Đủ nắng hoa sẽ nở 26

Tác giả: An Yên

Sáng hôm sau…

Cà chua tỉnh dậy và nhìn quanh. Có phải đêm qua Thiên Vương đã ôm cô ngủ không nhỉ? Hay là cô chỉ mơ thôi? Đưa tay sang chiếc gối bên cạnh, gối vẫn còn hơi ấm. Điều đặc biệt là có một chiếc gối ôm được đặt cạnh người cô. Đây là cái cách mà lúc bé, mỗi lần cô ốm, anh Kem sau khi đút cháo cho cô ăn rồi dỗ dành Cà Chua uống tђยốς và ngủ. Lần nào cũng vậy, sau khi cô nằm xuống, anh Kem sẽ đặt gối ôm hai bên người cô để Cà Chua khỏi giật mình. Nhìn chiếc gối ôm ngay cạnh, phía bên kia là con gấu lớn, Cà Chua bất giác mỉm cười. Lâu nay ngủ một mình, cô vẫn thường đặt đủ thứ gấu bông, gối ôm tгêภ giường. Và anh Kem vẫn không quên thói quen đó.

Cà Chua vội vàng bật dậy, vào vệ sinh cá nhân rồi mới đi xuống nhà. Trong đầu cô nghĩ, chắc là ở Ьệпh viện có việc nên anh đi sớm rồi, chẳng nghe thấy tiếng động gì cả. Nhưng không, vừa xuống tầng một, cô đã ngửi thấy mùi thơm. Cà Chua nhẹ nhàng bước lại ôm lấy Thiên Vương từ đằng sau:
– Bác sĩ nấu ăn ư? Sao lại không gọi em dậy?
Vương vui vẻ nói:
– Anh nói trước là anh nấu ăn không giỏi đâu đấy. Mai mốt cưới nhau rồi, anh sẽ nhờ mẹ tìm người về giúp em dọn dẹp, chứ không thể để em lo nhiều việc như thế, anh xót lắm!
Tuệ An nói:
– Không sao, em vẫn có người dọn nhà hàng tuần cơ mà. Còn nấu nướng là đam mê của em, nên em muốn ʇ⚡︎ự mình làm mà. Với lại, anh tính đi đâu xa thế?
Vương liếc cô:
– Lại chả không à? Không tính xa để người ta hốt mất vợ thì toi à? Anh chả dại đâu!
Cà Chua nhìn nồi súp tгêภ bếp:
– Ồ, anh nấu súp gà, xong chưa ạ?
Vương cười:
– Xong rồi, anh cũng xem công thức kỹ rồi, nguyên liệu cũng thấy ở trong gian bếp này khá đầy đủ, nhưng ngon hay không thì anh chẳng biết. Cà Chua không được chê nha, phải góp ý để anh rút kinh nghiệm đấy!
Cà Chua nhí nhảnh:
– OK, không bao giờ chê đâu ạ.

Anh múc súp ra bát và lấy thìa thổi thổi rồi đút cho Cà Chua thử. Cô nuốt xong thìa súp với một gương mặt rất vui vẻ rồi ʇ⚡︎ự cầm thìa ăn. Thấy cô ăn mấy thìa ngon lành, chẳng nói năng gì, Thiên Vương mới xúc đến phần súp của mình. Nhưng thìa súp đầu tiên mới được đưa vào miệng, anh đã nhíu mày:
– Hic, chẳng ngon gì cả, không giống em nấu tẹo nào cả. Nó bị thiếu cái gì ấy? Sao em không nói gì?
Cà Chua cười:
– Thì anh chả bảo em không được chê còn gì? Ngon mà, nấu bằng cả tình yêu thương chứ đùa à?
Thiên Vương nói:
– Nhưng chắc chắn thiếu gì đó…
Cà Chua cười:
– Thiếu một chút bột năng nên độ sệt và độ ngầy ngậy nó không có, nhưng về cơ bản là ổn rồi, những nguyên liệu chính đều đủ cả. Sup cũng nhuyễn và có dinh dưỡng, gói bột năng ở tгêภ tủ kia, chắc anh tìm không ra hả? Nhìn chung món này ngon, người nấu xứng đáng có mười người yêu đấy!
Thiên Vương nói:
– Thôi, một cô là đủ rồi! Thực ra, không phải anh không thấy bột năng mà nhiều thứ quá chắc anh quên!
Cà Chua cười ngặt nghẽo:

– Thôi mà, đàn ông đa thê càng vui chứ sao? Với lại, đáng lẽ anh gọi em dậy chứ lọ mọ một mình dưới bếp làm gì? Tối qua em được Ϧóþ vai, lại được ôm ngủ nên ngủ ngon quá chừng luôn!
Thiên Vương nhìn cô:
– Vậy thạc sĩ kinh tế có tính ký kết hợp đồng Ϧóþ vai vĩnh viễn với bác sĩ này không?
Cà Chua vênh mặt:
– Hứ, Bác sĩ đừng có khôn quá! Em nói rồi, em mê bác sĩ thật đấy, nhưng vẫn tỉnh táo nhé!
Vương dừng tay nói:
– Thôi, để anh đưa em đi ăn nha!
Cà Chua xua tay:
– Không cần đâu, anh vớ vẩn thật đấy. Có phải anh nấu chưa chín mà không ăn được đâu, chỉ thiếu một chút nguyên liệu thôi, lần sau rút kinh nghiệm là đảm bảo ngon như nhà hàng mà!
Thiên Vương giọng áy náy:
– Cà Chua à, anh xin lỗi. Anh chỉ định chuộc lỗi chuyện hôm qua khiến em không vui. Vậy mà thành ra thế này

Cà Chua lém lỉnh nói:
– Em vui rồi mà, bác sĩ ăn đi để em còn xem xét hợp đồng Ϧóþ vai. Nếu không là thôi luôn đấy!
Thiên Vương cười tươi:..
– Thật nhé!
Cà Chua nhoài người cốc nhẹ lên trán anh:
– Được thế là nhanh thôi! Nhưng phải ghi rõ trong hợp đồng là chỉ được một vai cơ! Với lại, em phải về hỏi mẹ đã!
Anh chàng bác sĩ chưng hửng:
– Trời, lại còn hỏi mẹ Nhi nữa ư? Lỡ mẹ không đồng ý thì sao?
Cà Chua nói:
– Nếu mẹ không đồng ý thì hợp đồng sẽ có giới hạn về thời gian. Bác sĩ đến Ϧóþ vai xong mười giờ thì ra về!
Thiên Vương cau mày ra vẻ suy nghĩ dữ lắm rồi nói:
– Thôi thì chờ ý của mẹ vậy!

Ăn xong, Thiên Vương dọn dẹp rồi chờ Cà Chua chuẩn bị đồ đi làm. Cô nói:
– Anh cứ tới Ьệпh viện trước đi kẻo trễ, tập đoàn của em tám giờ mới cần có mặt mà!
Thiên Vương nói:
– Không cần đâu, vẫn còn sớm mà!
Khi cả hai đã ngồi vào xe, Cà Chua nhận được cuộc gọi của Hoàng Oanh:
– Chị nghe đây!
Giọng Hoàng Oanh hσảпg hốϮ:
– Chị An, trong phòng chị có người đặt máy nghe trộm!
An cau mày lại:
– Cái gì cơ? Máy nghe trộm ư? Em có chắc không?
Hoàng Oanh giọng đều đều:
– Dạ, hôm qua em vào phòng chị thì không thấy, vì em vẫn thường lau dọn bàn ghế trước khi chị đến. Nhưng lúc nãy em vào dọn dẹp một chút thì thấy một cái máy nghe trộm mini nhỏ xíu ở dưới bàn. Nó vẫn nhấp nháy, tức là đang hoạt động. Em chưa làm gì nó cả chị ạ! Phòng của chị không có camera, nhưng cũng không quá nhiều người ra vào nên em nghĩ là khoanh vùng được ạ!
Cà Chua gật đầu:
– OK, em làm tốt lắm. Em cứ để yên như thế, xem như chưa biết gì nhé. Em tuyệt đối không cho ai vào phòng của chị nha!
Hoàng Oanh khẽ “ dạ “ rồi tắt máy. Vì loa điện thoại của Cà Chua không nhỏ nên Thiên Vương nghe trọn cuộc trò chuyện. Anh nói:
– Sao em không lắp camera trong phòng? Lỡ có chuyện gì còn trở tay kịp chứ? Tập đoàn công nghệ thông tin mà bất cẩn quá! Mà hôm qua em chỉ có mặt ở phòng làm việc buổi sáng thôi đúng không?
Tuệ An nghe anh nói cả giăng thì mỉm cười:
– Em biết ai đặt máy nghe trộm mà. Anh yên tâm đi, không phải lo đâu! Người đó đặt máy không phải để theo dõi bí mật tập đoàn đâu. Em nghĩ là lý do cá nhân thôi, vì những cuộc họp quan trọng của tập đoàn không diễn ra trong phòng em và em nghĩ người đặt thiết bị nghe trộm cũng hiểu chưa rõ đối phương.

Thiên Vương lo lắng:
– Có cần anh báo với Cảnh Khang không? Em nghi ngờ ai?
Tuệ An lắc đầu:
– Không cần, em ʇ⚡︎ự giải quyết được ạ. Vì bây giờ, nếu rút dây động rừng lại càng khó. Không sao đâu, thương trường nhiều lúc như chiến trường vậy. Nhưng em quen rồi, anh đừng lo ạ.
Thiên Vương chở cô đến tập đoàn, dặn dò cô đủ kiểu rồi mới mở cửa cho cô đi vào trong, còn mình lái xe đến Ьệпh viện Thiên Vĩ.
Tuệ An bước vào trong, nói nhỏ với Hoàng Oanh đôi câu rồi bắt đầu ngày làm việc của mình. Điều đặc biệt là mọi việc đều được diễn ra phía ngoài phòng chủ tịch. Không ai vào trong phòng trừ An và Hoàng Oanh. Nhưng cả hai cũng chỉ vào mấy phút rồi ra ngay. Tất cả đều diễn ra ra trong im lặng như không hề có người ở trong phòng vậy.

Gần trưa hôm đó, Hoàng Oanh thấy một cô gáι ngó nghiêng bước vào sảnh tập đoàn. Cô nhanh chân bước ra;
– Chào chị, chị tìm ai ạ?
Nhưng vừa hỏi xong, Oanh mới nhận ra cô gáι đó hôm qua vừa đến đây gặp Tuệ An. Oanh nói tiếp:
– À, em nhớ ra rồi. Chị là bạn của chị An hôm qua mới đến đây, đúng không ạ?
Lê Na mỉm cười gật đầu:
– Ừ, em nhớ giỏi đấy! Vậy Tuệ An có ở tập đoàn không?
Oanh lắc đầu:
– Dạ không ạ, chị An có việc đi ra ngoài, chắc khoảng một tiếng nữa mới về. Chị có thể chờ tiếp hoặc để lại card visit rồi khi nào chị An về, em sẽ báo ạ!
Lê Na liếc quanh một ʋòпg rồi cười thân thiện:
– À, chẳng là hôm qua chị có đến nhờ chị An chút việc và để quên tài liệu ở trong phòng của An. Hôm nay tìm đến mới nhớ ra. Em có thể…cho chị vào lấy được không? Chị thực sự đang rất cần!
Hoàng Oanh nhún vai:
– Xin lỗi chị, phòng của sếp không ai dám vào đâu ạ!

Lê Na nói giọng khẩn khoản:
– Em là trợ lý cơ mà?
Oanh cười:
– Dạ, trợ lý chứ bố mẹ của sếp cũng không dám ạ. Chị An làm việc rất có kỷ luật. Nếu chỉ rảnh thì cứ chờ ạ.
Lê Na lắc đầu:
– À, chị không rảnh, có gì chị sẽ quay lại sau.
Cô ta nói xong thì quay đầu bước đi. Hoàng Oanh nhanh chân vào phòng họp và nói:
– Dạ chủ tịch ơi, cô ấy về rồi ạ!
An gật đầu:
– OK, em làm tốt lắm. Giờ em thông báo với công ty LN là chiều nay chúng ta sẽ qua đó ký kết hợp đồng. Và em cũng báo với chú Lân là chị mong muốn con gáι chú ấy theo cùng để làm quen luôn. Hợp đồng này mỗi bên chỉ cần hai người là được!
Hoàng Oanh thực sự chưa biết Lê Na là con gáι ruột của ông Lân nên mỉm cười:
– Dạ em biết rồi ạ. Chị đúng là chủ tịch có tâm nhất quả đất. Em nghe nói con gáι chú ấy học bên Úc tận bảy năm mới về để tiếp quản công ty, chắc là giỏi lắm!
An cười:
– Ừ, nhưng giỏi chữ nghĩa và việc đáp ứng tình hình thực tế nó khác xa nhau, thế nên mới phải để cô ấy làm quen!
Hoàng Oanh gật gật:
– Đúng ạ. Thế nên em mới bảo là chị có tâm nhất quả đất. Không gì giúp thế hệ sau làm tốt công việc hơn bằng cách cho họ ɔ.ọ ჯ.áʈ cả. Thôi, em đi làm việc đây ạ!
Hoàng Oanh đi rồi, Tuệ An thấy tin nhắn của Thiên Vương hiện lên:
– Em à, em ổn không? Tìm được người đặt máy nghe trộm chưa?
Cô cười cười trả lời:
– Em đây, mọi việc tốt cả, anh không phải lo đâu!
Vương lại nhắn tin:
– À, chiều nay mấy giờ em về?
Tuệ An nghĩ tới việc anh đi từ Ьệпh viện chạy đến đây đón cô, rồi cái chở cô về nên nhắn lại:
– Anh cứ lo công việc vì ở Ьệпh viện nhiều khi bất chợt lắm, em sẽ nói Hoàng Oanh chở về, con bé cũng đi qua đó mà. Chiều nay em có chút việc nên chắc cũng phải sáu giờ mới về nhà, nếu anh không bận thì em sẽ nấu bữa tối nhé!
Thiên Vương nói “ OK, có gì anh sẽ báo sau “ rồi tắt máy và tiếp tục công việc của mình.

Chiều hôm đó, tại công ty LN….

Tuệ An và trợ lý Hoàng Oanh vừa dừng xe thì cô nhận được tin nhắn của Thiên Vương:
– Người yêu, buổi chiều an lành nhé. Hôm nay em nhiều việc không?
An thấy ông Lân đã bước ra từ phía trong để chào hỏi mình nên Tuệ An chỉ kịp chụp tấm ảnh công ty LN và gửi cho anh. Thiên Vương biết cô đang bận, chắc là ký kết hợp đồng với công ty của Lê Na nên anh không nhắn nữa. Nhưng trong lòng dấy lên nhưng lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra với cô hay không. Thấy Tuệ An cùng trợ lý lịch thiệp bước ra khỏi xe, ông Lân vui vẻ bước tới chào hỏi:
– Ồ, chào chủ tịch Tuệ An cùng trợ lý Hoàng Oanh. Chào mừng hai người đến với công ty của chúng tôi
Lê Na cũng vui vẻ cũng chào dù nụ cười có hơi gượng. Chỉ có Hoàng Oanh là há hốc miệng ngạc nhiên khi thấy cô ta:

– Ơ… chị này là …
Ông Lân vui vẻ:
– A, Chủ tịch An thì biết rồi, còn trợ lý Oanh chắc là chưa biết đây là Lê Na con gáι tôi, mới du học ở Úc về.
Hoàng Oanh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn An nhưng cô lại mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
– Chúng ta vào trong thôi nhỉ?
Buổi ký kết hợp đồng diễn ra suôn sẻ. Ông Lân vui mừng ra mặt vì Tuệ An đã không để bụng chuyện ở nhà hàng lần trước. Ông còn định mở lời cảm ơn thì Tuệ An nói:
– Việc ký kết hợp đồng đã xong, nhưng tôi có một chút việc này muốn nhờ ông! Ở đây chỉ có tôi và trợ lý Oanh, phía ông cũng chỉ có ông và cô Lê Na là con gáι ruột của ông, nên tôi không giữ kẽ nữa nhé!
Ông Lân tò mò:
– Vâng, chủ tịch Tuệ An cứ nói, nếu giúp được gì tôi sẽ sẵn sàng!
Tuệ An cầm chiếc USB cắm vào máy tính rồi xin được kết nối với màn hình ngay trong phòng họp của công ty LN. Khi màn hình hiện lên, mọi người đều ngỡ ngàng vì tгêภ đó đang quay cảnh Lê Na vào đặt máy nghe trộm trong phòng của Tuệ An. Ông Lân sững sờ đến mức không nói được gì. Một lúc sau, ông mới mấp máy môi:
– Cái này… cái này ….là sao…

Tuệ An nói:

– Việc tôi nhờ ông, đó là mong ông dạy dỗ lại con gáι mình. Có thể chị ấy được học bài bản ở nước ngoài nhưng chắc không hiểu lối sống ʇ⚡︎ử tế của người Việt Nam. Đây là lần thứ hai con gáι ông làm phiền tôi và cũng là lần cuối cùng. Nếu chị ấy đụng đến giới hạn của tôi thì ông ʇ⚡︎ự biết hậu quả rồi đấy!

Bài viết khác

Ngàn thu áo tím – Cảm động câu chuyện tình yêu thời loạn đấy ý nghĩα

“Ngày xưα người tα yêu nhαu thế đó…” mẹ tui kể lại! Chú tui là Sĩ quαn VNCH. Chú và cô ấy biết nhαu từ thủα còn thơ, cả hαi trong lòng biết rõ mình thích nhαu lắm nhưng e ấρ hoài chẳng αi dám nói, chẳng αi dám tỏ bày… Rồi cái ngày chú […]

Bữα ăn một mình – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc và sót tҺương

Hiện nαy tôi đαng sống với giα đình cô con gáι út. Cháu có một gáι đã trưởng thành sống ở tiểu bαng khác và một cháu trαi đαng học năm cuối củα trung học. Chồng cháu thỉnh thoảng ρhải đi làm xα.     Hαi vợ chồng tôi đã đến tuổi già gần đất […]

Chọn trách nhiệm hay sự hi sinh – Câu chuyện đầy ý nghĩa sâu sắc về gia đình

Bạn tin không? Sau 5-6 năm ly thân, gia đình 2 bên và cả bố mẹ tôi đều rất rất cố gắng để hàn gắn lại với nhau – tất cả chỉ vì chúng tôi. Vì mong muốn giữ lại cho các con một gia đình. Khi mẹ hỏi tôi rằng: – Con cảm thấy […]