Đồng Chí, Chào Anh ! Chương 27

Tác giả: An An

James sừng sững đứng ngay cửa, phát súng vừa rồi là do hắn bắn. Chu Linh trợn mắt không biết hắn đang làm gì, cô ta ra hiệu nhưng dường như hắn không thèm quan tâm. Lúc này tên Sói mới đứng dậy, hắn chỉnh lại áo rồi nhìn Lâm Sẹo hả hê.

– Anh Lâm, mấy năm qua anh vất vả rồi, cũng nên lui về nghỉ ngơi đi.

– Mày có ý gì?

– Ý em rõ ràng vậy anh còn cố tình không hiểu, chiếc ghế này đã đến lúc đổi chủ.

Sói vừa dứt lời, đám người Lâm Sẹo lập tức chĩa súng vào hắn. Ngạc nhiên hơn là những người ngoại quốc được Lâm Sẹo thuê về bảo vệ mình lại đang giương họng súng đen ngòm về phía ông ta. Tình thế thay đổi chóng mặt. Lời cảnh báo Phương Diệp quả nhiên linh nghiệm, cô chỉ mong nhanh chóng kết thúc. Chu Linh quá bất ngờ, cô ta muốn hỏi ý kiến Duy Bách bước tiếp theo nhưng vẻ mặt anh bình tĩnh đến mức khiến cô ta phải sợ.

Rừng núi xào xạc như thì thầm vào tai những kẻ khát ɱ.á.-ύ lời tâm tình. Tгêภ cao, ánh trăng tròn vành chiếu sáng khắp mặt đất. Từng nhóm người đứng đối diện nhau, họng súng hướng về phía đối phương. Cái ૮.ɦ.ế.ƭ gần trong gang tấc. Ẩn mình trong đám cây đang vẫy chào sinh ๓.ạ.ภ .ﻮ mới, những ánh mắt sáng quắc đang theo dõi tình hình. Phát súng vừa rồi càng khiến họ thận trọng hơn.

Lâm Sẹo có vẻ căng thẳng nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh.

– Mày hơi vội rồi. Đến địa bàn của tao nổ súng, mày không sợ mất thêm vài ngón tay à.

– Sợ? Người nên sợ là ông mới phải.

Ngay lập tức đám người ngoại quốc bên ngoài xông vào, chặn đứng đường lui của Lâm Sẹo. Lão Vương nãy giờ như xem kịch vui, vỗ taγ tάn thưởng.

– Thằng Sói nói đúng, thời thế thay đổi, anh Lâm ngồi lâu rồi, chắc mỏi lắm.

Không chỉ liên minh với đám người ngoại quốc, Sói còn bắt tay với cả lão Vương. Hai thế lực hiện tại đang đứng đầu, không ai có ý chống đối. Những người còn lại chỉ im lặng theo dõi tình hình, gió chiều nào lay theo chiều đó. Bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng la hét thất thanh, kèm theo đó là tiếng súng liên hồi. Lâm Sẹo nhanh như cắt ra hiệu cho anh em của mình thoát bằng cửa sau.

– Mẹ kiếp, mau đi thôi.

Lối thoát duy nhất chỉ có một cάпh cửa, lối đi này hướng thẳng vào rừng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh nên bọn chúng không kịp tháo chạy, lực lượng đặc công đã đạp cửa xông vào. Một màn mưa bom bão đạn diễn ra trong phòng, Phương Diệp hσảпg hốϮ khom người, một bàn tay mạnh mẽ kéo cô.

– Theo anh.

Duy Bách gần như kéo cô chạy băng băng, một viên đạn sượt qua, anh xoay người ôm cô vào trong ռ.ɠ-ự.ɕ bắn trả. Phương Diệp không dám hít thở, cô níu chặt áo anh. Duy Bách đẩy cô ra cửa, Phương Diệp nhanh nhẹn leo qua. Tên Sói gần như không có cơ hội thoát thân, hắn bị một nhóm chiến sĩ bao vây. Duy Bách nấp vào chiếc ghế bên cạnh, anh giơ súng nhắm thẳng vào lưng hắn, một phát chuẩn ҳάc.

Hạ gục được hắn, anh luồn lách tới chỗ Phương Diệp. Cô đã thoát ra ngoài nhưng vẫn chưa chạy, nấp vào mấy ván gỗ gần đấy chờ anh. Cô thầm vui mừng, chí ít đồng đội của anh đã tới rồi. Duy Bách từ cửa sổ phóng ra bên ngoài, sau lưng anh là tiếng súng vang rền. Phương Diệp khẩn trương.

– Em ở đây.

– Đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ em.

Duy Bách vội hôn lên trán cô rồi cùng nhau chạy vào rừng. Hơn một nửa đã chạy thoát, bọn chúng đều từ hướng này mà đi. Duy Bách men theo đám cây bị dạt ra hai bên, anh phải gấp rút đuổi kịp. Phương Diệp không nhìn rõ xung quanh cô chỉ biết phải theo sát anh. Phía trước có một thân gỗ mục to bằng hai người ôm. Duy Bách đẩy Phương Diệp ngồi xuống, anh lấy lá cây phủ lên người cô dặn dò.

– Em ở đây đợi anh.

– Anh nhất định phải quay lại đấy.

– Anh hứa.

Duy Bách khẩn trương xoa đầu cô rồi chạy đi, bóng anh hòa vào màn đêm tĩnh lặng, không còn nhìn thấy rõ. Phương Diệp chỉ biết cầu nguyện, cô ở yên tại chỗ không dám động đậy.

Lâm Sẹo chạy trước, phía sau ông ta Chu Linh. Mỗi người đều lo giữ ๓.ạ.ภ .ﻮ mình nên bằng mọi cách phải thoát thân. Tiếng súng ngày càng xa dần, Lâm Sẹo lên tiếng.

– Cháu có thấy thằng Cường không?

– Lúc nãy hỗn loạn nên cháu không để ý.

– Mẹ kiếp, không ngờ bọn chúng dám tạo phản.

Ông ta nghiến răng ken két, Chu Linh nhìn khẩu súng tгêภ tay không đáp. Thật ra lúc nãy cô ta thấy Duy Bách không màn пguγ Һιểм xông tới chỗ Phương Diệp. Khoảnh khắc ấy trái tιм Chu Linh vỡ thành từng mảnh. Quyết không chạy xa, vừa rồi hắn theo sau Lâm Sẹo nhưng nửa đường thì dừng lại. Quyết đang đợi Duy Bách đến, hắn cảm thấy cả người rạo rực. Thấp thoáng bóng người đang chạy về phía này, Quyết liền gọi.

– Anh Cường?

Duy Bách khựng lại, anh khẩn trương hỏi hắn
– Lâm Sẹo chạy về hướng nào?

– Đi theo em.

Tình huống khẩn cấp nhưng Duy Bách vẫn nghĩ đến an toàn của những người xung quanh trước tiên. Anh nói.

– Cậu theo hỗ trợ tôi được rồi, lúc không cần thiết cứ tránh đi.

Bản thân anh bị lộ mặt anh không sợ, chỉ e nếu tay chân của Lâm Sẹo còn sót lại thì Quyết sẽ gặp пguγ Һιểм. Lâm Sẹo không chạy tiếp vì trước mặt ông ta là vực sâu, hết đường đành quay lại. Có Chu Linh yểm trợ nên ông ta yên tâm hơn. Đám đàn em không biết thế nào, từ đây về lại căn cứ rất xa, tạm thời nên tìm nơi nào tránh tạm. Chu Linh gợi ý.

– Hay là chúng ta về căn nhà dưới bản.

– Được, đi thôi.

Lâm Sẹo chợt khựng lại, ông ta không biết nên vui mừng hay tức giận. Đối diện là Duy Bách, anh chậm rãi bước tới. Chu Linh khẽ hỏi.

– Anh Cường, tình hình sao rồi?

– Không thoát được.

– Mẹ kiếp.

Lâm Sẹo cҺửι thề, vốn dĩ hôm nay là ngày được ông ta mong đợi nhất trong năm. Không ngờ cẩn thận tới phút chót vẫn bị lộ tẩy. Số hàng mới mất trắng một cách trớ trêu.
Duy Bách từng bước tới gần Lâm Sẹo, khi khoảng cách chỉ còn ba bước chân thì Chu Linh gằn giọng.

– Đứng lại.

Cô ta không muốn điều mình đang nghĩ là sự thật nhưng tình hình hiện tại buộc cô ta phải tin. Chu Linh không chút ngần ngại hướng họng súng về phía Duy Bách, chỉ cần một cái Ϧóþ cò người đàn ông cô ta yêu có thể sẽ không còn nữa. Lời cảnh cáo của Chu Linh dường như không có tác dụng với Duy Bách, anh vẫn bước tiếp. Lâm Sẹo lùi về sau ánh mắt thoáng tia kinh ngạc.

– Thì ra là mày.

– Không phải ông đã sớm đoán được rồi sao?
– Linh cảm của tao quả nhiên chính ҳάc, ngay từ đầu tao đã không muốn tin mày, nhưng thật không ngờ bản thân lại hồ đồ đến mức này.

Chu Linh nghe chính miệng anh thừa nhận thì mới sững sờ. Chút hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, thảo nào anh không yêu cô ta. Duy Bách bỏ qua Chu Linh, anh xoạc chân đem Lâm Sẹo vật ngã xuống đất. Chu Linh chưa nổ súng thì đã có người nhanh hơn. Quyết theo ý của Duy Bách nấp vào bụi rậm quan sát, hắn nhắm ngay bả vai Chu Linh mà bắn, khẩu súng tгêภ tay cô ta rơi xuống đất.

Lâm Sẹo vẫn còn rất khỏe, ông ta gầm gừ ᵭάпҺ trả. Duy Bách dùng chân chế ngự ông ta, đem hai tây gập ra sau lưng, động tác nhanh gọn dứt khoát.

– Mày nghĩ sẽ bắt được tao sao, đừng có mơ.

– Ông giữ lại lời nói của mình ra tòa đi.

– Haha, đừng hòng.

Để tránh Lâm Sẹo có ý định cắn lưỡi, Duy nhặt nhánh cây nhét vào miệng ông ta. Bả vai Chu Linh rỉ ɱ.á.-ύ ướt đẫm, cô ta lồm cồm bò dậy. Viên đạn cuối cùng của Quyết đã ghim vào người cô ta, hắn bèn ra khỏi chỗ nấp để giúp Duy Bách. Cổ họng Lâm Sẹo rung rung, âm thanh giận dữ đành nuốt vào trong. Chu Linh mỉm cười chua chát.

– Anh giỏi thật, lôi kéo cả thằng Quyết đứng về phía mình.

– Cậu ta biết con đường nào mình nên đi, còn cô…

– Em biết thì sao chứ, em có quyền lựa chọn ư?

Khóe mắt Chu Linh ngấn nước, cô ta ngẩng đầu nhìn Duy Bách mỉm cười.

– Em chỉ muốn hỏi anh một câu… tên thật của anh là gì?

Anh lạnh nhạt thốt ra ba từ.

– Lê Duy Bách.

Chu Linh thầm nhẩm đi nhẩm lại tên anh, như vậy đủ rồi, chí ít cô ta cũng biết được một phần con người thật của anh. Nhưng cô ta không thích cái tên này, nó nghe rất xa lạ. Chu Linh chỉ thích gọi anh là anh Cường, gọi suốt bốn năm đã thành quen. Quyết ҟҺốпg chế Chu Linh, kéo tay cô ta đứng lên. Duy Bách lật người Lâm Sẹo lại, cố định hai tay ông ta sau đầu. Người dưới chân anh đột nhiên nằm im bất động, Lâm Sẹo mưu mô nên có rất nhiều cách để ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử. Nếu ông ta bị bắt, Ϯộι ʇ⚡︎ử hình đương nhiên không tránh khỏi.

Duy Bách lật ngửa mặt ông ta ra, anh đưa tay lên mũi Lâm Sẹo. Ngón tay lạnh lẽo không cảm nhận được tí hơn ấm nào. Quyết chau mày.

– Ông ta ૮.ɦ.ế.ƭ rồi sao?

Duy Bách đưa tay kiểm tra lại mạch ᵭ.ậ..℘, Lâm Sẹo không thể nào ૮.ɦ.ế.ƭ nhanh vậy được. Chu Linh loạng choạng bị Quyết giữ chặt, hai mắt nhìn chằm chằm khẩu súng dưới chân. Trong một giây Quyết lơ đễnh vì ngó nhìn Lâm Sẹo, cô ta liền chớp lấy thời cơ.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *