Đồng Chí, Chào Anh ! Chương 5

Mẹ con Phương Diệp chuyển ra ngoài sống thoải mái hơn, hằng ngày nếu cô có tiết đến trường thì mẹ cô ở nhà nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Cuối tuần hai mẹ con sẽ đi mua sắm, ra ngoài dạo phố. Đây là cuộc sống bà Lan ao ước từ lâu, thoát khỏi cuộc hôn nhân như ngục tù kia làm bà cảm thấy mình mới thực sự đang sống đúng nghĩa.

– Mẹ đang nghĩ gì vậy?

– À… Đang nhớ vài chuyện cũ ấy mà. Sao còn chưa ngủ?

– Con khát nước nên tỉnh, có phải mẹ đang nghĩ đến ngày mai ra tòa không.

Bà Lan gật đầu có với nhau một đứa con gáι hai mươi mấy tuổi rồi vẫn phải ly hôn. Hôn nhân thật sự không thể lường trước, giống như ván cờ, người thua cuộc vĩnh viễn phải rời đi. Phương Diệp rót cốc cho mẹ, cô dựa đầu vào vai bà.

– Đừng nghĩ về ông ấy nữa, người đó không xứng để mẹ rơi nước mắt đâu.

– Con có giận mẹ không, lúc trước mẹ chỉ mãi theo đuổi cách lấy lòng ông ấy mà bỏ bê con. Mẹ xin lỗi.

– Mẹ đừng nói vậy con không bao giờ trách mẹ hết. Chúng ta về phòng ngủ thôi.

Phương Diệp đỡ mẹ đứng lên sau khi chờ mẹ ngủ xong cô mới đóng cửa ra ngoài. Cơn thèm tђยốς lại nổi lên, trong hộp chẳng còn điếu nào. Phương Diệp lấy áo khoác mặc vào rồi nhẹ nhàng xuống lầu. Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cô rùng mình.

Phương Diệp sợ lạnh, thậm chí là rất ghét. Mỗi khi thời tiết thay đổi là lại dở chứng sổ mũi, hơi thở lúc nào cũng nghẹt nghẹt khó chịu. Cô đến tiệm tạp hóa gần đấy thì thấy đã đóng cửa, nhưng vẫn kiên trì tìm chỗ khác. Tгêภ đường giờ này đã thưa thớt người qua lại, bóng dáng cô gáι nhỏ bé trong chiếc áo khoác rộng thùng thình kia như hòa lẫn vào sự yên tĩnh.

– Phương Diệp?

Giọng nói trầm ấm như xóa tan sự lạnh lẽo trong người Phương Diệp, cô không ngẩn đầu lên vội nhưng miệng đã mỉm cười. Đối diện cô là Duy Bách, cậu ấy vừa từ chỗ làm thêm về không ngờ tгêภ đường lại gặp được cô. Phương Diệp vô thức nhìn hai bên đường, chẳng hiểu sao đi một hồi lại đến con hẻm gần nhà Duy Bách. Khi khoảng cách hai người được rút ngắn cô mới ngẩn cao đầu nhìn cậu, cậu ấy rất cao một cách quá đáng, mỗi lần cô nói chuyện là cô mỏi cả cổ.

– Cậu làm thêm về hả?

– Ừ, còn cô?

Phương Diệp định trả lời cô đi mua tҺuốc ℓά, nhưng nghĩ lại bèn kiếm lý do khác.

– Tôi đói bụng nên ra ngoài ăn khuya.

– Gần đây đâu bán đồ ăn, cô có đi nhầm chỗ không?

– À thì…tôi ăn xong rồi nên đi dạo ấy mà.

Phương Diệp rụt cổ trong chiếc áo khoác bộ dạng cô trong mắt Duy Bách hơi kì quái. Trời lạnh nhưng cô mặc chiếc váy màu đen dài ngang gối, chân mang dép lê, phần tгêภ thì che kín mít gu thời trang bất chấp thời tiết. Lời Phương Diệp nói cậu không nghe ra một phần chân thực nào hết nhưng vẫn không hỏi thêm.

– Gần thi cuối cấp rồi cậu nên tập trung vào việc học, giảm thời gian làm thêm đi.

– Tôi chỉ làm hết tuần này rồi nghỉ, mẹ tôi nhắn lời cảm ơn cô.

– Cậu nói với dì không cần khách sáo, tôi rất thèm mấy món dì nấu. Chẳng biết mặt dày qua nhà ăn ké được không nhỉ?

– Cô muốn đến lúc nào cũng được.

Duy Bách nhìn đồng hồ đã qua mười một giờ, cậu nhắc nhở.

– Nhà cô ở đâu?

– Cách đây ba con hẻm thôi, cậu về nhà đi kẻo dì đợi cửa. Tôi cũng về đây, tạm biệt.

– Để tôi tiễn cô.

Cậu kéo mũ áo khoác của Phương Diệp như muốn nhấc bổng cô lên. Tiếng cô gáι nhỏ chí choé.

– Cậu dám vô lễ với chị à, được lắm em trai.

– Tôi không phải em trai cô, lần sau đừng gọi vậy nữa. Khó nghe!

– Tôi cứ thích gọi đấy, em trai, em trai.

Duy Bách bật cười trước sự ngang bướng
của Phương Diệp, cô lẽo đẽo đi sau lưng như cậu mới là người dẫn đường. Lúc này mới Phương Diệp chú ý đến chiếc túi tгêภ tay Duy Bách, hình như ai tặng quà cho cậu thì phải. Cô hiếu kì hỏi.

– Cậu cầm gì đấy?

– Quà ông chủ tặng.

– Thích thế đi làm được ông chủ tặng quà cơ à, hay là ông chủ cậu…

Duy Bách đoán cô sắp định nói gì rồi, ánh nhìn ϮιпҺ ranh kia khiến cậu phải lên tiếng giải thích.

– Hôm nay là sinh nhật tôi nên ông chủ mới tặng quà, cô đừng đoán mò lung tung.

Thì ra là vậy, Phương Diệp nheo mắt nhìn người thanh niên đang đi phía trước, cậu bước qua tuổi mới nhưng không có bạn bè hay gia đình chúc mừng, chỉ lặng lẽ đi làm rồi về nhà. Cô thấy hình ảnh mình đâu đó tгêภ người Duy Bách. Cô không biết sinh nhật là gì, với cô đó chỉ là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác. Duy Bách đứng trước khu chung cư nhìn theo Phương Diệp, cô đã vào tới cổng nhưng vẫn nhiệt tình vẫy tay tạm biệt cậu.

– Sinh nhật vui vẻ.

Nụ cười tươi tắn của cô khiến trái tιм cậu chệch một nhịp. Cậu quay người không dám nhìn cô nữa, bước chân vội vàng về nhà.
Bà Thủy vẫn chưa ngủ đang đợi con trai về, nhờ công việc Phương Diệp giới thiệu bà kiếm được ít tiền đủ trả tiền nhà. Bà nhìn con trai hôm nào cũng về muộn mà xót, sắp thi rồi Duy Bách chả có thời gian đâu để ôn thi. Thương con trai vất vả bà Thủy đôi lần khuyên cậu nên nghỉ làm thêm, nhưng ngẫm lại tiền đâu mà sống nên đành ngậm ngùi. Duy Bách còn phải lên Đại học, bà đang cố gắng dành dụm tiền cho con.

– Mẹ về phòng ngủ đi.

Duy Bách vừa vào cửa đã nhíu mày, sức khỏe mẹ cậu không cho phép bà thức khuya như vậy vả lại cả ngày ngồi đan áo cũng mỏi lắm. Bà Thủy yên tâm khi con trai đã về nên nghe lời đi ngủ. Duy Bách về phòng thay bộ quần áo thoải mái hơn, cậu mở túi quà ông chủ tặng. Bên trong là chiếc khăn choàng cổ màu xám đậm, thảo nào khi nãy cô gáι kia cứ trêu cậu. Ăn vội miếng bánh ngọt rồi lấy bài tập ra giải, Duy Bách miệt mài đến gần sáng, mục tiêu của cậu là đậu Đại học Y thành phố. Ước mơ làm bác sĩ theo cậu từ bé đến giờ.

***

Mẹ con Phương Diệp gặp ông Cường trước tòa, theo sau ông ta vẫn là cái đuôi nhỏ kia. Bà Thu hạnh họe bĩu môi.

– Chị Lan sắc mặt kém thế có khi nào bị Ьệпh gì không?

Phương Diệp cảm giác tay mẹ cô run run vì tức, đáp trả loại người như bà Thu chỉ thêm tốn sức cô nắm tay mẹ đi vào trong. Thấy mình bị ngó lơ bà Thu hậm hực, Phương Chi khẽ kéo tay bà ta.

– Đi thôi mẹ.

– Anh xem thái độ chị ta kìa, dù gì hai người cũng là vợ chồng mấy chục năm, một câu chào hỏi cũng không có.

Ông Cường mặt hầm hầm đi nhanh, mẹ con bà Thu nhìn nhau mỉm cười chạy theo. Điều khiến mẹ con Phương Diệp không ngờ chính là ông Cường đã sang tên vài mảnh đất và căn nhà cho bà Thu. Hóa ra bọn họ không phải mới gặp nhau đây. Từ một năm trước ông Cường đã lén lút nối lại tình xưa với bà ta, bọn họ đã dọn đường sẵn.

Toà án giúp hai vợ chồng bà Lan ρhâп chia tài sản, ngoài cổ công ty được hưởng mẹ con Phương Diệp không còn gì để lấy.

– Mẹ có sao không?

– Không sao, con đỡ mẹ ngồi nghỉ một lát.

Bà Lan vịn tay con gáι ngồi xuống ghế, làm một người vợ hết lòng vì chồng nhưng đổi lại chỉ nhận được sự phản bội dối trá. Bà chẳng dám nghĩ ông Cường tệ bạc như vậy.

– Ối chị Lan sao thế?

– Cô im đi.

– Chắc chị đau lòng lắm hả mà thôi có còn hơn không, nhiêu đấy đủ mẹ con chị sống thong thả vài năm rồi còn gì.

Bà Thu vừa nói vừa vuốt vuốt cái ʋòпg tay quý giá như muốn khoe mẽ. Phương Diệp bước lên hai bước đứng đối diện bà ta, cô lạnh lùng nói.

– Bà quên lời cảnh cáo của tôi hôm trước rồi đúng không, hay là để tôi nhắc lại cho bà nhớ.

– Con điên này.

Bà Thu vội tránh sang một bên, ánh mắt Phương Diệp lúc nãy rất đáng sợ. Ông Cường lái xe trước cổng đợi hai mẹ con bà Thu, ông ta chẳng thèm liếc nhìn Phương Diệp một cái. Phương Chi nãy giờ đứng sau lưng mẹ không lên tiếng, cô ta đang tính xem sau khi mẹ con họ danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân ngôi nhà kia sẽ để mẹ con Phương Diệp thảm hại cỡ nào.

***

Kì thi cuối cấp rất quan trọng quyết định mười hai năm phấn ᵭấu của khối lớp mười hai. Duy Bách học rất giỏi nên thầy giáo chủ nhiệm kì vọng cậu sẽ đậu trường Đại học mình mong muốn. Giờ giải lao Phương Chi lân la lại gần bàn Duy Bách, cô ta đặt tấm thiệp màu hồng xinh xắn lên bàn.

– Hai ngày nữa là sinh nhật tớ, cậu nhớ đến dự nhé.

– Để tớ sắp xếp thời gian…

– Cậu mà không đến thì tớ buồn lắm đấy.

Phương Chi tỏ vẻ ngây thơ đáng yêu chớp mắt nhìn Duy Bách, cậu cúi đầu tập trung vào bài tập nên cũng chả có hứng thú. Phương Chi không phải người dễ bỏ cuộc những thứ cô ta muốn thì quyết tâm giành bằng được. Hiện tại cô ta càng có thêm động lực hơn vì sau bao nhiêu năm, cuối cùng hai mẹ con cũng ᵭάпҺ bật bà Lan ra khỏi nhà. Duy Bách thấy Phương Chi vẫn chưa chịu đi cứ nhìn cậu chăm chú, cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu vừa hay tiếng chuông báo vào tiết reo lên. Ai đấy đều trở về vị trí của mình.

Phương Diệp đang lên kế hoạch mở một cửa hàng nhỏ. Mẹ cô suốt ngày ở nhà mãi cũng chán, vậy nên để bà bận rộn một tí cho khuây khoả. Với số tiền sau li hôn, bà Lan để dành hơn ρhâп nửa cho Phương Diệp, không muốn cô sau này vất vả nên bà rất tán thành việc mở cửa hàng như vậy sẽ kiếm thêm thu nhập.

Phương Diệp đang tìm mặt bằng, sau một hồi đắn đo cô quyết định thuê gần trung tâm. Cô đến xem trước địa điểm trùng hợp nơi này cũng không xa mấy với trường cấp ba Châu Thành. Đang giờ tan trường nên học sinh ra vào rất đông, Phương Diệp dừng xe bên đường hơn một tháng cô chưa gặp Duy Bách không biết cậu ấy thế nào.

Phía bên trái tốp học sinh đang dắt xe ra cổng kia cô đã thấy người cần tìm. Duy Bách cao nhất trong đám, cậu vẫn trầm tĩnh hệt như lần đầu gặp. Phương Diệp mỉm cười, cô đang định mở cửa xe thì chợt dừng lại. Một bóng dáng quen thuộc ᵭ.ậ..℘ vào mắt cô. Phương Chi trông rất nhiệt tình lẽo đẽo đi bên cạnh Duy Bách, ánh mắt si mê luôn nhìn cậu chằm chằm còn sợ người khác không biết cô ta thích thanh niên này. Phương Diệp mím chặt môi lái xe rời đi, nếu cô còn nhìn tiếp e là trong người càng thêm khó chịu.

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *