Đồng Chí, Chào Anh ! Chương 32

Năm đó con trai của bà Hạnh quα ᵭờι, ϮιпҺ thần bà rất tệ, chồng bà bèn lên kế hoạch đi du lịch cho khuây khoả. Hai người đến Tây Bắc, tгêภ đường trở về vô tình thấy một người bị thương nằm gục dưới chân đèo. Nhìn vách đá dựng ngược cheo leo, ông Đạt đoán là thanh niên này bị trượt chân rơi xuống.

Bà Hạnh mới mất con, nhìn người thanh niên ɱ.á.-ύ me khắp người trạc tuổi con mình liền nảy sinh thương cảm. Hai vợ chồng quyết định cứu anh. Không biết phải gọi là may mắn hay ý trời, sau hơn một tháng điều trị, cuối cùng Duy Bách cũng tỉnh. Nhưng điều đặc biệt là anh không hề nhớ gì. Kể từ đó anh sống dưới thân phận Lý Minh Viễn, là con trai của vợ chồng bà.

Bà Hạnh và Minh Viễn về trước, chồng bà lát sau mới về. Ông Đạt thấy vợ rầu rĩ, vẻ mặt này từ khi con trai mất hôm nay mới thấy lại. Ông liền quan tâm hỏi.

– Bà sao vậy?

– Chúng ta không thể giấu Minh Viễn mãi được ông à! Hôm nay đã có người nhận ra nó.

– Thật sao?

Ông Đạt chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, mấy năm nay, sự xuất hiện của Duy Bách thay thế vị trí đứa con trai đã mất trong lòng hai người. Anh rất hiếu thảo, mỗi năm đều dành thời gian đưa bà Hạnh đi du lịch khắp nơi. Anh không hứng thú với việc kinh doanh nhưng ông Đạt tuổi cũng đã cao. Sự nghiệp cả đời không thể bỏ mặc, vì thế ông có mong muốn để anh thay thế mình. Hai năm trở lại đây Minh Viễn mới chịu xuất hiện công khai, anh hiếm khi chụp ảnh. Một phần vợ chồng ông Đạt cũng không muốn thân phận của anh được quá nhiều người biết.

Bà Hạnh hỏi ý kiến chồng.

– Chúng ta có nên nói với con sự thật không?

Ông Đạt trầm ngâm như đang suy nghĩ, ông đắn đo, nếu Minh Viễn biết mình không phải con ruột của họ thì anh sẽ thế nào. Liệu anh sẽ quay về với gia đình với thân phận lúc trước của mình hay vẫn ở lại. Thật ra quyết định nói hay không khiến ông rất khổ sở. Trong lòng ông đã sớm xem anh là con trai ông biết vợ mình cũng vậy.

– Người nhận ra nó là ai bà biết không?

– Là một người phụ nữ, hình như phóng viên thì phải. Lúc buổi tiệc kết thúc có gặp riêng Minh Viễn. Tôi nghe cô ấy gọi nó là Duy Bách.

– Tạm thời Minh Viễn chưa nhớ ra gì, có nói con cũng không nhớ lại hết được. Tôi sẽ sắp xếp gặp mặt cô gáι kia xem thử thế nào.

Bà Hạnh gật đầu nghe theo chồng. Minh Viễn ăn tối xong muốn ra ngoài đi dạo, anh không biết đi đâu, lái xe đảo quanh một ʋòпg gần quảng trường. Từng nhóm người cười cười nói nói lướt qua, anh thấy mình như lạc lõng. Minh Viễn cảm giác trong đầu anh có một khoảng trống, nhiều lúc xuất hiện những hình ảnh rất lạ. Giống như kí ức bị bỏ quên.

Đối diện anh là một nhóm bạn trẻ, họ chơi nhạc cụ rất say mê, vài người dừng lại đứng xem. Minh Viễn cũng bị thu hút. Bước chân vô thức tiến lại gần. Trong đầu anh chợt xuất hiện hình ảnh một cô gáι. Minh Viễn hơi chσáпg, anh lắc đầu vài cái. Tiếng violon khiến anh ngẩn người. Phương Diệp từ khi nào đứng giữa nhóm bạn trẻ, một tay giữ đàn, tay còn lại uyển chuyển kéo. Âm thanh lúc du dương, khi lại réo rắt như chính tâm trạng của cô lúc này.

Thật ra cô hỏi được địa chỉ nhà anh liền lái xe tới ngay, Phương Diệp thấy mình rình rập nhà người ta thế này không hay lắm. Nhưng cô không thể ngăn được nỗi nhớ anh, những giọt nước mắt rơi vì vui mừng. Cô chỉ muốn được anh ôm một cái, nhẹ nhàng xoa đầu cô và bảo “anh về rồi”. Vừa nhìn thấy xe anh ra ngoài, cô vội đuổi theo. Có lẽ đây là sự trùng hợp đúng ý cô, anh đi một ʋòпg rồi dừng lại trước quảng trường, nơi cũ từng qua.

Hình ảnh trước mắt chân thực đến mức Minh Viễn không biết bộc lộ cảm xúc gì ngoài sự ngỡ ngàng. Trong đầu vừa thoáng hiện thì cô đã chân thực đứng đối diện anh, từng đoạn kí ức quen thuộc ùa về.

[Duy Bách, anh không được quên em đâu đấy] [ Duy Bách, anh có hận em không?] …

Trong đầu anh vang lên giọng nói trong trẻo, anh cảm thấy trước mắt đều quay cuồng, hình bóng cô cũng nhòe đi. Phương Diệp hốt hoảng chạy tới đỡ anh. Giọng cô khẩn thiết.

– Anh sao vậy Duy Bách?

***

Bà Lan thấy đã khuya nhưng Phương Diệp vẫn chưa về nên gọi điện hỏi. Nghe cô nói đang ở Ьệпh viện bà lập tức khẩn trương, tưởng cô xảy ra chuyện.

– Mẹ cho thằng bé ngủ giúp con, đêm nay con ở lại theo dõi tình hình Duy Bách. Con gặp lại anh ấy rồi.

– Ừ… Con cứ chăm sóc cậu ấy, thằng bé nghe lời nên đã đi ngủ sớm.

Bà Lan bồi hồi ҳúc ᵭộпg, mọi sự chờ đợi đều có kết quả, thử thách của con gáι bà có lẽ sắp hết hạn. Không có vết thương nào mãi chẳng lành, nổi đau nào rồi cũng sẽ qua.

Minh Viễn không bị gì nghiêm trọng, anh nằm một lát rồi tỉnh. Phương Diệp gọi điện cho mẹ xong, lúc trở lại thấy anh định ngồi dậy. Cô sốt sắng.

– Anh thấy đầu còn đau không?

– Đỡ hơn rồi… Cảm ơn cô

Phương Diệp không quen lời cảm ơn xa lạ này, cô chẳng biết đáp lại anh thế nào. Minh Viễn có vẻ trầm tư, anh chậm rãi hỏi.

– Cô tên gì?

– Phương Diệp.

Anh nhẩm đi nhẩm lại cái tên này rất lâu, bây giờ anh đã tin lời cô nói một phần. Đúng là trước kia hai người có quen nhau, nếu không đoạn kí ức khi nãy đã chẳng xuất hiện cô trong đó. Phương Diệp kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, cô muốn nắm bàn tay trắng trẻo, ấm áp kia, nhưng nghĩ lại nên thôi.

– Anh có muốn khôi phục lại kí ức đã mất không, em có thể giúp anh.

– Sao cô ʇ⚡︎ự tin rằng sẽ giúp tôi nhớ lại, chúng ta thân thiết lắm sao?

– Đúng, rất thân. Nếu ngày mai anh muốn, em sẽ để anh gặp con.

Minh Viễn không đùa được, anh có con từ khi nào chính anh cũng không biết. Lúc anh tỉnh lại, bố mẹ chỉ nói anh bị Ьệпh nên mới thành ra như vậy. Nhưng đến hôm nay gặp được Phương Diệp, anh thấy tình trạng đang thay đổi dần. Đêm nay Minh Viễn muốn ở lại Ьệпh viện theo dõi thêm, lúc Phương Diệp đi làm thủ tục, anh gọi điện về nhà, chỉ nói ngủ nhà bạn. Anh cũng thấy quyết định của mình kì lạ.

Phòng chỉ có một giường, Phương Diệp chắc chắn không muốn giành với người Ьệпh, cô sẽ ngủ ở ghế sô pha. Minh Viễn không đồng ý, hai người vì lý do này mà bị γ tά nhắc nhở.
Phương Diệp hả hê nhìn anh.

– Anh ồn ào nữa đi, nghe lời có phải tốt hơn không?

– Cô…

Minh Viễn đang nói thì Phương Diệp đưa tay ra hiệu im lặng, cô thoải mái nằm xuống ghế, cũng không cứng lắm.

– Ngủ đi, sáng mai em cho gặp con.

Tim Minh Viễn như mềm nhũn, giọng cô có chút nũng nịu khiến tâm tình anh nhộn nhịp. Phương Diệp hơi mệt, cô kéo chăn trùm kín đầu, mí mắt nặng nề khép lại. Minh Viễn tắt điện, chỉ duy trì ánh sáng vàng nhạt từ ngoài cửa truyền vào. Anh không buồn ngủ, nằm nghêng người qua một bên, hai mắt đăm chiêu nhìn Phương Diệp quấn như nhộng. Lòng anh dâng lên một cảm giác bình yên lạ thường, phải chăng vì sự xuất hiện của cô đã khiến cuộc sống anh có thêm màu sắc.

***

Buổi sáng, sau khi làm thủ tục xuất viện xong Phương Diệp về nhà. Cô gọi điện xin phép Lâm Vũ cho nghỉ một ngày, lát nữa cô phải đưa con trai đi gặp anh, tâm trạng rất háo hức. Bà Lan không hỏi nhiều, con gáι đã lớn, cứ để ʇ⚡︎ự quyết định chuyện tình cảm. Cậu nhóc Duy Bảo có rất nhiều thắc mắc, từ lúc lên xe không ngừng hỏi mẹ.

– Bố vẫn còn sống ạ?

– Ừ, bố con ๓.ạ.ภ .ﻮ lớn lắm.

– Thế bố có biết con tên gì không ạ?

– Lát nữa con giới thiệu với bố nhé, bố sẽ bất ngờ lắm đấy!

Không riêng gì con trai, Phương Diệp cũng rất hồi hộp. Cô hẹn anh ở khu vui chơi, xe gần tới cổng cô đã thấy anh. Phương Diệp quay sang nói với con trai.

– Bố đang đợi chúng ta kìa.

– Đâu ạ?

Cậu nhóc háo hức nhìn ra cửa tìm kiếm, khóe miệng nhếch lên vui vẻ. Minh Viễn nhìn đồng hồ, anh tới sớm hơn mười phút, tầm mắt lơ đễnh lướt qua, chỉ một giây đã khiến tιм anh lệch nhịp. Bản sao thu nhỏ của anh đang đứng đó, cậu nhóc nhìn anh cười tươi rói, tiếng gọi non nót cất lên.

– Bố ơi!

Có quá nhiều cảm xúc trong Minh Viễn lúc này, anh vừa lúng túng, vui mừng vừa khó xử. Phương Diệp thả tay con, thằng bé lập tức chạy tới muốn ôm anh, nhưng bố cao quá, cậu nhóc chỉ ôm tới chân thôi. Cái mặt bánh bao phúng phính nhìn anh cười hì hì, Minh Viễn không nhịn được đưa tay sờ.

– Con tên gì?

– Con tên Lê Duy Bảo. Mẹ nói tên này là bố đặt ạ.

Phương Diệp lảng tránh nhìn sang hướng khác, cô nói đùa thằng bé cũng tin, còn nói lại với anh. Lúc cô mang thai bản thân còn không biết huống chi anh. Minh Viễn bế con, gương mặt căng thẳng nãy giờ bỗng nở nụ cười. Thằng bé được gặp bố vui quá quên mất cả mẹ. Phương Diệp hắng giọng.

– Anh đã tin lời em nói rồi chứ?

Minh Viễn cười gượng, đây là điều nãy giờ anh trăn trở. Anh không biết phải nói gì với cô lúc này. Anh thấy áy náy, có lỗi, hai người đã có một đứa bé kháu khỉnh nhưng anh lại quên mất sự tồn của hai mẹ con.

– Bố ơi, chúng ta vào thôi.

– Ừ, đi nào.

Phương Diệp không cần anh phải chủ động, cô tiến lên vài bước, nắm chặt tay anh. Minh Viễn bất ngờ nhưng không rút tay lại, ý cười bên môi ngày càng đậm.

***

Bà Lan đi chợ về thì giáp mặt ông Cường trước cửa nhà mình. Ông ta già đi nhiều, vẻ ngoài đã không còn trau chuốt như trước nữa. Ông ta ngập ngừng nói.

– Tôi… thăm cháu một lát… được không?

– Phương Diệp đưa thằng bé ra ngoài rồi.

– Vậy à.

Ông Cường thở dài tiếc nuối, những việc từng gây ra trong quá khứ, không biết dùng cách nào mới bù đắp được. Tiền ông ta không thiếu, nhưng với mẹ con Phương Diệp những đồng tiền đó chẳng hề có ý nghĩa gì. Bà Lan mở cửa, cũng không có ý định xua đuổi ông Cường. Đã có tuổi hết rồi, suy nghĩ cũng khác đi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *