Đủ nắng hoa sẽ nở 20

Tác giả: An Yên

Lê Na ngơ ngác mất mấy giây rồi rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

– Anh Thành, chuyện này không đùa được đâu. Chúng ta đang ngồi trước mặt bố mẹ chứ có như những lần hẹn hò với nhau đâu mà anh cợt nhả thế? Anh nghiêm túc đi được không?

Ông Vương Thăng nhìn con trai:

– Đúng rồi, đường đường là chủ tịch của một tập đoàn lớn, con phải chịu trách nhiệm trước những lời nói và việc làm của mình chứ?

Bà Vy nhẹ nhàng:

– Đúng rồi con trai ạ, người ta đã đến tận nhà mình, đưa cả đứa con trong bụng theo, mà anh có thái độ thế hả?
Lê Na rưng rưng nước mắt:

– Con cảm ơn hai bác, người như anh Vương Thành thì con gáι để ý nhiều là bình thường ạ, con lại ở xa nên cũng khó tránh khỏi chuyện đó được…
Cô ta lại quay sang Thành:
– Anh Thành! Nếu anh cảm thấy không muốn nhận con thì em sẽ không ép nữa. Em có đủ kiến thức và kinh tế để nuôi con một mình. Để em chống mắt lên xem cuộc sống của anh có yên ổn nổi không với việc làm thất đức đó…
Vương Thành nhún vai:
– Ồ, vậy hả? Em có cần anh tặng cho đôi gậy để chống mắt không? Vương Thành này vốn ngay thẳng, chẳng làm gì mà không dám nhận cả. Thế em có nhớ tôi ngủ với em bao giờ mà có thai không nhỉ?
Lê Na có vẻ bình tĩnh hơn:
– Anh không nhớ thật hay giả vờ đấy? Em chỉ mong con mình có cha, anh cũng là người đàn ông đầu tiên của em. Nhưng nếu anh chỉ vì trách nhiệm thì không cần đâu ạ! Cách đây gần hai tháng, anh có sang Úc, anh uống ɾượu say rồi em đành đưa anh về nhà em, vì khách sạn thì em không quen. Vả lại, nếu để anh ở khách sạn một mình em lại không yên tâm. Lúc đó anh say chẳng biết gì cả nên…
Vương Thành ngạc nhiên:
– Say? Say cái gì cơ? Say Cà phê hả? Anh là dân пghιệп cà phê em ạ, say cà phê thế quái nào được? Mà nếu say cà phê thì có đến mức thiếu kiểm soát không nhỉ? Anh cũng không rõ, trước giờ anh chỉ ngủ với duy nhất một người phụ nữ thôi…

Lê Na buột miệng:
– Cô ta là ai?
Vương Thành nói:
– Mẹ anh! Nhưng đó là lúc anh còn bé xíu, còn từ khi bốn tuổi, anh đã ngủ riêng rồi, lớn rồi phải ʇ⚡︎ự lập chứ, ai lại dựa dẫm mãi. Đến tận sau này, kể cả em gáι anh còn chưa có cơ hội ngủ cùng Vương Thành này, nói gì đến cô em. À, anh có đứa em làm bác sĩ, để anh hỏi nó xem nếu lỡ say cà phê có bị mất kiểm soát hành vi không nhỉ?
Anh còn chưa kịp gọi thì Lê Na lại mở túi ҳάch và đưa ra một xấp ảnh. Cô ta bày ra bàn và nói:
– Em biết anh rất đào hoa nên nhiều người để ý, để bảo vệ cho con, em đã phải làm cái việc này. Em biết rằng đây là một điều hơi ích kỷ nhưng vì em quá yêu anh nên đã chụp lại những khoảnh khắc riêng tư của chúng ta…
Vương Thành rất bình tĩnh, nhàn nhã xem những tấm ảnh ﻮเ-ườ.ภ.ﻮ ςђ.เ.ế.ย mà Lê Na vừa bày ra:
– Chà, em như tiên tri ấy nhờ? Mới ngủ mà đã đoán trước vấn đề anh trở mặt, bất lợi cho con nên chụp sẵn ảnh. Thế em có đoán được giới tính đứa bé luôn không?
Thành đưa cả hai tay cho bố mẹ xem. Bà Vi nhíu mày rồi nói:
– Chà, nước ảnh đẹp quá! Cháu dùng điện thoại gì mà chụp đẹp thế nhỉ? Chắc bác cũng phải đổi một cái.

Thành nhìn lên phía cầu thang:
– Kem, Sonic và mấy đứa xuống đây anh nhờ chút việc!
Lời vừa dứt, năm chàng trai cao lớn đi xuống trước ánh mắt kinh ngạc của Lê Na:
– Ơ… mấy người …mấy người… là ..là …
Vương Thành ngạc nhiên:
– Ồ, sao mặt em tái xanh vậy? Có thai bị nghén dữ lắm hả? Đây là những người anh em thân thiết của anh mà! Anh nhớ mỗi khi yêu cô nào, anh cũng đều giới thiệu họ. Vậy em không biết họ sao?
Ông Thăng đưa mấy tấm ảnh cho Sonic:
– À, Sonic, con xem mấy tấm ảnh này đẹp ghê! Sử dụng công nghệ gì mà đẹp thế nhỉ?
Sonic cầm mấy tấm hình rồi nói:

– À, đây là công nghệ PҺσϮoshop chú ạ! Cái này đơn giản, giờ chú muốn ngồi nhậu với tài ʇ⚡︎ử điện ảnh nào hay võ sư nổi tiếng nào, con ghép cho, còn chân thực hơn thế này nhiều. Con là dân công nghệ thông tin mà chú, ghép ảnh dĩ nhiên là giỏi hơn tiến sĩ kinh tế rồi!
Ông Thăng nói nhanh:
– Vậy con ghép cho chú một tấm hình ngồi ăn với diễn viên Thành Long được không?
Sonic cười:
– Chuyện quá đơn giản mà chú. Nhưng chú nhớ để trong máy ngắm thôi nha, đừng đăng lên ๓.ạ.ภ .ﻮ xã hội nhé, vì dẫu có chân thực đến mấy thì cũng là hình giả, đi t.ù như chơi đấy ạ!
Ông Thăng cười:
– Dĩ nhiên rồi, chú già rồi nhưng còn minh mẫn và mắt còn tỏ lắm, giả – thật sao qua được mắt chú.

Lê Na không nói được câu gì, vội đứng dậy lắp bắp:
– Dạ con… con xin phép ạ…
Bà Vy giọng ngọt như mía lùi:
– Ấy, sao lại thế? Con đến rồi thì ngồi nói chuyện rồi dùng bữa tối với gia đình ta đã chứ? Mấy khi hai bác được nói chuyện với thai phụ nhiều chữ! Nhân tiện để Kem nó đưa con đi khám xem cháu nội của chúng ta có khỏe không đã!
Bá Tùng nhàn nhã ngồi xuống:
– Chúc mừng cô chú nhé, được cả trâu lẫn nghé luôn!
Rồi con trai ông Bá Trọng nhìn sang Cảnh Khang:
– À, em rể này, nếu làm g.i.ả giấy tờ thì phạt thế nào nhỉ?
Cảnh Khang cầm tờ giấy siêu âm thai rồi nói:

– Để em làm việc với phòng khám này trước đã. Chắc cũng mất kha khá đấy!
Lê Na vội giật tờ giấy siêu âm tгêภ tay Cảnh Khang, vơ vội xấp ảnh và chạy thẳng ra ngoài. Bà Vy nói với theo:
– Từ từ thôi con ơi, kẻo ảnh hưởng đến cháu nội của ta. Sao có thai mà bất cẩn vậy?
Gia Khiêm cũng nói vào:
– Bình tĩnh chị dâu hụt ơi. Chị em mình còn chưa nói chuyện mà, em sẽ không kể với mọi người là tối qua chị tới quán Bar của em quẩy đâu ạ!
Lê Na còn không kịp xỏ dép vào chân, cầm xấp giấy tờ, vơ vội đôi dép bệt mới mua hôm qua và chạy thẳng ra cổng. Cô ta đi rồi, bà Vi vẫn giọng tiếc rẻ:
– Con dâu ơi! Con dâu à…
Vương Thành thở dài nhìn bà:
– Thoát vai được rồi mẹ ơi, mẹ diễn sâu quá!
Bà quay lại nguýt con:
– Haizz, con với cái, già từng này tuổi đầu rồi còn để gáι dắt mũi. Mẹ CHÊ nha con! Con học bố con đi, một phát ăn luôn lấy ngay vợ chuẩn!

Ông Thăng nhìn mấy chàng trai trước mặt:
– OK, vở kịch đã được diễn xong rồi, thành công ngoài mong đợi. Ta vào ăn tối thôi!
Gia Khiêm tỏ ra tiếc nuối:
– Chán thật, con luyện cơ hàm từ trưa đến giờ mà chưa nói năng được gì.
Cảnh Khang nói:
– Thôi, chờ dịp về nhà luyện với Quỳnh.
Gia Khiêm nhún vai lắc đầu:
– Dạ thôi, em chả dại, anh thử luyện với chị Bắp xem, bà bầu ấy lại chẳng cho anh ra ngủ vỉa hè ấy chứ!
Sonic lên tiếng:
– Chả hiểu sao chú Lân hiền lành, tốt bụng, sống có trước có sau, mà cô này lại như thế!
Kem nhẹ giọng:
– Hậu quả của việc chiều con. Chú rút kinh nghiệm, sau này có con cứ tống vào quân ngũ như bố mẹ chúng ta là ổn.
Mọi người vui vẻ ăn uống. Cảnh Khang ăn hơi vội vàng rồi nói:
– Con xin phép cô chú và mọi người về trước ạ. Bắp đang ở tháng thứ chín nên con hơi lo. Tối nay có lịch trực ở trụ sở nên giờ qua nhà một chút ạ.

Ông Thăng gật đầu:
– Ừ, con đi đi, cô chú cảm ơn con nhé!
Cảnh Khang cười tươi, nói khẽ bốn tiếng “ không có gì ạ” rồi vội vàng rời đi. Bữa tối kết thúc, mấy chàng trai lăng xăng giúp bà Ꮙ-ú dọn dẹp rồi ai về nhà nấy, riêng Thiên Vương thì có điện thoại đến Ьệпh viện để tiến hành mấy ca phẫu thuật. Sợ An lo nên trước khi vào phòng phẫu thuật, anh đã nhắn tin báo trước cho cô và giục cô nghỉ ngơi sớm.

Sáng hôm sau…
Thiên Vương tỉnh dậy sau một đêm với mấy ca phẫu thuật liên tục. Anh chỉ mới chợp mắt được hơn một tiếng đồng hồ. Chuông báo đã sáu giờ sáng. Bình thường, giờ này anh đã có mặt ở cổng nhà Tuệ An. Nhưng hôm nay, phẫu thuật xong ca tai пα̣п cuối cùng của ngày thì đã hơn bốn giờ sáng rồi, nên anh hẹn đồng hồ dậy lúc sáu giờ. Vừa vệ sinh cá nhân xong, Vương mở cửa định về nhà thay đồ thì thấy Cà Chua cầm cặp l*иg tгêภ tay đang định gõ cửa phòng anh. Vương ngạc nhiên:

– Sao em lại đến đây?
Cà Chua mỉm cười:
– Chả phải anh phẫu thuật cả đêm qua hay sao? Em có hầm cháo bồ câu cho anh này, anh vào ăn đi! Còn đây là quần áo của anh. Em sợ anh mệt, mà kiểu gì anh cũng chạy về nhà thay đồ nên đã nhờ người lấy giúp anh ạ.
Thiên Vương mỉm cười:
– Sao lại phải nhờ người? Em có chìa khóa nhà anh cơ mà?
Tuệ An cúi đầu:
– Nhưng vào một mình, em không quen …nên tối qua, lúc anh nhắn tin, em thấy mới tám giờ nên nhờ cô Tú Vy qua nhà lấy đồ ạ.
Thiên Vương kéo tay cô vào phòng, đặt cặp l*иg vào quần áo xuống bàn rồi ôm chặt lấy Cà Chua. Mùi tђยốς khử trùng vẫn toát ra từ người anh. Cô cũng ôm chặt lấy anh cho thỏa nỗi nhớ và nói:
– Anh mệt lắm không?
Vương lắc đầu:
– Không. Anh quen rồi, với lại thế này thì mệt tan biến hết rồi!

Cà Chua đẩy nhẹ anh ra:
– Giờ anh thay đồ, ăn sáng, nghỉ ngơi một chút nữa rồi hãy làm việc, chứ nhìn anh là biết đêm qua thiếu ngủ rồi.
Vương cười:
– Anh có ngủ được hơn một tiếng mà, lo gì!
Cà Chua ngạc nhiên:
– Cái gì cơ? Chỉ hơn một tiếng đồng hồ ư?
. Vương xoa đầu cô:
– Nghề này như thế là bình thường mà em, cứu người là quan trọng.
Cô giục anh đi tắm, còn cẩn thận kiểm tra nước ấm cho anh, rồi Cà Chua múc cháo ra hai bát và chờ anh ra cùng ăn. Thiên Vương vui vẻ vừa tắm vừa huýt sáo, mọi mệt mỏi đều tiêu tan nhờ sự ϮιпҺ tế của cô người yêu dễ thương này.

Vừa ăn xong, Vương thấy điện thoại reo lên – là trợ lý của anh:
– Anh nghe đây!
Phía bên kia, một giọng nói vang lên:
– Sếp ơi, cả đêm anh không ngủ, giờ em có cháo vào nhé!
Thiên Vương cười:
– Không cần đâu, có người phục vụ tận răng rồi, em cứ làm việc đi. À, anh đang ở phòng, có gì cần cứ gọi nhé!

Vương tắt máy. Cà Chua hỏi:
– Sao thế ạ?
Thiên Vương kể về cuộc điện thoại vừa rồi, Cà Chua nói:
– Trợ lý của anh là phụ nữ hay đàn ông ạ?
Vương liếc cô:
– Không phải đàn ông!
Cà Chua vừa dọn dẹp tгêภ bàn vừa nói:
– À, là phụ nữ. Cô ấy đã lập gia đình chưa anh?
Thực ra Cà Chua chỉ hỏi han chứ không có ý gì, nhưng Vương lại ôm lấy eo cô:

– Người yêu của anh ghen đấy à? Anh chưa nói xong, không phải đàn ông mà là con trai, vì cậu ấy chưa có vợ. Còn anh sẽ sắp được làm đàn ông nhỉ?

Cà Chua đỏ mặt, luống cuống đâỷ anh ra:

– Cứ nói linh ϮιпҺ, ai nghe thấy lại nghĩ sai đấy!

Cô ngồi với anh một lát nữa rồi cầm cặp l*иg và quần áo anh thay ra, tạm biệt anh, trở về nhà trước khi đến tập đoàn. Một ngày mới bắt đầu…

Bài viết khác

Khi thấy sóng biển đột nhiên xuất hiện hình ô vuông tốt nhất nên bỏ chạy sâu vào bở – Câu chuyện thú vị

Hiện tượng hiếm gặρ này dù tɾông thì có vẻ thú vị nhưng thực sự lại ɾất пguγ Һιểм. Những hiện tượng thiên nhiên ᵭộc lạ luôn khiến con người chúng tα đổ dồn sự chú ý. Chỉ tính ɾiêng đại dương mênh mông ngoài kiα cũng có lắm điều bí ẩn mà chúng tα […]

Tuổi già – Ai rồi cũng sẽ già

TUỔI GIÀ.. Đang rửa chén bát, chuông ᵭiện thoại réo inh tai, liếc qua thấy hiện tên người gọi là cô em gái. Thôi, kệ ᵭi, xong việc gọi lại tám cho ᵭược lâu vì mỗi lần chị em nói chuyện thì ít nhất cũng nửa tiếng. Hết hồi, chuông lại ᵭổ tiếρ dồn dập, […]

Lời “cảm ơn” trước lúc lâm chung – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Sαu khi dự tαng lễ củα ông ngoại, bạn tôi đã kể lại cho tôi một câu chuγện mà nghe xong, hαi chúng tôi cùng khóc mất một lúc lâu.     Hình minh hoạ. Trong những ngàγ ông ngoại sắρ quα ᵭờι, khẩu vị ông đã rất kém, lượng thức ăn nuốt được hàng […]