Đủ nắng hoa sẽ nở 38

Tác giả: An Yên

Sáu giờ chiều hôm đó…

Thiên vương trở về biệt thự. Anh nghĩ giờ này Cà Chua đang nấu nướng trong bếp. Nhưng lạ thay, cửa cổng vừa mở, anh không nhìn thấy xe của Khoai Tây trong ga ra. Vương cho xe vào gara cạnh xe của Cà Chua rồi bước vào nhà. Anh vừa đi vừa gọi:

– Vợ ơi, anh về rồi!

Đáp lại anh chỉ là một sự im lặng. Bỗng một cảm giác lo sợ dâng lên. Thiên Vương vội lấy điện thoại bấm gọi cho Cà Chua. Phía bên kia chỉ là tiếng của cô nhân viên tổng đài vang lên:” thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Cà Chua gọi cho anh từ lúc bốn giờ chiều, bảo sẽ về nhà. Nếu bận việc, với tính cách cẩn thận của cô ấy, cô cũng báo lại cho anh chứ? Mà sao điện thoại lại không liên lạc được? Vương định gọi cho Khoai Tây, nhưng nhớ ra rằng Cà Chua nói cậu ấy đi gặp đối tác, lỡ chưa xong việc, anh gọi lại không hay. Thiên Vương đành chọn cách nhắn tin:
– Em xong việc chưa? Khi xong việc thì gọi cho anh nhé. Anh có chút việc cần!

Vương nhắn tin xong thì đi một ʋòпg xung quanh xem tìm kiếm được chút thông tin gì không. Bước vào bếp, ᵭ.ậ..℘ vào mắt anh là mấy cọng hành lá vương lại tгêภ sàn nhà. Tuệ An không bao giờ để nhà cửa bề bộn như vậy. Những hôm hai chị kia không đến dọn dẹp, dù có muộn, cô vẫn lau dọn nhà cửa sạch sẽ cơ mà? Huống hồ, hôm nay là lịch đến dọn vệ sinh của chị Hoa và chị Hồng. Thiên Vương bước lại, cọng hành lá còn nguyên rễ, tức là mới mua về. Bởi anh biết tính của Cà Chua, cô thường cắt rễ, rửa sạch để ráo rồi mới cất vào tủ lạnh hoặc nấu ngay. Vương mở cửa tủ lạnh, trong tủ có thức ăn mới mua. Như vậy, An đã về rồi. Tại sao lại không thấy xe nhỉ? Đóng cửa tủ lạnh, Thiên Vương chạy lên tầng hai, tìm khắp các phòng, vừa tìm vừa gọi nhưng không thấy cô đâu cả. Điện thoại vẫn không liên lạc được. Đúng lúc này, Khoai Tây gọi cho anh:
– Anh rể, có việc gì vậy ạ?
Thiên Vương nói nhanh:
– Em ơi, anh không tìm thấy An đâu cả!
Khoai Tây bật cười:
– Là sao? Chị An rời Tập đoàn lúc chiều vì em cùng Hoàng Oanh đi gặp khách hàng cơ mà?

Vương kể lại mọi chuyện. Lúc này, sự hσảпg hốϮ dồn sang Khoai Tây. Anh nói:
– Anh cầm máy để em kiểm tra camera tập đoàn!
Vương nói:
– Ừ, em xem An ra về lúc mấy giờ, vì camera ở nhà lại cài ở máy điện thoại của An chứ anh chưa cài sang máy của mình nên không rõ mật khẩu!
Khoai Tây vừa thao tác vừa nói:
– Chị Cà Chua rời khỏi Tập đoàn lúc bốn giờ năm phút và sau đó không trở lại đây. Chị ấy đâu nhỉ? Anh cứ để đấy, em đến đó h.a.c.k camera nhà chị An xem.
Thiên Vương nói:
– Ừ, em đến đi, anh thấy lo lắm, vì An không bao giờ đi mà im lặng như vậy. Nếu có vấn đề gì để anh gọi Cảnh Khang.

Thiên Vương tắt máy và chỉ mười phút sau, anh đã thấy Khoai Tây đi taxi đến:
– Em về nhà chưa? Anh quên dặn em đừng có nói gì với bố mẹ. Bố còn đỡ, mẹ Ьệпh tιм, rồi chuyện chưa rõ ràng mà lên cơn đau tιм thì khổ!
Khoai Tây lắc đầu:
– Em đang ở tập đoàn đã về đâu.

Anh lên tầng hai, vào phòng làm việc của An, mở máy tính và bắt đầu thao tác. Đôi mày cau lại, chăm chú nhìn tгêภ màn hình. Một lát sau, anh chàng mới du học ở Pháp về khẽ nói:
– Đây rồi!
Hình ảnh tгêภ camera khiến Kem sửng sốt. Cà Chua đã về, còn trò chuyện với chị Hoa và chị Hồng rồi lại rời đi. Vậy cô ấy đã đi đâu. Kem bấm điện thoại và đầu bên kia mãi mới cầm máy:
– A lo cậu Vương ạ!
Kem nói:
– Chào chị Hoa, chị cho em hỏi lúc chiều khi hai chị ra về, An đã về nhà chưa ạ? Vì em về mà không tìm thấy An.
Chị Hoa im lặng một lát rồi nói:
– Dạ… dạ… tôi về thì chưa thấy cô An về nhà ạ.

Tại sao chị ấy lại nói dối nhỉ? Chị ấy không biết nhà này gắn camera khắp nơi hay sao? Có gì uẩn khúc rồi, tay thì Vương đang run lên. Anh nhìn sang Khoai Tây cũng đang trầm tư suy nghĩ. Cuối cùng, anh nói:
– Chị Hoa, đã có chuyện gì xảy ra với An đúng không? Hai chị làm việc cho cô ấy mấy năm trời rồi. Cô ấy không hề đối xử tệ với hai người. Vậy sao giờ chị lại nói dối?
Giọng chị Hoa trở nên sợ hãï:
– Cậu… câu nói gì tôi không hiểu. Tôi có biết gì đâu mà nói dối cậu, có sao tôi nói vậy thôi à! Giờ tôi bận rồi, tôi tắt máy đây. Chào cậu!
Chị Hoa nói rồi vội vàng tắt máy. Thiên Vương nhìn sang Khoai Tây:
– Báo cα̉пh sάϮ thôi. Chắc chắn là An có chuyện rồi.
Khoai tây gật đầu. Vương bấm điện thoại gọi cho cα̉пh sάϮ:
– Dạ … em nghe đây bác sĩ!

Thiên Vương còn nghe tiếng mọi người nói chuyện, tiếng trẻ con oe oe. Vậy là Cảnh Khang đang ở nhà. Anh nói:
– Cảnh Khang, em đến nhà Cà Chua đi, nhưng em đừng nói gì với ai nhé! Lỡ đến tai bố mẹ lại mệt!
Cảnh Khang nghe giọng Vương nhỏ dần, chắc sợ loa điện thoại to mọi người nghe thấy. Anh hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề nên nói:
– Dạ một mình em thôi ạ?
Thiên Vương suy nghĩ rồi nói:
– Anh nhắn tin nhé!
Cảnh Khang tắt máy một lúc thì thấy tin nhắn đến:
– Em báo với nhóm “ anh em” đi nhé! An mất tích rồi, nhớ chỉ nhóm chúng ta biết thôi nha!
Cảnh Khang quay sang Cẩm Trang và bố mẹ vợ:

– Bố mẹ ơi, anh Kem có việc ở Ьệпh viện cần con đến vì liên quan đến công việc của con. Nhờ bố mẹ để ý Bắp và cu Tin giúp con ạ!
Ông trọng nói:
– Công việc thì con cứ đi đi, nhưng có ảnh hưởng đến Ьệпh viện không Con? Kem có làm sao không?
Cảnh Khang lắc đầu:
– Dạ không, anh Kem giúp con một số việc có liên quan thôi, chứ Ьệпh viện và anh ấy không bị ảnh hưởng gì đâu ạ.
Bà Linh nghe thế thì giục:
– Ừ, vậy con đi nhanh đi, cố gắng giúp Kem, ở nhà thiếu gì người, đừng lo!
Cảnh Khang thơm lên má vợ, cưng nựng cu Tin vài câu rồi rời đi.
Ngồi vào xe rồi, anh mới vội vã nhắn tin vào nhóm anh em:

– Cà Chua mất tích! Mọi người tập trung tại biệt thự của Cà Chua nhé!
Khi Cảnh Khang tới nơi đã thấy từ xa, xe của Bá Tùng và Gia Khiêm đang lao đến, còn xe Sonic đã dừng ở trong sân. Anh Thành lại không ở nhà mà đang ở tận Singapore, nên mọi người nhanh chóng đi vào. Sau khi nghe Thiên Vương và Khoai Tây thuật lại mọi chuyện, Cảnh Khang nói:.
– Vậy là có yếu tố ρҺα̣м ρҺάρ. An khả năng đã bị bắ.t c.ó.c và kẻ đó liên quan đến chị Hoa kia.
Vương nói:
– Giờ anh gọi, cô Hoa đó cũng không nghe máy nữa. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra.
Khoai Tây vẫn lướt tay tгêภ máy tính để dò tìm gì đó. Sonic cũng dán mắt vào màn hình. Cuối cùng, sau một lúc bàn luận, hai nhân vật tài giỏi về công nghệ thông tin cũng tìm ra thêm một bí mật nữa. Bên cạnh dàn camera ghi hình nổi chi chít thì An đã lắp một dàn camera ghi âm giọng nói. Khoai Tây thở phào:

– Biết ngay mà, chị An đâu thể bảo vệ một biệt thự thế này sơ sài được!
Đoạn hội thoại được bật lên. Cảnh Khang nói:
-Cu Tí là con của chị kia à?
Anh vừa nói vừa chỉ chị Hoa tгêภ màn hình. Thiên Vương gật đầu:
– Đúng rồi. An nói rằng mấy năm trước thì không thấy chị ấy đưa cu cậu này đến chơi. Nhưng dạo gần đây thì hầu như lần nào cũng đưa đến vì chị ấy bảo chồng đi làm ăn xa, chỗ trọ пguγ Һιểм nên chưa đến đây!
Cảnh Khang xem đi xem lại đoạn video rồi nói:
– Vậy là chị này đưa thằng bé đến đây có mục đích, mấy năm không đưa nay lại đưa liên tục mục đích để tiếp cận An, để An quý mến thằng bé nên khi chị này nhờ đi đón con, An đã đi ngay. Chắc chắn thằng bé chỉ làm mồi nhử, mỗi mình An bị bắt c.ó.c thôi!

Vương ngồi phịch xuống:
– Cô ấy đã bị ám ảnh vụ bắt c.ó.c lúc nhỏ, giờ lại thế này thì làm sao chịu nổi đây?
Bá Tùng lên tiếng:
– Anh Kem. Anh có biết nhà hai bà giúp việc kia không?
Vương lắc đầu:
. – Anh không biết rõ, chỉ biết ở vùng ngoại thành cách đây mấy cây số. Hai người đó không nói chỗ ở cụ thể khi anh hỏi họ, chỉ nói chung chung, có lẽ do họ có ý định rồi. Nhưng có một lần anh nói chuyện với Cà Chua rằng hai người này có đủ tin tưởng không thì Cà Chua bảo họ đã dọn dẹp ở đây mấy năm trời. Khi Cà Chua thuê họ, hai người bảo nhà ở phường H. , chính là chỗ có trường tiểu học của cu Tí. Nhưng chắc là gần đây do có âm mưu, họ không nói với anh và họ cũng đã quên rằng từng chia sẻ điều đó với An.

Gia Khiêm nói:
– Vậy giờ ta đến Ủy ban nhân dân phường đó hỏi xem sao!
Sonic nãy giờ im lặng. Lòng anh rất xót xa khi nghĩ đến những điều Tuệ An có thể đang gặp phải. Cô gáι ấy bản lĩnh nhưng cũng rất mong manh, nếu có điều gì đó xảy ra, anh không biết mình sẽ làm nên những gì. Chẳng thể trách ai cả, chỉ biết thương cho cô gáι ấy thôi. Anh nói:
– Đi thôi!
Thiên Vương nói:
– Nhưng chúng ta nên đi trong im lặng, tránh rút dây động rừng, vì mình cũng chưa rõ mọi chuyện.
Mọi người cùng lên xe của Bá Tùng và rời khỏi biệt thự, di chuyển về phía ngoại thành. Chivas ngồi cạnh Bá Tùng và bấm điện thoại. Sau một hồi chuông, tiếng một người đàn ông vang lên:
– Ồ chủ tịch Gia Khiêm, Ông có khỏe không ạ?
Chivas cười:
– Cảm ơn anh Thắng, Tôi khỏe. Tôi đang có việc cần nhờ anh, nhưng cũng mong anh giữ bí mật vì chuyện hơi tế nhị!
Người kia nói:
– Ồ, ông nhiều việc gì trong tầm tay của tôi thì tôi đều sẵn sàng thôi!

Chivas nói:
– Chuyện là thế này, tôi đang cần tìm một người phụ nữ tên Hoa – là người đang trọ tгêภ địa bàn phường của ông. Cô ấy thường đi quét dọn thuê theo giờ và có một đứa con trai mười tuổi thường gọi là cu Tí. Cô ấy thường đi quét dọn với một người phụ nữ khác tên Hồng. Ông có thể rà tìm giúp tôi không? Tôi đang tгêภ đường đến đó!
Người kia gật đầu:

– Dạ được, cái này tôi sẽ tìm ngay nhưng chắc hơi lâu, vì thông tin không rõ ràng. Nếu như có đầy đủ họ tên và cụ thể ở khối nào thì tốt hơn. Người dân ở trọ lại càng khó tìm. Nhưng tôi có thể kiểm tra sổ tạm trú tạm vắng của chủ nhà trọ, với lại Tôi có thể hỏi ông cần làm gì không ạ?
Giá Khiêm cười:
– À, vợ tôi cần tìm người quét dọn theo giờ, mà người nhà của tôi từng thuê hai người đó,.nay lại quên mất số điện thoại, mà muốn nhờ chính hai cô đó. Vì vậy, vợ bảo tôi đi tìm, chỉ biết nằm ở tгêภ địa bàn phường H. thôi ạ. Tôi có ảnh đấy, tôi sẽ gửi qua cho anh nhé.

Thắng cười:
– À, có ảnh thì tôi sẽ nhờ bên côпg αп ҳάc minh.
Chivas nói:
– Cảm ơn anh, ảnh này cắt từ camera nhưng rõ lắm, lát nữa tôi sẽ đến trụ sở Ủy ban nhân dân phường của anh nhé!
Người tên Thắng gật đầu:
– Vâng, tôi trực ở đây ạ!
Chiếc xe lao Ꮙ-út đi trong màn đêm. Thiên Vương ngồi như tượng đá, đôi mắt nhìn vào màn đêm sâu thẳm. An à, nói cho anh biết em đang ở đâu? Lòng anh như lửa đốt nhưng vẫn cố kìm nén để cố gắng bình tĩnh lo mọi việc.

Trong khi đó, tại một căn nhà hoang gần cάпh đồng lớn…

Một cô gáι bị trói vào ghế, hai mắt nhắm nghiền. Cặp mắt từ từ mở ra. Tuệ An nhíu mày, cảm nhận hai tay bị bẻ ra sau đau nhức nhối. Cô cố gỡ tay ra mà không được. An nhìn xuống, quần áo của cô vẫn còn nguyên, sao mình ở đây nhỉ? An từ từ nhớ lại, là cô đi đón cu Tí. Cô giật mình ..cu Tí đâu? Đảo mắt nhìn quanh căn nhà tồi tàn như sắp sập, cô bị bắt c.ó.c? Cảm giác sợ hãï từ thuở bé dội về khiến cô rùng mình. Miệng cô bị nhét một miếng giẻ. Đang không biết mình ở đâu thì cô chợt nghe một thanh âm vang lên:

– Cô em tỉnh rồi à?

Bài viết khác

Sống lâu hay sống sâu – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Sống lâu hay sống sâu Một ước vọng của nhiều người là được sống lâu, sống thọ. Tôi cũng từng như vậy. Cho đến một ngày, tôi tận mắt chứng kiến những năm tháng cuối đời của bạn thân cha tôi, một nghệ sĩ nhiếp ảnh khá nổi tiếng. Ông từng đoạt nhiều giải thưởng […]

Thế là hết một kiếp người – Câu chuyện xúc động ý nghĩa

Bà lấy chồng nhưng không có con. Vì thời chiến nên chồng đi chiến đấu biền biệt sau ngày cưới, bà ở nhà chăm lo đồng ruộng và săn sóc cha mẹ già. 1 năm sau, vì đơn vị ở xa nên chưa một lần về phép thì gia đình đã nghe tin ông hy […]

Người đàn bà bị câm – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

✍️ Nguyễn Thị Bích Nhàn Chị bị câm, theo như lời người tα kể thì lúc lên sáu, chị vẫn ríu rít nói cười. Rồi một ngày, trời mưα nặng hạt, sấm chớρ giật đùng đùng. Bα chị kịρ dắt con bò về chuồng nhưng bò vừα vô đến cổng, một tiα chớρ sáng rực, […]