Đồng Chí, Chào Anh ! Chương 9

Duy Bách mở tủ lạnh cậu lấy vài viên đá nhỏ bỏ vào chiếc khăn sạch đi ra phòng khách. Mẹ con bà Thu đã về rồi, bọn họ đến tìm Phương Diệp chắc chắn có chuyện gì đó không hay, nghĩ vậy nên Duy Bách ra tới cổng rồi quyết định quay lại. Cũng may cửa không khóa nên cậu mới ngăn cô bị ᵭάпҺ. Đến giờ Duy Bách vẫn còn thắc mắc tại sao Phương Diệp không tránh với tính cách của cô chẳng dễ gì để ai tát mình. Phương Diệp xoa xoa một bên má, Duy Bách thở dài ngồi xuống cạnh cô.

– Ráng chịu đựng một chút sẽ đỡ sưng hơn.

Duy Bách nhẹ nhàng áp chiếc khăn lạnh lên mặt cô, động tác cẩn thận. Phương Diệp đăm chiêu nhìn cậu, ở cạnh thanh niên này cô cảm giác mình được thả lỏng, không cần cố gồng mình lên thể hiện bản thân là người mạnh mẽ. Cô cũng chỉ là cô gáι hai mươi mấy tuổi, cũng có lúc yếu lòng. Phương Diệp nghĩ tới những việc trong quá khứ, những lời tốt đẹp ông Cường đều dành cho Phương Chi, còn cô luôn bị la mắng. Cô làm gì, ở đâu, đi với ai ông ta mặc kệ, không thèm hỏi han nửa lời nhiều lúc cô còn tưởng mình không phải con ruột ông ta. Tự nhiên nghĩ tới đó nước mắt cô chực trào.

– Cô đau lắm sao, tôi sẽ nhẹ tay hơn. Xin lỗi!

– Không phải do cậu.

Phương Diệp lau nước mắt, lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác nên hơi xấu hổ. Duy Bách khẽ dùng ngón tay lau đi vệt nước còn đọng lại tгêภ khóe mắt Phương Diệp. Cô giật mình nhìn cậu.

– Sau này tôi sẽ bảo vệ cô.

– Cậu… Cậu muốn bảo vệ tôi với tư cách gì?

– Tôi…

Phương Diệp trong lòng đang nghĩ hay là Duy Bách có tình cảm đặc biệt với cô. Nếu hai người bằng tuổi thì Phương Diệp đã không ngại mà theo đuổi cậu trước rồi. Đằng này cô lớn hơn cậu hai tuổi, cô có phần ʇ⚡︎ự ti. Thấy Duy Bách ngập ngừng cô bật cười xoa đầu cậu giống như em trai.

– Đừng nói cậu thích tôi đấy nhé! Chị đây nói cho cậu biết, tôi không thích người nhỏ tuổi.

– Tôi muốn biết lý do.

Phương Diệp khoanh tay nghiêm túc suy nghĩ.

– Lý do thì rất nhiều, điển hình nhất tôi không muốn khi đi ra đường trông mình sẽ già hơn.

– Chúng ta nhìn cũng không chênh lệch lắm.

– Hiện tại cậu chỉ cảm thấy rung động thôi, khoảng cách giữa thích và yêu khác biệt hoàn toàn Duy Bách à.

Phương Diệp nhìn thẳng vào mắt cậu thật lòng nói. Cô thấy được sự kiên định trong mắt cậu ấy, chẳng lẽ Duy Bách thích cô thật sao. Phương Diệp hơi ngạc nhiên. Nãy giờ cô còn tưởng cậu ấy nói đùa nên hùa theo.

– Tôi sẽ dùng thời gian để chứng minh tình cảm của mình.

Duy Bách không né tránh Phương Diệp, cậu trực tiếp khẳng định. Cậu biết trong tâm trí của mình đã sớm tồn tại hình bóng cô rồi. Tối nào mở sách ra cũng nghĩ về cô, có lúc đang đi ngoài đường nhìn ai đó lại tưởng là Phương Diệp.

– Chờ cậu thi đậu Đại học rồi tính.

– Được.

Phương Diệp không biết trả lời thế nào bèn tìm đại lý do, cô cần bình tĩnh lại để suy nghĩ thật kĩ. Trước khi bắt đầu một mối quαп Һệ, cô phải thật thận trọng. Phương Diệp rất quý Duy Bách, cô không muốn mất đi tình bạn với cậu. Nhưng để tiến xa hơn thì cô chưa dám chắc chắn. Ban đầu cô không biết cậu ấy là người Phương Chi thích, chỉ đơn thuần xem đây là tình cờ. Nhưng khi biết rồi thì cô lại muốn dùng sự tình cờ đó khiến Phương Chi đau khổ. Cô bỗng thấy mình ích kỷ, Duy Bách hoàn toàn không nên chịu bất cứ sự tổn thương nào từ sự ích kỷ của cô.

– Được rồi để tôi ʇ⚡︎ự làm.

Phương Diệp lấy chiếc khăn chườm đá tгêภ tay Duy Bách, ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau. Cô cảm giác như có luồng điện từ người cậu ấy truyền sang, lâng lâng khó tả. Duy Bách rút tay về, cậu lúng túng lấy ba lô tгêภ ghế sofa đứng lên.

– Vậy tôi về đây, cô nhớ cẩn thận.

– Tôi tiễn cậu.

– Không cần đâu cô nghỉ ngơi đi.

Phương Diệp nhìn chiếc khăn tгêภ tay mỉm cười, cậu nhóc này cũng dễ đỏ mặt lắm, vậy mà lúc nãy tỏ ra mạnh mẽ còn nói thích cô nữa chứ. Phương Diệp tủm tỉm cười suốt buổi, mẹ cô thấy lạ nên hỏi, bà chọc cô bộ dạng này chắc chắn có bạn trai rồi, còn bảo hôm nào dẫn về nhà ra mắt.

***

Mẹ con bà Thu về nhà đã lập tức tranh cãi. Phương Chi không muốn về nhưng mẹ cứ lôi kéo, cô ta muốn giải thích với Duy Bách rằng mình bất đắc dĩ nên mới ᵭάпҺ Phương Diệp. Bà Thu thì không ưng với thái độ của cậu thanh niên kia, rõ ràng trong mắt cậu ta chỉ có mình Phương Diệp. Con gáι bà ta tuy không xinh đẹp bằng Phương Diệp nhưng dù sao so về gia thế mấy ai sánh bằng.

– Mẹ nhắc nhở con lần cuối tгêภ đời này thiếu gì đứa điều kiện tốt hơn nó. Con thích người nào mẹ cũng chiều, riêng nó thì không được.

– Mẹ kì cục vậy lúc đầu chẳng phải mẹ nói sẽ ủng hộ con sao?

– Khi đó mẹ chưa nhìn thấy thái độ của nó với con, hôm nay xem như sáng mắt rồi.

Phương Chi ngang bướng hơn bà Thu nghĩ, cô ta không thèm đôi co với mẹ giận dữ bỏ về phòng. Ông Cường vào cửa nghe hai mẹ con họ to tiếng nên hỏi.

– Có chuyện gì thế?

– Cũng tại con nhỏ Phương Diệp nên mẹ con em mới cãi nhau anh à! Nó không thèm nhận tiền anh đưa, còn nói những khó nghe với em.

– Nó không nhận tiền thì lấy về sau này ૮.ɦ.ế.ƭ đói đừng mò tới tìm.

Ông Cường lạnh lùng lớn tiếng, bản thân ông ta thấy mình có hơi quá đáng với Phương Diệp nên nghĩ rằng cho cô số tiền này để bù đắp. Nhưng ông ta không ngờ cô trả lại, Phương Diệp quá mạnh mẽ quá ʇ⚡︎ự lập cô không thích phụ thuộc vào ai. Do đó ông Cường mới thương Phương Chi hơn. Bà Thu ở trước mặt ông ta không ngừng nói xấu Phương Diệp, nói cô lăng nhăng quen một lúc nhiều người còn muốn giành bạn trai với Phương Chi. Ông Cường nghe xong tức giận mắng thêm.

– Y hệt tính Trần Thanh Lan, bà ta dạy dỗ con gáι chẳng được tích sự gì.

***

Còn hai ngày nữa là đến kì thi tốt nghiệp Duy Bách về cơ bản đã ôn tập xong. Cậu không quá áp lực nên ϮιпҺ thần rất thoải mái. Gần đây cậu và Phương Diệp mỗi tối đều nhắn tin, cô giống như chị gáι lúc nào cũng nhắc nhở Duy Bách đủ thứ chuyện tгêภ đời. Cậu vẫn giữ ý định đó, đợi đậu Đại học rồi cậu muốn cùng Phương Diệp tiến xa hơn một bước. Duy Bách nhìn điện thoại chăm chú, hôm nay cậu vẫn chưa nhận được tin nhắn nào từ Phương Diệp nên thấy thiếu vắng. Suy nghĩ một hồi cậu quyết định gọi cho cô. Rất nhanh bên kia liền bắt máy, âm thanh ồn ào xen lẫn.

– Sao thế em trai?

– Cô đang ở đâu vậy?

Tiếng Phương Diệp nói to như muốn lấn át âm thanh ồn ào kia để Duy Bách nghe được.

– Tôi đang ở quảng trường, đêm nay câu lạc bộ có tiết mục biểu diễn.

Duy Bách không hỏi gì thêm cậu cúp điện thoại rồi lấy áo khoác mặc vào, bà Thủy nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ con trai còn muốn ra ngoài, bà liền hỏi Duy Bách, chỉ nghe con trai đáp lại.

– Con gặp bạn một lát rồi về, con có đem theo chìa khóa nên mẹ không cần đợi con đâu.

Bà Thủy để ý con trai dạo này hơi lạ nhiều lúc xem điện thoại rồi ʇ⚡︎ự cười một mình, bà nghĩ có khi nào Duy Bách yêu rồi không. Gần thi rồi bà sợ con trai bị xao nhãng sẽ ảnh hưởng đến kết quả mười hai năm phấn ᵭấu.

Phương Diệp là thành viên câu lạc bộ văn nghệ của khoa, hôm nay mọi người biểu diễn để gây quỹ ủng hộ trẻ em khuyết tật. Lúc tiểu học Phương Diệp có hứng thú với violon, mẹ cô đương nhiên tạo điều kiện để con gáι được bộc lộ năng khiếu. Cô theo học tám năm ở trung tâm, cũng tham gia vài cuộc thi nên khả năng chơi đàn không hề thua kém ai. Phương Diệp đảm nhận vị trí chính trong đêm diễn tối nay.

Cô ngồi giữa nhóm người đang hòa mình vào âm nhạc, ngón tay linh hoạt chuyển động theo giai điệu. Cây đàn violon mẹ cô tặng vào năm sinh nhật mười tám tuổi được Phương Diệp mang ra dùng. Trong một giây lướt qua những khán giả đang có mặt cô vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc. Cậu ấy rất cao nên nổi bật hơn so với những người bên cạnh, ánh mắt mang theo sự say mê đăm chiêu nhìn cô. Khóe môi Phương Diệp khẽ mỉm cười, cậu nhóc này ngày càng tâm lý, muốn đến cũng không báo với cô một tiếng, âm thầm tạo bất ngờ.

Một tràng pháo tay vang lên tán thưởng màn biểu diễn tuyệt vời của nhóm bạn trẻ, ai có mặt cũng gật gù khen ngợi. Phương Diệp chen qua đám bạn để đến chỗ Duy Bách, giọng cô hờn dỗi.

– Chẳng phải khi nãy cậu bảo đang bận ôn thi sao?

– Tôi sợ cô không cho tới nên mới nói vậy. Tiết mục hay lắm.

– Cảm ơn cậu. Đây là…

Phương Diệp nhìn túi giấy Duy Bách đưa hiếu kì mở ra xem. Mùi thơm ngọt ngào xông tới mũi khiến cô hào hứng thốt lên.

– Ngon quá.

Duy Bách biết ngay cô sẽ thích, đi chung với Phương Diệp vài lần cậu để ý cô rất thích ăn khoai lang nướng. Tгêภ đường tới đây cậu gặp người bán nên liền mua. Phương Diệp cười tít mắt cầm khoai lang nóng đưa lên mũi hít hà. Duy Bách vui vẻ bóc vỏ cho cô.

– Cậu cũng ăn đi.

Phương Diệp giống như trở về năm cấp ba, cũng hồn nhiên la cà khắp các hẻm cùng cô bạn thân. Quỳnh Lam là người biết rõ nhất cô thích ăn món gì, hôm nay lại có thêm Duy Bách. Mùi khoai lang nướng len lỏi tận cuống họng, Phương Diệp ăn vội quá nên bị nghẹn. Duy Bách khẽ vỗ vai cô.

– Từ từ thôi. Để tôi đi mua nước.

– Đợi đã.

Phương Diệp nắm lấy tay Duy Bách, cảm giác ấm áp lạ thường. Cô mỉm cười ϮιпҺ nghịch còn nháy mắt một cái.

– Tôi đi cùng cậu.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *