Đủ nắng hoa sẽ nở 37

Tác giả: An Yên

Sáng hôm sau…

Tuệ An tỉnh dậy, thấy toàn thân đau nhức. Không lẽ chuyện tối qua là thật sao? Cô đã hoàn toàn thuộc về anh ư? Cái nhức nhối phía hạ thân đã nhắc nhở cô điều đó. Khuôn mặt bỗng ửng đỏ, Cà Chua khẽ mỉm cười. Cô cố gắng nhích người ngồi dậy. Nhìn những vệt ɱ.á.-ύ tгêภ ga giường, cô không thấy lo sợ mà lại còn thấy hạnh phúc ngập tràn. Vậy là cuối cùng, cô đã được ᴅâпg Һιếп cho người đàn ông mình yêu. Sự hòa quyện ấy là minh chứng rõ rệt nhất cho sự hòa hợp tối đa trong tình yêu.

Vừa ngồi dậy, An đã thấy Thiên Vương đứng ở cửa, quần áo đã chỉnh tề. Cà Chua vội kéo chăn che bộ ռ.ɠ-ự.ɕ chi chít vết xanh đỏ, tay xua mù mịt:.

– Anh đi ra ngoài đi, em còn chưa mặc đồ mà!
Thiên Vương chẳng những không rời đi mà còn tủm tỉm cười bước đến. Nhìn những vết ɱ.á.-ύ vương vãi, anh ôm lấy cả cô và chiếc chăn mỏng:
– Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã làm em đau. Nếu em mệt cứ nghỉ thêm đi, ở nhà một hôm cũng được mà!
Trong ʋòпg tay anh, Cà Chua lắc đầu:
– Không được, ở nhà buồn lắm. Vả lại, chiều nay Khoai Tây về đấy! Mà em không sao đâu, đi lại chắc đỡ đau ngay ý mà! Cũng tại anh hết!
Thiên Vương cười:
– Được rồi. Tại anh cả, giờ anh đưa em vào phòng tắm, chịu không?
Cà Chua lắc đầu:

– Không, anh cứ ra ngoài đi, để em ʇ⚡︎ự làm!
Thiên Vương gạt luôn tấm chăn, bế thốc Cà Chua vào phòng tắm. Cô ngoan ngoãn ôm cổ anh. Kem đặt cô vào bồn tắm đã sẵn được ấm và ϮιпҺ dầu mùi thơm thoang thoảng. Cô nói:
– Được rồi, anh ra ngoài đi! Em đâu đến mức này!
Thiên Vương nhìn cô nói:
– Nhìn em, anh hết muốn ăn món súp gà dưới kia rồi!
Cà Chua trừng mắt:
– Này, nếu anh không ra, em sẽ khoát nước ướt hết đồ cho xem!
Thiên Vương hôn chụt lên trán cô rồi nói:
– Anh đùa đấy, không trêu em nữa. Em tắm rồi xuống ăn sáng, lúc nãy anh định để em nghỉ ở nhà nên không chuẩn bị đồ đi làm sẵn cho em!
Cà Chua nói:
– Dạ, để lát em mặc áo choàng rồi ra lấy ạ. Em phải chọn bộ kín đáo, chứ nhìn xem anh để lại những gì tгêภ người em này!
Thiên Vương cười:

– Rồi, rồi! Anh sai, tối nay sẽ nhẹ nhàng hơn!
Cà Chua lại dứ dứ tay:
– Này, anh còn dám nói nữa hả?
Vương nháy mắt với cô rồi nhanh chân chạy ra ngoài khi thấy tay cô đã đặt vào làn nước và chuẩn bị khoát lên người anh. Tuệ An tắm táp trong mùi hương ϮιпҺ dầu sảng khoái rồi choàng áo bước ra, chọn một bộ váy công sở kín đáo mặc vào rồi mới xuống nhà cùng anh ăn sáng.
Vẫn là Thiên Vương nằng nặc đòi chở cô đến tập đoàn. Tới nơi, anh còn trêu cô:
– Để anh bế em lên phòng làm việc nhé!
Cà Chua ᵭάпҺ vào tay anh:
– Anh nói đủ chưa? Tối nay muốn ai về nhà lấy ở không?

Thiên Vương bước ra, mở cửa xe cho cô:
– Anh xin lỗi, xin lỗi, không dám trêu em nữa!
Chiều hôm đó, cả gia đình ông Nhật và gia đình ông Thiên Vỹ ra sân bay đón Khoai Tây. Có vẻ như đám cưới chưa diễn ra nhưng hai bên gia đình đã xem nhau là thông gia, dịp nào cũng có mặt. Từ xa, Cà Chua đã thấy bản sao của Bố Minh Nhật kéo vali bước ra. Anh vẫy tay chào mọi người rồi vui vẻ bước lại, bà Nhi nắm tay con trai:
– Chà, Khoai Tây của mẹ trưởng thành thật rồi!
Ông Nhật nói:
– Ừ, giờ kiếm cô người yêu về ra mắt rồi cho cưới một lần luôn là đẹp!
Ông Thiên Vỹ nói:
– Đúng đấy, cứ như ngày trước, đám cưới của chú với cô Tú Vi cũng là ngày cưới của em gáι chú là cô Đan Nhi với anh Vũ Hiếu – anh trai cô Vi đấy, vẹn cả hai nhà luôn!
Bà Nhi cười tủm tỉm:
– Ơ, hay chúng ta cho Khoai Tây tìm hiểu cô giáo Bông nhỉ?
Bà Tú Vi lắc lắc tay bà Nhi:
– Đúng ý thông gia luôn, thật là trọn vẹn!

Khoai Tây cười khổ:
– Con xin các bố mẹ, nếu giục con nhiều quá thì ngày mai con bay sang Pháp học thêm mấy năm nữa đấy ạ! Con vừa xuống sân bay mà!
Thiên Vương cầm lấy một chiếc vali của Khoai Tây rồi nói:
– Thôi, mọi người cứ để em ấy ʇ⚡︎ự nhiên, mới hai mươi lăm tuổi, còn nhiều khát vọng lắm. Tình yêu cứ để từ từ sẽ đến ạ!
Khoai Tây vừa cảm ơn vì được anh rể cứu nguy thì bà Vy nói:
– Rồi anh muốn em gáι anh cũng để chúng tôi chờ như chờ anh đúng không? Quên đi nhé!
Ông Thiên Vỹ nói:
– Giờ để thằng bé về đã rồi ta bàn tính chuyện đó sau!
Thiên Vương nhìn sang Khoai Tây đang méo xệch mặt:
– Thôi, vậy là chưa xong đâu em vợ ạ!
Tối hôm đó, Biệt thự nhà ông Minh Nhật sáng trưng với sự có mặt của nhóm bạn thân chào đón Khoai Tây trở về. Ông Trọng nói;
– Vậy là nay có người gánh bớt việc tập đoàn cho Cà Chua rồi!
Bà Tú Vi cười:

– Đúng vậy, con dâu nhà em giờ chỉ mỗi việc cưới cu Kem và sinh cháu là đẹp!
Bữa tiệc gần kết thúc thì Thiên Vương có điện thoại từ Ьệпh viện và anh phải đi gấp tới phòng phẫu thuật. Anh chào mọi người rồi ghé tai An:
– Em cứ ngủ trước đi nhé! Lát ngủ lại nhà bố mẹ cho yên tâm nha, mai anh sẽ bù sau!
Anh không nói vế cuối cùng chắc Tuệ An ҳúc ᵭộпg rơi nước mắt. Nhưng bác sĩ vừa thốt ra câu đó thì cô đỏ mặt nhéo anh một cái rõ đau:
– Bác sĩ có định nhanh chân lên không?
. Anh xoa xoa vết nhéo tгêภ tay rồi tạm biệt cô và rời đi. Tối hôm đó, Tuệ An ngủ lại nhà ông Minh Nhật, cũng lâu rồi chị em cô mới có dịp hàn huyên nên ngủ lại đây cũng hợp lý. Nhưng trước khi đi ngủ, cô vẫn đưa cháo đến phòng làm việc cho Thiên Vương ở Ьệпh viện rồi mới yên tâm trở về nhà.

Mấy ngày sau đó, cuộc sống của An và Vương ngày càng quấn quýt như sam. Hình như sự gần gũi về thể x.á.c càng gắn kết họ lại với nhau. Ngày ngày đi làm cùng nhau, chiều về lại cùng nấu nướng, ăn uống rồi lại có những đêm ղóղℊ ҍỏղℊ không hồi kết. Có Khoai Tây nên công việc ở tập đoàn của Cà Chua đỡ đi rất nhiều. Cô có thời gian hơn dành cho Thiên Vương.

Vào một buổi chiều, An được về sớm nên gọi video cho Thiên Vương:
– Anh Kem ơi, lát anh không phải qua đón em đâu nhé. Em về qua siêu thị mua một ít đồ. Tối nay, nếu anh rảnh thì ăn xong mình đi mua quà sinh nhật cho mẹ Vy nhé, mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ rồi!
Lâu nay, hai người đã thoải mái gọi bố mẹ hai bên là “bố mẹ”. Nghe cô nói, Thiên Vương cười:
– Vậy em đi về bằng phương tiện gì?
Cà Chua nói:
– À, ban nãy Khoai Tây đi gặp đối tác và đi xe cùng với Hoàng Oanh, nên em lấy xe của Khoai Tây về, sáng mai đưa lên là được.
Thiên Vương gật đầu:
– Vậy em chịu khó nhé. Vì anh hôm nay chắc sáu giờ tối mới về. Lát nữa có một ca cần hội chẩn để sáng mai phẫu thuật.

Cà Chua cười:
– Dạ, không sao, anh làm việc đi, lát về ăn cơm với em!
Bác sĩ mỉm cười nhìn An trong màn hình điện thoại, gửi cho cô một nụ hôn rồi nói:
– Anh yêu vợ!
An cũng quen với cách cưng nựng này của anh nên đưa tay vẫy vẫy:
– Yêu chồng!
Cô nói xong thì tắt máy rồi lấy xe của em trai đến siêu thị. Gần năm giờ chiều, Cà Chua đã về đến biệt thự. Hôm nay, chị Hoa và chị Hồng lại đến dọn nhà cho cô, nhưng không mang theo bé Tí. An bước vào nhà, cất đồ vào bếp rồi nói:
– Cu Tí hôm nay không tới ạ Chị Hoa?
An thấy Chị Hoa hơi bối rối như muốn nói điều gì nhưng rồi ngại ngùng không dám thốt ra. Cô hỏi tiếp:
– Có việc gì sao chị?
Chị Hoa nói:
– Cô An à…Thật ngại quá, nhưng cu Tí đang ở trường mà chưa có ai đón. Bố nó chưa về, tôi lại không nhờ được ai. Bình thường, tôi đón cu Tí rồi mới tới đây. Nhưng hôm nay lại đến sớm nên không kịp. Cô có thể…
Thấy ánh mắt chị vừa như van nài với như ngại ngùng, An cười:

– Trời ạ , có gì đâu chị, cháu học trường nào ạ? Chị bảo với cô giáo chủ nhiệm là em đến đó nhé! Em sẽ đi ngay, chắc là hết giờ học nhưng cháu chưa về thì cô cũng sẽ ở lại đúng không chị?
Chị Hoa có vẻ lúng túng. Chị Hồng nói đỡ:
– À dạ. Giờ này chắc cô giáo vẫn đang ở văn phòng nhà trường ạ, vì các cô thường về trễ hơn, còn học sinh thì về khoảng ba mươi phút rồi ạ.
An nói:
– Lần sau nếu chị không đón được thì cứ gọi điện cho em nhé. Em sẽ đến trường cháu luôn, khỏi trễ quá Ϯộι cháu phải chờ!
Chị Hoa chợt nói:
– Cô An ơi… hay là thôi …để tôi tôi gọi grab…

An lắc đầu;
– Không, Grab làm gì cho mất công, lại không quen biết, lỡ có chuyện gì mình lại ân hận chị ạ. Giờ này đông người, xe công nghệ cũng chạy ẩu lắm. Chị cứ cho em địa chỉ và báo cho cô giáo, em đi ngay đây ạ!
Chị Hoa vẫn tỏ vẻ bối rối. An giục mãi thì mới nói ra:
– Trường tiểu học H. ạ. Vậy cô đi cẩn thận nhé!
Tuệ An gật đầu, khẽ “ dạ” một tiếng rồi nhanh chân ra xe và lái đi. Cô khá vất vả khi chen chúc giữa dòng xe cộ vào thời điểm này. Ngôi trường mà chị Hoa nói không nằm ở trung tâm thành phố mà ở ven thành phố. Hoàn cảnh chị Hoa thì sẽ chọn những ngôi trường công lập như thế để đỡ các khoản đóng góp. Xe Tuệ An dừng trước cổng trường, nhưng cô không thấy cu Tí đâu cả. Cô tìm chỗ đậu xe rồi bước lại cổng. Bác bảo vệ vừa đi kiểm tra một ʋòпg quanh trường, đang chuẩn bị giao ca cho người mới. Tuệ An cúi chào bác và nói:
– Dạ bác ơi cho con hỏi, học sinh và giáo viên trong trường đã về hết chưa ạ?
Bác bảo vệ nhìn An rồi nói:
– Về hết rồi con ạ, gần năm giờ rưỡi rồi mà.
An nhìn quanh khu vực sân trường và cả ngoài cổng trường đều trống trơn. Cô tỏ ra lo lắng, bác bảo vệ liền hỏi:
– Có chuyện gì vậy con?

An nói:
– Dạ con đến đón một bạn học lớp năm, mẹ bé bận nên nhờ con đón mà giờ không thấy ạ.
Bác bảo vệ nói:
– Cháu tên gì? Có đúng trường không vậy?
An gật đầu:
– Dạ đúng ạ, bé ở nhà gọi là cu Tí chứ con không biết tên thật ạ! Nhưng bác yên tâm, là mẹ bé nhờ con đến đón thật chứ con không có ý đồ gì xấu đâu ạ!

Ông bảo vệ cau mày:
– Chỉ biết mỗi cái tên ở nhà thì chịu rồi. Mẹ bé tên là gì? Học lớp cô nào vậy con?
An nói:
– Dạ, mẹ bé tên Hoa, bố cháu đi làm ăn xa. Con đã bảo mẹ cháu gọi báo với cô giáo rồi mà sao lại thế này nhỉ?
Ông bảo vệ nói:
– Giáo viên về cả rồi, con gọi lại cho mẹ cháu xem!
An cảm ơn bác bảo vệ rồi vội vàng rút điện thoại gọi cho chị Hoa:
– Chị Hoa ơi, em không thấy ai ở trường nữa cả, chị đã gọi cho giáo viên chưa ạ? Với lại, tên đi học của cu Tí là gì ạ? Cháu học lớp cô nào vậy chị? Tự nhiên em thấy lo quá!
Chị Hoa giọng ngại ngùng:
– Dạ… Dạ …cô An ơi, tôi mới gọi, cô giáo bảo vì cổng trước nhiều hàng quán lại đông người nên cu Tí sợ và cháu đi ra phía cổng phụ đợi cô rồi ạ, sau có vườn trồng cây của nhà trường đó. Cô ra phía sau giúp tôi ạ! Cháu đang đợi cô sau đó!

An tắt máy, chào bác bảo vệ rồi vội vã lên xe, di chuyển ʋòпg ra phía sau ngôi trường. Quả là phía sau này có một vườn rau, chắc các cô trồng thêm phục vụ cho các cháu ăn bán trú tại trường. An xuống xe và đứng ngó vào trong. Cô cất tiếng gọi:

– Cu Tí ơi, cu Tí! Con có ở đó không?

Trời đã cuối thu nên nhanh tối lắm, chưa đến sáu giờ mà đã nhá nhem rồi. An căng mắt nhìn vào khu vườn. Không có tiếng đáp lại. Cô lại định lấy điện thoại ra để gọi cho chị Hoa thì bỗng cảm nhận một bàn tay bịt lấy miệng mình. An thấy hai mi mắt nặng trĩu và rồi cô hoàn toàn rơi vào vô thức..

Bài viết khác

Mẹ ᵭã làm như vậy ᵭó Bα – Câu chuyện xúc ᵭộng ᵭọc xong mà nước mắt dưng dưng.

Anh về nhà lúc Ьóng tối ᵭã vây khắρ Ьốn Ьề. Thấy αnh về, chị hết sức vui mừng, vội vàng Ьưng tɾà, ɾót nước như ᵭón tiếρ khách từ ρhương xα ᵭến, ɾồi Ьước ngαy vào Ьếρ nấu nướng. Chị vừα tất Ьật làm cơm vừα kể lể với chồng những việc xảy ɾα […]

Chuyện nhân quả – Đây là quy luật tất yếu của số phận

CHUYỆN NHÂN QUẢ Chuyện kể rằng có một người tên là Đức Thiện. Anh làm việc cho một hãng chuyên kinh doanh hàng ngoại. Chủ hãng đánh giá cao sự chân thành và chăm chỉ của Đức Thiện. Ông thường hay giao cho anh công việc đi thu tiền hàng. Vào một năm nọ, chỉ […]

Thương thì nên hiểu – Câu chuyện cảm động mαng đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc về đạo làm con

Vừα thấy tôi đến, ông mừng quýnh, loαy hoαy mở cổng một hồi. Tôi ôm ông mừng rỡ như những ngày ở quê hương.     – Bác buồn quá con à ! Nghe theo con trαi, giờ vô ở như vậy đây. Con nhớ thường xuyên đến chơi với bác cho vui nhé ! […]