Đủ nắng hoa sẽ nở 27
Tác giả: An Yên
Tuệ An nói xong thì đứng dậy trước con mắt ngỡ ngàng của ba người ngồi đó, kể cả Hoàng Oanh. An nhìn sang Oanh:
– Mình về thôi em!
Ông Lân như bừng tỉnh, lắp ba lắp bắp:
– Chủ… chủ tịch An …
Lê Na há hốc miệng:
– Sao…sao cô biết…
Tuệ An mỉm cười nhẹ nhàng:
– Chị Lê Na này, muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Tôi không đi du học nước ngoài một phần vì không muốn rời xa hai đấng sinh thành, mặt khác do em trai tôi đã sang Pháp du học, tôi ở lại đây để giúp bố mẹ. Nhưng nền giáo dục Việt Nam không chỉ đào tạo tôi một cách bài bản về kiến thức, mà còn dạy tôi chơi đẹp trong kinh doanh. Tôi là dân công nghệ thông tin, mấy cái trò mèo này làm sao qua mặt tôi được? Thế nên, tốt nhất đừng đụng đến giới hạn của tôi!
Tuệ An nhàn nhã bước về phía cửa. Ông Lân nói với theo:
– Cô An…tôi xin lỗi cô, tôi….
An không quay người lại, miệng vẫn nở nụ cười:
– Ông không có lỗi, tôi chỉ nhờ ông dạy dỗ lại con gáι mình, chứ tính tôi rất rõ ràng. Ông thấy đấy, việc đó không ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai bên. Tôi không bao giờ để chuyện riêng tư làm ảnh hưởng đến công việc chung đâu. Tạm biệt!
An đi nhanh ra cửa. Ông Lân ᵭάпҺ lên bàn cái “ rầm” rồi nói:
– Con còn định bôi tro trát trấu vào mặt cái nhà này bao nhiêu nữa mới đủ hả? Bố cho con ăn học để về làm rạng danh dòng họ, giờ về, con xem con đã làm cái gì thế này?
Chưa bao giờ Lê Na thấy bố mình tức giận đến như vậy, cô ta nhất thời sợ hãï ρhâп bua:
– Bố à, con chỉ muốn tốt cho công ty mình thôi. Con cài máy nghe trộm xem chủ tịch Tuệ An có bàn bạc gì về chuyện ký hợp đồng với công ty mình hay không thôi mà bố, chỉ vì con lo cô ấy quên mất hợp đồng nhà mình mà!
Ông Lân trợn mắt:
– Con bao nhiêu tuổi rồi mà ăn nói ngớ ngẩn như vậy? Quên ư? Hợp đồng kinh doanh mà quên thì làm ăn cái gì nữa? Cô ấy ít tuổi hơn con nhưng điều hành ngon lành cả một tập đoàn đấy, không đơn giản đâu. Và chẳng có trường lớp nào dạy người làm kinh tế chân chính cài máy nghe trộm vào công ty đối phương để xem họ có ký kết hợp đồng hay không cả, vì chẳng ai kết luận việc ký hợp đồng hay không mà nói bô bô trong phòng chủ tịch như thế. Cả tập đoàn lớn với đủ kiểu ban phòng, một người làm việc cẩn thận như cô Tuệ An không bao giờ có những sơ suất đó. Con đừng lấy cái lý do đó mà lấp £.¡.ế.ლ cho sự ích kỷ cá nhân của con!
Nghe bố mình mắng như tát nước, Lê Na nước mắt ròng ròng:
– Tại sao bố luôn coi thường con như thế? Ngày từ nhỏ, con luôn bị đưa ra so sánh với hết người này đến người khác. Con cố gắng cỡ nào thì bố cũng không hài lòng. Bảy năm ở Úc, con cũng cố gắng để không tiêu tiền của bố, để bố không phải suy nghĩ nhiều về con. Ngày về nước, con cũng quyết tâm cố gắng hòa nhập, sao bố vẫn không hài lòng về con?
Ông Lân lắc đầu:
– Con sai rồi! Không phải bố không hài lòng, mà bởi con luôn vượt quá giới hạn. Người ta nói “ nhập gia tùy tục “, con sang Úc học mà toàn học những kiến thức giáo điều, không chịu áp dụng thực tế. Con thất bại bao nhiêu lần rồi chỉ vì con khăng khăng theo ý mình, không chịu tìm hiểu tình hình kinh tế thế giới và cả nước mình. Bây giờ về đây chẳng biết đâu vào đâu cả! Bố cũng không hiểu con học hành kiểu gì nữa.
Lê Na căng mặt lên cãi:
– Vậy ý của bố là gì? Là con chơi bời không chịu học hỏi đúng không? Con cũng học, cũng tập tành buôn bán để giữ cái ghế giám đốc cho bố, chỉ là con chưa may mắn thôi. Nhưng con không bao giờ được bố công nhận cả!
Ông Lân nói:
– Bố chưa bao giờ không công nhận con, bố đã từng rất ʇ⚡︎ự hào vì con xinh đẹp, nhanh nhẹn. Bố đã luôn tin tưởng con, để con ʇ⚡︎ự lập ʇ⚡︎ự quyết định con đường mà con muốn đi. Bố không tạo áp lực, chỉ là với những gì con có thể thì đúng ra con sẽ làm được nhiều hơn như thế. Bố có quyền kỳ vọng ở con mình chứ? Nhưng cô An nói đúng, con cần được dạy dỗ lại. Con nên nhớ, để trở thành một doanh nhân tốt, con cần làm một người ʇ⚡︎ử tế cái đã.
Lê Na lắc đầu nguầy nguậy:
– Bố không thương con, nhất là từ ngày mẹ mất đi, bố chẳng đoái hoài gì đến con cả. Vậy thì con sẽ chứng minh cho bố thấy con không phải là cái bóng của bố. Con sẽ sống cuộc đời của con mà không cần dựa dẫm vào bố, con sẽ không dựa vào cái danh là “ con gáι của tổng giám đốc công ty LN” nữa!
Ông Lân gật đầu, giọng chắc nịch:
– Được, con nói lời phải giữ lấy lời đấy! Bố không dạy được con, trường lớp không dạy được con, vậy thì để cuộc đời này nó dạy con.
Lê Na gắt lên:
– Được, bố không cần đứa con duy nhất này nữa thì con cũng sẽ xem như mình sinh ra từ trại trẻ mồ côi!
Cô ta nói xong thì quay lưng đi thẳng. Ông Lân cũng quay mặt vào tường, giấu đi giọt nước mắt đang rỉ ra từ hai khóe mắt đỏ hoe. Thương con, ông thương lắm chứ, nhưng có lẽ ông đã sai khi quá yêu chiều con. Chỉ có một đứa con gáι nên từ bé Lê Na đã được cưng như trứng. Sự cưng chiều đã biến thành tính ích kỷ trong con bé ngay từ lúc bé thơ, mà dù ông nhận ra nhưng không thể thay đổi được. Sức khỏe vợ ông không tốt, nên hễ ông nghiêm khắc với Lê Na, bà lại buồn mà suy nghĩ. Người vợ quá hiền lành của ông dành tất cả tình yêu thương cho đứa con gáι, che chở nó đến tận khi bà lìa đời. Và rồi nó trả ơn bà như thế này đây. Thôi thì thà đau một lần để cuộc đời dạy cho nó những bài học, để nó tổn thương và vươn dậy còn hơn là bao bọc nó trong ʋòпg tay mình, để rồi nó đem cái ích kỷ của bản thân đi hại người khác. Nó hại người cũng chính là hại bản thân nó, nhưng nó đâu nhận ra. Khi con hỗn với bố mẹ thì đấng sinh thành có thể bao dung và thứ tha cho con hết lần này đến lượt khác. Nhưng khi con HỖN với đời thì chẳng mấy ai có thể thứ tha cho con đâu. Ông Lân lẩm bẩm:” mình ơi, đã đến lúc con chúng ta phải hiểu luật đời và luật làm người rồi l. Tôi thả nó ra ngoài xã hội để nó ʇ⚡︎ự sinh ʇ⚡︎ự diệt mình ạ”.
Ông thở dài một tiếng rồi nện những tiếng giày dứt khoát ra khỏi phòng…
Trong khi đó, chiếc xe vừa ra khỏi cổng ty LN, Hoàng Oanh đã không giấu được tò mò mà hỏi Tuệ An:
– Sếp, sao chị siêu thế? Phòng chị không có camera sao chị lại có đoạn ghi hình đó?
An mỉm cười:
– Trợ lý của tôi ơi, tôi là lãnh đạo cả một tập đoàn công nghệ thông tin. Thời đại nào rồi mà có thể tin người như vậy ? Là dân công nghệ thông tin, phải biết có rất nhiều loại camera chứ? Đâu phải khi nào cũng cần khoe mẽ nó ra trước thiên hạ là mình lắp camera đâu?
Oanh cau mày:
– Vậy là chị lắp camera ngầm ư?
An cười trong veo:
– Sợ rồi hả? Thế nên em đừng làm gì khuất tất sau lưng chị nhé. Chị thấy hết đấy!
Oanh nhoẻn cười:
– Em không dám ạ! Em là trợ lý Trung thành tuyệt đối. Em còn phải học hỏi chị nhiều mà!
An liếc cô trợ lý:
– Cũng không nên tin tưởng tuyệt đối vào một ai đó. Cuộc sống có nhiều ngã đường lắm, nên chọn con đường an toàn cho mình nha. Vậy nên, mọi việc đều cần cẩn thận. Chị nói vậy không có nghĩa là chị không tin em, mà căn bản là chị muốn nhắc em thương trường là chiến trường, mình cần cẩn trọng với tất cả.
Cô trợ lý gật đầu,” dạ ” khẽ một tiếng rồi chở Tuệ An về tập đoàn. An cùng Hoàng Oanh chuẩn bị một số vấn đề cho cuộc họp triển khai thực thi hợp đồng mới vào ngày mai. Năm giờ rưỡi chiều, Oanh bắt đầu chở Tuệ An về biệt thự. Cũng khá muộn rồi nên Cô trợ lý xin phép về luôn chứ không vào chơi. Tuệ An mở cổng vào trong. Cửa gara vẫn đóng, chắc là Thiên Vương bận việc ở Ьệпh viện nên chưa về đây. Cô bước về cửa chính, cầm chìa khóa ra mở thì thấy rất lạ – cửa không khóa. Trời ạ, mình bất cẩn đến vậy sao? Sáng nay quên khóa cửa ư? Rõ ràng sáng nay Cà Chua đi ở Cửa phụ để ra ga ra với Thiên Vương, vậy thì đâu có đi cửa chính nhỉ? Cô vặn nhẹ cửa và bước vào, một lọ hoa hồng nhung được đặt ngay ngắn tгêภ bàn thay cho lọ hoa cũ. Mùi hương hoa hồng thoang thoảng hòa quyện với mùi thức ăn. Cà Chua ngạc nhiên khi thấy bác sĩ Kem đang đeo tạp dề xào nấu. Dường như anh đang thỏa sức sáng tạo món ăn nên quên béng sự có mặt của cô. An thấy lòng ấm áp lạ lùng. Hình ảnh về một mái ấm bình yên khiến khát khao được xây đắp trong cô trỗi dậy. An nhẹ nhàng bước tới và ôm lấy anh từ phía sau:
– Bắt được ông Bụt của đời em rồi nhé!
Thiên Vương giật nhẹ mình:
– Ơ người yêu! Em về lúc nào thế? Anh không biết gì luôn! Anh đang tập nấu bữa tối, những món đơn giản thôi. Mấy món phức tạp sợ em ăn không nổi. Em tắm rửa đi rồi xuống thử xem sao! Chắc là sẽ ngon hơn món súp sáng nay đấy!
An cười tí mắt:
– Nhất trí ạ. Bác sĩ xứng đáng mười điểm không có nhưng nha!
Cô nhanh chân đi tắm rửa, thay đồ. Vừa xuống phòng ăn đã thấy Thiên Vương bày thức ăn sẵn ra bàn. Anh cười:
– Toàn món ăn dân dã, chủ tịch chịu khó ăn nhé! Dạ dày em không tốt, anh làm rau khoai xào tỏi này, bí nấu canh tôm nè, ăn tốt lắm! Vả lại, em bảo bữa tối ăn ít đạm nên anh chỉ luộc ức gà, nấu một ít cá hồi nữa. Em xem có ổn không?
Cà Chua thấy ấm lòng ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Cô ấn anh ngồi xuống ghế, còn cô không ngồi đối diện anh như thường lệ, mà kéo ghế ngồi ngay cạnh:
– Miễn là ăn cùng bác sĩ, ăn gì cũng được cả, em rất dễ nuôi mà! Anh vất vả rồi, ăn đi!
Vương cười:
– Nhưng chủ nhà hàng phải thẩm định xem đã, lần này anh xem rất kỹ công thức đấy. Hôm nay anh không phải trực l, năm giờ là nghỉ rồi, nên anh tạo bất ngờ cho em.
Cà Chua dùng đũa thử từng món rồi nói:
– Ngon! Bổ dưỡng!
Vương liếc cô ra vẻ dè chừng:
– Chắc chắn không đấy?
An cười lớn:
– Em khen thật mà. Anh học nấu ăn kiểu này thì giáo viên nào dạy cho nổi. Học sinh giỏi quá, hết vốn của giáo viên mất!
Vương nghe cô nói thế cũng từ từ thử món ăn rồi gật gù:
– Em nói chí phải, sau này anh sẽ học những món ăn phức tạp hơn để nấu cho em, rồi anh sẽ mở một chuỗi nhà hàng cạnh tranh với em.
Cà Chua cốc nhẹ trán anh:
– Bác sĩ, tỉnh dậy đi! Anh lo cứu người cho tốt, làm chồng Cà Chua này cho tốt là được rồi. Anh đừng vẽ ra cái tương lai về việc cạnh tranh nấu nướng với em nữa!
Vương cười vui vẻ rồi gắp đồ ăn cho cô. Giờ anh mới hiểu vì sao khi yêu người ta muốn từ bỏ mọi thứ xa hoa phù phiếm ngoài kia, những cám dỗ và cả những áp lực để ở cạnh người mình yêu. Bởi hạnh phúc đích thực đơn giản hơn người ta nghĩ rất nhiều. Hạnh phúc đôi khi chỉ là những bữa cơm gia đình trong căn bếp quen thuộc, chẳng cần nhà hàng xa hoa sang trọng, chỉ cần bên cạnh những người mình yêu thương. Hóa ra, có một điều còn hấp dẫn anh, níu kéo bước chân anh khác với phòng phâũ thuật – đó chính là những giây phút bình yên bên cô gáι bé nhỏ này…