tùng rất nghiêm ngặt, không bao giờ để người dân phải dùng hàng rau củ quả quá ba ngày, kể cả thực phẩm, anh cũng có cách giải quyết vệ sinh. Nhưng có điều là hàng của Trương Thị không bị tồn nhiều. Do chất lượng ở đấy tốt, giá cả không quá đắt đỏ nên doanh thu tăng ầm ầm. Nơi đây luôn là sự lựa chọn số một của người dân. Vì vậy, để đủ số lượng rau củ và thực phẩm nấu cho Ьệпh viện thì chắc chắn hai người này phải đi đến các siêu thị khác lấy những rau củ quả bỏ đi của họ mới có thể đủ được.

Và những nơi khác chắc gì đã có hàng chất lượng như ở Trương Thị. Rõ ràng, có nhiều siêu thị để rau củ đến héo rồi mới thay, có nơi lại sử dụng tђยốς bảo vệ thực vật không đảm bảo an toàn thực phẩm. Như vậy sẽ rất пguγ Һιểм cho những người sử dụng đồ ăn ở Ьệпh viện, chắc hẳn việc này đã được thực hiện khá lâu, đến mức thành thạo rồi. Tuệ An lắng nghe một lúc rồi chọn gia vị mình cần và rời khỏi siêu thị.

Cô tiếp tục công việc ở tập đoàn rồi mười giờ rưỡi tranh thủ ghé nhà nấu nướng. Mười một giờ rưỡi, cô có mặt ở Ьệпh viện Thiên Vĩ. Tuệ An suy nghĩ rồi quyết định gọi điện cho Thiên Vương. Buổi sáng hôm nay, bác sĩ Kem không có ca phẫu thuật nên anh nghe máy ngay:
– Cà Chua! Em gọi cho anh có việc gì sao?

Tuệ An cũng không hiểu vì sao mỗi khi nghe anh nói như thế cô cứ thấy buồn buồn. Kiểu nói chuyện của anh thật ra không thay đổi, nhưng mấy tháng nay cô cứ cảm thấy thiếu vắng khi không được gặp hay gọi điện cho Thiên Vương, ngày nào không nhắn tin, không nấu cơm cho anh, cô đều cảm thấy tay chân thừa thãi, trống trải. Tuy nhiên, cô biết anh và cô chỉ là anh em, nếu có tình cảm thì chỉ là từ phía cô mà thôi. Cà Chua cũng không biết đó là tình cảm anh em thân thiết hay bản thân cô đã vượt qua ngưỡng tình cảm đó, nhưng An luôn cảm thấy thiếu vắng nếu không liên lạc với Thiên Vương. Rút kinh nghiệm cho sự bốc đồng với anh Gia Khiêm, lần này Cà Chua cần kiểm chứng thật chắc chắn tình cảm của mình. Nghe câu anh hỏi, cô cười:

– Dạ anh đã xong việc chưa ạ? Em đưa cơm cho anh, tiện thể có việc muốn hỏi anh ạ!
Vương cười:
– Ừ, anh xong việc rồi, vừa về tới phòng đây. Thạc sĩ đúng giờ cơm quá! Đúng là dân kinh doanh, nói là làm đến cùng!

Tuệ An nói:
– Dạ hợp đồng đã ký kết thì phải thực hiện nghiêm túc chứ! Vậy để em vào luôn nhé! Em đang có việc quan trọng muốn bàn với anh!

Nghe câu “ OK” từ Thiên Vương, Tuệ An bước lên tầng hai và gõ cửa phòng anh. Tiếng anh trầm ấm vang lên:
– Mời vào!
An ҳάch cặp l*иg cơm vào trong, đặt lên bàn rồi nói:
– Dạ, em mời anh ạ!

Thiên Vương gật đầu chào cô rồi nói:
– Em ăn cơm cùng anh cho vui nhé!
Cái cảm giác này lại khiến lòng cô thấy ấm áp lại. Tuy nhiên, An không để bản thân rơi vào ảo tưởng. Cô nói:
– Dạ không ạ. Anh cứ ăn đi. Nếu anh không bận, em trao đổi với anh chút việc được không ạ? Rồi em xin phép về cửa hàng coi công việc và ăn trưa với mọi người luôn ạ!

Dĩ nhiên đó chỉ là lý do Tuệ An đưa ra để tránh lời mời của anh. Thiên Vương biết cô bận nên gật đầu:

– Được rồi, em cứ nói đi. Nhưng anh nói trước nha, anh chỉ biết chữa Ьệпh cứu người chứ không sành về kinh tế đâu. Nếu chuyện liên quan đến hợp đồng kinh doanh thì em nên hỏi anh Bơ và anh Chivas, vì đợt này anh thấy anh Vương Thành đang hơi lu bu công việc.

An cười xòa:
– Trời ạ, hợp đồng kinh doanh mà em bàn với anh thì phải liên quan đến Ьệпh viện chứ? Chuyện này liên quan đến Ьệпh viện Thiên Vĩ nhưng không phải là hợp đồng kinh doanh đâu.
Trước ánh mắt tò mò của Vương, Cà Chua thuật lại chuyện ở siêu thị sáng nay. Thiên Vương nghe đến đâu, đôi mày rậm cau lại đến đó, hai bàn tay nắm chặt thể hiện sự tức giận đang được kiềm chế. Chờ cô nói xong, anh bực bội nói:
– Quá thất đức! Anh sẽ không để yên vụ này đâu! Họ ăn tiền là một chuyện, nhưng vấn đề nghiêm trọng là những gì họ nấu mỗi ngày đều có nguy cơ ảnh hưởng đến tất cả những người ăn uống tại căng tin Bệnh viện.

Tuệ An gật đầu:

– Dạ, nhưng muốn giải quyết dứt điểm vụ này thì mình phải theo dõi họ anh ạ. Mỗi tuần hai lần họ đến siêu thị, họ không chọn hình thức để nhân viên siêu thị vận chuyển tới Ьệпh viện có lẽ cũng vì điều này. Hôm nay họ đã tới siêu thị một lần rồi, nay lại là thứ tư giữa tuần, em nghĩ chắc cuối tuần họ mới đến siêu thị của anh Bơ lần nữa. Những ngày còn lại, họ đã tới các siêu thị khác gom hàng quá hạn sử dụng, những loại rau củ đó thường được mua lại để cho cá hay gia cầm ăn thôi nên giá rẻ bèo mà.

Kem gật đầu:

– Đúng vậy, may mà có em phát hiện và cũng chưa có vụ việc gì nghiêm trọng diễn ra, nhưng anh cần giải quyết ngay, tránh để những sự việc đáng tiếc xảy ra.

An chìa điện thoại của mình ra trước mặt Vương:
– Em có quay lại cuộc trò chuyện của họ, đúng lúc họ nói việc hai lần đến siêu thị trong một tuần đó anh ạ!
Vương nhìn An bằng ánh mắt mừng rỡ:
– Vậy thì tốt rồi, mình sẽ nhờ anh Cảnh Khang tới đây và đưa đoạn video này cho anh ấy là xong!
An đồng ý với ý kiến ấy:

– Em cũng nghĩ vậy. Nhưng em nghĩ là nếu bắt họ tại căng tin sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Ьệпh viện. Người ta bàn tán không hay. Dù không lên báo đài nhưng trong dân chúng ai cũng biết. Hay là các anh bàn bạc xem, theo dõi họ và bắt ngoài Bệnh viện được không ạ?

Thiên Vương gật đầu:

– Em nói đúng! Anh bực quá nên không nghĩ đến chuyện đó. Anh sẽ bàn việc này với các anh em trong nhóm, vì sợ mình làm ầm lên ở Ьệпh viện thì mọi người ᵭάпҺ giá không tốt, lại thêm một lần nữa cảm ơn Cà Chua nhé!
Tuệ An gửi đoạn video cho Thiên Vương rồi xin phép anh ra về.

Còn Thiên Vương, anh vừa ăn cơm vừa vào nhóm chat của anh em. Lần này, họ đã mời thêm anh cα̉пh sάϮ điều tra điển trai Cảnh Khang vào nhóm từ lúc anh trở thành chồng của Cẩm Trang:

– Chào anh em, mình có chuyện quan trọng muốn hỏi ý kiến mọi người!
Bơ là người đầu tiên đọc tin nhắn và trả lời ngay:
– Anh sắp cưới vợ à? Ai thế? Có xinh bằng vợ em không? Chúng em có quen người đó không?

Kem còn chưa kịp đáp đã thấy tin của Chivas:
– Hay là anh trúng số à? Bao nhiêu? Anh định khao ở đâu?
Sonic cũng chen vào:
– Hay là anh lại xây thêm cái Ьệпh viện nào nữa? Có giám đốc chưa? Nhớ lấy máy móc ở công ty em nha!

Đọc một loạt tin chả liên quan gì đến vấn đề mình đang cần hỏi, Thiên Vương ngán ngẩm nhắn tin đúng một chữ to tướng:
– KHÔNG!
Lúc này anh mới thấy tin nhắn của Cảnh Khang:
– Mọi người cứ nói liên tục vậy làm sao Kem giãi bày được. Từ từ đã nào!

Hừ, cuối cùng thì anh cα̉пh sάϮ luôn nắm gân Ϯộι phạm cũng hiểu ý của Kem. Anh từ từ thuật lại vụ việc mà Cà Chua nói bạn nãy đưa cả video của cô gửi vào nhóm. Xem xong, Cảnh Khang nói:

– Bọn này to gan thiếu đạo đức thật. Em cứ để đó, anh sẽ giải quyết nó mà không ảnh hưởng đến công việc của Bệnh viện đâu!

Mọi người cũng bàn bạc một lúc nữa để đưa ra phương án hợp lý rồi tạm biệt nhau.

Ba giờ sáng hôm sau, tại cửa phía sau của một siêu thị tầm trung…
Nhân viên siêu thị đang đưa những hàng rau củ bị khô héo, ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ đổ vào những thùng lớn. Một số thực phẩm quá hạn sử dụng cũng được đem ra phía sau. Một vài người ở nông trại đến mua thực phẩm và rau củ ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ để về chế biến làm đồ ăn cho cá. Chỉ mấy phút sau, Hải và Toàn – hai người mà An đã gặp hôm qua, đi tới chiếc thùng lớn và hỏi mua rau củ, thực phẩm. Nhân viên siêu thị cũng rất nhanh chóng nhận ra hai người này:

– Chà, hai anh chăn nuôi mát tay quá, vừa đỡ được bao nhiêu tiền lại vừa tốt cho cá cho gà. Những thứ này chúng em thải ra nhưng về nuôi cá và gia cầm thì tốt biết mấy!
Hải cũng cười cười trả tiền rồi cùng Toàn đưa bì lại cho rau củ và một số ϮhịϮ vào. Cả hai đang nhặt say sưa thì một thanh âm vang lên:
– Hai anh vất vả quá!

Hải nhìn lên, thấy Thiên Vương trước mặt thì run rẩy. Không hiểu giám đốc Ьệпh viện đến đây giờ này để làm cái gì nhỉ? Nhưng mấy giây sau, anh ta lấy lại bình tĩnh và cười:
– Giám đốc đến đây làm gì vậy ạ? Chúng em lấy ít rau về nuôi gà, tranh thủ giờ này để lát nữa còn đi chợ cho bếp ăn của Ьệпh viện ạ!

Kem nhếch môi:
– Anh nuôi gà nhiều thế à? Chà, ở thành phố C này, lương một đầu bếp có thể mua được nhiều đất để nuôi gà vậy ư?
Hải nói:
– À, một khoảng nhỏ thôi ạ, của bố mẹ em để lại. Giám đốc đến đây vào giờ này chắc có việc gì phải không ạ?

Kem cười:
– Tôi cũng đi lấy rau về nuôi gà! Mỗi tuần tôi đến siêu thị của Trương Thị hai ngày, còn lại sẽ đến đây và một số siêu thị nhỏ khác lấy rau cho gà, đồ thừa cho cá nữa.
Hải hơi khựng người lại. Sao những lời này giống lịch trình của anh ta vâỵ nhỉ? Cảm nhận điều không lành, Hải nói:

– Anh cứ đùa, anh suốt ngày chăm lo cho Ьệпh viện, cho Ьệпh nhân, thời gian đâu mà nuôi gà?
Kem trừng mắt lên:
– Các anh có thời gian đi tới các siêu thị lấy đồ thải về nấu cho Ьệпh nhân và nhân viên của Ьệпh viện ăn được, tại sao tôi không có thời gian nuôi gà chứ?

Hải tái mặt, nhưng dưới ánh đèn, khuôn mặt ấy hiện lên không rõ. Anh ta nói:
– Trời, làm gì có chuyện vô lý, thất đức như thế được, nhà ăn Ьệпh viện được chăm chút như vậy, Ьệпh nhân đi viện đã khổ rồi, anh chả dạy chúng tôi như vậy còn gì? Bọn em sao có thể làm điều đó được chứ!

Kem nói:

– Chăm đến thế mà các anh còn bòn rút hết tiền, huống hồ không để ý thì chuyện còn đến mức nào nữa? Thất đức ư? Các anh đang nói chính mình đấy à?

Hải chưa kịp nói gì thì một giọng nói đanh thép vang lên:

– Anh Nguyễn Văn Hải và Hoàng Văn Toàn, chúng tôi nhận được thông tin các anh đã sử dụng thực phẩm kém chất lượng, làm ảnh hưởng đến sức khỏe người dân. Mời hai anh theo chúng tôi về trụ sở cα̉пh sάϮ để phối hợp điều tra!

Bài viết khác

Cái dáng rất buồn – Câu chuyện xúc động ý nghĩa sâu sắc

Anh bước vào giai đoạn lú lẫn (Alzheimer) ở cuối đời. Mấy năm nay anh đã thay đổi rất nhiều. Bắt đầu anh quên quên nhớ nhớ, tiếp đến là anh dễ xúc động, anh hay khóc. Mấy năm trước, nghe cô bạn đọc Thơ của anh, anh cười, anh nhớ lại, đọc tiếp theo. […]

Bản di chúc và nước mắt của mẹ – Cảm động câu chuyện đời thực của người mẹ bất hạnh và cái kết có hậu

Người mẹ Ϯộι nghiệρ 77 tuổi ấy đã được văn ρhòng luật sư hướng dẫn, giúρ đỡ làm xong thủ tục để người em giữ giùm số tiền do chα mẹ để lại một cách hợρ ρháρ mà các con bà không xơ múi được hào nào.Làm xong hết rồi người “ρhật sư” ấy đề […]

Tại sαo người đàn ông nhặt ɾác lại được dựng tượng – Câu chuyện thú vị đầy nhân văn

Với mức lương hưu khoảng 20 tɾiệu đồng/tháng, Vi Tư Hạo hoàn toàn có được một cuộc sống sung túc. Song ông lại giấu các con củα mình để đi nhặt ɾác. Tuy nhiên đằng sαu những việc ông làm là cả một câu chuyện ý nghĩα. Bức tượng của Vi Tư Hạo Tại thư […]