Đủ nắng hoa sẽ nở 22
Tác giả: An Yên
Cửa thang máy đóng rồi, Thiên Vương đẩy Lê Na ra:
– Cậu làm cái trò gì đấy? Anh với em gì ở đây? Đồ với đạc gì? Cậu có bị mơ ngủ không hả?
Lê Na cười:
– Tôi đùa một chút cho vui thôi. Chẳng phải lúc nhỏ cậu vẫn thường gọi tớ là em và xưng anh còn gì? Chỉ là tớ sắp rời khỏi đây nên muốn sống lại chút cảm giác ngày xưa thôi mà!
Thiên Vương nói:
– Vớ vẩn! Cậu ăn nói ʇ⚡︎ử tế dùm đi, cậu là người có học, đừng để người ta ᵭάпҺ giá!
Tiếng “ ϮιпҺ” lại vang lên, Vương nhìn sang Lê Na:
– Cậu tham quan gì thì tham quan, đừng làm điều gì mất mặt đấy. Ở đây, camera to nhỏ lắp khắp nơi đấy!
Lê Na cười, nói ba tiếng “ Cậu yên tâm “rồi vui vẻ bước ra ngoài. Thiên Vương thì nhanh chân đến phòng Hội chẩn.
Trong khi đó, Tuệ An đứng sững sờ cả người khi cάпh cửa kia khép lại. Vậy là sao nhỉ? Tại sao chị ấy lại có mặt ở đây với vẻ mặt hớt hải và quần áo xộc xệch thế kia? Chị ấy còn biết trợ lý của anh, giờ lại cùng anh lên tầng tгêภ ngay đúng thời điểm anh hẹn ăn trưa với cô. Nếu An không đến lúc này thì lát nữa cũng sẽ vui vẻ cùng anh đi ăn mà không hề thấy những cảnh như vậy. Dù cố trấn tĩnh, dù cố ʇ⚡︎ự nhủ lòng mình rằng những gì đang diễn ra trước mắt là giả dối, nhưng An vẫn thực sự cảm thấy lòng mình chùng xuống. Một cảm giác vừa thất vọng vừa xót xa, lại cả tổn thương nữa dâng lên trong cô. Dù lòng cô có réo gọi rằng Thiên Vương là người tốt, rằng Lê Na là kẻ nham hiểm nhưng sự im lặng của anh, tiếng nỉ non của Lê Na …tất cả những gì mắt thấy tai nghe lại đang phản lại suy nghĩ của cô. Tuệ An cứ đứng tần ngần như vậy, trân trân nhìn vào cάпh cửa thang máy trước mặt cho đến khi một giọng nói vang lên:
– Chị đến tìm anh Vương ạ?
Một chàng trai trẻ đứng trước mặt An. Cô liếc nhìn xuống bảng tên :” Trần Huy Hoàng – trợ lý giám đốc”. Hoàng? Đúng là cái tên sáng nay Lê Na nhắc với cô rồi. Vậy là sao nhỉ? Tuệ An gượng cười:
– Ừ, đúng rồi!. Mà sao em biết chị?
Hoàng cười:
– À, Chị là người yêu của sếp Vương, cả Ьệпh viện này ai chả biết. Nhưng giờ anh Vương đang đi hội chẩn chị ạ.
Lời Hoàng nói chứng tỏ người mà Thiên Vương công khai vẫn là An. Thế việc làm của Lê Na lúc nãy nghĩa là gì? An hỏi:
– Vậy sao? Chị không biết nên đến sớm rồi. Anh ấy đi một mình hả em?
Câu hỏi có vẻ không liên quan. Hoàng nghĩ một chút rồi nói:
. – À, lúc nãy có bạn anh Vương đến đây một chút, sau đó em có dặn anh ấy giờ hội chẩn cùng một số bác sĩ khác, không biết giờ mọi người đến đông đủ chưa, còn chị kia thì em không rõ. Giờ chị có vào phòng chờ anh ấy không ạ?
Tuệ An lắc đầu:
– À, không cần, chị có việc phải đi rồi. Cảm ơn em nhé!
Tuệ An quay bước xuống và đi thẳng ra xe. Cô thấy tâm trạng mình hơi lộn xộn. Cô không lý giải được tâm trạng lúc này – cô vẫn tin anh, nhưng lại bị hình ảnh và những câu nói vừa rồi làm xao động. Ngồi vào xe, An bấm điện thoại cho Lan Hương:
– Em à, chị có việc đột xuất, phiền em chuẩn bị một suất ăn đưa đến Ьệпh viện cho anh Vương giúp chị nha!
Lan Hương hỏi nhanh:
– Chị không khỏe sao ạ? Nghe tiếng chị có vẻ mệt!
Quả là nhân viên lâu năm có khác, An thở cũng biết cô khỏe hay không. Cô cười nhẹ:
. – Có gì đâu, chị đi thang bộ nên đang thở thôi chứ không có việc gì đâu. Thế nhé, chị bận chút việc rồi!
Lan Hương dạ dạ vâng vâng rồi tranh thủ làm việc Tuệ An vừa nói kẻo đến giờ trưa nhà hàng lại đông khách. Hương cầm cặp l*иg cơm đến phòng của Thiên Vương cũng vừa hay anh bước ra khỏi thang máy, chuẩn bị tới tập đoàn để đón An. Thấy Lan Hương, anh ngạc nhiên:
– Hương, sao em lại cầm cặp l*иg cơm đến đây vậy?
Lan Hương quay lại, thấy Vương, cô nói:
– Dạ, gặp anh ở đây thì em khỏi ghi giấy ạ. Chị An bận nên nhờ em đưa cơm cho anh ạ!
Thiên Vương nhíu mày:
– An bận sao? Rõ ràng sáng nay cô ấy nói với anh là hôm nay không có lịch bận buổi trưa mà nhỉ?
Hương cười:
– Em cũng không rõ ạ. Chị ấy nhiều việc, đôi khi có lịch đột xuất cũng nên anh ạ. Thôi anh ăn kẻo nguội, em xin phép về nhà hàng đây ạ. Giờ này khách đông anh ạ!
Thiên Vương cảm ơn Lan Hương rồi cầm cặp l*иg cơm vào phòng. Anh định gọi cho An nhưng nghĩ cô bận, có thể giờ này đang tiếp đối tác, nên Vương chọn cách nhắn tin:
– Người yêu bận đột xuất sao? Buồn quá, ăn một mình không vui tẹo nào!
Vương nhắn tin xong, đang định rửa tay ăn cơm thì nghe tiếng gõ cửa – là Hoàng. Anh chàng trợ lý sau khi nghe Vương nói “ mời vào “ thì mở cửa ra và nói:
– Sếp, anh có đi ăn với em luôn không?
Nhưng nhìn thấy cặp l*иg cơm tгêภ bàn, chàng trợ lý mỉm cười:
– Em quên là sếp có người chăm lo rồi. Vậy em đi ăn một mình đây ạ! Chị An chu đáo quá, bận mà vẫn mang cơm cho anh.
Vương cười:
– Vậy thì chú nhanh có người yêu đi, rồi sẽ được chăm như anh. Nhân viên của An vừa đưa đến đấy!
Hoàng gật đầu:
– Vậy sao ạ? À, em nhớ rồi, lúc nãy chị An đến đây không thấy cầm theo cặp l*иg cơm.
Vương ngạc nhiên:
– Sao? An đến đây ư? Em có nhầm không vậy?
Hoàng cười:
– Sếp cứ hay đùa, em nhầm thế nào được, em còn đứng nói chuyện với chị ấy cơ mà. Chị An đến đúng lúc sếp lên tầng bảy ấy! Nhưng giờ mới gặp anh nên em mới nói. Vả lại, em tưởng chị ấy gọi cho anh rồi.
Vương gật đầu:
– À, anh hiểu rồi. Cảm ơn em, em đi ăn đi kẻo muộn!
Hoàng chào Thiên Vương rồi đi ăn. Vương mở cặp l*иg cơm – toàn những món anh thích. Anh cầm đũa lên nhưng những câu hỏi vừa nói khiến anh chẳng thể ăn nổi. Vương có cảm giác không phải An bận vì nếu bận cô đã nói với anh rồi. Suy nghĩ một lát, Vương quyết định gọi điện thoại cho An. Cô không nghe máy. Thiên Vương mở điện thoại check camera trước cửa phòng mình. Và đúng như anh dự đoán, Tuệ An đã chứng kiến cảnh Lê Na ngã nhào vào người anh trong thang máy. Thảo nào lên đòi đi tham quan Ьệпh viện, anh cứ nghĩ cô ta dở trò gì khác, hóa ra là khiến An hiểu nhầm anh. Nhưng Vương vẫn chưa hiểu vì sao Lê Na lại đoán trước được Cà Chua sẽ đến vào giờ đó? Hay là cô ta thấy Cà Chua bước lên nhỉ? Kiểu này cà chua hiểu nhầm anh là đúng rồi. Giờ này không khéo Cô đang khóc một mình ấy chứ ? Kem bực bội gửi đoạn video vào nhóm “ anh em” rồi nhắn:
– Biết thế này hôm qua nói Cảnh Khang tống nó vào nhà giam cho xong. Đúng là chúa gây chuyện!
Đang giờ nghỉ trưa nên tin nhắn của các Kem gây náo loạn cả nhóm.
Cảnh Khang:
– Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy?
Bơ:
– Ồ, cô này to gan đấy, bây giờ lại chuyển mục tiêu sang anh Kem à?
Gia Khiêm:
– Cô ta đang nghĩ cái quái gì thế nhỉ?
Sonic:
. – Anh yêu đương kiểu gì thế hả? Sao anh lại để Cà Chua thấy được những chuyện đó?. Anh có biết là chị ấy sẽ tổn thương không?
Kem cau mày nhắn tin:
– Cái thằng Sonic này, mày nghĩ anh muốn chuyện này xảy ra hả? Anh đưa lên nhóm để tìm cách giải quyết chứ không phải để nghe lời trách móc!
Sonic:
– Giải quyết cái quái gì nữa? Anh đi tìm Cà Chua đi. Khi có không biết trân trọng thì mất đừng hối tiếc.
Bơ:
– Này, hai anh em đang định cãi nhau hả? Dẹp ngay nhé!
Mấy giây sau, Sonic là người nhắn tin trước:
– Em xin lỗi, cũng vì em quá lo lắng thôi.
Kem cũng nói thêm:
. – Thôi, không sao cả, để mình đi tìm An đã!
Anh tắt máy định đứng dậy đi, nhưng nhìn lại cặp l*иg cơm, nghĩ công của cô đã nói nhân viên chuẩn bị, Kem lại mở ra và ăn một chút. Nhưng quả là khi tâm trạng không tốt thì mọi thứ chả có gì hấp dẫn. Thiên Vương lại dọn dẹp cặp l*иg cơm sang một bên. Nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ, chắc An cũng chưa ăn gì. Thôi cứ đi tìm cô ấy xem đã!
Nhưng vừa định bước ra khỏi cửa thì Vương lại nghe chuông điện thoại – là nhân viên của khu phẫu thuật:
– Sếp ơi, người nhà của Ьệпh nhân Tính báo rằng đã mua được thận tương thích ạ. Cả Ьệпh nhân Hòa cũng thế, họ muốn nhờ sếp xem xét tình hình và lên lịch ghép thận ạ. Bọn em đã làm xong xét nghiệm rồi sếp ạ.
Vương nói:
– Tốt quá, vậy là họ có cơ hội sống rồi!
Anh nhân viên kia cũng nói:
– Vâng ạ, họ may mắn thật đấy. Mà sao đột nhiên dạo này nhiều nguồn thận ghê anh nhỉ?
Thiên Vương gật đầu:
– Anh cũng thấy thế, nhưng chắc là họ may mắn thôi vì tìm được thận tương thích không đơn giản chút nào đâu. Anh sẽ xuống ngay!
Thiên Vương đành gác chuyện đi tìm An, cứu người quan trọng. Kem vội vã đi xem tình hình của hai Ьệпh nhân kia. Có một người đã khá ổn, tình trạng có thể ghép thận ngay nên Thiên Vương đã tiến hành phẫu thuật luôn. Khi anh xong việc đã hơn ba giờ chiều, Vương lại tiếp tục với những cuộc hội chẩn đến tận cuối buổi chiều. Cả chiều hôm đó, anh vẫn chưa gọi được cho An. Cô ấy không tắt máy, nghĩa là chỉ không nghe điện thoại của Vương thôi. Có lẽ An cần thời gian suy nghĩ …
Sáu giờ tối…
Vương lái xe đến nhà Tuệ An. Cổng đóng, nhưng anh thấy cửa gara lại mở và xe của An trong đó. Vì có sẵn điều khiển cổng nên Thiên Vương bấm điều khiển. Cánh cổng mở ra, anh đi vào trong nhà. Vương thấy An đang loay hoay trong bếp nên bước vào:
– Cà chua à!
Tuệ An đưa đôi mắt có phần sưng đỏ nhìn anh, cô nhẹ giọng:
– Anh xong việc rồi ạ?
Thiên Vương cầm lấy cây lau nhà đang ở trong tay cô:
– Để anh làm cho, em ăn gì chưa? Sao lại sưng mắt thế kia? Nếu chưa nấu thì anh đưa em đi ăn nhé!
Tại sao Thiên Vương lại không nói ngay việc sáng nay mà lại tỏ ra quan tâm cô như vậy chứ? An tưởng anh phải cuống quýt giải thích hoặc hỏi về việc cô bận chứ nhỉ? À, anh Vương đâu biết An đến Ьệпh viện nên chắc chắn cũng không biết cô đã nhìn thấy cảnh trong thang máy. An hít một hơi rồi nói:
– À, không cần đâu. Em ăn rồi, anh để em làm cho!
Vương giữ tay cô:
– Em giận anh đấy à? Em đừng trẻ con nữa được không? Chuyện Sáng nay là cô ta ʇ⚡︎ự đến, cô ta bảo đã nhận ra cái sai và chuẩn bị rời đi nên đến chào anh thôi. Rồi Cô ấy muốn tham quan mấy tầng tгêภ Ьệпh viện, nhưng vào thang máy đi đứng kiểu gì lại ngã vào người anh.
Thì ra Thiên Vương đã biết An chứng kiến sự việc sáng nay. Cô chưa nói gì thì anh lại tiếp tục giải thích:
– Trưa giờ anh bận ở khu phẫu thuật, chứ không phải là không đi tìm em.
An nói:
– Anh bận cả ngày rồi, nên về nghỉ ngơi đi. Hay để em nói nhân viên làm cơm cho anh nhé?
Cô vừa nói vừa gỡ tay anh ra. Chẳng phải An không tin anh, mà có nhiều khi cảm giác con người rất lạ, càng nghe giải thích lại càng nghĩ sang một hướng khác. Kem nói:
– Em làm sao thế ạ? Em không tin anh hay gì? Tại sao chuyện như vậy mà em cũng giận anh cho được? Lại còn khóc sưng cả mắt nữa. Nước mắt giải quyết được vấn đề sao? Hễ có việc gì em lại đưa nước mắt ra để giải quyết à?
Tâm trạng đã mệt mỏi, lại nghe anh nói như tát nước, An cảm thấy tủi thân vô cùng. Nước mắt cô lại lã chã rơi. Cảm thấy không giữ được bình tĩnh, An nói:
– Đúng rồi đấy, em giải quyết mọi việc bằng nước mắt đấy. Vậy anh có hiểu cho cảm xúc của em không? Anh có nghĩ đến cảm giác của em lúc đó không? Em cũng là con người chứ đâu phải thánh thần hay robot mà không có cảm xúc chứ? Anh về đi, em muốn một mình,.đừng khiến mọi chuyện tồi tệ thêm nữa!
Cô vừa nói vừa đẩy Vương ra cửa. Thấy tâm trạng của cô, anh không nói gì nữa. Có lẽ cả hai người nên im lặng…. Vương không kịp cầm điều khiển cổng tгêภ bàn, theo lực đẩy của Cà Chua, anh đi thẳng ra cửa và mấy phút sau chiếc xe của anh đã hoà vào dòng người tгêภ phố…