Đủ nắng hoa sẽ nở 47

Tác giả: An Yên

Xe chầm chậm đi vào gara của biệt thự nhà Tuệ An. Cô dừng xe, bước xuống rồi đi sang bên phía Thiên Vương. Lúc nãy cả anh Bơ và anh Chivas mới dìu được anh Kem ra xe, giờ một mình cô biết làm sao đây chứ? Cà Chua lay lay vai anh:

– Anh Kem, anh Kem à, Anh có đi vào nhà được không? Bám vào người em nhé!

Kem khẽ mở mắt, nhíu mày nhìn cô rồi nói:

– Ở đâu đây vợ?

Cà Chua cười khổ:

– Về nhà rồi bác sĩ ạ, anh say thế này làm sao em đưa vào nhà đây?

Cà Chua cố dìu Kem ra khỏi xe. Anh ôm lấy vai cô, thân hình cao lớn của Kem khiến Cà Chua rất vất vả. Cũng may anh bác sĩ không ngã bên này, nghiêng bên nọ, lại tỏ ra tỉnh táo hơn lúc nãy nên chỉ có mấy bước đầu loạng choạng, còn phần sau hầu như Thiên Vương chủ động bước đi. Đỡ anh lên tầng hai, ngồi xuống giường, An vừa nói vừa thở:
– Chưa bao giờ em thấy anh bê tha như vậy luôn đấy!
Anh nhìn cô với ánh mắt ngà ngà say:
– Vậy là em biết nếu thiếu em anh sẽ như thế nào rồi đấy!
Anh nói rồi nằm vật ra giường. An nhăn mặt:
– Ơ, anh phải thay đồ đã chứ!
Vương quay mặt vào trong:
– Thôi, anh cũng về nhà an toàn rồi, em sang nhà bố mẹ với cu Tí đi, chẳng phải ban nãy định ở bên đó luôn mà!

An ᵭάпҺ vào tay anh:
– Anh còn nói giọng đó nữa hả? Khi nào cãi nhau nguồn cơn đều liên quan đến chị ấy hết. Mà em đã nói gì anh đâu, đó là mẹ nói đấy chứ!
Vương khoát khoát tay:
– Thôi, em cứ đi đi, anh ở một mình cũng được, không sao!
Nhìn anh thế này, Tuệ An xót hết cả ruột. Cô nói:
– Chờ đấy, người ta đi nấu canh giải ɾượu!
Vương nói:
– Không cần, em cứ đi về bên nhà bố mẹ đi!

Tuệ An không đôi co với anh nữa mà đi xuống tầng, vào phòng bếp nấu canh giải ɾượu. Thiên Vương nằm tгêภ giường, thấy cô bước đi thì cũng có chút hẫng hụt trong lòng. An nấu canh giải ɾượu hay là thật thà đi sang nhà bố mẹ nhỉ? Không đời nào, Tuệ An thương người lắm, làm sao dám bỏ bác sĩ một mình mà đi chứ? Để chắc chắn suy nghĩ của mình, anh chàng bác sĩ nằm một lúc thì chạy vào nhà vệ sinh và bắt đầu nôn ọe. An vừa nấu xong canh giải ɾượu, nghe tiếng Thiên Vương nôn thì vừa múc canh ra bát vừa lật đật đưa bát lên tầng hai. Khi cô lên đến nơi, anh cũng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh. Nhìn cảnh anh lảo đảo bước đi, An vội vàng đặt bát canh xuống và chạy lại đỡ anh:

– Anh đã thấy tai hại chưa? Ai bảo anh uống chứ?
Thiên Vương nhìn cô:
– Anh không say thì em có đưa anh về không?
An vừa đỡ anh xuống giường vừa càm ràm:
– Sao lại không? Mẹ nói vậy chứ mẹ cũng muốn em về với anh mà!
Vương ngồi tгêภ giường mỉm cười:
– Em chưa hiểu hết mẹ chồng em rồi! Mẹ nói thế nghĩa là cấm cửa anh luôn, khi nào anh năn nỉ ỉ ôi chán chê kìa, may ra mẹ mới đổi ý!
An liếc anh:
– Thế có định năn nỉ không?

Vương nói:
– Có chứ, dù bắt qùγ trước cổng anh vẫn qùγ, nhưng cách này nhanh và hiệu quả hơn nhiều!
An chạy vào nhà tắm, lấy khăn tẩm nước ấm rồi bước ra, vừa lau mặt lau cổ cho Thiên Vương vừa nói:
– Hiệu quả cái gì không biết chứ em thấy hại thân rồi đấy!
Thiên Vương cầm lấy tay cô:
– Chưa chắc!
Nói rồi, anh kéo luôn Tuệ An xuống giường, một tay An đang cầm khăn, một tay đang đặt ở vai anh nên không có điểm ʇ⚡︎ựa, cô nhất thời theo đà ngã luôn lên người Thiên Vương. Anh chàng bác sĩ lật cô nằm xuống giường rồi nói:
– Hiệu quả ở đây!

An đẩy anh ra:
– Em nấu canh giải ɾượu, bác sĩ định không uống hay sao mà còn làm càn nữa!
Thiên Vương cúi xuống hôn môi cô ngấu nghiến. An đẩy mãi mới được, cô ngồi dậy nói:.
– Anh có định uống canh giải ɾượu rồi đi ngủ không? Sáng mai dậy tỉnh táo hẳn em mới nói chuyện với anh!
Cô luống cuống bò dậy, cầm bát canh chìa trước mặt anh:
– Bác sĩ uống đi cho khỏe người đã!
Thiên Vương cầm bát canh giải ɾượu uống một nửa rồi đặt lại tủ đầu giường. An lại dỗ dành:
– Thôi, anh uống cho hết đi, công em nấu nãy giờ đấy!
Thiên Vương lắc đầu:
– Không, ngày mai chờ vợ giáo huấn xong thì uống tiếp!

An lại càm ràm:
– Ngày mai anh có say nữa đâu mà uống!
Thiên Vương kéo cô lại gần rồi thì thầm:
– Anh khi nào chả say!
An liếc anh:
– Cái gì? Hôm nào cũng say để thành ma men à? Đúng là người có men toàn ăn nói linh ϮιпҺ.
Thiên Vương kéo An nằm sát mình, cô nói:
– Cái gì thế? Anh để em đi thay đồ và tẩy trang đã, anh mệt cứ ngủ đi!

Thiên Vương tủm tỉm cười:
– Ừ đúng rồi, anh đang say mà nhỉ?
An lắc đầu ngán ngẩm:.
– Đúng là ɾượu vào lời ra, đến bác sĩ say vào cũng nói năng chả ra làm sao cả!
Cô nói xong thì vào nhà tắm thay đồ và tẩy trang. Một lúc sau, An bước ra thấy Thiên Vương đã nhắm nghiền mắt. Điều kỳ lạ là Bác sĩ cũng đã ʇ⚡︎ự thay đồ ở nhà. Trông dáng nằm ngủ rất thoải mái, An khẽ lắc đầu rồi lật chăn nằm cạnh anh. Thế nhưng, cô nhớ ra trước giờ chưa khi nào được ngắm bác sĩ ngủ, nên An lại thảnh thơi nhìn ngắm khuôn mặt đẹp như tạc của anh. Cô nhìn sống mũi thẳng tắp, làn môi phong tình rồi bất chợt đặt ngón trỏ mình lên môi anh. Bỗng nhiên khuôn miệng kia mấp máy:
– Định hôn trộm anh hay gì?

Tuệ An giật mình, còn chưa kịp hỏi đã bị ai kia lật ra giường:
– Em tính làm gì hả?
Chất giọng quyến rũ tuyệt nhiên chẳng nghe thấy mùi ɾượu mà chỉ thoang thoảng Hương bạc hà. An thấy lạ, lúc nãy anh hôn cô cũng chẳng ngửi thấy mùi ɾượu. Anh uống nhiều thế sao lại không thấy mùi gì nhỉ? Nhìn đôi mắt kia vẫn khép hờ mà miệng anh vẫn nói:
– Sao nào?
An trả lời:
– Em có làm gì đâu, chỉ định đi ngủ thôi mà!
Thiên Vương cười ma mãnh:
– Ai bảo em làm anh thức giấc. Thôi, thì mình không ngủ nữa!

Dứt lời làn môi của anh áp chặt môi cô, anh chẳng thăm dò mà như một lối quen, tiến sâu vào khoang miệng cô mà càn quấy. Đã vậy, bàn tay ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ của Thiên Vương chẳng chịu an phận, kéo sạch mọi rào cản tгêภ người cô. Anh vẫn thế, nhẹ nhàng từng chút một đưa cô £êղ đỉภђ cao của sự thỏa mãn, cùng cô trầm luân đến quên trời quên đất. Lâu nay có cu Tí, bác sĩ ngoài ôm cô ngủ thì chẳng dám làm gì, thế nên hôm nay những cú thúc hông của anh như vũ bão, như một cách thỏa mãn sự dồn nén mấy ngày qua. Khi Thiên Vương đã gục lên người mình, An nói:
– Người say thường khỏe hơn hay sao ý!
Thiên Vương mỉm cười, vẫn theo thói quen bước vào nhà tắm giặt khăn lau sạch sẽ cho cô. Anh nằm xuống cạnh An rồi nói:
– Say gì? Anh có say ɾượu đâu!
Rồi vị bác sĩ thơm nhẹ lên bờ vai trần của cô:
– Anh chỉ say em thôi, say như điếu đổ không thể nào dứt ra được!

An liếc anh:
– Người say nói hay thế à?
Thiên Vương cười:
– Thì người ta tỉnh chứ sao? Có uống đâu mà say?
An sửng sốt:
– Hả? Anh nói cái gì cơ? Em thấy anh uống liên tục kia mà?
Vương hôn chụt lên môi cô:
– Anh uống nước ép, chứ không uống ɾượu!
An vừa nghe gì thế này? Cô nói:
– Anh hay thật, anh say không về nổi, anh Bơ và anh Chivas dìu mãi mới ra được xe, giờ còn nói linh ϮιпҺ, chả có ai say mà nhận mình say hết! Thôi, anh ngủ đi!

Vương nói:
– Linh ϮιпҺ gì đâu? Ai bảo vợ đi theo mẹ Vy để chồng ngồi một mình, sợ phải ngủ một mình nên mấy anh em mới bày ra trò này đấy chứ!
An nhìn anh:
– Anh nói thật ư? Anh diễn mà khiến chị Quỳnh và chị Uyên tưởng thật đấy!
Vương cười ha hả:
– Đúng là vợ tôi, mấy cô ấy biết anh diễn mà, họ chỉ diễn cùng anh cho tròn vai thôi đấy chứ! Mỗi em là không biết gì thôi!
An ngồi hẳn dậy:
– Cái gì? Anh đùa hay thật đấy? Anh có biết em lo sốt vó không hả?
Vương xoa xoa lưng An:
– Thôi, đừng giận nữa, nằm xuống đi, chỉ vì anh sợ tối phải ở một mình thôi mà.

An nói:
– Nhưng làm như thế là nói dối cả bố mẹ hai bên và các cô các chú nữa.
Vương kéo An sát người mình:
– Anh nghĩ mẹ Vy chắc cũng nhận ra đấy, mấy trò này ngày trước bố Vỹ cũng tạo ra để được mẹ Vy thương mà!
Cà Chua ᵭάпҺ vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Anh hết trò rồi à? Làm em lo…
Vương ôm chặt lấy An:
– Có anh ở đây, lo gì chứ, ngủ đi!
Trong lòng anh, cô ngủ ngon lành…

Sáng hôm sau…
An vừa dậy đã thấy Thiên Vương không còn nằm cạnh nữa. Cô vui vẻ vào nhà tắm. Mọi thứ vẫn được chuẩn bị sẵn như hàng ngày – kem ᵭάпҺ răng đã sẵn ra bàn chải, cả nước ấm hình như cũng mới pha, đồ để thay cũng được treo ngay ngắn. An vui vẻ tận hưởng sự cưng chiều của anh. Vừa bước xuống tầng, cô đã thấy bóng dáng cao lớn của Thiên Vương lúi húi trong bếp. Sáng nay, anh còn mở tivi ở phòng ăn để nghe tin tức trong khi nấu bữa sáng. An nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau:
– Bác sĩ cho em ăn gì đấy?

Vương thơm lên trán cô:
– Ăn súp để lại sức!
Cô ᵭάпҺ anh thùm thụp:
– Anh còn nói nữa hả?
Tгêภ tivi sáng nay đưa tin về một cơn siêu bão chuẩn bị đổ bộ vào đất liền và thành phố C là một trong những nơi bị ảnh hưởng nhẹ. Thiên Vương nói:
– Hôm nay anh phải họp gấp các phòng để bàn những phương án chuẩn bị chống bão. Dù Ьệпh viện kiên cố nhưng vẫn phải chặt bớt cây to và xem lại hệ thống mái tôn.

An nói:

– Em cũng phải họp và thông báo cho các phòng vì nhà xưởng cần được bảo vệ!

Tiếng của biên tập viên vẫn vang lên tгêภ tivi. An nhìn trời mưa, chợt thấy trong lòng mình dấy lên chút lo sợ….

Bài viết khác

Chuyện về thằng Côi – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Tên nó trong giấy khai sinh là Trần Anh Dũng. Ngày nó ra đời, bố mẹ đã chọn một cái tên thật đẹp để dành cho nó. Nhưng rồi, cái tên ấy nó chỉ được cô giáo gọi khi ở trường và nằm trong sổ sách hồ sơ. Cả cái làng đất bãi ven sông […]

Hẹn em kiếp sau – Câu chuyện xúc động ý nghĩa sâu sắc

Chị choáng váng nghe giọng em gái anh van vỉ trong điện thoại. – Chị ơi em cầu xin chị, tới gặp anh trai em. Chỉ có chị mới khuyên được anh của em làm lại cuộc đời thôi. Em cho chị địa chỉ và số phòng khách sạn mà anh em ở nhé. Hai […]

Hai anh em – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Bố mất sớm, mẹ tần tảo nuôi hai anh em ăn học. Thằng Hai thông minh lanh lợi nên được mẹ cho học cao. Thằng Út thì sinh ra tư chất kém, khờ khạo nên học chưa kịp nhớ mặt chữ đã nghỉ ở nhà với mẹ. Buổi sáng, thằng Hai đi học, chiều về […]