Đủ nắng hoa sẽ nở 48
Tác giả: An Yên
Mưa ngày càng lớn, gió bắt đầu nổi lên. Nhìn những hạt mưa hắt vào kính, tiếng mưa rào rào như cơn thịnh nộ của mẹ thiên nhiên, Vương nói:
– Để anh đưa em đến tập đoàn, mưa thế này, em cần theo dõi tin bão và thông báo cho mọi người ở nhà, không đi đâu để an toàn nghe chưa?
An gật đầu:
– Dạ, em biết rồi.
Thiên Vương nhìn thấy nét lo sợ tгêภ khuôn mặt An, đôi mắt trong veo của cô ẩn chứa những dự cảm. Anh trấn an cô:
– Có anh ở đây, em không cần sợ gì cả. Cứ thông báo mọi người ở yên trong nhà, mưa bão có thể anh phải trực ở Ьệпh viện vì cơn bão này được ᵭάпҺ giá là mạnh nhất thế kỷ qua, thế nên anh nghĩ sẽ có thương vong về người. Vì vậy, những ngày tới, em đến phòng của anh ở Ьệпh viện. Dĩ nhiên ở đó không tiện nghi như ở nhà, nhưng cũng đầy đủ mọi thứ cho sinh hoạt. Em chuẩn bị quần áo, trưa nay anh đến đón em vào đó luôn, chứ em ở nhà anh không yên tâm!
An nói:
– Thôi, anh bận như vậy, em đến đó lại chẳng giúp được gì, vướng chân anh. Cứ đưa em về nhà bố mẹ là được à. Ở tập đoàn chắc là Khoai Tây cũng trực bão, cu Tý cứ tạm nhờ mẹ Vy ạ.
Vương gật đầu:
– Ừ cũng được, vì anh lo một em một mình thôi, ở đâu an toàn là được. Anh đang lo con bé Bông, ở miền núi dễ sạt lở đất, không biết nó có kịp về thành phố không nữa. Chắc bố mẹ cũng như ngồi tгêภ đống lửa.
An như sực nhớ ra, nãy giờ cứ lo nghĩ giờ mới lên tiếng về chuyện này:
– Đúng rồi, anh liên lạc được với Bông chưa?
Thiên Vương nói:
– Sáng nay anh gọi vẫn được, nhưng lúc nãy gọi hỏi xem sao thì không nghe máy. Anh cũng đang lo.
Tuệ An rút điện thoại ra bấm. Nhưng đúng là điện thoại của Bông chỉ đổ chuông nhưng không ai nghe máy. An nói:
– Hay là mưa to nên Bông không nghe được nhỉ? Trời này thì xe khách chắc không dám chạy đâu.
Mưa ngày càng to thêm, Vương nói:
– Thôi, em cứ đến tập đoàn đã, anh cũng tới Ьệпh viện để họp rồi có gì tính tiếp, chứ giờ bỏ công việc mà chạy lên đó cũng không biết ra sao, mà chắc chắn giáo viên và học sinh đã được đi dời ra khỏi vùng пguγ Һιểм rồi. Mưa này dễ sạt lở đất lắm, trường của Bông ngay chân đồi. Sáng nay, con bé bảo mưa ở đó chưa lớn lắm, em ấy cùng các giáo viên di dời máy móc, những đồ cần thiết và các em học sinh ở ký túc xá ra khỏi khu vực ấy.
Anh nói xong thì kéo An ra xe. Cô biết anh đang lo cho cả cô lẫn em gáι, nhưng An chẳng thể làm gì để giúp anh.
Đến tập đoàn, Thiên Vương đi sát vào sảnh, mở cửa rồi nói với Cà Chua:
– Em ở yên đây cho đến khi anh đến, không được đi lung tung đâu đấy!
An nói:
– Em biết rồi. Em có phải con nít đâu, nhưng nếu có tin gì của Bông thì anh bảo cho em với nhé.
Thiên Vương vuốt tóc cô:
– Được rồi. Em yên tâm đi, con bé cũng mạnh mẽ lắm. Thôi vợ đi vào đi!
An nhanh chân vào trong, Thiên Vương cũng lái xe đến Bệnh viện trong làn mưa như trút.
Trong khi đó, ở huyện N…
Cẩm Tú đã cùng với các giáo viên trong trường lên kế hoạch di dời những máy móc quan trọng của nhà trường và các em học sinh ở khu ký túc xá nhà trường đi đến vùng an toàn từ mấy ngày nay. Hôm nay vẫn còn một số thứ cần dọn nốt, mưa chưa quá to nhưng nghe tin siêu bão thì cẩn trọng vẫn hơn. Ở vùng rừng núi này, nguy cơ sạt lở luôn là nỗi lo sợ của mọi người. Khi mọi thứ đã yên vị trong trụ sở Ủy ban nhân dân xã, Cẩm Tú mới thở phào. Cô lục tìm điện thoại và thấy một loạt cuộc gọi nhỡ của bố mẹ, anh Kem, chị Cà Chua. Còn một ít pin, Tú vội bấm gọi lại. Giọng ông Thiên Vỹ lo lắng:
– Bông, con có bắt được xe về xuôi không? Hay để bố lên đón con, mưa lớn lắm rồi!
Bông lắc đầu:
– Dạ không có xe đâu bố ạ, con và mọi người đang ở trụ sở Ủy ban nhân dân xã, cao ráo và chắc chắn, không sao đâu, mọi người ở nhà cứ yên tâm.
Bà Tú Vi giọng nghẹn ngào:
– Không được …con có việc gì thì bố mẹ sống sao nổi, về ngay đi! Mưa chưa lớn, đang có xe của lực lượng Biên phòng họ xuống thành phố điều thêm máy móc và nhu yếu phẩm ….
Cẩm Tú nhìn những người dân chân chất đã bao bọc cô lâu nay, nhìn những em học sinh với đôi mắt thất thần lo sợ khi ngước lên trông những đám mây đen ùn ùn tгêภ bầu trời đang tối thẩm dù là gần trưa. Cuối cùng, cô lắc đầu:
– Không! Con ở lại cùng các học sinh. Lúc bình yên hay bão lũ thì con vẫn ở đây, con không thể thấy bão lại chạy về xuôi để mặc mọi người ở đây được. Dù ít nhiều thì con cũng giúp được một chút công sức.
Bà Vi khóc nấc lên:
– Bông, con có biết mẹ từng dạy ở miền núi, đã từng chứng kiến bao nhiêu chuyện tang thương không? Con về đi, con… con không biết được hết sự ҡıṅһ ҡһủṅɢ đâu… nghe mẹ đi con…
Cẩm Tú vẫn kiên quyết:
– Không, mẹ đừng lo lắng, quá khứ của mẹ cứ để nó ngủ yên đi, đừng để nó ám ảnh mẹ mãi như thế. Giờ hiện đại hơn xưa rồi, bố mẹ đừng lo. Mọi người ở đây bao bọc con, chia cho con từng củ khoai củ sắn, con không thể ích kỷ bỏ mặc họ lúc này. Vả lại, lực lượng Biên phòng họ có công việc của họ, đừng làm phiền họ. Bố cũng nhiều tuổi rồi, đừng đi lại trong lúc thời tiết xấu như thế này.
Nói mãi không được, vợ chồng ông Thiên Vỹ đành cầu trời khấn Phật cho Cẩm Tú và mọi người ở đó được bình yên. Thiên Vương cũng báo tình hình cho An và mọi người. Cà Chua nói:
– Chồng ơi, hay là em qua bên nhà mẹ Vy cũng được, nhà em có Khoai Tây. Nó bảo ở tập đoàn mấy hôm nay chằng chống kỹ rồi, camera đầy đủ cả, có thể theo dõi nên nó về nhà với bố mẹ. Bên nhà mẹ Vy thì chỉ có mấy người giúp việc và bố mẹ, cu Tí lại còn nhỏ, anh thì phải được ở Ьệпh viện!
Thiên Vương gật đầu:
– Vậy cũng tốt, có thêm người, bố mẹ đỡ lo.
An nói:
– Lúc nãy em gọi về cho bố Nhật mẹ Nhi rồi, bố mẹ cũng bảo em nên như thế. Lát anh qua đón em nhé, chúng ta sẽ qua nhà hàng một chút, em đã bảo Lan Hương làm thêm các suất cơm để trao cho các chốt trực bão và những người đi đường lỡ gặp mưa gió, cho họ vào trú và có ăn.
Thiên Vương mỉm cười:
– Được rồi, anh nghe vợ. Thế anh có được ăn không?
An nói:
– Thì lát nữa mình vào ăn luôn, em cũng dặn Hương làm luôn rồi, làm sớm vì em biết anh vội mà!
Thiên Vương trêu cô:
– Rồi ăn cơm xong có được ăn luôn em không?
An đỏ mặt:
– Còn giỡn được à? Nhanh đến đón em nào!
Thiên Vương tạm biệt cô, tắt máy rồi dặn Hoàng xuống nhà ăn Ьệпh viện chuẩn bị các suất ăn miễn phí và lái xe đến tập đoàn. Dự báo ngày mai bão sẽ vào đất liền, nhưng hoàn lưu bão đã quần thảo khu vực gần biển dữ dội rồi, nên mọi công tác chống bão diễn ra cực kỳ gấp rút.
Cơn bão như một người khó ở, hết lao vào bờ rồi lại đảo ra biển, khiến những người dân vùng biển thất kinh trước khung cảnh hoang tàn. Ngay tại thành phố C, những tấm biển quảng cáo lung lay rồi bay theo xuống đường như lá rụng, những thân cây lớn vốn là cảnh đẹp của phố phường nay bất gốc nằm chơ vơ tгêภ đường lớn. Cảnh tượng kinh hoàng khiến mọi người ngồi trong nhà nhìn qua tivi có thể khϊếp sợ.
Một ngày trôi qua, lực lượng y bác sĩ và cα̉пh sάϮ, bộ đội luôn trong tình trạng trực chiến để chống chọi với cơn cuồng phong của đất trời. Cẩm Tú vẫn cứ gửi một, hai tin nhắn về cho gia đình để mọi người yên tâm. Ở vùng đồi núi này, mưa ngày một lớn. Chưa bao giờ người dân nơi đây chứng kiến mưa to đến như vậy. Mưa như ông trời cầm từng thùng nước xối xuống nhân gian. Nước tгêภ mặt đường như trong lòng suối, còn nước ở lòng suối thì chảy cuồn cuộn, bùn đất đục ngầu. Khung cảnh thơ mộng bỗng trở thành đáng sợ.
Sáng hôm sau, Trời có ngớt mưa một chút. Mọi người chưa kịp thở phào thì nhìn khung cảnh hoang tàn phía bản làng, nhiều ngôi nhà bị sập, nền nhà sụt lún, tường nứt những vết to, nhiều gia đình chưa kịp di dời cũng nhanh chóng chuyển đồ đạc đi, khi nguy cơ sạt lở đang thấy rõ. Mọi người đều nghe lời chủ tịch xã, cố gắng quan sát. Nếu thâý hiện tượng cây gãy, đổ đất sạt lở thì phải nhanh chóng rời đi. Trường trung học phổ thông và Ủy ban nhân dân xã là nơi an toàn nhất vùng núi này, còn trường của Bông là trường tiểu học, gần phía trong kia. May thông tin đến sớm và mọi người đã kịp rời đi, nhưng rồi mẹ thiên nhiên vẫn chưa hết cơn cuồng nộ. Khoảng chín giờ sáng hôm đó, mọi người thất kinh thì nghe một tiếng động lớn. Cả một mảng đất hàng chục nghìn mét khối ở bên kia đường quốc lộ bất ngờ sạt lở, đổ ập xuống đường. Chỉ chưa đầy một phút, mảng đất đã làm sập hoàn toàn mấy ngôi nhà liền, có ngôi còn bị đẩy ra xa hàng chục mét so với vị trí ban đầu. Cảnh tượng hãi hùng khi đất đá vùi lấp những ngôi nhà khiến nhiều người không dám nhìn. Mấy bạn học sinh khóc thút thít:
– Nhà… nhà của con… mất rồi ….
Nhiều người dân ôm nhau khóc khi thấy ngôi nhà yêu thương đã nằm dưới lớp bùn đất kia. Cẩm Tú xót xa nhìn cảnh tượng đó. Ngôi trường của cô bị đất đá vùi lấp và cô không hề ân hận khi mình đã ở lại đây, cùng mọi người chống chọi với cơn bão này và sẽ cùng mọi người khắc phục hậu quả.
Thành phố C…
Nhìn những hình ảnh tгêภ tivi, bà Tú Vi xót hết cả ruột. Tâm trí bà không thể quên cảnh mưa bão đã ςư-ớ.ק đi ๓.ạ.ภ .ﻮ sống của mối tình đầu của bà. Lúc đó, chính ông Thiên Vỹ là người đã nỗ lực cứu người đàn ông ấy mà không được, chính ông Thiên Vỹ cũng đã đưa bà ra khỏi đau thương và cho bà một hạnh phúc trọn vẹn. Và giờ đây, bà cầu mong đứa con gáι của bà sẽ bình yên trở về…
An nhìn thấy bà Vy như vậy liền lên tiếng:
– Mẹ, ở trụ sở Ủy ban nhân dân xã thì không sao đâu. Mẹ đừng lo quá mà ảnh hưởng sức khỏe, rồi em ấy sẽ về mà!
Bà Vi ôm cu Tí, vuốt mái tóc thằng bé rồi nói:
– Ừ, hi vọng mọi thứ sẽ nhẹ nhàng với nó.
Vừa lúc mọi người nghe tin cơn bão đã qua nhưng mưa lớn vẫn tiếp tục trút xuống, Tuệ An thấy Thiên Vương gọi cho mình:
– Mẹ ổn không em? Anh không dám gọi cho mẹ, cứ sợ mẹ lo con bé Bông rồi nói linh ϮιпҺ.
An nhìn vào ví rồi nói:
– Dạ cũng tạm ổn anh ạ! Anh thế nào ạ?
Thiên Vương nói nhanh:
– À,.vợ ơi, anh phải đi lên vùng núi để cùng mọi người khắc phục hậu quả bão lũ, em lo cho bố mẹ nhé!
Tuệ An khẽ “dạ”, nhưng cảm giác như tiếng của mình lạc đi. Không hiểu sao cô có một dự cảm gì đó cho lần công tác đặc biệt này của Thiên Vương…