Đủ nắng hoa sẽ nở 35
Tác giả: An Yên
Cảnh Khang nghe điện thoại xong, quay lại nhìn Cẩm Trang với ánh mắt áy náy. Nhưng vợ anh hiểu, dù cô không nghe cuộc điện thoại, nhưng cô cũng là một cα̉пh sάϮ mà, nên Trang rất hiểu tâm trạng của chồng. Cô nói:
– Anh cứ đi đi! Ở đây đông người lắm, có gì đáng lo đâu!
Ông Trọng cũng nhận ra ánh mắt của con rể. Ông nói:
– Con đi đi, công việc của dân quan trọng hơn chứ!
Mọi người cũng giục anh đi. Cảnh Khang lại dặn dò Cẩm Trang ăn uống, nhờ mọi người chăm sóc vợ rồi chào tất cả và bước nhanh về phía cửa, vẫy một chiếc taxi đến trụ sở cα̉пh sάϮ thành phố.
Khang vừa vào phòng họp đã thấy Hoàng Phú ngồi đó chờ mình. Anh nhìn quanh và hỏi:
– Ơ, em tưởng mình đến muộn nhất chứ ạ?
Phú cười:
– Ừ, chú đến muộn nhất đấy, vì chỉ có anh và chú thôi!
Khang trố mắt:
– Ơ, em nghe Hùng gọi, mà cậu ấy cũng ở trong ban chuyên án nên em tưởng có tình tiết mới ạ?
Phú chỉ chiếc ghế, ý bảo Cảnh Khang ngồi xuống rồi nói:
– Đúng là có tình tiết mới và cuộc họp ba mươi phút nữa mới bắt đầu.
Cảnh Khang nhăn mặt:
– Trời ơi, sếp ơi là sếp, Trang vừa mới sinh lúc trưa, em còn chưa kịp bế thằng cu được lâu. Ba mươi phút nữa mới họp, sếp kêu em đến gấp làm gì?
Hoàng Phú đặt một xếp ảnh trước mặt Cảnh Khang rồi nói:
– Vì đầu giờ chiều nay, một bức thư được gửi đến cho anh, trong đó có những tấm ảnh này cùng với mấy dòng chữ được ᵭάпҺ máy. Chắc chắn kẻ đó sợ lộ chữ nên đã dùng hình thức ᵭάпҺ máy, anh nghĩ thế!
Cảnh Khang cầm sắp ảnh lên – đó là những bức hình anh trò chuyện với Thiên Phương trưa nay và nhất là cảnh anh lên xe bác sĩ Vương được chụp từ xa đến gần tận mấy tấm ảnh, cả hai vừa đi vừa trò chuyện. Cùng với tấm ảnh đó là mấy dòng chữ:
-” Cảnh sát Nguyễn Cảnh Khang – đội phó đội điều tra phòng cα̉пh sάϮ ҺìпҺ sự thành phố C hiện có mối quαп Һệ mật thiết với giám đốc Ьệпh viện Thiên Vỹ là ông Trịnh Thiên Vương. Vì thế, sáng nay, Cảnh sát Khang đã ép cung, ʋu ҟҺốпg cho hai người dân vô Ϯộι đang đến xét nghiệm thận tại Ьệпh viện Thiên Vỹ, cho rằng anh ta phá hoại Ьệпh viện. Đề nghị phòng cα̉пh sάϮ điều tra xem xét lại nhân phẩm của đồng chí Nguyễn Cảnh Khang, đem lại công bằng cho nhân dân”
Cảnh Khang ᵭ.ậ..℘ mạnh tay xuống bàn:
– Bực thật! Em biết ngay là đang còn rất nhiều chân rết mà. Cảm ơn anh đã nói trước để em chuẩn bị ϮιпҺ thần cho cuộc họp lúc nữa!
Hoàng Phú nói:
– Giờ thì chú hiểu vì sao tôi bảo Hùng gọi chú đến sớm rồi chứ? Lát nữa vào cuộc họp, vấn đề này sẽ được đưa ra vì anh nghĩ chúng không chỉ gửi cho mình anh. Thế nên chú chuẩn bị ϮιпҺ thần đi, để lát nữa đối diện với những người trong đội, chúng ta phải nói gọn ghẽ để kết thúc vấn đề này sớm, tránh ảnh hưởng đến ϮιпҺ thần đoàn kết.
Cảnh Khang khẽ “ dạ” và ngồi lại ngay ngắn. Chỉ một lát sau, các đồng chí trong ban chuyên án cùng vào phòng họp. Đúng như anh Phú nói, ai nấy đều nhìn Cảnh Khang với một ánh mắt khác lạ – vừa khó chịu lại vừa như trách móc. Khang vẫn điềm nhiên như không biết chuyện gì. Hoàng Phú còn chưa kịp lên tiếng thì có hai đồng chí phía dưới nhao nhao:
– Anh Cảnh Khang nên xem lại tư cách của mình đi nhé. Từ ngày lên đội phó, tôi thấy anh chuyên quyền quá, giờ để mọi chuyện như thế này, quả là mang tiếng cho lực lượng cα̉пh sάϮ!
Hoàng Phú nhíu mày:
– Chuyện như thế này là như thế nào? Các đồng chí là cα̉пh sάϮ thì phải ăn nói cho rõ ràng chứ?
Đồng chí Bình ném cả xấp ảnh lên bàn, thái độ bực dọc. Trước đây, khi cảnh Khang đang hoạt động ngầm, Bình cũng mong muốn được lên chức đội phó. Nhưng sau khi chuyên án kia kết thúc, với những gì Cảnh Khang đã hy sinh, Hoàng Phú đã chọn Cảnh Khang vào chiếc ghế ấy. Có thể điều đó khiến Bình không hài lòng. Lần này những kẻ chụp ảnh thật khéo thì đã gửi những bức ảnh ấy vào tay Bình. Anh ta lạnh giọng:
– Mọi người nhìn đi, cả bức thư này nữa.
Cảnh Khang cũng đưa từng tấm ảnh lên trước mặt mình nhìn. Anh xem đi xem lại rồi nói:
– Trưa nay, tôi hỏi cung xong thì vợ tôi sinh. Lúc ấy, bác sĩ Vương cũng đến trụ sở để giải quyết công việc sáng nay diễn ra ở Ьệпh viện. Vợ tôi chuyển dạ và bố mẹ gọi cho tôi nên tôi cần đến Ьệпh viện ngay. Lúc đó, bác sĩ Vương cũng xong việc, cũng về Ьệпh viện, sợ tôi tâm trạng lo lắng, lái xe sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn nên anh ấy mới chở tôi về Ьệпh viện thôi. Không lẽ bác sĩ thấy như vậy mà không cứu?
Một người khác đứng dậy nói:
– Đồng chí xem thế nào chứ chúng tôi nhìn ảnh cũng thấy khó chịu. Sao không phải là Ьệпh viện khác mà lại phải là Ьệпh viện Thiên Vỹ? Nếu bình thường thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng lúc này, vụ việc chúng ta điều tra lại liên quan trực tiếp đến Ьệпh viện Thiên Vĩ nên sẽ nhiêu khê đấy!
Cảnh Khang nhún vai:
– Các đồng chí mắc cười thật. Bố vợ tôi từng là phó giám đốc Ьệпh viện Thiên Vỹ, đó lại là Ьệпh viện tốt nhất ở thành phố C, không đưa vào đó thì đưa vào đâu? Vả lại, trong các mối quαп Һệ của cuộc sống này, chúng ta quen biết bác sĩ hay cα̉пh sάϮ, giáo viên là điều bình thường. Tại sao lại phải thành một mối lo nhỉ? Những kẻ xấu xa luôn có căn cứ để nói người khác trong khi bản thân mình cũng chưa làm được gì!
Bình lên tiếng:
– Đồng chí nói ai đấy? Vấn đề quen biết dĩ nhiên là bình thường, nhưng đang ở giai đoạn ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ, anh đi với một trong hai ᵭốι Ϯượпg của vụ lộn xộn sáng nay nên người ta nói cũng đúng thôi. Đâu ai biết hai người nói gì và anh có nhúng tay vào vụ này hay không?
Cảnh Khang cười:
– Không lẽ người quen gặp gỡ, nói chuyện cũng phải báo cáo cấp tгêภ ư?
Hoàng Phú thấy ồn ào liền gõ gõ tay lên bàn:
– Trật ʇ⚡︎ự! Cảnh Khang là một đồng chí có nhiều đóng góp không nhỏ cho dân cho nước, không bao giờ để tình riêng lấn át công việc. Các đồng chí đừng nói tào lao nữa! Tôi triệu tập cuộc họp này không phải để bênh ai phạt ai, mà khi những bức ảnh này đến tay chúng ta, nghĩa là Ϯộι phạm vẫn là nhởn nhơ ngoài kia và chúng đang cười khi chúng ta cãi vã đấy!
Phía dưới im bặt. Không ai nói gì, những người nãy giờ lao nhao cũng chẳng có động tĩnh gì cả. Hoàng Phú nói tiếp:
– Các đồng chí được tôi luyện trong trường lớp cũng như thực tế, vậy mà vẫn nhao nhao về một âm mưu li gián lãng nhách này của địch. Các đồng chí thấy có đúng không? Chính các đồng chí đang trở thành trò cười cho chúng, chính các đồng chí mới đáng hổ thẹn đấy! Chúng ta phải đoàn kết thì mới giúp xã hội được yên bình chứ!
Cảnh Khang lên tiếng:
– Sếp, em xin lỗi vì khiến sếp phiền phức ạ!
Hoàng Phú lắc đầu nói:
– Không sao, tôi hiểu chú, cái chúng ta cần chấn chỉnh là nội bộ. Khi nội bộ lục đục thì cũng như những chiếc đũa rời rạc, bẻ là gãy!
Anh dặn mọi người vài vấn đề trong chuyên án rồi cho giải tán cuộc họp.
Trong khi đó, ở Ьệпh viện, Tuệ An sau khi tặng quà cho chị Trang và em bé, cưng nựng em bé một lúc thì nghe ông Nhật nói:
– Cô thích thì đẻ mà bế, chắc là có một bé bự đang chờ cô tгêภ phòng giám đốc đấy nhỉ? Cũng nóng ruột rồi chứ gì?
Các bố mẹ lại cười ồ lên, Tuệ An nói:
. – Bố cứ như bán rẻ con gáι vậy!
Bà Nhi nhìn sang ông Thiên Vỹ:
– Anh Vỹ ơi, em cho không Con gáι em đấy ạ!
Cà chua nhăn mặt:
– Mẹ ơi, con có đến nỗi nào đâu ạ?
Bà Nhi cười:
– Ừ, không đến nỗi nào mà giờ chưa lấy được chồng, lêu lêu!
Cà Chua cũng cười:
– Được rồi, con sẽ cưới, sẽ cưới ạ! Thôi, con xin phép đi công việc đây, mọi người ở lại sau nhé ạ!
Ông Vỹ tủm tỉm:
– Ra cửa khoa sản rẽ phải nhé con dâu! Phòng giám đốc chắc con quen thuộc rồi nhỉ? Công việc ở đó đi, việc ở đây có bố mẹ lo rồi!
Lại một tràng cười vang lên, Cà Chua lại chọn giải pháp của Thiên Vương – chuồn là thượng sách. Cô đi ra đến ngoài cửa phòng mà vẫn nghe văng vẳng tiếng cười nói của mọi người phía trong. Cũng may bé con còn thức đấy, bé em mà đang ngủ chắc cũng không yên với mấy đồng chí phụ huynh này.
Cô đến trước cửa phòng giám đốc, định gõ cửa nhưng rồi quyết định chơi trò ú òa với anh người yêu. Tuệ An lấy thẻ từ và quẹt thẻ rồi từ từ hé mở cửa. Cô không dám mở mạnh vì lỡ Thiên Vương đang có khách lại không hay. Tuệ An hé mắt ngó vào. Người cô yêu đang chuyên tâm làm việc tгêภ màn hình máy tính, vì ở phòng này chỉ có cô và anh có thẻ từ thôi. Lúc này, An mới nở một nụ cười ló mặt vào trong:
– Em chào bác sĩ ạ!
Thiên Vương ngẩng lên, thấy khuôn mặt của Tuệ An thì đôi mày đang chau lại bỗng giãn ra. Anh mỉm cười:
– Em vào đi, sao còn đứng đó? Đến bất ngờ để kiểm tra xem anh giấu cô nào trong này không hả?
Anh vừa nói vừa bước lại phía cửa. Tuệ An đi vào, đóng cửa lại và nói:
– Em có bảo lúc nãy là em sẽ đến mà. Nhưng em quên gọi giám đốc xuống gửi tiền taxi thôi ạ!
Thiên Vương kéo cô ngồi lên đùi mình, hít hà mùi hương tгêภ tóc cô:
– Được rồi. Bây giờ anh chuyển khoản nhé!
Tuệ An lấy từ trong chiếc túi của mình ra một bình giữ nhiệt:
– Lúc nãy em có làm được ép dưa hấu cho anh. Anh uống đi, uống giỏi thì xem như đã chuyển khoản tiền taxi rồi!
Thiên Vương cầm lấy bình nước và nói:
– Em uống cùng anh nhé! Mà em đã lại chỗ Bắp chưa?
Cà chua nói:
– Em lại đó rồi mới lại đây chứ! Em để bình nước trong túi nên không ai biết, thế mà vẫn bị trêu đấy!
Thiên Vương cười ha hả:
– Vậy là em hiểu cảm giác của anh lúc trưa rồi chứ?
Anh đặt bình nước lên bàn rồi chợt kéo Cà Chua vào lòng. Bàn tay không an phận của Vương đặt vào eo cô, cάпh môi ղóղℊ ҍỏղℊ lại cúi xuống lần tìm môi An. Cô cũng thoải mái nhoài người ôm lấy cổ anh, Thiên Vương tách môi cô ra, chẳng lỡ một nhịp nào mà cuốn lấy lưỡi cô đi chu du trong khoang miệng. Vị bạc hà thoang thoảng kèm chất xúc tác của tình yêu khiến cả hai ς.-ơ τ.ɧ.ể cứ ôm lấy nhau, hôn và hôn đến quên trời quên đất. Bàn tay Thiên Vương xoa xoa lưng cô rồi đưa tay đỡ lấy cổ của Tuệ An. Tay còn lại xoa xuống chân rồi bế thốc An lên, đặt ngay ngắn tгêภ ghế sofa. Cô vẫn chẳng nói câu gì, cảm nhận được sự khát khao cháy bỏng trong mắt anh, Cà Chua nói khẽ:
– Bác sĩ định làm gì vậy?
Đôi môi sưng đỏ của Cà Chua như một thứ gì đó hấp dẫn Thiên Vương. Anh nói, giọng khàn khàn đầy mê hoặc:
– Muốn có em bé!
Cà Chua cau mày:
– Nhưng đây là phòng làm việc, mà em nhớ có camera đấy!
Thiên Vương mạnh miệng:
– Anh lắp được thì ngắt được chứ sao?
Cà Chua lắc đầu:
– Bác sĩ hư quá! Thạc sĩ Công nghệ thông tin không cho phép. Đây là nơi làm việc đấy giám đốc à. Đừng tùy tiện quá!
Cô nói, ánh mắt thâm tình nhìn vào cặp mắt đầy si mê của anh, tay vẫn ôm lấy cổ anh. Vương cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đã sưng đỏ của cô rồi nói:
– Vậy …tối về nhà nhé!
Tuệ An ngồi dậy, rúc đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Chả phải tối anh hứa hướng dẫn cho em bấm huyệt còn gì?
Thiên Vương bật cười:
– Thôi, tối làm việc khác đi, để một mình anh biết bấm huyệt là được rồi.
Cà Chua đưa tay chạm vào môi anh:
– Tinh tướng!
Thiên Vương cười:
– Tinh tướng để giữ Cà Chua lại chứ?
Hai người trò chuyện một lát, Cà Chua tạm biệt Thiên Vương. Anh nói:
– Để anh đưa em tới tập đoàn!
An lắc đầu:
– À, công việc em giải quyết sáng nay rồi, chiều nay còn một vài việc vặt em đã giao cho Hoàng Oanh để đến thăm mọi người cho thoải mái. Giờ em đi siêu thị mua ít đồ ăn rồi về nhà. Chiều nay có người dọn dẹp nhà cửa đến, em về xem họ làm thế nào, cứ một tuần hai lần họ đến nhà em để dọn dẹp đấy!
Thiên Vương lại kéo cô vào người:
– Vậy thì em ở lại với anh, lát nữa hết giờ mình cùng về. Người đến dọn nhà đã quen rồi, em có thể xem qua camera mà!
Cà Chua nhăn mặt:
– Em ngại lắm, lỡ ai đến thì sao?
Thiên Vương cười:
– Không có ai đến hết, ai đến phải có lịch hoặc phải báo trước chứ? Như người ta gặp Chủ tịch Tuệ An, đâu phải ai muốn gặp là gặp đâu. Bệnh viện làm xuyên trưa nên bốn giờ rưỡi đã hết giờ rồi. Còn gần bốn mươi phút nữa, lát mình qua chỗ Bắp một chút rồi cùng về. Em vào trong giường nằm nghỉ một chút đi, nếu cần dùng laptop thì lấy của anh mà dùng,OK chưa?
Cà Chua ᵭάпҺ nhẹ người anh:
– Chẳng thể nào cãi anh được!
Thiên Vương nháy mắt trêu cô:
– Bốn mươi phút nữa …chắc cũng đủ thời gian sản xuất một em bé nhỉ?
Cà Chua dứ dứ tay trước mặt anh:
– Anh có muốn tối nay ai về nhà nấy không?
Thiên Vương xua tay:
– Dạ không ạ!
An cười ngặt nghẽo rồi bước vào phía trong, ôm theo chiếc laptop làm việc một chút để chờ Thiên Vương…