Đồng Chí, Chào Anh ! Chương 4
Phương Diệp bị mùi thơm của thức ăn ᵭάпҺ thức, cô lấy điện thoại bên cạnh lên xem, mới hơn bốn giờ. Tinh thần có phần tươi tỉnh hơn, cô thay quần áo rồi nhẹ nhàng ra ngoài. Duy Bách vẫn còn ngủ, có vẻ đang ngủ rất say. Trong bếp chỉ có ánh sáng nhỏ từ đèn pin, bà Thủy nấu ăn một cách khá cẩn trọng. Mùi thơm ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ vị giác Phương Diệp, cô łầɲ ɱò vào bếp.
– Dì dậy sớm vậy ạ?
– Dì quen rồi, sao con không ngủ thêm đi lạ giường hả?
– Con bị mùi thức ăn của dì hấp dẫn nên phải ra đây để xem thử.
Phương Diệp cười tít mắt khiến bà Thuỷ mỉm cười theo, cô gáι này bà rất ưng bụng. Xinh đẹp lại lễ phép, con trai bà kết bạn với những người như vậy cũng yên tâm. Bà không cấm con trai yêu đương, nhưng với tuổi của Duy Bách việc học phải là hàng đầu. Yêu đương tầm này không phải lúc. Bà đem cơm chiên đổ ra d᷈-i᷈a, màu sắc vàng rụm bắt mắt. Phương Diệp trầm trồ.
– Dì nấu ăn siêu thật, hương vị không chê vào đâu được.
– Con bé này, lát nữa ăn nhiều vào nhé. Dì cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, rảnh rỗi nên tập nấu vài món.
– Dì biết đan áo len không ạ?
Bà Thủy nghe cô hỏi xong thì gật đầu thắc mắc. Cô muốn giúp mẹ con Duy Bách có thêm thu nhập, Phương Diệp giới thiệu một chỗ quen biết chuyên nhận đơn đặt hàng đan áo về nhà làm. Bà Thủy vui mừng cảm ơn cô, bà rất khéo tay, đan áo là chuyện nhỏ.
– Vậy để con liên hệ với bên cửa hàng, hôm nay dì nhận về làm luôn nhé.
– Được được, dì cảm ơn con.
Phương Diệp ra phòng khách, cô ngồi xổm xuống bên cạnh Duy Bách. Cậu ngủ trông rất đáng yêu, sống mũi cao Ꮙ-út, khuôn mặt nam tính ngời ngời. Phương Diệp dần cúi đầu xuống, cô cười tủm tỉm, hàng mi cậu khẽ lay động. Duy Bách hé mắt thì thấy khuôn mặt trắng nõn của Phương Diệp đang rất gần mình, tιм vô thức ᵭ.ậ..℘ nhanh hơn.
– Dậy ăn sáng rồi đi học, con sâu lười.
Cô nhìn mặt Duy Bách đỏ như quả cà chua liền thích thú. Ăn sáng xong cô về nhà, bà Thủy bảo cô khi nào rảnh thì sang chơi. Duy Bách không nói gì, cậu hơi trầm tư tiễn Phương Diệp ra tới đầu hẻm.
– Cậu học trường nào thế?
– Trường cấp ba Châu Thành.
Phương Diệp chau mày không trùng hợp đến vậy chứ, đứa em gáι kia cũng học trường này. Cô tạm biệt Duy Bách rồi về nhà, bóng dáng cô gáι đã đi khuất nhưng cậu vẫn cứ nhìn theo, có chút gì đó lưu luyến.
***
Bà Lan chủ động làm thủ tục ly hôn, sau khi được luật sư tư vấn, bà muốn nhanh chóng ra toà. Tài sản ở công ty cũng có phần bà góp vào, nhà cửa đất đai đều phải chia đôi hết. Ông Cường hai ngày nay đi đâu không về nhà, mọi thứ đều chờ một chữ ký của ông ta thì coi như xong. Phương Chi rất an phận cô ta ngoan ngoãn một cách bất thường. Bà cứ tưởng không có ông Cường ở nhà nên Phương Chi mới không dám lên mặt. Thật không ngờ có nguyên nhân khác.
Một người phụ nữ khuôn mặt trang điểm sắc sảo, quần áo tгêภ người lượt là thẳng thớm lắc hông từ cửa đi vào.
– Gớm, chị Lan đây à. Xém tí nữa em không nhận ra luôn đấy.
– Ai cho cô vào đây?
– Anh Cường mời em đến chị ạ, bao nhiêu năm rồi em không gặp Phương Chi, nhớ nó lắm.
– Mẹ!
Phương Chi nghe tiếng bà Thu liền chạy xuống, hai mẹ con ôm nhau thắm thiết. Bà Lan mặc kệ hai người họ định về phòng. Nếu ông Cường đã chịu về nhà thì đơn ly hôn nên ký được rồi.
– Ấy, chị định đi đâu thế? Em đang khát nước lắm, phiền chị làm giúp em ly nước cam nhé!
– Muốn uống thì ʇ⚡︎ự đi mà làm. Tôi không phải con ở nhà này.
– Để con lấy nước cho mẹ, kệ bà ta đi.
Bà Thu kéo tay con gáι lại, mắt liếc ra cửa.
– Em không có ý gì đâu, chị đừng hiểu lầm Ϯộι nghiệp em.
– Loại người như cô chẳng tốt đẹp gì, đẻ ra đứa con giống hệt mẹ nó, đều giả dối như nhau.
– Bà có thôi đi không, mau cút ra khỏi nhà tôi.
Ông Cường lù lù xuất hiện, bà Lan đã biết mình bị trúng kế của hai mẹ con nhà kia.
– Đây là nhà ông?
– Đúng! Nhà này tôi bỏ tiền ra xây, bà không
có quyền gì cả.
– Thật nực cười, không có thứ gì trong nhà này là của ông cả. Mọi thứ đều là của chung, ly hôn đi. Tòa án sẽ giúp chúng ta ρhâп chia rõ ràng.
Bà kiên quyết ly hôn, chẳng ai ngu ngốc hai lần cùng một vấn đề. Ông ta đã khiến bà mất hết hi vọng, buông tha cho nhau đỡ mệt mỏi hơn. Bà Thu vuốt nhẹ lưng ông Cường nũng nịu.
– Anh đừng giận chị ấy, hai người chung sống với nhau hai mươi mấy năm rồi, ly hôn gì chứ.
– Bà ta đã muốn ly hôn thì tùy, tôi đây không sợ.
– Còn chị hai thì sao hả ba, chị ấy không đồng ý đâu.
– Nó là ai mà dám ý kiến, tốt nhất ly hôn xong thì dọn theo mẹ nó luôn đi.
Mẹ con bà Thu nhìn nhau mỉm cười đắc ý. Bà Lan nghe thấy mà chạnh lòng, con gáι bà đáng được hạnh phúc hơn khi rời khỏi gia đình này. Bà về phòng lấy đơn ly hôn đã ký đưa cho chồng.
– Ông ký đi.
– Đưa bút đây, bà đừng có hối hận.
– Tôi hối hận vì mình đã mềm lòng mà tha thứ cho ông. Ly hôn là lựa chọn sáng suốt nhất đời tôi.
Ông Cường quăng cây bút vào người bà Lan, bực bội lại ghế ngồi. Mẹ con bà Thu như cái đuôi dính theo sau, chướng mắt vô cùng.
– Mau rót nước cho ba con, uống đi cho hạ hoả. Chị cũng kì thật đấy, nhịn chồng một tí có sao đâu nào. Cứ thích leo lên đầu chồng ngồi không vậy.
– Tôi mà không nhịn thì hai mẹ con cô lên bàn thờ ngồi luôn rồi.
– Chị…
Bà Thu mặt đen như than đứng lên, bà ta muốn gây sự ᵭάпҺ nhau. Ông Cường đã dứt tình với vợ rồi, bà ta cũng không cần nể nang.
– Chị phải dọn ra khỏi đây ngay bây giờ.
– Tôi cứ không đi đấy.
– Để xem có chịu đi không.
Bà Thu dùng hết sức đẩy bà Lan ngã xuống sàn, hai người đàn bà túm tóc nhau la hét. Phương Chi vội chạy tới bênh vực mẹ mình, cô ta ghì chặt bà Lan để mẹ dễ ᵭάпҺ. Ông Cường không nói gì càng tiếp tay cho hai mẹ con bà ta gây sự.
– Kiêu ngạo này, năm đó bà ᵭάпҺ tôi hôm nay tôi trả lại hết.
Từng cái tát vào mặt khiến bà Lan xoay ʋòпg ʋòпg. Phương Diệp từ ngoài cổng nghe tiếng hét của mẹ hốt hoảng chạy vào.
– Các người làm gì vậy, bỏ mẹ tôi ra.
– Mày là con gáι mụ Lan à, được lắm. Mày ăn hϊếp Phương Chi, tao cho mày biết tay.
Bà Thu hăng ɱ.á.-ύ xắn tay áo còn chưa kịp hành động đã nhận một cái tát muốn lệch cả hàm. Phương Diệp hùng hổ kéo hai mẹ con bà ta ra, cô nổi điên thật rồi. Phương Diệp dùng ba lô sau lưng ᵭάпҺ thật mạnh vào đầu Phương Chi khiến cô ta la hét thất thanh.
– Mẹ ơi cứu con. Chị ta điên rồi.
– Không được ᵭάпҺ con gáι tao.
Phương Diệp vẫn không dừng lại, đôi mắt đầy tơ ɱ.á.-ύ. Nếu có thể cô muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ đứa em gáι đáng ghét này. Dồn nén hai mươi mấy năm, cô ngợp thở quá rồi. Bà Thu khóc lóc cầu cứu ông Cường.
– Anh ơi mau bảo nó ngừng lại, con gáι của chúng ta bị thương rồi.
– Mày dừng lại ngay.
Phương Diệp dùng tất cả sức lực ᵭάпҺ một cái thật mạnh vào lưng Phương Chi, bao nhiêu uất ức dồn nén vào cú ᵭάпҺ này.
– Trả lại những gì hai mẹ con bà đã làm với mẹ tôi. Từ nay nếu còn dám bén mảng đến gần, tôi không tha cho hai người đâu.
– Mau dẫn mẹ mày cút đi.
– Đây là lần cuối cùng tôi gọi ông là ba… tạm biệt.
Phương Diệp đỡ mẹ đứng lên, cô về phòng thu dọn đồ đạc. Căn nhà bao nhiêu năm gắn bó giờ rời đi trong ngậm ngùi. Mẹ cô vuốt tóc con gáι thủ thỉ.
– Không cần ông ấy, hai mẹ con mình vẫn sống tốt con nhỉ!
– Vâng, chúng ta đi thôi.
Phương Diệp cùng mẹ đem hành lý ra xe, cô dứt khoát không quay đầu nhìn lại. Bà Lan có một căn hộ gần trường Phương Diệp, lúc bà mua dự định cho con gáι ở để tiện đi lại. Hai mẹ con quyết định chuyển tới đó. Mẹ cô cả buổi chiều nằm trong phòng nghỉ ngơi, một mình Phương Diệp phụ trách dọn nhà. Cô thấy nhẹ nhõm một phần, cuối cùng đã thoát khỏi cuộc sống trước kia. Hiện tại cô sẽ chăm sóc cho mẹ, đưa mẹ đi du lịch đây đó, hai mẹ con nương ʇ⚡︎ựa nhau mà sống. Yên bình qua từng ngày.
***
Mẹ con Phương Diệp vừa dọn đi thì bà Thu chuyển đến, lấy cớ muốn ở cạnh con gáι. Ông Cường bị hai mẹ con bà ta kẻ ca người hát nghe lời theo. Phương Chi được ở chung với mẹ nên rất vui, cô ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Buổi tối bà Thu vào phòng con gáι xem một lượt rồi lắc đầu.
– Phòng con có vẻ chật chội quá, để mẹ nói ba, ngày mai cho con chuyển sang phòng con nhỏ kia ở. Bên đấy rộng rãi, nội thất lại sang trọng.
– Vậy từ giờ ba người chúng ta sẽ sống chung thế này phải không mẹ.
– Tất nhiên rồi! Đợi ba con ly hôn xong sẽ cưới mẹ, cho bà Lan tức ૮.ɦ.ế.ƭ.
– Ha ha. Nhìn mẹ con bà ta dọn ra ngoài con vui đến không khép miệng được.
– Con gáι mẹ vất vả rồi, lưng còn đau không?
Phương Chi lắc đầu, đôi mắt gian xảo nhíu lại.
– Con sẽ tìm chị ta đòi lại món nợ này.
– Con yên tâm hai mẹ con bà ta dù trốn tới đâu mẹ cũng nhất định tìm ra được. Ngày tháng sau này sẽ để bà ta từ từ hưởng thụ.
Phương Chi đêm nay ngủ cực kỳ ngon, cô ta đã chiếm được vị trí hằng mong ước. Từ nhỏ Phương Diệp luôn xuất sắc, mọi người hay khen Phương Diệp xinh xắn, đáng yêu lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp. Còn Phương Chi thì không được như vậy, cô ta giống mẹ, chỉ được mỗi nước da trắng. Tổng thể khuôn mặt không có gì đặc sắc, nhìn qua một lần dễ dàng quên ngay. Đối với một người luôn ôm sự đố kỵ để trưởng thành như Phương Chi mà nói, loại bỏ được cái gai trong mắt mới khiến cô ta thỏa mãn.