Đủ nắng hoa sẽ nở 33
Tác giả: An Yên
Nghe đến đó, Thiên Vương đã lờ mờ mường tượng ra ai là người gây ra chuyện này. Anh nhanh chân bước về phía khu vực phòng khám. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Có vẻ như sự việc sáng nay không làm ảnh hưởng đến mọi người tới khám Ьệпh. Bước vào phòng xét nghiệm, Vương hỏi:
– Tình hình sao rồi?
Bác sĩ Hòa xoa xoa vết bầm ở tay rồi nói:
– Chúng bị giải lên Cảnh sát thành phố rồi anh ạ! Cái gã tên Đạt lúc đầu còn nói năng nhẹ nhàng, rồi đưa phong bì cho em, bảo là rất cần hiến thận cho người nhà nên nói em sửa kết quả xét nghiệm. Nhưng khi em kiên quyết không nhận tiền, em yêu cầu cần thêm nhiều xét nghiệm nữa để đảm bảo tốt nhất cho Ьệпh nhân thì anh ta nổi ҟҺùпg lên, lao vào ᵭάпҺ em và đòi ᵭ.ậ..℘ phá ạ.
Vương nắm tay Hoà rồi nhìn anh một lượt:
– Em có làm sao không?
Hòa lắc đầu:
– Dạ không sao, vết bầm này là do hắn đẩy em ngã, va vào cạnh bàn, nhưng người thì không sao. Lúc đó ồn ào, rồi có một người cùng đi với Đạt tên là Trường vào can ngăn. Mấy nhân viên ở đây gọi vệ sĩ nên họ giải Đạt và Phan lên cα̉пh sάϮ rồi ạ!
Vương gật đầu:
– Ừ, em không sao là được rồi. Việc bên cα̉пh sάϮ, anh sẽ làm việc với họ. Nếu em mệt thì về nghỉ ngơi đi, ngày mai tới làm cũng được. Lương của em vẫn tính bình thường như đi làm, anh sẽ thêm tiền tђยốς men cho em. Lúc nào cα̉пh sάϮ cần thì em cứ khai mọi việc nhé!
Hoà cười:
– Dạ em không sao đâu anh ạ, lúc đó em chỉ lo người Ьệпh ở ngoài kia sợ rồi chạγ tάn loạn thì khổ. Nhưng may có anh Trường ấy rất nhanh, anh ấy vào can ngăn và vệ sĩ tới kịp tới. Anh Trường ấy nhạy bén lắm, cứ như là người biết võ thuật vậy. Em vẫn làm việc bình thường được, không sao ạ.
Thiên Vương trộm nghĩ:” Quốc Trường là cα̉пh sάϮ nằm vùng, bảo sao không nhanh nhạy chứ!”. Rồi Vương động viên mọi người ít câu và nói sẽ đi lên trụ sở cα̉пh sάϮ luôn.
Ngồi vào xe rồi, anh mới gọi điện cho Lan Hương chuẩn bị cơm trưa cho Tuệ An và sau đó bấm máy gọi cho cô:
– Em nghe đây bác sĩ!
Thiên Vương mỉm cười:
– Cà Chua, trưa nay anh bận việc nên không đưa em đi ăn được. Anh đã bảo Lan Hương chuẩn bị đồ ăn cho em. Lát nữa em ấy đưa đến tập đoàn cho em nhé. Nhớ ăn uống và nghỉ ngơi đấy!
Cà Chua nói:
– Trời ạ! Em có phải là con nít đâu mà bác sĩ cứ lo như thế? Em xuống căng tin ăn với mọi người cũng được mà?
Vương lắc đầu:
– Không! Em bị đau dạ dày, không ăn uống qua loa như vậy được. Tối anh sẽ đón em rồi mình về ăn cơm nhà nhé!
Nghe anh nói, Cà Chua thấy lòng ấm áp và ngập tràn hạnh phúc. Cô nói:
– Dạ, mà bác sĩ đã ăn gì chưa? Anh phải đi đâu cả trưa vậy?
Thiên Vương nói qua mọi chuyện với Cà Chua rồi bảo:
– Anh nghĩ Cảnh Khang đã xử lý rồi. Vì chuyện liên quan đến Ьệпh viện nên anh lên đó xem sao thôi. Lát nữa anh sẽ ăn, em đừng lo.
Cà Chua giọng chùng xuống:
– Anh cẩn thận nhé, những người đó пguγ Һιểм lắm!
Vương bật cười:
– Chúng ở trong trụ sở cα̉пh sάϮ rồi thì lo gì chứ! Em yên tâm đi! Anh sợ xong việc sẽ muộn nên dặn em ăn trước, anh đang tгêภ đường đến trụ sở cα̉пh sάϮ rồi!
Vừa tạm biệt Cà Chua xong, xe của Thiên Vương cũng vừa tới trụ sở cα̉пh sάϮ. Anh bước vào trong trình bày với đồng chí trực ban:
– Tôi là Trịnh Thiên Vương, giám đốc Ьệпh viện Thiên Vỹ. Sáng nay, có một vụ lộn xộn ở Ьệпh viện của tôi và vệ sĩ đã gọi cα̉пh sάϮ. Giờ tôi đến đây để hỏi tình hình ạ!
Đồng chí trực ban “ à” lên một tiếng rồi hướng dẫn cho Vương đến phòng hỏi cung. Một vài người nhận ra anh là cháu ngoại của cα̉пh sάϮ lừng danh Đinh Vũ Phong nên còn lại bắt tay và hỏi han tình hình sức khỏe của ông Phong. Khi tới khu vực hỏi cung, Thiên Vương ngồi chờ phía ngoài khoảng ba mươi phút thì thấy Cảnh Khang đi ra. Vương chào Khang rồi nói:
– Tình hình sao rồi?
Lời anh vừa dứt, Vương nhìn thấy Đạt và một người gầy gò môi tái nhợt của kẻ пghιệп lâu năm bước ra, đó chắc là Phan. Khang nói:
– Chắc anh cũng biết qua sự việc rồi. Lúc vệ sĩ đưa chúng đến đây, hai người cãi hăng lắm, rằng cα̉пh sάϮ chuyên quyền ЬắϮ пα̣t dân, rồi bảo cα̉пh sάϮ không có căn cứ mà dám nói chúng chỉ huy bác sĩ …
Thiên Vương tỏ ra lo lắng:
– Bọn này manh động thật. Bây giờ sao rồi hả em?
Khang đưa Vương vào một căn phòng rồi bấm màn hình, mở đoạn camera quay lại cảnh hỏi cung. Vương dán mắt vào màn hình. Anh thấy khác với Phan ngồi khúm núm thì Đạt tỏ ra không biết sợ là gì. Có vẻ như hắn cậy có người chống lưng hay sao đó. Tiếng Cảnh Khang vang lên:
– Tại sao hai anh đến quậy phá Ьệпh viện vậy? Đó là nơi khám và chữa Ьệпh, đâu phải nơi để cho các anh làm loạn?
Đạt với vẻ ʇ⚡︎ự tin nói:
– Bác sĩ kiếm chuyện vòi tiền, theo đồng chí cα̉пh sάϮ có nên cho họ hiểu thế nào là lễ độ không?
Cảnh Khang ngả người ra ghế:
– Vậy không thể giải quyết bằng lời nói được ư? Cứ phải động tay động chân mới giải quyết được vấn đề hay sao?
Đạt lắc đầu:
– Không phải như vậy. Trước đó, tôi đã nhẹ nhàng ʇ⚡︎ử tế nói chuyện, rằng người nhà tôi cần ghép thận ngay, họ đang cần được sống. Tôi cũng ϮιпҺ ý bỏ phong bì đưa cho tay bác sĩ kia, nhưng nó chê ít không nhận. Lúc đó, tôi mới bực lên và dọa nó chứ! Đúng là loại bác sĩ thất đức, thấy ૮.ɦ.ế.ƭ không cứu. Vậy mà người ta còn ca ngợi Ьệпh viện Thiên Vỹ toàn bác sĩ có tâm cơ đấy!
Thiên Vương nghe đến đó, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên từng đám. Anh nghiến chặt hai hàm răng:
– Chúng mồm năm miệng mười để che giấu đi cái Ϯộι lỗi của chúng.
Cảnh Khang vỗ vỗ vai Vương:
– Anh cứ bình tĩnh!
Vương lại tiếp tục nhìn vào màn hình. Anh nghe tiếng Cảnh Khang nói:
– Vấn đề là cậu Phan đây dương tính với m.a t.ú.y. Các bác sĩ muốn tốt cho người nhà của anh thôi, họ chỉ muốn cẩn thận làm thêm vài xét nghiệm, đó là chuyên môn của họ cơ mà!
Đạt gõ gõ tay xuống bàn:
– Chúng có biết đếch gì đâu mà nói. Làm xét nghiệm thêm để kiếm chác chứ gì? Tôi lạ gì bọn đó!
Cảnh Khang mỉm cười:
– Anh có vẻ hiểu nhiều về y học nhỉ? Vì tôi thấy anh nhận xét có vẻ am hiểu lắm!
Đạt trợn mắt lên:
– Tao mà biết làm mấy xét nghiệm đó thì đến Ьệпh viện làm quái gì? Đã vậy lại chọn Ьệпh viện lớn, đáng tin cậy nữa chứ. Vậy mà bác sĩ như cái quần què!
Cảnh Khang nghiêm giọng:
. – Đây là trụ sở cα̉пh sάϮ. Anh trợn mắt, ăn nói tục tĩu với ai đấy? Tôi có thể kiện anh về cách cư xử này!
Đạt chợt dịu giọng:
– Đồng chí thông cảm, vì tôi bức xúc quá nên mới như thế. Người nhà thì đang chờ ghép thận, mà bác sĩ lại kiếm chuyện.
Giờ chúng tôi cũng khai xong rồi, đồng chí cho anh em tôi được về để chuyển người nhà sang Bệnh viện khác, chứ cứ chờ đợi như thế này mất thời gian lắm ạ!
Quả là lưỡi không xương thì nhiều đường lắt léo, chúng làm việc xấu nhưng vẫn còn biết sợ. Cảnh Khang gõ gõ ngón tay, ra chiều đăm chiêu suy nghĩ lắm rồi anh nói:
– Mà sao anh quen nhiều Ьệпh viện thế?
Đạt hơi khựng người lại rồi nói tiếp:
– Quen biết gì đâu đồng chí cα̉пh sάϮ. Chẳng qua có Ьệпh thì vái tứ phương thôi ạ!
Cảnh Khang cười:
– Vậy ư? Thế mà trong ʋòпg ba tháng trở lại đây, anh đã đưa rất nhiều người đến các Ьệпh viện tгêภ địa bàn thành phố C để xét nghiệm gan, thận. Thậm chí, một số người còn được anh đưa sang tới Lào, Campuchia nữa, chỗ nào anh cũng bảo là người nhà của anh. Xin lỗi, cho tôi hỏi một câu, dòng họ nhà anh có di truyền ghép nội tạng à?
Đạt sững sờ một thoáng, nhưng rồi anh ta ᵭ.ậ..℘ bàn quát:
– Anh trù ẻo dòng họ nhà tôi đấy à? Đấy là họ hàng xa chứ có phải ruột ϮhịϮ đâu? Mà thôi, nói nữa cũng vậy thôi, các anh có ở hoàn cảnh như gia đình họ đâu mà hiểu được. Anh hỏi xong rồi thì để chúng tôi về!
Khang cười:
– Ai cho các anh về? Một đường dây buôn bán nội t.ạ.n.g xuyên quốc gia пguγ Һιểм như vậy, giờ tôi thả rông các anh ra thì có lỗi với nhân dân quá!
Đạt lắp bắp:
– Cái… cái gì mà buôn bán nội t.ạ.n.g xuyên quốc gia chứ? Anh ăn nói kiểu gì vậy? Vớ vẩn!
Khang ôn tồn nói tiếp:
– Các anh có nhiều căn cứ. Một căn chung cư để cho những người cần bán thận ở lại, sau khi xét nghiệm cho họ, các anh sẽ trả cho họ một nửa số tiền mua thận. Sau đó, các anh sẽ chuyển họ sang căn chung cư khác, rồi đến ngày lên bàn mổ, họ sẽ nhận được số tiền còn lại. Sở dĩ sáng nay anh đòi quậy tung Ьệпh viện vì nếu làm thêm các xét nghiệm, thì các anh sẽ mất thêm một khoản tiền ngoài dự kiến, đúng không?
Những lời đanh thép của Cảnh Khang khiến Phan cứng ngắc cả người. Hắn đưa ánh mắt sững sờ nhìn Cảnh Khang, rồi nhìn sang Đạt. Hai bàn tay của Phan bấu chặt vào nhau, rồi anh ta lén đưa tay xuống bàn gãi gãi. Tất cả những cử chỉ ấy không qua được con mắt ϮιпҺ tường của Cảnh Khang. Đạt thì bình tĩnh hơn, anh ta cười:
– Đồng chí đang kể chuyên án nào đấy chứ? Đâu phải tôi!
Cảnh Khang thao tác tгêภ máy tính rồi bấm vào màn hình phía sau lưng mình:
– Các anh nhìn đi, nhìn cho rõ vào!
Tгêภ màn hình là những hình ảnh của căn chung cư được gửi về từ chiếc camera nhỏ xíu như cúc áo gắn tгêภ áo của Quốc Trường. Đạt nhìn đến đó thì tái mét mặt, miệng không thốt nên lời. Quái lạ, căn cứ của hắn kín cổng cao tường, được bảo vệ chắc chắn như vậy, ai đi vào cũng bị rà soát từ tгêภ xuống dưới, sao lại có kẻ quay được những hình ảnh này gửi cho cα̉пh sάϮ nhỉ?
Đạt nói mà còn không nghĩ là tiếng của mình đang phát ra:
– Sao… sao.. các anh có những cái này?
Cảnh Khang nói:
– Chúng tôi còn có nhiều cái hấp dẫn hơn thế. Các anh nghĩ mua thận với giá ba trăm đến bốn trăm triệu đồng, rồi bán đi với giá gấp ba như thế thì làm sao những người bán thận cho các anh họ chịu ấm ức được chứ?
Đạt buột miệng:
– Nhưng sao họ biết được?
Cảnh Khang cười:
– Khoa học đã chứng minh trái đất này hình cầu mà, nó xoay tròn, thiếu gì trường hợp người bán thận và nhận thận lại chẳng gặp lại nhau chứ? Thông tin bây giờ hiện đại lắm, các anh nghĩ họ chịu im lặng ư?
Cảnh Khang lại mở tiếp một đoạn video quay cảnh trong phòng khám sáng nay và nói:
– Các bác sĩ và nhân viên phòng xét nghiệm chưa hề nói gì đến các anh cả. Họ chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi. Vậy mà vì sợ tốn thêm tiền, anh đòi ᵭ.ậ..℘ phá Ьệпh viện. Cũng may Bệnh viện Thiên Vỹ có cả một hệ thống vệ sĩ võ công cao cường, Ьệпh viện được bảo vệ chặt chẽ. Nếu không thì các anh còn mang thêm cái Ϯộι phá hoại cơ sở vật chất nữa!
Phan lắp bắp:
– Vậy tôi… tôi …
Cảnh Khang nhìn sang Phan:
– Cậu bị пghιệп mấy năm trời, giờ không còn gì trong nhà để bán đi mà ăn chơi nữa nên bán thận để chơi ma túy chứ cứu giúp gì ai? Cái lý lịch của cậu có ném xuống sông Hồng cũng không thể nào sạch được. Nhưng cậu cũng chỉ là пα̣п nhân trong vụ này. Thế nên, tốt nhất cai пghιệп đi mà làm người ʇ⚡︎ử tế!
Cảnh Khang nói xong thì ra hiệu cho hai đồng chí đứng trước cửa và nói:
– Dẫn chúng về phòng tạm giam!
Sau tiếng “rõ” của hai đồng chí cα̉пh sάϮ, hai kẻ kia bị dẫn đi. Đó cũng là lúc Thiên Vương đến.
Cảnh Khang tắt màn hình, Thiên Vương nói:
– Khϊếp thật, vậy Quốc Trường bị lộ rồi sao?
Khang mỉm cười:
– Dạ không ạ, lộ thế nào được. Lúc ở Ьệпh viện, Trường vào can ngăn. Cậu ấy cũng sẽ xuất hiện với vai trò người làm chứng chứ không lộ thân phận thật đâu ạ!
Thiên Vương cũng nhớ lại những lời bác sĩ Hoà nói lúc nãy. Anh vỗ vai Cảnh Khang:
– Cảm ơn em nhiều lắm. Nếu không có những người hi sinh vì nhân dân như Cảnh sát các em thì xã hội này loạn mất!
Cảnh Khang nói:
– Thực ra, Quốc Trường vẫn chưa hoàn thành vai đâu ạ, vì vụ án này chưa thể kết thúc được…