Đủ nắng hoa sẽ nở 10
Tác giả: An Yên
Nghe thanh âm ấy vang lên, Cà Chua hiểu rằng đã đến lúc mình rời khỏi Việt Nam thật rồi. Cô cố nở một nụ cười tươi tắn nhất rồi nói:
– Dạ mọi người về đi ạ. Con phải vào trong rồi, mọi người ở lại mạnh giỏi nhé! Con sẽ về vào các dịp nghỉ ạ!
Ai nấy đều động viên An mấy câu rồi tạm biệt để cô chuẩn bị bước vào phía trong. Sonic cũng quay về Tập đoàn, chỉ có vợ chồng ông Minh Nhật cố nán lại để nhìn theo Cà Chua. Cô không muốn thấy cảnh bố mẹ rơi nước mắt vì đây là lần đầu tiên cô đi xa mà lại đi lâu như thế. Trước giờ, Cà Chua đã đi công tác nước ngoài nhiều lần, rồi cả đi du lịch nữa. Nhưng giờ là học tập tận hai năm trời, chắc chắn có nhiều dịp để về nhưng tâm trạng bố mẹ sẽ khác với những lần cô ra sân bay trước. An giục bố mẹ về:
– Trời ạ, con sẽ về luôn mà, bố mẹ cứ nghĩ là con đi du lịch thôi. Hai người cứ bịn rịn thế này con khó đi lắm!
Vợ chồng ông Minh Nhật cũng ôm chặt cô con gáι yêu quý rồi quay lưng bước ra phía cửa. Nhưng thật ra, khi thấy Cà Chua lúi húi chuẩn bị kéo vali, ông Nhật đã kéo bà Nhi đứng sau một chiếc cột lớn để dõi theo con. Cà Chua quét ánh mắt khắp khu vực sảnh – không còn ai đến tiễn chân cô nữa. Anh ấy không đến. Giọt nước mắt trong veo cuối cùng cũng rơi xuống. Cô nở một nụ cười để động viên chính mình rồi kéo qua ly quay vào trong…
Thế nhưng, An vừa quay người đi đã va phải một tấm ռ.ɠ-ự.ɕ rộng. Cô ngước lên – Thiên Vương đang đứng ngay trước mặt cô. Ánh mắt anh hằn lên những tia đỏ quạch – chắc chắn anh vừa trải qua một ca phẫu thuật căng thẳng. An đang mơ chăng? Nãy giờ rõ ràng cô không thấy anh. Nếu anh đứng đây từ trước thì mọi người cũng phải nhìn thấy anh chứ? Tiếng thở dồn dập, nhịp tιм thình thịch từ l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ ấm đã giúp Cà Chua hiểu rằng anh vừa chạy đến nơi và đứng sẵn phía sau lưng cô. Thế nhưng An vẫn dụi mắt liên tục xem thật hay là mơ. Nhìn hình ảnh đó, vị bác sĩ cuối cùng cũng nở nụ cười:
– Choẹt hết mắt bây giờ, anh không phải là bác sĩ chuyên khoa mắt để chữa cho em đâu đấy!
Thực ra Vương đã biết lịch bay của Tuệ An từ mấy hôm rồi, bởi trong một lần về nhà, anh có nghe bố mẹ nói tới việc này. Sáng nay, Bá Tùng cũng đã nhắn vào nhóm “ Anh Em “ rằng hai giờ chiều An sẽ bay sang Pháp và những ai có thể tới tạm biệt con bé. Tuy nhiên, hôm nay Vương có một ca phẫu thuật đặc biệt kéo dài tận năm tiếng đồng hồ. Anh ra khỏi phòng phẫu thuật đã hơn mười một giờ rưỡi. Không kịp ăn, Vương chỉ kịp cất cặp l*иg cơm vào phòng, rửa ráy thay đồ và lao ngay ra sân bay. Tгêภ đường đi tới đây, cái điện thoại của anh còn bị réo liên hồi bởi Bơ và Chivas, bởi bao lời dọa dẫm của hai anh chàng chủ tịch điển trai:
– Anh không đến tiễn con bé thì đừng nhìn mặt em nữa!
– Có mỗi chuyện nói yêu người ta cũng không mở được miệng ra, anh đem vứt hết mấy cái danh hiệu đi!
Thiên Vương chỉ cười và không nói năng gì. Anh không muốn mọi người biết anh đang đi tới sân bay, anh muốn cô bất ngờ và cũng muốn mọi người chỉ biết khi thực sự có kết quả. Đã vậy, dọc đường tới sân bay, Vương lại còn thấy một cú va quệt xe cộ. Đường không quá đông, nhưng nhìn người bị пα̣п chảy ɱ.á.-ύ ở chân, anh đã xuống sơ cứu giúp họ. Thấy vết thương không quá nặng, anh dặn dò người bị пα̣п rồi lao nhanh tới sân bay. Giờ anh đã đứng đây – trước mặt cô, may mà vẫn kịp. An nghe Thiên Vương nói thì bật cười:
– Vâng, cảm ơn anh Kem đã đến tạm biệt em. Em đi nhé, anh ở lại mạnh giỏi nha!
Kem cầm lấy vali của Cà Chua:
– Ai cho em đi? Em cứ thế mà đi được sao? Em nói rồi không chờ người ta trả lời, hợp đồng đang dang dở, em đi rồi ai nấu cho anh ăn?
Cà Chua lại cười:
– Anh cứ hay đùa, em đi thì sẽ có đầu bếp của nhà hàng nấu cho anh, họ nấu còn ngon hơn cả em đấy. Em là dân kinh doanh nên sẽ không thất hứa đâu. Anh cứ yên tâm!
Cô nói mà lòng nặng trĩu. Hóa ra anh đến gặp cô chỉ vì cái hợp đồng kia ư?
Thiên Vương lắc đầu:
– Không được! Em làm ăn chẳng chặt chẽ gì cả. Rõ ràng là em nói rằng em sẽ nấu cho anh ăn một năm trời. Anh không chịu đâu đấy, anh quen ăn cơm em nấu rồi, không ăn được cơm người khác nấu. Vả lại, thạc sĩ gì mà có cái kiểu nói xong bỏ chạy chứ?
Tuệ An không hiểu vì sao Thiên Vương lại bắt bẻ cô những điều nhỏ nhen đến thế. Khi cần thì không nói, lúc người ta đang vội làm thủ tục lại nói không ngừng. Cô ngán ngẩm trả lời:
– Bác sĩ à, có những thứ không cần chờ câu trả lời, chỉ cần dự đoán qua thái độ. Em là người làm kinh tế, cặp mắt chắc chắn ϮιпҺ hơn anh đấy! Còn chuyện cơm nước, anh cứ yên tâm. Đầu bếp nhà hàng em nấu ngon lắm, thực đơn em đã đưa cho họ, khẩu vị của anh, họ cũng đã biết. Giờ tránh ra cho em vào làm thủ tục kẻo trễ chuyến bay đấy!
Vương vẫn không buông vali, anh nói:
– Không được! Em không thể áp dụng cái nhìn của một nhà kinh tế vào chuyện tình yêu được. Hợp đồng kinh tế thì em dự đoán được chứ chuyện tình cảm mà em đoán bừa sao được.
Tuệ An thở hắt ra một tiếng:
– Được rồi. Vậy bây giờ em nghe anh trả lời đây. Anh nói nhanh để em vào làm thủ tục, người ta giục nãy giờ. Anh thấy em xếp hàng trước mà. Vì đôi co với anh nên phải nhường lại cho bao nhiêu người rồi đấy!
Thiên Vương nói:
– Được! Anh muốn gia hạn hợp đồng và muốn em phải là người trực tiếp thực hiện nó!
Tuệ An trố mắt trước yêu cầu “ q.u.ái gở” của bác sĩ. Cô đưa tay lên trán anh xem Thiên Vương có sốt không. Nhưng bàn tay của cô còn chưa kịp chạm vào trán đã bị tay anh bắt lấy:
– Anh không nóng ở trán!
Tuệ An cau mày lại:
– Vậy anh nóng ở đâu? Với lại, anh đã ăn chưa mà nói năng linh ϮιпҺ, nói xằng nói bậy như vậy hả?
Thiên Vương lắc đầu:
– Anh chưa ăn, anh phải đến đây yêu cầu em gia hạn hợp đồng cái đã!
Tuệ An gật đầu:
-Vậy anh muốn gia hạn hợp đồng bao lâu?
Vương hít một hơi, nói giọng chắc nịch:
– Gia hạn mãi mãi, vì ANH YÊU EM.
Lúc này thì Tuệ An không phải trố mắt mà cô kinh ngạc tột độ. Cô không biết vì sao sau mấy tuần im lặng, nay Thiên Vương lại đến đây và nói ra những lời này. Tại sao lúc cô tỏ tình anh lại không nói, giờ mọi thứ đã xuôi theo chiều suy nghĩ của cô, anh lại xuất hiện và nói ra những lời mà cô muốn nghe vào cái buổi trưa An chọn để tỏ tình với anh chứ? Nhưng rồi Tuệ An tỉnh táo nhận ra rằng có lẽ anh đang áy náy. Thiên Vương là một vị bác sĩ có cái tâm vô cùng lớn, chắc anh không nỡ để cô oán trách mình rằng vì thái độ dửng dưng đó khiến cô phải rời đi. Lâu nay chắc anh đã phải ᵭấu tranh tư tưởng nên hôm nay chọn cách này. Bởi chẳng phải anh đã có người trong mộng rồi sao? Cà Chua lấy lại bình tĩnh, cố dằn lòng mình lại, cố rút tay mình ra khỏi tay anh nhưng Thiên Vương không chịu. Cô nói:
– Anh Thiên Vương! Chúng ta không có duyên yêu đương thì vẫn là anh em, anh đừng vì tình nghĩa anh em mà phải chấp nhận chuyện này. Em tỏ tình vì em muốn nói ra tình cảm trong lòng mình thôi, anh không yêu thì đừng gượng ép.
Vương vẫn giữ chặt tay cô:
– Anh không nói dối, nhất là trong tình yêu lại càng không!
Nhưng Tuệ An vẫn lắc đầu:
– Không phải, em hiểu là anh đang áy náy. Nhưng anh làm thế lại khổ tâm cho cả hai. Anh cứ để em đi, nếu như lời anh nói ban nãy là thật lòng thì cứ để thời gian hai năm kiểm chứng. Anh đừng quyết định vội vã, không nên đâu.
Vương không nói mà kéo chặt Tuệ An vào lòng mình:
– Anh không nói dối, anh không vì điều gì để nói dối cả. Em đừng đi! Xin em đấy!
Cà Chua có đang mơ không đây? Anh ấy đang nói lời yêu mình. Chẳng phải đây là điều cô muốn nghe hay sao? Vui. Hạnh phúc. Nhưng không dám tin. Tuy nhiên, vòm ռ.ɠ-ự.ɕ này ấm quá, An không nỡ rời xa. Tiếng của nhân viên sân bay lại vang lên như giục giã, người đến tiễn chân đã lần lượt ra về… những hình ảnh đó như đưa An về thực tại. Cô như bừng tỉnh, vội vã đẩy Thiên Vương ra:
– Anh Kem, Cà Chua phải đi rồi!
Thiên Vương kéo hẳn chiếc vali của cô quay trở về phía cửa:
– Không đi nữa!
Cà Chua hốt hoảng chạy theo:
– Này, trễ giờ tới nơi rồi, anh đừng đùa dai như thế được không? Em săn học bổng vất vả lắm đấy!
Thiên Vương dừng chân, quay lại nhìn cô:
– Trông anh giống đùa lắm hả? Em sang Pháp rồi có người hốt mất thì sao? Em định để anh ế đến già à? Em giỏi cỡ đó rồi sang Pháp học làm gì? Em học ở đây cũng được mà, anh chịu trách nhiệm!
Giọng Cà Chua nằn nỉ:
– Trách nhiệm cái gì chứ? Em không biết đâu đấy, em mất thời gian săn học bổng, còn tốn tiền mua vé máy bay nữa. Công việc cũng đã bàn giao rồi.
Thiên Vương cắt ngang lời cô:
– Bàn giao rồi thì giờ bàn giao lại, chả sao cả! Còn tiền vé máy bay hả? Để anh chuyển khoản trả lại cho em là được chứ gì? Yên tâm, Anh chưa lập gia đình nên ngoài làm từ thiện ra thì vẫn dư dả chút ít, đủ trả tiền vé máy bay đấy!
Cà Chua phì cười, ai chẳng biết gia đình bác sĩ Thiên Vĩ có gia thế ra sao chứ. Chợt nhớ ra tấm ảnh trong ví anh, Tuệ An ngại ngùng nói:
– Nhưng… em nghe người ta nói là anh có người yêu rồi. Thế nên anh đừng trêu đùa em!
Thiên Vương nhướn cặp mày rậm:
– Yêu ai? Vớ vẩn!
Cà Chua biết đằng nào cũng chậm giờ rồi, chuyến bay của cô xem như đã bị hủy. Vì vậy, cô từ tốn kể lại câu chuyện đã nghe được cho Thiên Vương. Anh nghe xong thì mỉm cười:
. – Đúng là Cà Chua ngốc. Thế mà cũng im lặng chịu đựng một mình, đi với anh, em sẽ rõ! Anh đảm bảo là anh không lừa dối em, mình về thôi!
Cà Chua lẽo đẽo sau lưng Vương, nhưng rồi cô lại nói:
– Thế bây giờ em phải nói với bố mẹ thế nào đây? Bác sĩ kiểu gì mà như ép người vậy!
Bỗng cô nghe một âm thanh trầm ấm vang lên:
– Chả phải nói gì cả, chúng tôi nghe nãy giờ. Đúng là hay hơn cả phim ngôn tình, tốn kha khá nước mắt của vợ tôi rồi đấy. Giờ anh chị phải chịu trách nhiệm về màn suớt mướt vừa rồi, vợ chồng tôi không cầm được nước mắt, ảnh hưởng sức khỏe. Thế anh chị tính sao?
Cà Chua ngạc nhiên khi thấy bố mẹ bước ra từ sau chiếc cột lớn:
– Ơ, bố mẹ chưa về sao ạ?
Ông Minh Nhật nói:
– Về thế nào được? Về thì lỡ mất phim ngôn tình. Giờ cô cậu phải chịu trách nhiệm vì đã làm cho chúng tôi ҳúc ᵭộпg.
Thiên Vương bật cười:
– Vâng, chúng con phải chịu hình phạt gì đấy ạ?
Ông Nhật nói:
– Yêu cho ʇ⚡︎ử tế. Nhanh có cháu bế! OK?
Nói xong, ông còn giơ điện thoại lên trước mặt Thiên Vương:
– Con rể khỏi lo sợ chuyện bố mẹ con bỏ lỡ màn vừa rồi, vì bố đã quay lại và gửi cho ông bà thông gia rồi, lát nữa bố sẽ gửi lên bản tin của Cao Thị.
Thế rồi, trước ánh mắt của đôi trẻ, ông Nhật ôm eo và Nhi vừa đi về phía cửa vừa nói:
– Vợ yêu, chúng ta đi chơi thôi. Bây giờ công việc đã có người gánh vác cả rồi.
Ông nói xong thì lẳng lặng đi ra ngoài…