Đồng Chí, Chào Anh ! Chương 2
Hai năm Đại học của Phương Diệp chẳng có gì đặc sắc, cô bình thường lên lớp rồi lại về nhà, cách vài hôm thì hẹn bạn bè đi chơi. Cuộc sống nhàn rỗi đến mức khiến cô ngột ngạt, Phương Diệp bắt đầu tìm thú vui cho mình, cô tập hút tђยốς. Những lúc tâm trạng tệ quá thì cô tìm đến chúng, điều này ba mẹ hay Quỳnh Lam đều không biết. Chỉ có đêm hôm qua bị cậu thanh niên kia bắt gặp. Đây cũng không phải việc gì xấu, mùi khói tђยốς giúp cô giải tỏa được những nỗi u uất trong lòng. Bỗng một giọng nói hớn hở cắt ngang suy nghĩ của Phương Diệp.
– Này, làm gì ngồi thừ người ra vậy?
– Cậu đừng lúc nào xuất hiện cũng khiến người khác giật mình được không.
Quỳnh Lam cười hề hề, hai người là bạn từ cấp ba tới giờ, tính ra cả hai rất có duyên, lên Đại học vẫn còn học chung. Nếu hỏi, ai là người hiểu mình nhất thì Phương Diệp không cần suy nghĩ mà trả lời ngay, đó là cô bạn thân này. Quỳnh Lam đặt túi ҳάch lên ghế, ngồi xuống cạnh Phương Diệp rồi nằm dài ra bàn, dáng vẻ lười biếng.
– Đêm qua thiếu ngủ à?
– Haizz… tớ cãi nhau với bạn trai, bực đến không ngủ được.
Quỳnh Lam là cô gáι đáng yêu với khuôn mặt trắng nõn như em bé, đôi mắt to tròn lanh lợi, giọng nói lại đặc biệt ngọt ngào. Tính cách của Quỳnh Lam phóng khoáng giống hệt Phương Diệp nên hai người chơi rất hợp. Có một điểm hai người khác nhau đó là cô ấy đã có bạn trai, cậu ta cũng học chung trường nhưng khác khoa. Họ quen nhau hơn một năm rồi nhưng Phương Diệp lúc nào cũng nghe Quỳnh Lam than thở, cách vài hôm lại thấy cãi nhau.
Nếu đã không hợp thì nên dứt khoát chia tay, tгêภ đời này không thiếu đàn ông, huống chi dễ thương như Quỳnh Lam thì không sợ ế. Phương Diệp nghĩ đến ba mẹ mình, họ sống với nhau gần nửa đời người nhưng vẫn không hòa hợp được. Một người lúc nào cũng sống trong hoài nghi, người còn lại không biết lúc nào sẽ tiếp tục phản bội. Nghĩ đến thôi Phương Diệp đã thấy đau đầu. Cô ão пα̃σ.
– Hai người các cậu cãi nhau suốt thế?
– Xung quanh Tuấn lúc nào cũng có các vệ ϮιпҺ khác lăm le, tớ không muốn ghen cũng không được. Rõ ràng biết anh ấy đã có bạn gáι, vậy mà hôm qua có cô nào đấy nhắn tin tán tỉnh, tớ đọc tin nhắn một nửa thôi đã muốn bốc khói.
Quỳnh Lam vừa nói vừa diễn tả lại biểu cảm lúc đó, Diệp chỉ biết thở dài. Cô chưa có bạn trai nên không có kinh nghiệm trong khoản này, nhưng nếu cô là cô ấy thì đã chia tay Tuấn lâu rồi. Phương Diệp lay người cho bạn thân tỉnh táo, khẽ nhắc nhở:
– Thầy vào rồi kìa, dẹp cái bộ dạng như thất tình của cậu đi.
– Nhanh thế, mới đây đã bắt đầu rồi à. Hôm qua tớ chưa kịp chuẩn bị bài thuyết trình. Làm sao bây giờ?
– Đáng đời cậu, chắc không bị gọi trúng tên đâu, đừng lo.
Phương Diệp liếc xéo bạn thân, cô không nghĩ bạn mình lại xui xẻo đến mức bốn mươi mấy sinh viên nhưng thầy lại gọi đích danh cô ấy. Vẻ mặt tiu nghỉu khi bị điểm kém của Quỳnh Lam khiến cô vừa buồn cười vừa thấy thương.
***
Tại một trường cấp ba trọng điểm của thành phố, Phương Chi được ba đưa đến trường. Cô ta bước xuống từ chiếc xe sang trọng khiến nhiều bạn học trầm trồ. Phương Chi đang học năm cuối phổ thông, cô ta chung lớp với Duy Bách. Phương Chi thầm để ý cậu bạn này từ năm lớp mười, so về thành tích thì cô ta luôn xếp sau Duy Bách vài bậc. Cậu học rất giỏi, bản tính khiêm tốn lại giúp đỡ mọi người.
Duy Bách luôn giành được tình cảm từ thầy cô và bạn bè. Phương Chi từng nghe các bạn bàn tán về gia cảnh của Duy Bách, tuy khó khăn nhưng cậu ấy lúc nào cũng lạc quan. Ngay hành lang của khối mười một, Phương Chi đã nhìn thấy người mình thầm thương trộm nhớ, bước chân cô ta di chuyển nhanh hơn. Phương Chi vờ như thân thiết đi sát cạnh thiếu niên kia, giọng nói đầy ngọt ngào.
– Cậu ăn sáng chưa, chúng ta đến căn tin nhé?
– Tớ ăn rồi.
– Vậy à, còn tưởng mời được cậu một bữa sáng chứ, tớ còn chưa ăn gì!
Phương Chi làm bộ dạng hờn dỗi, thật ra lúc nãy cô ta đã ăn rồi nhưng vẫn giả vờ muốn đi chung với Duy Bách. Người bên cạnh im lặng không nói gì càng khiến Phương Chi hụt hẫng, hai người vào lớp vừa lúc chuông báo vào tiết reo lên. Duy Bách đặt ba lô xuống, mắt nhìn theo cô gáι vừa đi cùng mình, tгêภ mặt không lộ ra biểu cảm gì.
Tiền thuê nhà tháng này Duy Bách đã trễ gần một tuần, chủ nhà liên tục gọi điện nhắc nhở. Tan học cậu lập tức đến quán làm thêm, không có thời gian ăn trưa. Buổi tối cậu xin được chỗ làm mới, công việc phục vụ tuy hơi vất vả nhưng lương rất khá. Duy Bách vào ca lúc mười hai giờ, quán chỉ thưa thớt vài khách.
Cậu bạn làm chung vội ra ngoài ăn cơm trưa, trước khi đi còn hỏi cậu muốn mua gì không, nghĩ tới số tiền ít ỏi còn lại bèn nói không cần. Duy Bách làm công việc pha chế này đã gần một năm, chủ quán thấy cậu chăm chỉ nên cuối tháng hay thưởng thêm. Hiện tại không có khách nên cậu đứng dựa một góc nhẩm lại bài tập tгêภ lớp. Một giọng nói trong trẻo cất lên.
– Em trai.
Duy Bách nhíu mày, tiếng gọi em trai này có chút gì đó khiêu khích lẫn đùa cợt. Cậu đứng thẳng người, lấy menu đi về phía người vừa gọi, Phương Diệp nhoẻn miệng cười, thật ra cô đã thấy Duy Bách từ lúc cậu ấy vào quán. Trưa nay cô không muốn về nhà, ba mẹ đều đi hết, về chỉ giáp mặt đứa em gáι kia.
Phương Diệp ngồi ở quán trà sữa hơn một tiếng đồng hồ, ly nước tгêภ bàn cũng uống cạn, chẳng hiểu sao mỗi khi gặp cậu thanh niên này thì cô lại muốn trêu chọc, thích nhất là vành tai đỏ ửng kia. Duy Bách nhìn cô gáι đang mở đo đôi mắt phượng xinh đẹp dán vào mình, cả người ʇ⚡︎ự nhiên không thoải mái liền hắng giọng.
– Xin hỏi cô muốn dùng gì?
– Một ly y như vậy!
Phương Diệp chỉ tay về ly nước đã uống tới tận đáy, Duy Bách gật đầu.
– Cô đợi một lát sẽ có ngay.
– Cậu tên gì vậy, chúng ta gặp nhau hai lần rồi, xem ra rất có duyên.
Phương Diệp đã nhìn thấy bản tên tгêภ áo cậu ấy rồi nhưng vẫn vờ hỏi, cô rất thích nghe giọng của thanh niên này, càng lạnh lùng cô càng hứng thú. Nào ngờ cậu ấy dứt khoát trả lời.
– Gặp nhau hai lần cũng không tính là duyên đâu, tôi không cần phải cho cô biết tên.
– Cậu chưa ăn cơm trưa đúng chứ?
– Nếu cô hỏi những câu không liên quan đến công việc, tôi xin được phép từ chối trả lời.
Phương Diệp quả thật hỏi một câu không hề liên quan, cô nhìn Duy Bách sắp rời khỏi liền nói vọng theo.
– Ăn trưa cùng tôi đi!
Không đợi cậu trả lời cô liền cầm điện thoại lên gọi đến một cửa hàng pizza. Xong xuôi Phương Diệp một tay chống cằm ngồi đợi, cô nhàn rỗi không có việc gì làm bèn ngồi nhìn Duy Bách pha chế. Tay cậu ấy rất đẹp, các khớp dài thẳng tắp, còn đẹp hơn cả tay con gáι, Phương Diệp thầm ganh tỵ.
Duy Bách lần đầu tiên gặp phải một người như cô gáι kia, tay chân lúng túng như thể mới vào làm. Cậu khẽ nâng mắt liền thấy cô giơ hai ngón tay chào mình. Duy Bách lắc đầu xua đi hình ảnh vừa rồi, khuôn mặt thanh tú nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi môi anh đào căng mọng, cô có chút gì đó quyến rũ lại bí ẩn. Phong thái ʇ⚡︎ự tin, cao ngạo toát ra từ trong cách nói chuyện.
Pizza nhanh chóng được giao tới đúng lúc cậu bạn làm chung với Duy Bách đi ăn cơm về. Trong quán chỉ còn duy nhất ba người, Phương Diệp lần nữa vẫy tay. Cậu thanh niên kia niềm nở đi tới.
– Quý khách cần gì ạ?
– Duy Bách vẫn chưa ăn trưa, cậu nhắn lại với cậu ấy tôi đang đợi ăn cùng. À… Sẵn tiện tôi gọi thêm một phần nước nữa nhé, cảm ơn cậu.
– Vâng… Tôi sẽ báo lại với cậu ấy.
Cậu thanh niên kia nhìn Phương Diệp đầy khó hiểu nhưng vẫn vào trong tìm Duy Bách. Truyền lại y hệt những lời cô nói, còn thêm bộ dạng tò mò.
– Cô gáι đó là ai thế?
– Tớ không biết.
– Người ta gọi đích danh tên cậu, còn muốn ăn trưa chung mà cậu bảo không biết à. Giấu tớ chuyện gì đúng không, hay là…
– Cậu nghĩ xa quá rồi đấy!
Duy Bách nói xong dùng khăn lau sạch vết nước đọng tгêภ kệ ly, dường như không quan tâm đến lời đề nghị của Phương Diệp. Cậu bạn bên cạnh nhắc nhở.
– Cô gáι kia đang đợi cậu đấy, còn không ra có khi cô ấy vào tận đây tìm người cho mà xem.
Duy Bách thấy khó chịu, cậu miễn cưỡng ra gặp Phương Diệp. Cô gáι này rõ ràng có ý trêu chọc cậu, biết thế nhưng vẫn không tránh được. Phương Diệp cười mỉm, quả nhiên cô đoán không sai, ai bảo tính cô quá cố chấp làm gì, muốn thì phải làm cho bằng được. Duy Bách khoanh tay nhìn cô, giọng nói không có tí cảm xúc.
– Cô muốn làm gì, tôi không có thời gian cùng cô chơi trò mèo vờn chuột đâu.
– Ai da, cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tôi chỉ muốn cùng cậu ăn trưa thôi, cảm giác khi ăn một buồn lắm.
Phương Diệp chớp mắt vài cái, bày ra bộ dạng đáng thương. Quỳnh Lam từng nói với cô, chỉ cần cô nhỏ nhẹ một tí, nhìn đối phương khẽ chớp mắt một cái rồi tỏ vẻ yếu đuối sẽ khiến họ mềm lòng ngay. Hôm nay cô chớp đến mỏi cả mắt vẫn không thấy Duy Bách có động tĩnh gì, xem ra chiêu này không vận dụng được rồi. Phương Diệp liền thay đổi, cô ngước nhìn cậu, cười nhạt.
– Chắc cậu ghét tôi lắm nhỉ, cả buổi đã làm phiền cậu rồi. Cậu yên tâm sẽ không có lần sau đâu, tôi đi đây.
Phương Diệp cầm túi ҳάch đứng lên, cô không tin cậu cứ thế để cô rời đi.
– Cô chưa ăn trưa không phải sao, ăn hết đi rồi về.
Phương Diệp thầm cười trong bụng ngồi xuống, cô chỉ vào chiếc ghế đối diện ra hiệu Duy Bách nên ngồi cùng.
– Thật ra tôi ít khi ăn cơm ở nhà, mỗi buổi thường hay một mình lang thang các quán thức ăn nhanh. Cảm giác cô đơn nhưng ʇ⚡︎ự do ʇ⚡︎ự tại.
– Cô không thích về nhà?
– Đúng vậy, cực kỳ không thích.
Phương Diệp đặc biệt nhấn mạnh, cô cười nhẹ đẩy phần pizza về phía Duy Bách. Cậu hơi bối rối, dáng vẻ cô mang một nỗi buồn phảng phất, giống như đêm hôm đó cậu gặp trong hẻm. Duy Bách không thích sự ủ dột đó xuất hiện tгêภ người một cô gáι khí chất kiêu ngạo như Phương Diệp, có gì đó khiến người khác không thuận mắt.
– Cậu cũng ăn đi pizza quán này ngon lắm, tôi đã ăn thử rồi.
– Cảm ơn cô.
– Cậu là học sinh cấp ba à?
– Tôi đang học lớp mười hai, còn cô?
– Tôi lên Đại học rồi, hơn cậu hai tuổi.
Duy Bách không nghĩ cô lớn tuổi hơn mình, cậu còn tưởng hai người bằng tuổi. Thảo nào hai lần cô đều gọi cậu một tiếng em trai khiêu khích. Phương Diệp đói bụng nên ăn rất ngon, cô uống một ngụm hết sạch ly nước mới gọi. Duy Bách bất giác đẩy ly của mình cho cô.
– Cô uống đi tôi vẫn chưa dùng.
– Cảm ơn cậu! Lẽ ra cậu phải gọi tôi một tiếng chị đấy, tôi lớn tuổi hơn mà.
Phương Diệp bĩu môi mong đợi, Duy Bách ho nhẹ một tiếng che giấu cảm xúc của mình, không hiểu sao bảo cậu gọi Phương Diệp là chị, cậu không làm được.
——-