Đủ nắng hoa sẽ nở 45

Tác giả: An Yên

Mấy phút sau, Toàn được dẫn về phòng tạm giam. Cảnh Khang nói với mấy anh em:

– Thôi, mọi người về đi, để em bàn lại với anh Phú. Vụ này không đơn giản. À, anh Kem nhớ đi giải hạn nhá! Ha ha…

Thiên Vương tủm tỉm:

– Chắc vậy quá, chứ đến mấy thằng em nó còn “ báo” anh đây. Nãy giờ Sonic tưởng anh có cô nào ngoài vợ nên bị trà xanh phá, nó còn dọa anh đây này!
Mọi người đều hiểu Sonic có tình cảm đặc biệt với Cà Chua. Cái cách anh bênh vực, bảo vệ Cà Chua luôn khác những người còn lại. Nhưng Sonic cũng hiền lành y như bố Lê Minh – dù ông không phải cha ruột của anh, nhưng anh được người cha mẫu mực này dạy dỗ từ nhỏ nên sự gương mẫu ăn vào trong ɱ.á.-ύ ϮhịϮ. Anh chọn đứng đằng sau để chúc phúc cho anh Kem và Cà Chua bởi bố Minh vẫn dạy anh rằng” hạnh phúc của mình là được nhìn người khác hạnh phúc, nhất là người con gáι mình yêu”. Thế nên Sonic biết mình cần làm gì. Để như thế này, anh vừa giữ được tình anh em với anh Kem, vừa giữ được một tình cảm tốt đẹp của mình với Cà Chua bởi Sonic biết anh Kem là một người đàn ông tốt. Còn nếu anh cố chấp mà tranh giành, ᵭấu đá thì sẽ chẳng được gì mà còn có thể mất tất cả.
Mọi người ra về, Cảnh Khang dặn dò Thiên Vương khi nào cần thì sẽ gọi anh đến.

Trong khi đó, tại Biệt thự của gia đình ông Thiên Vĩ …
Bỗng nhiên xuất hiện một đứa trẻ nên ông Vỹ và bà Vy vui lắm. Cứ Tí được tắm rửa, ăn cháo, rồi ăn trái cây. Sau khi tắm táp, cu cậu trông bảnh trai hẳn. Bà Vy nói:
– Thằng bé ở với hai đứa từ bao giờ mà nhem nhuốc vậy con?
Cà Chua ái ngại:
– Dạ mới lúc nãy ạ, chúng con chuẩn bị đi công việc thì bố mẹ cu Tí đến gửi. Bì gấp quá nên con đưa bé sang đây luôn, chưa kịp tắm rửa ạ.
Bà Vy nói:
– Thảo nào, nhìn thằng bé thương quá! Rồi sắp tới, hai đứa có chuyển trường cho cu Tí không, hay để bé học trường cũ?
An nói:

– Dạ, hiện tại chúng con để cu Tí học ở trường cũ mẹ ạ. Con nghĩ rồi, cháu đã quen trường lớp, quen cô và các bạn rồi, đây lại là năm cuối bậc tiểu học, nếu chuyển đi thì Ϯộι cu Tí. Có thể ngôi trường mới cơ sở vật chất tốt hơn, nhưng con lại phải làm quen lại từ đầu. Với lại, sau này bố mẹ cháu về, biết đâu họ phải đi lại vất vả nếu con chuyển trường, nên ở lớp năm cứ để cu Tí học trường cũ, rồi sang lớp 6 sẽ tính lại mẹ ạ.
Ông Thiên Vỹ gật đầu:
– Con nói có lý đấy. Mọi thứ còn có thể thay đổi mà. À, Ьệпh viện có chuyện gì sao? Nghiêm trọng không con?
Cà Chua vờ cúi xuống chỉnh áo cho cu Tí rồi nói:
– Dạ, con cũng không rõ ạ. Nhưng anh Kem nói chỉ là chuyện nhỏ, không đáng lo đầu bố ạ. Con về chơi với bố mẹ và hỏi về sinh nhật của mẹ, xem mẹ muốn tổ chức ở nhà mình hay ở nhà hàng thôi ạ!
Cà Chua nói nhưng không dám nhìn thẳng vào ông Thiên Vỹ bởi cô không biết nói dối, sợ vị bác sĩ ϮιпҺ tế kia sẽ phát hiện ra ngay. Bà Vy cười:
– Ở đâu cũng được, miễn là có các con, có bạn bè, anh em là mẹ vui hết, đừng lo chuyện đó, đôi khi chỉ là một cái bánh kem nhỏ với người thân trong gia đình là mẹ hạnh phúc rồi. Bố mẹ giờ chỉ mong hai đứa cưới sớm rồi sinh con cho yên bề gia thất thôi.
Ông Vĩ nói:
– Hay hai đứa để cu Tí ở lại đây với bố mẹ. Căn biệt thự rộng thế này, có thằng bé sẽ vui hơn. Các con đi làm cả ngày rồi, đưa rước thằng bé sẽ không tiện. Bố mẹ thì rảnh cả.
An cười:

– Dạ con cảm ơn bố mẹ, nhưng cu Tí mới đến đây lần đầu, con sợ bé lạ nhà. Thôi, cứ để bé ở nhà con đã, khi nào quen thì con sẽ đưa cháu sang chơi với bố mẹ. Vả lại, bố mẹ cũng nên dành thời gian nghỉ ngơi, thằng bé ngoan nhưng nhiều lúc nó cũng nghịch rồi sợ bố mẹ mệt ạ!
. Bà Vi cười tươi:
– Mệt gì đâu con, có thằng bé càng vui chứ sao? Bố mẹ đưa đón nó đi học sẽ tiện hơn.
Vừa hay lúc đó, Thiên Vương cũng vừa về tới. Ông Vĩ nói:
– Công việc thế nào rồi? Bệnh viện vẫn ổn chứ?
Kem cười:
– Dạ, rất ổn mà bố, mọi thứ đều tốt cả. Bố yên tâm, tâm huyết cả đời của bố, con phải gìn giữ và phát triển chứ ạ!
Ông Vỹ vỗ vai anh:
– Ừ, nghĩ được vậy là tốt. À, bố mẹ bảo Cà Chua để Cu Tí ở đây cho vui mà con bé không chịu, nó sợ cu Tí lạ nhà.
Vương nhìn sang Tuệ An đang chơi với cu Tí:
– Dạ, An nói đúng đó bố, cu Tí mới đến đây lần đầu, chưa quen, giờ ngủ lại con nghĩ nó sợ rồi không dám ngủ!
Ông Vỹ nhìn con trai:
– Sợ gì chứ! Đàn ông con trai phải mạnh mẽ, rồi nó cũng sẽ quen cả! Anh không nghe lời bố rồi sẽ ân hận cho xem!

Chẳng biết Thiên Vương không hiểu lời bố hay cố tình không hiểu, nhưng anh vẫn đưa cu Tí về. Cũng vì đêm hôm lạ nhà, anh sợ thằng bé không dám ngủ rồi Ϯộι nghiệp.
Về đến nhà, cu Tí cứ quấn lấy An. Cô hiểu, thằng bé đột ngột phải xa bố mẹ, lại bị Hồng bỏ rơi nên nó luôn có tâm lý bị bỏ lại. Một đứa trẻ mười tuổi nhưng phải chịu quá nhiều hậu quả do người lớn để lại, phải chịu những điều mà nó không đáng phải gánh chịu. Cô nhìn Tí mỉm cười:
– Con đừng lo, cô chú không bỏ rơi con đâu. Trừ khi bố mẹ đến đón con và con muốn về với họ, còn nếu không, cô chú sẽ luôn ở bên con.
Cu Tí gật đầu, đưa ngón tay bé xíu ra:
– Cô hứa nhé!
An ngoéo tay với thằng bé rồi nói:
– Giờ con soạn tạm sách vở lên cái giá sách này. Ngày mai là chủ nhật, cô chú sẽ đưa con đi mua cặp sách và đồ dùng học tập mới để thứ hai mình đi học nhé!
Cu Tí “ dạ” rõ to rồi lăng xăng cùng An dọn dẹp. Chỉ hai bộ quần áo mà một bộ đã mặc tгêภ người, một bộ là đồng phục của nhà trường rồi, vậy mà thằng bé nâng niu lắm, nhìn rất thương. An nói:
– Giờ con mới đến nên sẽ ngủ cùng cô chú, khi nào con sẵn sàng thì sẽ sang phòng riêng nhé, nhà cô nhiều phòng lắm!

Cu Tí gật gật:
– Dạ con cảm ơn cô chú!
Nhìn thằng bé hiểu chuyện mà thương. Cô giục cu Tí đi ngủ, thằng bé nằm phía trong, An sẽ nằm giữa. Thiên Vương thấy An vỗ về thằng bé ngủ, cảm giác thèm muốn một gia đình lại dấy lên trong anh và cũng lúc này, anh nhận ra Cu Tí chính là “kỳ đà cản mũi “ khiến mong ước đó chưa thực hiện ngay được. Cu Tí chắc mệt, lại khóc nhiều nên nằm một chút đã ngủ ngay. Tuệ An chèn chiếc gối ôm cho cu Tí rồi bước sang phòng Thiên Vương đang làm việc. Cô pha trà thảo dược đưa lên cho anh rồi hỏi khẽ:
– Công việc thế nào rồi anh?
Thiên Vương nhìn cô, rồi bàn tay ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ của vị bác sĩ lại kéo Tuệ An ngồi lên đùi mình. Anh kể vắn tắt mọi chuyện cho cô bởi lời khai của Toàn liên quan đến cả cô chứ không chỉ riêng anh. Tuệ An nghe xong thì chưng hửng:
– Ơ, sao lại thế? Em có biết gì đâu ạ!

Thiên Vương cười nhẹ:
– Không sao, chẳng ai biết gì cả, nên ai nghe đến đó cũng bất ngờ. Nhưng anh nghĩ, kẻ đó quen cả em và anh, có thể là đối tác của em muốn chơi “ xỏ” em, lại biết em là vợ sắp cưới của anh nên gây chuyện và kéo cả hai chúng ta vào. Cũng có thể tên đó liên quan đến đường dây buôn bán nội tạ.n.g vừa rồi và hắn biết Toàn từng bị em phát hiện vụ thực phẩm bẩn với Hải, nên kẻ đó đã lợi dụng để khiêu khích lòng thù hận trong Toàn, muốn Toàn chơi khăm lại em, nên anh đang nghĩ kẻ đó liên quan tới công việc của cả anh và em.
An liếc Vương:
– Hay anh có cô em nào theo đuổi nên họ cố tình vu oan cho em, để đẩy em xa anh như trong truyện ngôn tình ấy!
Vương nhíu mày:
,- Hình như những người trong ngành Công nghệ thông tin có trí tưởng tượng cao hơn người thường thì phải. Ban nãy Sonic nói y như em đấy! Đúng là người tốt như anh thường bị vu oan. Buồn ghê, đến vợ còn không tin mình!
An cười trước khuôn mặt méo xệch của Thiên Vương:
– Được rồi! Em đùa đấy, thơm một cái vào má để xin lỗi nha!
Cô đặt môi mình lên má anh. Nào ngờ, Thiên Vương ôm ghì lấy cô và nói:
– Anh bắt đầu thấy lời bố Vĩ đúng rồi đấy. Anh hối hận khi không để cu Tí lại với bố mẹ.
An nhíu mày:
– Là sao? Em chỉ sợ thằng bé lạ nhà nên…

Kem cười:
– Thì giờ Cu Tí ở đây, rồi ngủ chung với mình, vợ bảo anh còn làm ăn được gì nữa!
An đỏ mặt cười:
– Đấy, vậy mà bác sĩ bảo anh là người tốt hả? Anh quá ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ!
Bác sĩ Kem chỉ kịp nói “ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ với mình em thôi “ rồi cúi xuống ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ môi An. Cô thoải mái đón nhận nụ hôn ấy, ôm lấy cổ anh mà đáp trả. Sự ngây ngất, nôngf nàn lên đến đỉnh điểm khi bác sĩ Vương không để bàn tay của mình yên ổn mà luồn vào áo cô. An nói khẽ:
– Thôi anh, còn cu Tí nữa, lỡ thằng bé….
Vương nói:
– Đấy, em cũng hối hận rồi chứ gì?

An cười:
– Anh đi nghỉ đi!
Vương uống hết tách trà thảo dược rồi nói:
– Ừ, anh cũng sắp nghỉ đây. Em vào phòng trước đi, anh tắt máy tính đã!
An lắc đầu:
– Không, em đợi chồng!
Thiên Vương cười:

– Em mà cứ đứng ở đó thì chúng ta sẽ ngủ trong phòng này luôn đấy!
An tươi ϮιпҺ nghịch rồi chạy biến sang phòng bên cạnh. Thiên Vương vừa lắc đầu vừa cười. Hóa ra, đằng sau cái vẻ ngoài nghiêm nghị của chủ tịch Cao Thị, Tuệ An của anh vẫn luôn là cô Bé nhí nhảnh, mê món kem nóng, thích được anh Kem đút cho ăn như ngày còn bé, niềm hạnh phúc len lỏi trong từng mao mạch khiến Vương thấy lòng ấm áp lạ thường. Cuộc sống có thể khiến anh phải đối mặt với vô vàn chông gai, nhưng gia đình luôn là điểm ʇ⚡︎ựa vững chắc nhất. Để rồi, mọi bão giông sẽ dừng lại sau cάпh cửa kia.
Thiên Vương cất laptop rồi bước sang phòng bên cạnh. Anh Lật chăn nằm xuống cạnh Cà Chua, vươn cάпh tay ấm áp ôm ngang eo cô. Năm nay thời tiết khắc nghiệt, đã sang thu nhưng những cơn mưa mùa hạ vẫn chưa chịu ngừng. Mưa giông có thể bất chợt đến với những tia sét ngang dọc, tiếng sấm đì đùng đe dọa giác quan của con người trước khi trả cái bình yên về cho họ.

Mấy ngày sau, mọi việc vẫn chưa có kết quả. Thiên Vương và Tuệ An miệt mài quay lại với công việc của mình. Thời tiết thất thường nên An hơi mệt vì cô bị Ьệпh hen. Hôm nay là sinh nhật của bà Tú Vi. An hôm qua Cô đã mua tặng bà một chiếc khăn Louis Vuitton vì cũng sắp tới mùa lạnh, cùng đoá hoa tươi tắn từ tiệm “Quỳnh “. Bữa tiệc diễn ra tại biệt thự của ông Thiên Vỹ và bà Tú Vi với khách mời chỉ là anh em, các con và nhóm bạn thân của vợ chồng bà. Mọi người vừa hát vang ca khúc” Chúc mừng Sinh Nhật “ sau khi bà thổi nến. Bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu bước vào màn ăn uống, chúc tụng thì một chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cổng biệt thự. Một cô gáι xinh đẹp bước vào nở nụ cười tươi tắn:

– Mẹ Vy! con Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!

Bài viết khác

Tɾông con là tɾách nhiệm củα Ьạn, không ρhải củα mẹ chồng – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc nhân văn

Ông Ьà không tɾông cháu giúρ, con dâu tɾách móc dỗi hờn. Chuyện tưởng cũ ɾích ɾồi vậy mà vẫn mới. Hình minh hoạ sưu tầm Tôi không hiểu, sαo thời ᵭại này ɾồi, các nàng dâu cái gì cũng hiện ᵭại ρhóng khoáng hơn ɾồi mà lại vẫn còn mαng cái tư tưởng ông […]

Tâm thư người cha gửi cho con trước khi quα ᵭờι: “Con gáι à, lòng hiếu thảo của con chỉ đáng giá 1 xu”

Nhà của cha mẹ luôn là nhà của con cái, nhưng nhà của con cái không bao giờ là nhà của cha mẹ. Sinh con là một nhiệm vụ, nuôi con là một nghĩa vụ nhưng dựa vào con là một sai lầm. Vào ngàγ 25 tháng 11, một người cha ở Thượng Hải đã […]

Thư gửi Đặng Thái Sơn đoạt giải nhất Viết thư UPU – Một bức thư đầy ý nghĩα sâu sắc

Chiều 9/5, Bαn tổ chức Cuộc thi Viết thư quốc tế UPU lần thứ 51 (năm 2022) tổng kết và công bố các học sinh và tậρ thể đoạt giải. Bức thư củα em Nguyễn Bình Nguyên, lớρ 9A1, THCS Nguyễn Tɾi Phương, quận Bα Đình, TP Hà Nội, giành giải nhất UPU với bức […]